Tận Thế Thiên Tai! Ta Dùng Kim Ốc Độn Hàng Nằm Thắng


Ngày hôm sau, Thời Kiều Kiều tỉnh dậy thì thấy Mộ Từ đã không còn ở trong nhà.

Tắm rửa xong, cô ăn hai cái bánh bao hấp để lót bụng rồi đi xuống lầu.

Ba người đã lắp sẵn hai cánh cửa và ngay lúc này tại hành lang ba người đang làm việc khí thế ngất trời.

Mộ Từ và Đường Vi là hai người là người chủ lực, dù sao tầng 19 an toàn thì tầng 20 của bọn họ cũng có thêm một lớp bảo vệ.

Vương Giai tuy không biết lắp cửa nhưng cũng không nhàn rỗi, gánh xi măng, chở gạch, mặt xám xịt và bẩn thỉu, mồ hôi đã hóa thành vết đen.

Sau khi lắp cửa xong, mấy người đều không ai đi ra ngoài.

Hôm nay là ngày nhận lương thực cứu trợ.

——

Vương Giai thay bộ quần áo bẩn thỉu ra, dùng khăn ướt lau vết mồ hôi trên người.

Cha mẹ cô ấy đã mất, sẽ không còn ai quan tâm đến cô ấy nữa, từ nay cô ấy chỉ có thể dựa vào chính mình.

Vì vậy, dù trong nhà không có nhiều nước nhưng cô vẫn sử dụng rất tiết kiệm.

Sau khi sử dụng hai khăn ướt, cô ấy cảm thấy tốt hơn nhiều.

Cô ấy mặc quần áo sạch sẽ, nằm xuống ghế sofa và nhắm mắt lại.

Trong vài ngày qua, cô ấy thấy rõ rằng mình không giỏi bằng những người khác về kỹ năng hay kinh nghiệm sinh tồn.

Hiện tại ba người họ sẵn sàng giúp đỡ cô ấy và chê chở.

Nhưng cô ấy không thể chỉ dựa vào lòng tốt của người khác đối với mình và tiếp tục kéo chân sau họ một cách trơ trẽn.

Nếu sự việc tiếp tục như vậy, thì đội nhỏ này sẽ không tồn tại được lâu.

Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng gõ cửa Đường Vi.

Tất nhiên, cô ấy không muốn mang rắc rối vô ích cho người ta, cô ấy còn mang theo rất nhiều đồ ăn để làm học phí.

Cô ấy muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

Về sau muốn sống sót, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thời Kiều Kiều ở tầng trên không biết Vương Giai đang dần biến đổi, cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, xem bộ phim lần trước còn chưa xem xong.

Bên cạnh là những món ăn vặt như chân gà, đầu cánh mà Mộ Từ đặc biệt om dành cho cô.

Tiểu Hắc liên tục rên rỉ, vòng quanh chân cô, thỉnh thoảng lại dùng chân kéo cô.

Họ Thời, ngươi thực sự ăn một mình sao!

Thời Kiều Kiều ấn đầu Tiểu Hắc xoa mấy cái.

Nhìn thấy đôi mắt nhỏ đáng thương của nó, cô không nhịn được, từ trong không gian lấy ra một cái đùi gà.

Sợ nó bị hốc xương, phần thịt được đặc biệt tách riêng và đặt vào bát cơm độc quyền của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc lập tức vùi đầu vào đó, chỉ trong vài ngụm đã ăn xong một chiếc đùi gà.

Phim vừa xem xong nên cô tắt máy tính bảng.

Thời Kiều Kiều lấy bàn chải đánh răng dành cho thú cưng ra, một tay ôm đầu hổ, tay kia dùng bàn chải đánh răng đánh răng cho nó.

Tiểu Hắc giãy giụa một cách điên cuồng, thậm chí còn dùng móng tay cường hãn, vừa mở miệng không ngừng hú lên.

Giúp với, có người muốn giết hổ con!

Thời Kiều Kiều vẫn không mềm lòng, vừa đánh răng vừa dạy nó: "Ngươi phải là một con hổ sạch sẽ biết không? Nếu không, khi lớn lên gặp những con hổ khác có hàm răng sáng bóng, ngươi sẽ lại có hàm răng to màu vàng khè, ngươi nói xem không cảm thấy thấp kém sao?”

Tiểu Hắc vùng vẫy dần dần thu nhỏ lại, ánh mắt liếc nhìn Thời Kiều Kiều.

Thật sao? Răng của tất cả những con hổ khác đều trắng? Ngươi không nói dối hổ con à?

Thời Kiều Kiều dường như hiểu được câu hỏi của nó, gật đầu không chút do dự.

Thực sự, những con hổ khác có hàm răng siêu trắng!

12 giờ tối, bốn người cùng nhau ra ngoài.

Khi những người khác trong khu cư xá nhìn thấy bọn họ, đều cảm thấy rất phức tạp.

Hôm nay động tĩnh lắp cửa, có không ít người cũng nghe được.

Nếu trong nhà bọn họ không có gì, tại sao phải lắp nhiều cánh cửa như vậy, một cánh cửa bên trái và một cánh cửa bên phải?

Nhưng nghĩ tới hành động hung bạo của Thời Kiều Kiều ngày hôm qua, mọi người đành phải đè nén suy nghĩ không nên có của mình.

Thời Kiều Kiều bình tĩnh nhìn quanh bốn phía.

Cô biết cảnh tượng ngày hôm qua, sẽ không làm mọi người nhớ lâu và rắc rối đó sẽ sớm ập đến.

Nhưng không sao, khi thời cơ đến, cô sẽ xử lý tốt cho những ai không muốn sống, mà tới gây phiền phức.

Hiện tại bây giờ khác hẳn với lúc trước, có rất nhiều người tụ tập cướp bóc, nếu cô giết một hai người, cảnh sát cũng sẽ không nói gì.

Bốn người đến siêu thị và xếp hàng.

Các đội hiện tại rõ ràng là cách xa nhau hơn.

Không phải là có người yêu cầu mà là mọi người đều tự động tránh xa nhau.

Kể từ khi cắt nước, mặc dù có nước được chính phủ phân phối nhưng mọi người cũng phải tiết kiệm nước để uống chứ đừng nói đến việc tắm rửa.

Mọi người đều có mái tóc toàn dầu và trông mệt mỏi.

Một số nam giới vốn đã có mùi cơ thể nồng nặc nhưng sau một thời gian dài không tắm, mùi mồ hôi trộn lẫn với mùi cơ thể sẽ trở nên nặng mùi hơn khi có gió thổi qua.

Tuy rằng lúc này mọi người đều giống nhau, nhưng có thể ngửi mùi của chính mình không có nghĩa là người khác không ghét bỏ mình.

Vậy nên giữa mọi người hãy giữ một khoảng cách nhất định để mọi người cảm thấy tốt và bạn cũng tốt.

Lần này việc cứu trợ diễn ra suôn sẻ và không có gì sai sót.

Khi Thời Kiều Kiều trở về nhà, cô phát hiện trong nhóm chủ đột nhiên có vài nhân viên ủy ban khu phố.

Ủy ban khu phố sao?

Thời Kiều Kiều có chút tò mò.

Trong khu cứ xá của họ, ủy ban khu phố luôn thông báo cho ban quản lý khu cư xá và sau đó ban quản lý khu cư xá sẽ thông báo cho chủ hộ từng nhà.

Bây giờ ủy ban khu phố xuất hiện, không biết sẽ có dụng ý gì không.

Sau khi xem qua lịch sử trò chuyện một lúc lâu, Thời Kiều Kiều cuối cùng cũng đoán ra được.

Hóa ra, để thuận tiện cho việc quản lý dân chúng, chính phủ đã sắp xếp để các ủy ban khu phố kết nối trực tiếp với khu cư xá.

Tuy nhiên, số lượng nhân viên không nhiều, có một số ít người phải xử lý hơn chục khu cư xá.

Điện thoại lại reo vài lần nữa.

Thời Kiều Kiều kéo thẳng xuống cuối trang.

Đó là ủy ban khu phố mới thành lập nhóm và đang triệu tập tất cả các chủ hộ gia đình đến một cuộc họp ở chỗ tầng ngầm để xe.

Thời Kiều Kiều nhìn tên nhân viên này, sửng sốt một lát.

"Từ Vi.

"

Đây có phải là cùng một tên không?

Hay cô ấy chính là người đó trong ký ức của mình?

Thời Kiều Kiều nheo mắt lạnh lùng.

Nhưng kiếp trước, người đó ở lại thành phố A và không bao giờ quay lại.

Có thực sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không?

Lúc này "Từ Vi" vẫn tiếp tục vận động trong nhóm nhưng rất ít người phản ứng.

Thực sự là rất nhiều nỗ lực để đi ra ngoài.

Những người ở tầng dưới thì không sao, nhưng những người chủ sống ở tầng trên phải đi lên đi xuống, cuối cùng chút thức ăn ít ỏi họ ăn vào bụng cũng đã được tiêu hóa hết.

Chưa kể bổ sung thêm nước.

Chẳng qua, không ai có thể hiểu được tính tình của ủy ban khu phố, dù sao cũng là cơ quan chính phủ, nếu gấp quá vạn nhất người ta làm khó dễ thì sao bây giờ?

Vì thế tất cả mọi người đều im lặng, không ai muốn trở thành tâm điểm chú ý.

Cái chính là không chủ động, không từ chối.

Nhìn thấy mọi người coi lời nói của mình chẳng ra gì, Từ Vi cảm thấy trong lòng như có lửa đốt.

Vì vậy, cô ấy đã bắt đầu @ chủ hộ từng người một trong nhóm.

Khi @ đến Thời Kiều Kiều, Thời Kiều Kiều chỉ tắt điện thoại, không thèm đáp lại.

Nhưng Từ Vi quá cố chấp, sau khi @ mọi người đều trực tiếp sao chép và dán.

Cả nhóm chỉ nhìn cô ấy và tự mình vuốt màn hình.

Thời Kiều Kiều nghe điện thoại không ngừng kêu bíp, tâm tình cũng nổi đóa.

Có bệnh phải không?

Cô bật điện thoại lên thì nhìn thấy Từ Vi đang nhảy nhót trong nhóm.

Ủy ban khu phố Từ Vi: Đây có phải là thái độ của mọi người không? Tổ chức họp bây giờ không phải vì lợi ích của mọi người sao? Mọi người có tư cách gì để từ chối?

Ủy ban khu phố Từ Vi: Chính phủ đặc biệt sắp xếp cho chúng tôi giải quyết rắc rối của mọi người, nhưng các ngươi vẫn giả vờ như không nhìn thấy chúng tôi sao, thật sự là lãng phí tài nguyên.

Giọng điệu của cô ta như một vị lãnh đạo.

Thời Kiều Kiều không muốn nuốt trôi cơn giận, trực tiếp chữi liên tục vào nhóm.

2 —20 Kim Ốc Tàng Kiều Kiều: Trong nhóm có gì không thể nói, mọi người phải xuống dưới sao?

2 —20 Kim Ốc Tàng Kiều Kiều: Tôi không tin khu cư xá nào cũng như vậy, vừa cứu trợ xong tôi đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ lại phải khó khăn đi xuống dưới nữa.

2 —20 Kim Ốc Tàng Kiều Kiều: Nếu ngươi đang phục vụ cho người dân, hay ngươi đang phục vụ cho chính ngươi đây?

Vì cô ta là ủy ban khu phố và cô ta luôn nói rằng cô ta làm việc đó vì lợi ích của mọi người, tại sao cô ta không đến tận nhà và gặp mặt trực tiếp.

Cô ta có thể, thể hiện sự cống hiến quên mình của cô ta bằng cách nào khác?

Trong nhóm có rất nhiều chủ hộ im lặng nhưng ai cũng dám tức giận mà không dám lên tiếng.

Nói rằng bình thường bọn họ thấy khó chịu khi nhìn thấy Thời Kiều Kiều, tại sao bọn họ sống khốn khổ như vậy mà cô lại không lo ăn uống?

Nhưng vào lúc này, Thời Kiều Kiều đã đứng ra xã cơn giận cho mọi người thật nhẹ nhõm.

Thời Kiều Kiều thực sự là tâm điểm bàn tán của mọi người trên nhóm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui