Tận Thế Tới Rồi Đừng Mơ Bắt Nạt Được Ta


"Tiểu Du, không phải đã nói là thêm tên anh vào sổ đỏ sao?"
"Ôi, Thẩm Tâm cô ấy không làm thủ tục sang tên, em cũng không có cách nào, anh tránh ra, anh cản trở em trang điểm.

"
"Vậy anh sẽ thúc giục Thẩm Tâm, sớm đi làm thủ tục.

" Trong giọng nói của Văn Bân nghe rất hèn mọn, hoàn toàn không giống với vẻ cao cao tại thượng khi ở bên cô.

"Hừ, người ta đã chặn anh rồi, nếu anh tìm được cô ta thì cứ đi thúc giục đi!"
"Tiểu Du, vậy em cũng không thể đuổi mẹ anh ra ngoài chứ, mẹ anh chỉ ở phòng ngủ phụ, phòng ngủ phụ, được chứ!"
Tiếp theo trong điện thoại truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống.

"Trong nhà này chỉ có bà ấy là không kiếm ra tiền, còn có mặt mũi nói tôi sao! Còn muốn tôi giặt giũ nấu cơm, xì! Không có cửa đâu!"
"Văn Bân, em nói cho anh biết, bây giờ nhà này do em làm chủ, muốn ở thì ở, không muốn ở thì cút!"
"Nhà nào mà có đứa con trai ba mươi tuổi còn ngủ chung giường với mẹ mình! Anh thật là ghê tởm!"
Giọng của Quách Vũ Du cũng lớn hơn bình thường gấp mấy lần.

Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói hơi cẩn thận của Tô Lệ Quyên: "Alo, Tâm Tâm con có ở đó không? Bây giờ con đang ở đâu? Mẹ và Văn Bân đều nhớ con! "
"Nhớ tôi làm gì? Nhớ tôi đưa hai người xuống địa ngục sao?"
"À! Tâm Tâm sao con lại nói như vậy, dù sao thì mẹ cũng là mẹ của con, mẹ thật sự không có ý xấu, chỉ là có gì nói nấy! "
"Làm ơn, trước khi nói chuyện thì suy nghĩ một chút, mẹ tôi đã chết từ lâu rồi, tôi biết ruột của bà thẳng nhưng không cần thiết phải kéo ra khỏi miệng!"
Hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, Thẩm Tâm trực tiếp cúp điện thoại.

Rõ ràng là Quách Vũ Du đã nhìn ra bộ mặt thật của mẹ con Văn Bân và Tô Lệ Quyên.

Đáng đời!
Cây do tôi trồng, chỉ có tôi mới được hưởng mát, muốn ở không nhà của tôi, không có cửa đâu!
Thẩm Tâm vui vẻ vô cùng, đưa tay vuốt đầu chú chó nhỏ hai lần.

"Đi nào, để tao đưa mày đi mua đồ.

"
Gâu gâu!
Thẩm Tâm lái xe về hướng ngoại ô Tô Thành, nơi đó có thứ cô muốn.

Chú chó nhỏ phấn khích ngồi ở ghế phụ liên tục vẫy đuôi.

Hóa ra thế giới bên ngoài lại rộng lớn như vậy!
"Đến rồi, lại đây, đi theo tao.

" Thẩm Tâm đặt chú chó nhỏ lên vai.

Vừa rồi đi đến trung tâm điện tử, con vật nhỏ này chờ ở trong xe suýt chết vì nóng.

Bây giờ là buổi trưa, nhiệt độ càng cao, vẫn mang theo bên người an toàn hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui