Trước khi hỏa táng Tạ Tư Hàm, Yến Thừa Cựu đã từng hỏi Lâm Ẩm Vô, "Dương Tuyển giả thức tỉnh thì phải chờ mấy ngày?"
Sau khi Tạ Tư Hàm chết, Yến Thừa Cựu cảm nhận được sự thiếu thốn rõ ràng.
Tuy rằng rối gỗ nói thế giới của cậu đã bị hủy diệt, nhưng cậu không hề có đoạn ký ức đó trong đầu, đối với cậu cũng không có bao nhiêu chân thật.
Nhưng cậu tận mắt chứng kiến Tạ Tư Hàm ra đi, nhìn được chạm được, bây giờ phải hỏa táng Tạ Tư Hàm, Yến Thừa Cựu vẫn nhịn không được hỏi một câu.
Lâm Ẩm Vô lắc đầu, "Không phải ai cũng muốn trở thành Dương Tuyển giả."
Yến Thừa Cựu sững sờ tại chỗ, cậu biết Lâm Ẩm Vô nói đúng.
Cho dù Tạ Tư Hàm có thể thức tỉnh, nhưng thức tỉnh rồi lại không giống Tạ Tư Hàm trước kia, vẫn sẽ là người mà cậu biết sao?
Tạ Tư Hàm cũng không may mắn như vậy.
Yến Thừa Cựu làm theo lời anh dặn dò, chôn tro cốt trong chậu hoa, tất cả đồ đạc trong phòng anh đều được Yến Thừa Cựu gom lại, chôn xuống một cái hố to đã đào sẵn.
Sau khi lấp đất, Yến Thừa Cựu vái vài cái trước hố đất, lúc này mới rời đi.
Khác với Yến Thừa Cựu vẫn luôn bên cạnh Tạ Tư Hàm mấy ngày nay, Lâm Ẩm Vô lại đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Nghe nói Dương Tuyển giả đã kết minh, chúng đưa tin căn cứ nào dám thu nhận Lâm Ẩm Vô là đang đối nghịch với chúng, chúng đã liên tiếp thành công phá hủy rất nhiều căn cứ nhỏ, thanh thế như mặt trời ban trưa, hiện giờ ảnh của Lâm Ẩm Vô đã được phát tán, người khác tránh hắn còn không kịp.
Dưới tình huống như thế thì chắc chắn hai người phải lập nhóm lên đường.
Đối với Lâm Ẩm Vô, hắn chỉ yêu cầu một người có thể đi đổi vật tư sinh hoạt ở căn cứ giúp hắn.
Lâm Ẩm Vô có yêu cầu rất cao đối với chất lượng sinh hoạt của bản thân, âu phục của hắn nhiều như thế cũng phải có người giặt, bắt được Dương Tuyển thú cũng phải tìm đầu bếp, nhưng hiện tại người ta thấy mặt hắn lập tức muốn chạy đi báo tin, ai lại muốn chết sớm đâu? Lúc này mà có một Yến Thừa Cựu hiểu tận gốc rễ và có năng lực tự bảo vệ bản thân bên người thì còn gì tốt hơn, không nói tới chuyện không cần phiền não sợ cậu phản bội, cũng không cần lo lắng cậu gây chuyện.
Mà tạm thời Yến Thừa Cựu cũng cần ở bên cạnh Lâm Ẩm Vô, bằng không mặt trời đen vừa xuất hiện cậu đã không còn đường sống.
Hai người cũng coi như đã hợp tác nhiều lần, vẫn có chút ăn ý.
Ví dụ cụ thể là hiện tại Lâm Ẩm Vô nói, Yến Thừa Cựu đứng bên cạnh nghe.
"Hiện tại tôi đến căn cứ nào cũng là tặng tình báo miễn phí cho người ta thôi." Hiển nhiên Lâm Ẩm Vô biết tự hiểu lấy tình huống của bản thân, "So với cả ngày lo lắng phòng bị người khác thì không bằng đến nơi nào chúng ta cảm thấy tự do đi." Lâm Ẩm Vô tất nhiên không sợ chiến đấu với người khác, nhưng hắn cũng chán ghét cảnh đấu tranh vô vị, nếu ngày nào cũng có người tới cửa muốn bị đánh thì tâm trạng tốt thế nào cho được?
Yến Thừa Cựu hoàn toàn không biết sự tình bên ngoài nhà an toàn, Lâm Ẩm Vô đại khái cũng biết cái tật xấu "không hiểu thế sự" này của cậu, nghĩ qua nghĩ lại vẫn nên thân thiện với đồng bọn hợp tác một chút, chưa kể nội công tâm pháp còn chưa tới tay hắn!
"Thật ra ở đây có một nơi cho dù là Dương Tuyển giả hay người bình thường cũng có thể sinh sống, cho dù Dương Minh có kiêu ngạo cách mấy thì cũng không dám đến đó gây chuyện." Lâm Ẩm Vô liếc nhìn Yến Thừa Cựu một cái, thấy cậu đã thu liễm hết tất cả cảm xúc, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, "Năng lực tự chữa trị của Dương Tuyển giả rất cao, nhưng nếu có bị gãy tay gãy chân gì do năng lực của Dương Tuyển giả khác thì cũng không có cách để mọc lại, nhưng có một người, chỉ cần cậu báo giá thì người đó sẽ chữa trị cho cậu." Không phải Dương Tuyển giả nào cũng thích tìm đồng minh hay đối nghịch với người thường, cũng có một vài Dương Tuyển giả muốn an ổn mà sống, bọn họ tụ tập với nhau, sống ở một thôn xóm trong núi.
"Người đó là bác sĩ trong miệng mấy Dương Tuyển giả kia?" Yến Thừa Cựu có chút ấn tượng với việc này, thời điểm cậu bị đám người Sóng Âm Cuồng Phong bắt đi đã từng nghe Cuồng Phong nói qua về người này.
Chỉ là lúc ấy bởi vì sự xuất hiện của Lâm Ẩm Vô mà chưa kịp đi, hiện tại ngược lại muốn đi tìm người đó.
Lúc này mới trải qua một thời gian, mà mọi việc đã trở nên khó có thể đoán trước.
"Đó là năng lực của y." Lâm Ẩm Vô gật gật đầu, "Trước khi thức tỉnh y là một bác sĩ vô cùng lợi hại, sau khi thức tỉnh vì năng lực đặc thù mà gây nên rất nhiều trận đại chiến.
Cho dù là Dương Tuyển giả hay người bình thường đều muốn bắt y, chẳng qua y trốn rất nhanh, thủ đoạn cũng lợi hại, ngược lại hiện tại đã trở thành người không ai dám chọc." Chỉ cần trên thế giới này chỉ có một người có thể chữa trị vết thương do Dương Tuyển giả gây ra thì không có ai dám động vào y.
Ai cũng không dám đảm bảo mình có thể mãi mãi sống sót trong tận thế.
"Vậy anh đã đắc tội y à?" Không phải Yến Thừa Cựu hoài nghi lời nói của Lâm Ẩm Vô, mà là cậu thấy với tính cách này của Lâm Ẩm Vô thì chỉ sợ đã đắc tội không ít người.
Nếu bác sĩ thật sự lợi hại như vậy thì không có khả năng Lâm Ẩm Vô chưa từng gây chuyện với y.
"Tất nhiên là không." Lâm Ẩm Vô trả lời hợp tình hợp lý, "Không phải ai tôi cũng đắc tội."
Yến Thừa Cựu bán tín bán nghi, nhưng hiện tại cậu cũng không có nơi nào tốt hơn để đi, chỉ có thể đi trên con thuyền hải tặc này của Lâm Ẩm Vô, chẳng qua bản thân Lâm Ẩm Vô sẽ không cho là vậy.
X thị là thành phố du lịch có tiếng, nơi này dựa núi gần sông, không khí tươi mát, đã từng là địa điểm dưỡng lão lý tưởng nhất đứng đầu bảng xếp hạng, bỏ xa hạng hai.
Nhưng đồng thời vì du lịch quá mức phát triển nên nhiều nơi không được cải tiến, vẫn duy trì bộ dạng thôn xóm cũ để hấp dẫn du khách.
Thời điểm tận thế bắt đầu, nơi này không đủ phòng ngự, người chết mỗi ngày đếm mãi không hết.
"Có phải dạo này Môn Vương điên rồi không, sao cứ cắn Lâm Ẩm Vô mãi không buông thế?" Một Dương Tuyển giả ném vài hộp giấy vệ sinh lên xe, thuận miệng nói với người bên cạnh, "Cậu không biết hắn điên tới mức nào đâu, ai dám thu nhận Lâm Ẩm Vô thì hắn sẽ ngay lập tức đi tập kích người đó, y chang mấy con chó điên, haha, nếu tôi mà là Lâm Ẩm Vô thì đã sớm giết chết hắn rồi.
Trước kia mặt trời đen chưa xuất hiện hắn khác gì con chim cút không, giờ mới lộ nguyên hình."
Nhóm Dương Tuyển giả bên cạnh dường như đã quen cái thói không biết lựa lời của hắn, dù sao nơi này cũng là X thị, tay Môn Vương có dài cách mấy cũng duỗi không tới.
"Nói thì dễ lắm, Lâm Ẩm Vô cũng đã đắc tội không ít người.
Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng chuyện một trăm Dương Tuyển giả vây công hắn trước kia đều người chết kẻ điên cũng đủ để hắn thu được một cơn đại thủy triều cừu hận rồi." Một thanh niên trẻ tuổi mặt búng ra sữa nói, "Nơi gần nhất trong thành phố cũng không có bao nhiêu đồ, aiz, vẫn nên đến những căn cứ khác đổi đồ đi, chúng ta ăn hết muối rồi." Tuy rằng bọn họ không ăn muối cũng không chết nhưng nếu không có gia vị này kia thì còn gì là lạc thú ăn uống nữa?
"...!Ai bảo khẩu vị cậu mặn như vậy, ăn cơm với muối?"
"Anh nói như thể anh không ăn vậy, tôi tiêu hao nhiều sức lực, ăn nhiều một chút thì làm sao!"
"Haha."
"Anh haha cái gì, tôi biết anh sớm không thuận mắt tôi rồi, gan thì nhào vô, có chuyện gì thì đi tìm bác sĩ."
"Haha."
"Tôi nói, anh thật sự muốn ăn đánh à..."
"Làm nhiều nói ít." Một người đàn ông luôn trầm mặc nãy giờ thật sự không nghe nổi nữa, nhịn không được cắt ngang cuộc khắc khẩu của họ, "Còn cãi nữa thì lần sau tự đi đi."
"Đừng mà đội trưởng." Lời này vừa thốt ra, hai người nọ lập tức ngoan ngoãn im lặng.
Thành phố chín đường mười tám ngã quẹo, không có đội trưởng là người địa phương dẫn họ đi thì kiểu gì họ cũng lạc đường, "Đội trưởng, tụi em không nói nữa, rèn luyện rèn luyện."
"Chỗ này trống trơn rồi, chúng ta phải đi xa một chút tới thành phố bên cạnh." Người đàn ông liếc nhìn họ một cái, phát hiện họ cuối cùng cũng hành quân trong im lặng mới hài lòng, "Thiết Lực nói cũng đúng, hết gia vị hơi phiền toái, may là hạn sử dụng những thứ đó khá dài, chúng ta có thể đi tìm một chút."
"...!Đội trưởng, có thể đừng gọi em là Thiết Lực, gọi John được không?" Thanh niên mặt búng ra sữa nhịn không được nói, "Tuy rằng mọi người đều thích dùng tên biểu thị năng lực, nhưng em thật sự không thích." Thiết Lực gì đó có khác gì mạnh mẽ đâu, thời đại nào rồi mà còn dùng cái tên này, đúng là để người khác phải chê cười mà.
"Được rồi, John." Người đàn ông cười một tiếng, "Thành phố bên cạnh cũng có vài Dương Tuyển giả lợi hại, tuy rằng nhân số không nhiều lắm, nhưng họ có nuôi vài con Dương Tuyển thú, tính chiếm hữu rất cao, tới đó rồi hai người các cậu không được gây chuyện.
Cũng may là họ rất ít khi xuất hiện, bằng không ba người chúng ta cũng không đủ nhét kẽ răng cho người ta."
"Đội trưởng khiêm tốn quá rồi, chỉ cần bọn họ không đến gây chuyện là được." John nhịn không được nói thầm một câu, lúc nhìn thẳng vào hai mắt đội trưởng mới câm miệng không nói nữa.
"Lên xe, đi thôi."
"Được."
Ba người kiểm tra đồ đạc một lần, rất nhanh sau đó ngồi lên xe tải rời đi, cũng không chú ý tới chiếc xe máy theo sau bọn họ.
Đám John lái xe được một thời gian, cuối cùng cũng phát hiện một chiếc xe máy vẫn luôn bám đuôi trong kính chiếu hậu, trên xe có hai người, một người đội mũ bảo hiểm, người còn lại mặc áo choàng che kín toàn thân, nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị.
"Đội trưởng anh nhìn xem, họ vẫn luôn bám theo chúng ta." John mở miệng nói, "Hay để Đại Mộc đuổi họ đi đi?"
Đại Mộc yên lặng liếc John một cái, hơi bất mãn với hành vi John sai sử mình như lẽ đương nhiên, đúng là chả trách ngày nào hắn cũng gây lộn với tiểu gia hỏa này, có nói bao nhiêu lần đối phương cũng không chịu thay đổi, vẫn làm theo ý mình như cũ, sai khiến hắn ngày càng thuận tay.
"Không cần." Đội trưởng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, ánh mắt lưu lại trên người mặc áo choàng chốc lát, nói, "Họ muốn đi thì cùng đi, chỉ cần không động thủ thì đều có thể nói chuyện."
Có đội trưởng bảo đảm, John cũng không lắm miệng nữa.
Nếu đối phương thật sự muốn động thủ thì họ cũng không sợ.
Hai bên yên bình hết ban ngày, đêm tới mới tìm một nơi nghỉ chân ngồi xuống.
Tất nhiên, chiếc xe máy kia cũng dừng lại.
Người đội mũ vẫn còn ngồi trên xe, ngược lại người che kín mít lại cởi áo choàng xuống, lộ ra khuôn mặt còn rất trẻ.
Thật ra lớn lên rất xinh đẹp.
John nhịn không được liếc nhiều thêm mấy cái, đặc biệt là đôi mắt đen tuyền của đối phương khiến cậu không nhịn được sự tò mò.
Hiện tại không có bao nhiêu người thường dám ra ngoài, cho dù là vô tình cũng tuyệt đối không gặp được thiếu niên nào đẹp như thế.
Càng không nói thời điểm thiếu niên này phát hiện mình nhìn chằm chằm nãy giờ mà vẫn còn bình tĩnh, làm cho John thiếu chút nữa hoài nghi đôi mắt kim sắc này của bản thân không có hề uy lực khiến người khác phải kinh sợ.
Lúc này John mới phát hiện ra chiếc áo choàng kia thế mà lại là da của Dương Tuyển thú, vì dính quá nhiều máu mà trở nên tối màu, chỉ là không biết đã dùng thứ gì để loại bỏ mùi máu tươi.
Đúng là đồ tốt.
Tầm mắt của John nhịn không được chuyển sang áo choàng, cậu cũng coi như đã được nhìn qua không ít đồ vật làm bằng Dương Tuyển thú, nhưng đồ trên người thiếu niên này hiển nhiên là thứ tốt nhất, cho dù là ở trong thôn bọn họ cũng không tìm được mấy món.
Có đồ như vậy cũng chẳng trách khí sắc thiếu niên này tốt đến thế.
"Xin chào." Thiếu niên kia đi tới, vô cùng lễ phép nói một câu, "Ngại quá, nãy giờ mặt trời vẫn còn nên chúng tôi không tiện dừng lại, xin hỏi một chút, mọi người là người của thôn Y Sơn sao?"
Thôn Y Sơn là nơi ở của vị bác sĩ nọ, rừng rậm ngoài thôn như thể chưa từng được khai phá, trải qua biến hóa của mặt trời cũng xuất hiện không ít Dương Tuyển thực vật, thế nên không có người của thôn Y Sơn dẫn đường thì rất khó vào.
"Cậu muốn đến thôn Y Sơn?" Đội trưởng tiến lên hai bước, đánh giá trên dưới đối phương vài lần, nói, "Bọn tôi không nhận lung tung những người không có bản lĩnh."
"Không có, tôi chỉ muốn xác nhận một chút." Thiếu niên lắc đầu, vươn tay ra nói, "Tôi là Yến Thừa Cựu."
"Tam Ngôn."
"John."
"Đại Mộc."
"Bạn của cậu yên tâm để cậu một mình lại đây à?" John biểu lộ nét mặt xấu xa, nói "Chúng tôi là Dương Tuyển giả, sẽ ăn thịt người đó."
Yến Thừa Cựu mỉm cười nhìn cậu ta, cũng không biểu lộ ít nhiều cảm xúc sợ hãi, nói, "Mọi người là người thôn Y Sơn, sẽ không tùy tiện ra tay với tôi."
"Lỡ đâu chúng tôi không phải thì?"
"Không cần nói tới đây, vừa nãy phát hiện chúng tôi đi theo đã động thủ rồi." Yến Thừa Cựu trả lời, "Tương phùng tức có duyên, chỉ cần có bản lĩnh tới thôn Y Sơn thì bác sĩ cũng sẽ để tôi vào."
"Cậu tự tin thật." Vốn dĩ John muốn nói cậu "tự luyến không biết xấu hổ", bác sĩ bọn họ không phải người xem mặt là sẽ cho vào, nhiều lúc còn phải xem tâm trạng.
Chẳng qua một người bình thường có thể có được một cuộc sống tốt trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy cũng không dễ dàng.
Lại nói, người dân thôn Y Sơn bọn họ nếu không nấu cơm may vá thì cũng có thể làm những việc khác, còn nơi nào có thể sống an toàn như vậy? Chưa kể, nếu sống chung gần một năm mà họ còn như mèo thấy chuột thì sao phải chậm trễ không động thủ mà đợi tới tận bây giờ?
Yến Thừa Cựu nói xong lập tức lễ phép rời đi, vì không muốn đám Tam Ngôn đa nghi nên cậu cố ý tìm một nơi không xa không gần để ăn cơm nghỉ ngơi.
"Đó là thịt khô Dương Tuyển thú, em nhớ hồi trước có một thành phố chuyên đổi món này, thật ra hương vị cũng không tồi." John thấy Yến Thừa Cựu lấy thịt khô ra nhịn không được nói, "Người thường vốn không thể ăn nhiều như vậy, cậu ta muốn chết à?"
Nhìn Yến Thừa Cựu từng miếng từng miếng ăn thịt, John lại cảm thấy người này đang muốn tự sát.
"Đừng nóng vội, nhìn kĩ rồi hẵn nói." Cuối cùng Đại Mộc cũng quay đầu sang nhìn, trên đời này không có gì là tuyệt đối, riêng cái áo choàng trên người Yến Thừa Cựu đã đủ để khiến người khác phải kinh ngạc, nói chi là ăn thịt Dương Tuyển thú?
Yến Thừa Cựu ăn xong thịt khô mà thần sắc vẫn bình thường, nhìn bộ dạng gầy gò của cậu cũng không biết là thịt ăn xong đã chạy đến nơi nào rồi.
"Bạn cậu không ăn à?" John vô cùng tò mò với cái người vẫn luôn trung thành không chịu bỏ mũ xuống, không lẽ là bị hủy dung nên không dám gặp người khác?
Yến Thừa Cựu liếc Lâm Ẩm Vô vẫn luôn không nói gì một cái, biết hắn tạm thời không muốn bị nhận ra, nhịn không được cười nói, "Hắn bị say xe, không có tâm trạng ăn."
John tức khắc không biết nói gì.
Không muốn lộ mặt thì có thể nói thẳng, chỉ là cái cớ này cũng quá mức tùy ý rồi, chẳng lẽ say xe mà còn chạy được cả buổi à?
———————————————
Thật ra Lâm Ẩm Vô chưa từng chạy xe máy, nhưng phương tiện thích hợp dành cho hai người chỉ còn mỗi nó.
Hắn tốt xấu gì cũng từng chạy ô tô, vẫn tìm được một chút cảm giác, còn Yến Thừa Cựu dốt đặc cán mai không nói làm gì.
Đối với Yến Thừa Cựu, loại đồ cổ này chỉ có trong bảo tàng, lái được kiểu gì?
Sau khi Yến Thừa Cựu không cẩn thận vặn ga quá mạnh, cuối cùng Lâm Ẩm Vô cũng chịu đảm đương chức vị tài xế, chạy xe máy mà gồng như xe đua.
Vốn nghĩ Yến Thừa Cựu sẽ sợ lắm, nào ngờ cậu ngồi sau vô cùng vui vẻ.
Gặp được đám Tam Ngôn cũng là ngoài ý muốn.
Trí nhớ của Lâm Ẩm Vô tốt tới mức khiến người khác phải ghen tỵ, trước kia hắn đi tìm bác sĩ đã gặp Tam Ngôn một lần, còn xảy ra chút chuyện.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là người tìm bác sĩ chữa trị quá nhiều, tất nhiên Lâm Ẩm Vô cũng không phải người sẽ ngoan ngoãn chịu xếp hàng nên đi chen hàng với người ta, mà người bị hắn chen hàng là Tam Ngôn.
Tam Ngôn là người thức thời, biết bản thân không phải đối thủ của Lâm Ẩm Vô nên ngoan ngoãn đưa bảng số ra, nhưng hiện giờ họ muốn đến gặp bác sĩ, không thể không đi theo mấy người này được.
Cái mũ Lâm Ẩm Vô đang đội là do Yến Thừa Cựu nhặt ở ven đường, rửa cũng chưa rửa, chỉ vội vàng chùi mấy cái.
Cậu khoác da của Dương Tuyển thú, phía trên toàn là máu, nhưng tuyệt đối không thể hôi bằng cái mũ này của Lâm Ẩm Vô!
Phản kháng không có hiệu quả, cũng không còn gì để che mặt, Lâm Ẩm Vô chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận cái mũ bảo hiểm này, cũng may hiệu quả che chắn rất tốt, Lâm Ẩm Vô lại thay những bộ tây trang tiêu chuẩn của hắn ra, căn bản không có ai nhìn ra.
Lâm Ẩm Vô yên lặng khắc tên Môn Vương A Phàm thật sâu trong đầu.
Đám người Tam Ngôn ra ngoài để tìm vật tư, tuy rằng đại bộ phận trong thôn bọn họ có thể tự cấp tự túc, nhưng một khi muốn nâng cao chất lượng sinh hoạt của bản thân thì phải ra ngoài tìm đồ vật, tìm xong ở thành phố này rồi thì tới thành phố kia, nhiều lắm cũng phải hai ba ngày mới trở về.
Mà trong khoảng thời gian này, Yến Thừa Cựu cũng có thể dụ được vài lời thật lòng từ trong miệng John, hiểu được một số chuyện trong thôn Y Sơn.
Cậu chỉ còn ở thế giới này hai tháng, nhưng thời gian mặt trời xuất hiện đã lên tới sáu tiếng rưỡi, cứ tiếp tục với tốc độ này thì chỉ sợ qua tháng sau sẽ lên tới tám tiếng đồng hồ, đến lúc đó cậu mới thật sự muốn chạy trốn khỏi thế giới này.
Mấy ngày nay Yến Thừa Cựu nghĩ rất kỹ về hai chữ "nửa năm" mà Rối Gỗ đã nói, chỉ sợ nửa năm là khoảng thời gian dài nhất mà cậu có thể sống ở thế giới này.
Theo lời Rối Gỗ nói, chỉ có "trốn tránh" mới không có biện pháp sống sót ở tận thế.
Mà hiện tại cách đơn giản nhất cậu chỉ cần dựa vào Lâm Ẩm Vô mà thôi.
Thời điểm thức dậy vào buổi sáng, đám Tam Ngôn phát hiện Yến Thừa Cựu đã mặc lại áo choàng Dương Tuyển thú, đang ngồi trên xe máy nhìn bọn họ.
"Đội trưởng, họ quyết tâm muốn đi cùng chúng ta." John nhịn không được thấp giọng nói thầm, thật ra muốn dẫn họ đi cũng không khó, chỉ là cái người luôn không lộ mặt làm cậu thấy hơi bất an.
Một người bình thường như Yến Thừa Cựu mà lại không hề dao động cảm xúc khi nhìn thấy ba người họ, có thể thấy là nhìn quen rồi.
Như vậy Dương Tuyển giả bên cạnh cậu chín mười phần là tên đội mũ bảo hiểm nọ.
"Tôi chỉ sợ họ đang đi tìm bác sĩ." Đại Mộc khó được một lần tán đồng với John, nói, "Người như Yến Thừa Cựu không dễ tìm, nếu cậu ta thật sự muốn đến thôn Y Sơn thì có rất nhiều cách, không cần phải đi theo chúng ta.
Bọn họ làm vậy chỉ sợ là vì trốn tránh ai đó."
"Không bằng thử một lần." Tam Ngôn nghe hai người nói xong, trong lòng cũng có vài ý tưởng, "Che che giấu giấu khiến người khác nghi ngờ, hay là thử bọn họ chút đi?"
"Đội trưởng có ý gì?"
"Chúng ta muốn đến thành phố bên cạnh." Tam Ngôn cho hai người một ánh mắt, "Chúng ta không đánh được thì để người khác đánh."
Đúng vậy, trước kia đội trưởng từng nói thành phố bên cạnh có vài Dương Tuyển giả nuôi Dương Tuyển thú rất lợi hại.
"...!Chả trách tại sao anh lại là đội trưởng." John nghiêm túc nhìn Tam Ngôn nói.
Mượn dao giết người, chỉ sợ đây không phải là lần đầu.
Lâm Ẩm Vô một lần nữa chở Yến Thừa Cựu rời đi theo xe tải.
Chiếc xe máy này không lớn cho lắm, nhưng cũng may Yến Thừa Cựu không có béo quá, hai người đàn ông trưởng thành ngồi chung cũng không quá chật...
Chờ tới lúc mặt trời đen xuất hiện, Yến Thừa Cựu lập tức bắt đầu rơi vào giấc ngủ trưa.
Khi cậu ngủ say, nội lực trong thân thể sẽ tự động tuần hoàn, ngược lại còn an toàn hơn lúc cậu tỉnh táo.
Hơn nữa sau khi công lực của Yến Thừa Cựu tiến thêm một bước, ngoại công không đuổi kịp với sự tiến bộ của nội công tâm pháp, thân thể còn chưa trưởng thành, giấc ngủ cũng kéo dài hơn.
Sau khi Tạ Tư Hàm ra đi, Lâm Ẩm Vô đã trở thành người thân cận nhất với Yến Thừa Cựu, hai người cùng nhau rong ruổi bên ngoài, mối quan hệ ngược lại bất tri bất giác thân mật hơn.
Trước kia, nếu có người nói Lâm Ẩm Vô sẽ cho phép một thằng nhóc dựa vào lưng hắn cùng ngồi trên một chiếc xe máy, hắn đại khái sẽ cảm thấy đối phương đang ăn khùng nói điên.
Nhưng hiện tại Yến Thừa Cựu thật sự đang ngồi sau lưng hắn, Lâm Ẩm Vô ngược lại đem chuyện này quẳng ra sau đầu.
"Xuất hiện rồi." Tam Ngôn ngồi trên ghế lái nói.
Đại Mộc và John âm thầm đề cao cảnh giác, tuy họ muốn thử xem Yến Thừa Cựu sâu cạn ra sao nhưng cũng không muốn bản thân phải bước vào trước.
"Dừng xe." Tam Ngôn hô một câu.
"Mọi người đều là Dương Tuyển giả, không cần trốn trốn tránh tránh." Tam Ngôn mang theo Đại Mộc xuống xe, mỉm cười nhìn bốn phía nói, "Ba người chúng tôi là người của thôn Y Sơn, chỉ muốn tới đây thu thập vài thứ, mong các vị bằng hữu hiểu cho."
Trên đầu đám Tam Ngôn đột nhiên giáng xuống một bóng ma khổng lồ, ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là đầu của một con chim diều hâu đang giang rộng hai cánh, còn có một Dương Tuyển giả đang đứng trên đầu nó.
"Ngươi nói ngươi là người của thôn Y Sơn, vậy hai kẻ đằng sau là ai?" Người nọ duỗi tay chỉ chỉ Lâm Ẩm Vô, nói, "Chẳng lẽ cũng là người thôn Y Sơn các ngươi?"
"Cái này..." Đám người Tam Ngôn chần chờ.
"Vậy là không phải." Người nọ hừ lạnh một tiếng, "Ta không thể không cho bác sĩ mặt mũi, nhưng bọn hắn không phải người của thôn Y Sơn, theo quy định thì không thể đi đường này.
Muốn đi tiếp thì cũng được, đi đường vòng!"
Sắc mặt Lâm Ẩm Vô không mấy vui vẻ, từ lúc hắn thành danh tới nay không có bao nhiêu người dám kiêu ngạo như vậy trước mặt hắn.
Cũng may có mũ bảo hiểm bên ngoài nên không ai thấy được sắc mặt của hắn.
Dụng ý của đám Tam Ngôn cũng quá rõ ràng, đây là muốn mượn dao giết người.
Nhưng người ta không nói thẳng, mình lại muốn theo bọn họ đến thôn Y Sơn, cho dù trong lòng khó chịu cách mấy thì cũng chỉ có thể nhịn.
Chờ tới thôn Y Sơn, gặp được bác sĩ rồi thì, haha....
Đám Tam Ngôn bỗng nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo quét qua, thế nhưng sự tình trước mắt còn quan trọng hơn, cảm giác này cũng bị họ ném qua một bên.
Đáng tiếc hiện tại Yến Thừa Cựu còn đang ngủ, không thể thấy được vẻ mặt của Lâm Ẩm Vô, bình thường cậu toàn bị Lâm Ẩm Vô chọc cho tức tới hộc máu, ít khi nào nhìn thấy sắc mặt hắn kém như vậy.
"Xin lỗi, chúng tôi không phải người của thôn Y Sơn, nhưng tôi muốn đi theo bọn họ." Lâm Ẩm Vô thấp giọng nói, hảo ngôn hảo ngữ đáp.
"Liên quan gì tới ta?" Người nọ kéo khóe miệng lên, chỉ cần có con diều hâu này trong tay, hắn căn bản không cần sợ bất cứ Dương Tuyển giả nào.
Bác sĩ là tình huống đặc thù hắn không nên đắc tội, nhưng nếu những con chó con mèo chỉ cần nói vài câu vớ vẩn là có thể lập tức qua đi chỗ này thì từ nay về sau hắn làm sao có thể xưng vương xưng bá nữa? Không phải ngày nào cũng có người muốn đi qua nơi này hay sao!
"Thế vị tiên sinh đây cảm thấy mình muốn thế nào?" Lâm Ẩm Vô nói.
"Áo choàng của bạn ngươi không tồi." Người nọ duỗi tay chỉ chỉ áo choàng trên người Yến Thừa Cựu, trong mắt hiện lên dự vui vẻ, da Dương Tuyển giả tốt như vậy rất khó tìm, hắn ở đây là vì nơi này có diều hâu, còn các Dương Tuyển thú khác rất ít.
"Cái này không thể cho ngươi." Lâm Ẩm Vô không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
"Nếu ta nhất quyết muốn thì sao!" Người nọ cũng không để lời cự tuyệt của Lâm Ẩm Vô vào mắt, nếu hắn thấy thứ này thì nó chính là của hắn, cho dù chủ nhân của nó có nguyện ý hay không cũng không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
Nói xong, người nọ huýt sáo một tiếng, diều hâu lập tức nhận lệnh, lao thẳng về phía Lâm Ẩm Vô.
Ở trước mặt một con diều hâu khổng lồ, chỉ cần móng vuốt của nó nhẹ nhàng lướt qua thì chiếc xe máy này xác định sẽ bay lên trời.
Một khi rời khỏi mặt đất thì năng lực của Dương Tuyển giả sẽ bị giảm đi một nửa.
Từ khi thành công thuần dưỡng được con diều hâu này mọi trận chiến hắn trải qua đều vô cùng thuận lợi.
Cho dù ở nơi này vẫn còn những Dương Tuyển giả khác thì kẻ nào đối mặt với hắn cũng phải ráo riết chạy trốn.
Không đối phó với người của thôn Y Sơn được thì cũng phải đối phó với hai tiểu tạp mao chạy xe máy không biết chui từ đâu ra chứ?
Tốc độ diều hâu nhanh như tia chớp, gần như chỉ trong nháy mắt, móng vuốt khổng lồ của nó đã tới trước mặt Lâm Ẩm Vô, móng vuốt sắc bén tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng ban trưa, cành làm người khác run sợ hơn so với đao kiếm.
Ánh mắt đám người Tam Ngôn sáng lên, không chớp mắt nhìn diều hâu đang muốn lao về Yến Thừa Cựu.
Cho rằng bọn họ đối mặt với đòn tấn công này sẽ hơi luống cuống, nhưng hiện tại hai người kia còn không thèm một chút hành động?
"Ha." Lâm Ẩm Vô cười khẽ một tiếng, trong tay áo giấu một lá bài có thể lấy ra mọi lúc, lúc móng vuốt sắp tiếp cận Lâm Ẩm Vô thì hắn đột nhiên cảm thấy Yến Thừa Cựu ngồi sau đang cử động.
Sao lại tỉnh rồi?
"Sao lại bất động vậy?" Người nọ thấy diều hâu ngừng lại, nhịn không được giẫm giẫm lên đầu nó.
"Không phải ngừng lại, là bị bắt." Ánh mắt Tam Ngôn sáng như đuốc, trong giọng nói mang theo sự nghiêm trọng, "Chỉ với một bàn tay mà có thể ngăn được đòn tấn công của Dương Tuyển thú...."
Không thể tin được!
Chỉ thấy Yến Thừa Cựu vươn một bàn tay, ở giữa tâm ưng trảo, nắm tay gần như muốn xâm nhập vào trong thịt.
Con kiến cũng lay động được voi sao?
Đúng vậy, Yến Thừa Cựu làm được.
Tốc độ diều hâu phi xuống quá nhanh, quán tính cũng rất mạnh, nếu không bị ngăn lại thì có thể dễ dàng xốc cả người lẫn xe bay lên trời.
Nhưng hiện tại nó đã bị người ta ép phải dừng lại, thân thể tự nhiên cũng không duy trì được sự cân bằng.
"Sao...!Sao thế?" Mắt thấy diều hâu nghiêng qua nghiêng lại, người đứng trên đầu nó cũng hơi luống cuống, một mặt muốn ổn định lại thân thể diều hâu, một mặt lại muốn bảo vệ sự an toàn bản thân.
Hắn không ngừng thổi mấy điệu huýt sáo bất đồng, nhưng diều hâu vẫn thẳng tắp ngã xuống.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể chật vật nhảy xuống từ trên người diều hâu.
"Đội trưởng, không ổn!" John thấy diều hâu đang muốn ngã về phía xe tải bọn họ, vội vàng hô một tiếng, hiện tại cậu đang ngồi trên ghế lái, căn bản không tiện ra tay.
Ánh mắt Đại Mộc chợt lóe, nháy mắt xung quanh xe tải mọc ra vô số thực vật, bao bọc xung quanh xe tải, cho con diều hâu kia một cái đệm giảm xóc.
Nhưng ngay cả thế cũng chỉ giảm tốc độ diều hâu ngã chậm hơn một chút mà thôi.
John vội vàng lái xe rời đi, tránh khỏi phạm vi rơi xuống của diều hâu.
Nếu chiếc xe tải này bị hỏng thì họ chỉ có thể cuốc bộ về thôn.
Hiện giờ xe cộ trên đường đều không còn hoạt động, họ biết tìm một chiếc có thể chạy ở nơi nào đây?
"Hô, nguy hiểm quá." John làm bộ vuốt vuốt mồ hôi trên đầu, đi từ trên xe tải xuống với đám Tam Ngôn và Đại Mộc, "May là tôi chạy nhanh."
Đại Mộc nghe thế thì hơi bất bình, không phải nên cảm tạ hắn mới đúng hay sao?
"John, nếu đó là cậu thì cậu có chặn được con diều hâu kia không?" Tam Ngôn nhìn Yến Thừa Cựu thu tay như không có chuyện gì, mở miệng hỏi.
"Không phải là không được, chỉ là ít nhất cũng phải dùng hai tay." John đánh giá hình thể của con diều hâu một chút, lại nghĩ tới năng lực của bản thân, thành thật nói.
"Hai tay..." Tam Ngôn nhận được câu trả lời của John, cảm xúc trong mắt rất là phức tạp.
John sau khi thức tỉnh có thiên hướng trở thành Dương Tuyển gia cường hoá năng lực của bản thân, cậu có thể chọc thủng tấm thép chỉ với một ngón tay, một quyền có thể băm người khác thành thịt nát.
Cho dù là John muốn đối phó với diều hâu cũng cần tới hai tay, nhưng Yến Thừa Cựu này chỉ là một người bình thường, lại có thể đánh bại một Dương Tuyển thú lợi hại như không có chuyện gì.
Không lẽ, Yến Thừa Cựu là người nhân bản mà căn cứ nghiên cứu ra?
Trong nháy mắt, mạch não của Tam Ngôn và đám người Cuồng Phong lúc trước trùng hợp suy nghĩ theo một đường.
Trừ lý do này ra, bọn họ thật sự không có cách nào lý giải tại sao một con người bình thường lại có thể sở hữu sức mạnh kinh thiên động địa như vậy!
Lâm Ẩm Vô hơi hơi nheo mắt, hắn đã nhìn rõ, vừa rồi ngay giây nắm tay Yến Thừa Cựu tiếp xúc với ưng trảo của diều hâu, hắn đã cảm nhận được nội lực cuồn cuộn không ngừng chảy trong nắm tay của cậu, trực tiếp rót vào thân thể của diều hâu.
Tá lực đả lực, sau lần này liệu diều hâu có còn ổn định thân thể được không?
"Tỉnh nhanh thật." Lâm Ẩm Vô thu bài poker lại, làm bộ không thèm để ý nói, "Mặt trời vẫn còn, vừa nãy cậu vươn tay ra không có việc gì chứ?"
"Lúc vung quyền tôi đã cẩn thận bọc gió xung quanh.
Hơn nữa con diều hâu này lớn như thế, chặn hết mặt trời rồi." Yến Thừa Cựu nhỏ giọng giải thích một câu.
Lại nói, tuy cậu đã đi vào giấc ngủ nhưng không có nghĩa là cậu mất cảm giác với thế giới bên ngoài.
Thời điểm nguy hiểm như thế, cậu nhất định phải tỉnh lại.
Nếu vừa rồi cậu không ra tay thì Lâm Ẩm Vô sẽ phải bại lộ thực lực trước mặt người khác, chỉ sợ lập tức bị nhận ra.
Thấy Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu nói chuyện với nhau không coi ai ra gì, Dương Tuyển giả nhảy từ thân thể diều hâu xuống cực kỳ phẫn nộ, phảng phất như đã chịu nhục nhã.
"Hai người các ngươi dám lơ ta?"
Nói xong, hắn như thể muốn tiến lên, thân ảnh Tam Ngôn nhoáng lên, chắn trước mặt hắn.
"Xin lỗi, chúng tôi chỉ muốn mượn đường thôi." Tam Ngôn cường điệu hai chữ 'mượn đường', nói "Mong ngài hiểu cho!"
Trong ánh mắt người nọ hiện lên sự mờ mịt, ngây ngốc lui ra sau mấy bước, làm ra tư thế nhường đường.
Tam Ngôn cho hai người kế bên một ánh mắt, lại nhìn về phía Lâm Ẩm Vô, "Chúng ta trở về thôn Y Sơn thôi!" Không có nửa điểm muốn trì hoãn.
"Vừa rồi anh ta nói chuyện tôi thấy hơi đau đầu." Yến Thừa Cựu nghi hoặc nói, "Năng lực của anh ta là kinh sợ người khác à?"
"Tên hắn là Tam Ngôn." Lâm Ẩm Vô trả lời, "Muốn đối chiến với hắn thì chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ, ít ai có thể nghe hắn nói xong ba câu.
Cùng là lợi dụng âm thanh, nhưng chênh lệch thực lực của Sóng Âm và Tam Ngôn như một dòng suối nhỏ và một con sông lớn vậy.
"Ra là thế." Yến Thừa Cựu gật gật đầu, "Xem ra chúng ta vượt qua bài kiểm tra của họ rồi, lúc này mới đồng ý dẫn đường."
"Đi thôi." Lâm Ẩm Vô vốn dĩ không lo lắng điều này, nếu mấy người Tam Ngôn còn đi loanh quanh lảm nhảm nữa thì hắn đành phải sử dụng thủ đoạn khác thường một tí.
"Đội trưởng, anh muốn dẫn họ về thật à?" Đại Mộc và John ngồi trên xe tải cùng hỏi.
"Yến Thừa Cựu là người bình thường mà có năng lực cường đại như thế, nhất định bác sĩ sẽ thấy hứng thú với cậu ta." Tam Ngôn hơi suy tư một chút rồi trả lời, "Người như Yến Thừa Cựu mà xuất hiện ở gần thôn Y Sơn thì sẽ bị những Dương Tuyển giả khác phát hiện.
So với lúc đó bác sĩ phải đi tìm bọn họ thì không bằng bây giờ chúng ta bắt đầu trước." Hơn nữa, nếu Yến Thừa Cựu có cách khiến người bình thường có thể sở hữu năng lực cường đại như cậu thì có lẽ tận thế này sẽ bị thay đổi.
Khác với những Dương Tuyển giả ở bên ngoài, Dương Tuyển giả ở thôn Y Sơn đều không muốn người thường biến mất.
Nếu tận thế này chỉ còn tồn tại mỗi Dương Tuyển giả thì đó mới là ngày chính thức bắt đầu tận thế.
"Đội trưởng nói không sai." John vừa lái xe vừa phụ họa Tam Ngôn nói, "Tuy tôi cũng ghét những thợ sửa xe bình thường đó.
Nhưng nếu họ mà chết hết thì cho dù chúng ta có mạnh hơn đi chăng nữa cũng sẽ bị ăn tươi nuốt sống mà thôi."
"Khó lắm mới nghe được một câu thông minh phát ra từ miệng cậu." Tam Ngôn nhịn không được cảm thán.
"Ây ây...!Đội trưởng, anh như thế là không được đâu."
Lâm Ẩm Vô vẫn luôn chở Yến Thừa Cựu theo sau đám Tam Ngôn, lần này không tiếp tục đi loanh quanh nữa, lúc đứng trước một khu rừng rậm rạp cũng là buổi tối rồi.
Trước khu rừng có rất nhiều loại xe muôn hình muôn vẻ, phảng phất như một bãi đậu xe vậy.
"Các cậu cũng xuống đi." John nói với Lâm Ẩm Vô, "Tới đây rồi thì chỉ có thể đi bộ, không đi xe được, để xe ở đây cũng không có ai dám trộm."
Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu sảng khoái xuống xe.
Cho dù có thể chạy xe trong rừng thì Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu cũng không muốn chạy.
Đường rừng đất đá xóc nảy như vậy, nếu lái xe máy chạy vào chỉ sợ mông hai người họ sẽ phải nở hoa.
"Tới đây rồi mà còn không tháo mũ xuống sao?" Tam Ngôn đi đến trước mặt Lâm Ẩm Vô tràn đầy hoài nghi, lại kiên định chắn trước mặt hắn, nói, "Chúng tôi đã đáp ứng sẽ đưa các cậu vào rồi thì sẽ không đổi ý.
Nhưng tôi không hi vọng người đi vào liên quan tới tôi là cái dạng gì mà tôi cũng không biết."
Giờ phút này Yến Thừa Cựu đã gấp áo choàng lại bỏ vào ba lô, nghe Tam Ngôn bất chấp muốn thấy mặt Lâm Ẩm Vô, cũng không biết nên cảm thán y có ý chí kiên định hay là đang muốn tìm đường chết.
"Tiếp nữa, anh có cái gì mà không dám lộ mặt, hay là sợ người khác nhận ra." Tam Ngôn vừa quan sát động tác của Lâm Ẩm Vô vừa nói, "Như kiểu, anh là tâm phúc của Môn Vương?"
Yến Thừa Cựu nhịn cười, yên lặng xoay đầu.
Bị người khác biến thành thủ hạ của Môn Vương, đây cũng là một trải nghiệm vô cùng mới met với Lâm Ẩm Vô.
"Không." Lâm Ẩm Vô nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi chỉ lo mấy người sẽ sợ thôi."
"Phì!" John một hơi bật cười "Ha ha ha, tôi nói cho anh nghe, trên đời này không có thứ gì có thể khiến cho đội trưởng của chúng tôi sợ hãi.
Cho dù anh có là Godzilla Ultraman đi chằn nữa thì đội trưởng chúng tôi cũng không chớp mắt cái nào đâu!"
Vừa mới dứt lời, Lâm Ẩm Vô dứt khoát tháo mũ bảo hiểm xuống, lộ ra một khuôn mặt văn nhã đang rất vui vẻ mỉm cười với Tam Ngôn, "Lâu rồi không gặp."
Hai chân Tam Ngôn mềm nhũn, vẫn là Đại Mộc nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy y.
"Lâm...!Lâm Ẩm Vô?".