Tận Thế Trò Chơi Ghép Hình


"Không thể nào...ngươi không phải là lão sư! Ngươi không phải là lão sư! Nếu như lão sư còn sống, vì sao không đến gặp ta?"
Tâm tình của Lợi Á trở nên kích động, cho nên nói chuyện cũng đều không còn cứng nhắc.
Bạch Vụ cười nhạt: "Thật đáng thương, ngươi cho rằng ta chết rồi, mới không đến gặp ngươi.

Có lẽ ta hẳn nên tới gặp ngươi, như vậy liền có thể nhắc nhở chính mình, ta càng thất bại hơn so với người bệnh viện."
"Bọn họ sáng tạo ra một kiện bán thành phẩm tương đối hoàn hảo, mà ngươi thì là một kiện phế phẩm còn không bằng so với bán thành phẩm."
"Lợi Á, ta thật sự rất khó chịu, ta vô pháp tiếp nhận ở trong kiếp sống hoàn mỹ của ta, có một vết nhơ như ngươi."
Mấy câu nói này đánh thẳng vào trong nội tâm của Lợi Á, trong ánh mắt gã nhìn Bạch Vụ từ kinh nghi biến thành hoảng hốt.
"Không...không phải! Lão sư...không phải như thế, ta mới là tác phẩm hoàn mỹ nhất của ngài!" Lợi Á phản bác theo bản năng.
Bạch Vụ thu liễm nụ cười, đã thật lâu trong lòng hắn mới có được niềm vui khi phá đảo trò chơi.
Từ tin tức lấy được trong ghi chú, Bạch Vụ đã làm ra một cái giả thiết táo bạo nhưng hợp lý.

Đương nhiên, mặc dù không biết sợ hãi là vật gì, nhưng Bạch Vụ vẫn rất trân trọng mạng sống của mình.

Dám giả mạo hắc thủ phía sau màn nào đó trắng trợn như thế, lực lượng kia...vẫn là nằm ở trên người Ngũ Cửu.
"Được rồi Lợi Á, dạng này cũng quá khó nhìn, ta để ngươi ở chỗ này, là bởi vì nơi này có những thứ có thể mài giũa ngươi, nhưng ngươi khiến cho ta rất thất vọng, ngươi sợ hãi đối mặt với tiểu nha đầu ở toà nhà thứ tư kia.

Cuối cùng chỉ có thể do ta tự mình xuất thủ."
Lời nói của Bạch Vụ khiến cho Lợi Á chấn kinh một lần nữa.

Lão sư tự mình xuất thủ...quái vật kia đã bị lão sư giải quyết rồi?
Nhóm người Ngũ Cửu vẫn như cũ ở vào một loại nghi hoặc "Chúng ta chẳng lẽ không phải ở cùng một khu vực? Chẳng lẽ chúng ta không cầm cùng một kịch bản?".
Chẳng qua còn chưa tới thời điểm Bạch Vụ vạch trần đáp án, hắn tiến thêm một bước tàn phá Lợi Á:
"Trong nhiều năm như vậy, thất bại của ngươi khiến cho ta chịu đả kích, Tòa Tháp đó vẫn đứng vững, ta sáng tạo ra không ít đứa con giống như ngươi, bọn nó ưu tú hơn so với ngươi, cũng xuất sắc hoàn thành yêu cầu của ta.

Nhưng ngươi thủy chung là vết nhơ của ta."
Có một chút Bạch Vụ phải thừa nhận, vận khí của chính mình coi như không tệ.
Tính cách, giọng điệu, thần thái của hắc thủ phía sau màn mà hắn tham khảo, đều là bắt chước cha mình.
Nhưng đánh bậy đánh bạ, lại như thể phi thường giống với phong cách của lão sư Lợi Á.
Đây cũng là một đứa trẻ đáng thương, chẳng qua hắn cũng không đồng tình với Lợi Á.
Lợi Á lại nghẹn ngào khóc rống: "Thật xin lỗi...thật xin lỗi, lão sư, ngài lại cho ta một cơ hội, lại cho ta một cơ hội! Ta không phải là phế phẩm...ta không phải là phế phẩm, ta không phải!"
Cô bé đáng thương ở toà nhà thứ tư, phá tan tự tin của Lợi Á ba lần liên tiếp.

Bởi vì trong nội tâm của Lợi Á, cho rằng mình căn bản không có khả năng chiến thắng quái vật ở toà nhà thứ tư.
Mà lão sư của gã hẳn cũng vô cùng quen thuộc đối với tính cách của Lợi Á, loại trẻ nhỏ thiếu tình thương này, một khi được người tán thành, sẽ càng muốn liều mạng đạt được càng nhiều tán thành.
Cuồng vọng, tự ti, chó trung thành, thiếu tình thương.
Đây là những gì Bạch Vụ rút ra từ trong các ghi chú, là nhãn hiệu cá tính của Lợi Á.
Trong ghi chú tầng -9 cùng với ghi chú tầng -13, Lợi Á nhắc đến bệnh viện và lão sư.
Đứa nhỏ này giả vờ phục tùng đối với bệnh viện, đối với lão sư lại là sùng bái cuồng nhiệt, nói thẳng rằng muốn trở thành binh khí của lão sư.
Bởi vậy Bạch Vụ suy luận, Ác Đọa trong bệnh viện này, chia thành hai phe cánh.
Một phương là bệnh viện tâm thần số 9, một phương khác, thì là lão sư thần bí của Lợi Á.
Đối phương an bài Lợi Á đi tới đây, là vì trong cơ thể Lợi Á có một loại năng lực nào đó, có thể dựa vào ăn thịt các Ác Đọa khác, trở nên cường đại hơn.
Cho nên mục đích của vị lão sư thần bí kia, hẳn là muốn Lợi Á ngụy trang thành Ác Đọa của bệnh viện, cũng dùng bệnh viện để may áo cưới, không ngừng thôn phệ Ác Đọa của bệnh viện, đạt đến mục đích tiến hóa.
Chỉ là rất tiếc, bệnh viện chế tạo ra một con quái vật đáng sợ hơn, đó chính là tiểu cô nương đến từ tầng 11 tòa nhà thứ nhất.
Cô bé đáng thương dùng phương thức nghiền ép đánh bại Lợi Á ba lần, khiến cho Lợi Á cực độ tự ti, cam chịu, chấp nhận thân phận là kẻ thua cuộc.
Tiểu cô nương là mục tiêu qua cửa kế tiếp.
Nhưng Bạch Vụ có dự cảm, mình nhất định sẽ ở trong khu vực nào đó, giao thủ cùng với lão sư của Lợi Á.


Đây mới là tồn tại xấu xa chân chính.
Ngoại trừ con át chủ bài Ngũ Cửu này, nguyên nhân Bạch Vụ có can đảm giả mạo vị lão sư này, chính là ở chỗ hắn chắc chắn Lợi Á chưa từng nhìn thấy lão sư.
Khuôn mặt của lão sư rất có thể bị che bởi mặt nạ, và giọng nói của lão sư cũng đã được xử lý.
Lý do của việc này là do lão sư không chắc Lợi Á có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, bệnh viện sẽ hỏi Lợi Á cái gì.
Cho nên cách làm tốt nhất, chính là để cho Lợi Á cái gì cũng không biết.
Mà sở dĩ không ngừng chèn ép Lợi Á, là vì tính cách chó trung thành của Lợi Á chính là như vậy.
Chủ nhân càng thất vọng đối với gã, gã sẽ càng tự trách áy náy, sau đó lại giao phó nhiệm vụ, chó trung thành sẽ hoàn thành bằng mọi giá.

Điểm này có thể suy đoán ra từ ghi chú nhìn thấy ở tầng -13.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận