Còn 59 ngày đến tận thế.
Tối hôm qua, suốt một đêm Cố Đồng Vãn ngủ rất ngon giấc không gặp ác mộng.
Bởi vì hạ quyết tâm không đi làm vào ngày hôm sau, liền trực tiếp ngủ thẳng tới 9h sáng, tùy tiện rửa mặt rồi mới cầm điện thoại di động lên xem tin tức.
Hôm qua, sau khi tin nhắn của cô được gửi đi, cả nhóm đầu kia còn đang làm việc liền bùng nổ, cộng thêm lý do vô cớ bỏ bê công việc, sáng nay bộ phận nhân sự đã thông báo cô không cần đến làm nữa.
Trừ đi các khoản phải trả định kỳ, nên tiền lương tháng này có thể tới tay cũng không đủ 2 ngàn tệ.
Bất quá cũng may ban lãnh đạo lo lắng cô sẽ gây sự, cho nên ngược lại kết toán tiền lương là rất nhanh; dù sao đưa tiễn một thực tập sinh không thế kiểm soát được, liền có thể thuận lợi đưa một thực tập sinh mới thế vào.
Cố Đồng Vãn cười lạnh một trận ở trong lòng.
Thuận tay gửi đi một đoạn ghi âm nói rõ phó tổng quấy rối cô như thế nào đến hòm thư công ty, rồi chuyển trực tiếp đoạn ghi âm cho toàn bộ nhà cung cấp, cuối cùng mỹ mãn đăng xuất khỏi nhóm.
Bởi vì cố kỵ để có thể thuận lợi nắm bằng tốt nghiệp đại học trong tay nên lúc trước cô chỉ dám đem chứng cứ lưu tại điện thoại.
Bây giờ, tận thế liền bùng phát sau hai tháng nữa, chứng nhận tốt nghiệp gì đó để đồ chó hoang hắn đi mà lấy, đi con mẹ nó mà luận văn tốt nghiệp.
Rốt cục số dư tài khoản còn lại trên điện thoại biến trở về bốn chữ số, Cố Đồng Vãn quyết định thưởng cho mình một phần cá hấp nước đã tưởng niệm thật lâu.
Mặc dù ăn những món này vào sáng sớm có chút nặng miệng, nhưng giãy dụa tám năm ở tận thế, đừng nói cá hấp nước, liền ngay cả thịt cá tươi đều khó gặp một lần.
Trong tận thế, tất cả nhà máy đều ngừng, lại thêm các loại thiên tai, nước ô nhiễm nghiêm trọng, sinh vật trong nước đều tiến hóa biến dị.
Đừng nói trước ở hiện tại có thể ăn được hay không, trái lại các loại cá chỉ cần có thể nuốt xuống đã không tệ.
“Đinh đinh"
Âm thanh tin nhắn Wechat vang lên.
“Vãn Vãn, hai ngày này sao lại không liên lạc với anh, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Mày Cố Đồng Vãn nhíu nhíu lại, lúc này mới nhớ tới có nhân vật như vậy.
Đây là bạn trai đầu tiên mà cô kết giao trước tận thế, cũng chính là mối tình đầu.
Ấy, đều qua nhiều năm như vậy, cô kém chút nữa quên mất người này, dù sao liền tám năm không gặp sau khi tách ra ở tận thế, cũng không biết người này cuối cùng là sống hay chết.
Ký ức giống như thủy triều đánh tới, thế nhưng Cố Đồng Vãn nhớ kỹ vì lúc trước người này là kẻ cầm đầu làm hại cô bị đuổi ra khỏi trung tâm cứu viện.
Tháng thứ ba sau tận thế, trật tự xã hội đã dần dần sụp đổ.
Cô cùng Trương Hành theo đội ngũ quân đội cứu viện tiến về nhà bảo tàng cũng chính là trung tâm cứu viện tọa lạc tại Giang Thành.
Ngay từ đầu, trung tâm cứu viện còn đủ khả năng cung cấp đồ ăn cùng nước sinh hoạt, nhưng do thiên tai ngày càng trầm trọng, đồ ăn cùng nguồn nước dần dần khẩn trương, kéo theo lòng người cũng vặn vẹo.
Đám người ở trạm cứu viện thường xuyên vì vật tư mà tranh đến đầu rơi máu chảy, tội phạm cũng bắt đầu xuất hiện.
Lúc đó tại cứu viện trung tâm, Trương Hành vì muốn thu thập nhiều đồ ăn, không ngừng phát huy khả năng tán gái của hắn, lợi dụng bề ngoài tiểu bạch kiểm đạt được đồ ăn cùng vật tư từ các nữ sinh, nhưng cũng đưa tới nghi kỵ cùng ghen ghét ở giữa họ.
Mà Cố Đồng Vãn cô, bạn gái chính thức của Trương Hành lại càng bị xem như cái đinh trong mắt, dù sao các cô đều không muốn Trương Hành bị một người độc chiếm.
Cố Đồng Vãn cuối cùng bị Liễu Chanh ở trường cao đẳng hãm hại là trộm thực phẩm công mà bị trục xuất khỏi trung tâm cứu viện.
Đối mặt với nói xấu cùng vu oan của Liễu Chanh, ngay lúc đó Trương Hành chẳng những không có nói chuyện thay mình, thậm chí còn đứng cùng phía Liễu Chanh, nói trông thấy nửa đêm Cố Đồng Vãn từng tiến vào khu nhà kho cứu viện.
Cố Đồng Vãn hết đường chối cãi, không ai nguyện ý tin tưởng, nhưng lại phát hiện thời điểm ánh mắt Liễu Chanh và Trương Hành giao thoa mập mờ tại lúc mình bị tất cả mọi người phỉ nhổ.
Cố Đồng Vãn còn nhớ rõ ngày đó mình bị đuổi đi ra ngoài tại tháng 11, thành phố phía nam như Giang Thành thế mà rơi tuyết trắng xóa như lông ngỗng.
Thời điểm đó, tuyết thậm chí vượt qua bắp chân, gió lạnh thấu xương giống như đao thổi mạnh mặt của mình.
Cuối cùng vì sinh tồn, cô không thể không gia nhập tổ chức người sống sót tự phát, đó là một đám không có trật tự không có chuẩn mực đạo đức.
Ở nơi đó, cô chịu rất nhiều cực khổ cùng ủy khuất.
Về sau cô trở nên chết lặng, máu lạnh, thậm chí vì để sống đến khi tận thế kết thúc, chính tay đâm người cướp đoạt vật tư của mình mà không chớp mắt.
Đáy mắt hiện lên ý lạnh, khóe miệng Cố Đồng Vãn hơi vểnh, thật sự là đi mòn đế giày tìm chẳng thấy, tự nhiên tự chui tới cửa; lần này không hảo hảo thu thập tra nam này thật đúng là nuốt không trôi cục tức này.
“Hôm qua bị cảm, uống thuốc ngủ nên không có xem tin nhắn.”
“Bị bệnh a, coi chừng ban đêm bị cảm lạnh.
Đúng rồi, có rảnh ghé nhà anh, vừa mới mua trò chơi, không phải em rất thích chơi Mạt Nhật Chi Thành vừa tung ra gần đây sao, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau chơi.”
Một người nam nhân mời bạn gái vào nhà, có chủ ý gì tự nhiên không cần nói cũng biết.
Ở kiếp trước, nhiều lần Trương Hành muốn phát triển sâu với cô, nhưng bởi vì tính cách của Cố Đồng Vãn nội liễm, quan niệm trong mối quan hệ nam nữ tương đối bảo thủ, nên cự tuyệt mấy lần.
Sau, Trương Hành liền không cam lòng, trước tận thế Trương Hành liền đã đề cập nhiều lần.
Vốn là muốn cự tuyệt, nhưng lập tức nghĩ đến loại hàng Trương Hành này mặc dù nhân phẩm không được, nhưng đối với bạn gái thì coi như hào phóng, thêm gia cảnh tốt, tại Giang Thành cũng là tiểu phú nhị đại.
Bình thường lái xe đều là mấy trăm ngàn, tiền sinh hoạt thời đại học mỗi tháng liền có năm chữ số.
Lúc trước, thế nhưng đại giáo hoa như Trương Hành phải bỏ ra một năm rưỡi mới bắt được Cố Đồng Vãn, bây giờ con vịt đã đun sôi còn không có hưởng qua tư vị, tự nhiên đối với cô còn tính là cầu gì được đó.
Cắn cắn môi, Cố Đồng Vãn trả lời một chữ “Tốt”, liền bắt đầu mưu tính làm sao lấy tiền từ chỗ tra nam.
Sau hai mươi phút, thức ăn ngoài đưa đến, hơi kéo suy nghĩ của Cố Đồng Vãn về .
Cố Đồng Vãn không kịp chờ đợi, mở hộp thức ăn ra mà trong lòng run rẩy, lập tức một cỗ mùi hương tê cay tươi mới đã lâu không gặp xông vào mũi.
Lướt qua nước ép ớt đỏ rực cùng hoa tiêu, kẹp một miếng thịt cá béo ngậy đưa vào trong miệng, tê cay lập tức kích thích vị giác, thịt cá tươi non làm cô kém chút nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
Một phần cá hấp cho hai người phối thêm hai bát cơm lớn, bữa sáng lần này Cố Đồng Vãn ăn đến cực kỳ thỏa mãn.
Ăn xong một bữa này, Cố Đồng Vãn nhịn không được nắm chặt nắm đấm, âm thầm thề nhất định phải thăng cấp không gian, điên cuồng độn hàng, không cho mình đói bụng nữa.