Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Mạc Vô Phong bước xuống chỗ Diệp Đường Yên

“Tứ đại trang chủ đại lượng không tính toán chuyện xảy ra mà cô nương còn chưa chịu rời đi sao”

Diệp Đường Yên hét lớn

“Tại sao huynh có thể đối xử với ta như vậy…Nếu huynh đã vô tình như thế ta sẽ không cần thể diện nữa mà nói cho huynh nghe một điều”

Mạc Vô Phong quay lưng bỏ đi

“Diệp cô nương không cần vì ta mà đánh mất thể diện đâu. Ta còn việc quan trọng cần làm không nán lại đây được nữa cô nương cũng nên đưa người của mình quay về đi”

Hà Kỳ Côn nói

“Ngươi dám đối xử với Diệp tiểu thư như vậy sao, uổng công tiểu thư luôn lo lắng cho ngươi”

Diệp Đường Yên nói bằng một giọng ngẹn lại như sắp khóc

“Hà nhị thúc thúc mau quay trở về bản phái trước đi”

Hà Cẩm Trảo nói

“Vậy còn tiểu thư…Bọn ta”

Diệp Đường Yên to tiếng

“Ta ra lệnh cho tất cả các người quay trở về bản phái”

Hai tên họ Hà tuy không bằng lòng nhưng cũng đành gật đầu tuân lệnh. Mạc Vô Phong không nói tiếng nào cùng Vân Dĩnh trở ra ngoài mặc cho Diệp Đường Yên một mình ở đó.

Cô ta cắn môi mình tới chảy máu lòng không ngừng suy nghĩ về việc liên minh với phái Côn Luân

“Không được…không thể như thế này được. Nếu quay trở về chắc chắn mẫu thân sẽ phạt ta nhưng bà ấy đâu thể giết ta vậy thì lòng ta đang rối loạn vì chuyện gì. Không lẽ ta thực sự đã phát sinh cảm tình với người đó sao”

Diệp Đường Yên lấy lại bình tĩnh lập tức phi thân đuổi theo tiếng vó ngựa của các đệ tử phái Côn Luân đằng xa. Cô ta vượt qua cả đoàn người ngựa rồi đáp xuống phía trước.

Vân Dĩnh bất ngờ

“Diệp cô nương, cô không trở về cùng phái Không Động sao lại ở đây một mình”

Diệp Đường Yên đáp lạnh tanh

“Ta đã nói ta có chuyện cần gặp riêng chưởng môn của các người”

Mạc Vô Phong không biết cô nương này định giở trò gì liền xuống ngựa bước ra phía trước không cần Vân Dĩnh phải lên tiếng hỏi han

“Nói xong chuyện này cô nương sẽ đi đúng không”

Diệp Đường Yên gật đầu

“Phải, nói xong ta sẽ đi. Nhưng có thể huynh không muốn đi nữa đấy”

Mạc Vô Phong ngạc nhiên

“Hừm…Cô nương tự tin như vậy sao. Ta rất muốn nghe thử điều cô chuẩn bị nói đấy nhưng ta nói trước đây sẽ là lần nói chuyện cuối cùng giữa ta và cô”

Diệp Đường Yên mỉm cười

“Huynh còn nhớ đêm hôm ấy tại Hà gia trang chứ. Tửu lượng không tốt lại uống quá nhiều nên huynh đã say khướt. Lo huynh nằm ngoài đó sẽ bị cảm nên đích thân ta đã đưa huynh trở về phòng ngủ. Những chuyện sau ấy thế nào huynh muốn nghe ta nói tiếp hay tự mình suy nghĩ đây”

Mạc Vô Phong giật mình lùi lại một bước

“Không thể có chuyện đó…Không thể xảy ra chuyện đó”

Diệp Đường Yên mừng thầm trong lòng bởi con cá cô ta muốn bắt sắp giăng lưới

“Huynh cởi bỏ y phục của ta…huynh ôm chặt ta trên chiếc giường đó. Ta cứ nghĩ rằng trong lòng huynh biết bản thân đã làm những gì nhưng ta thực sự đã nhầm rồi, huynh đối xử với ta như vậy rồi đá ta đi không thương tiếc. Chuyện trời không dung đất không tha như thế huynh cũng nhẫn tâm thực hiện sao. Phải…ta chỉ là một kẻ mù lòa chẳng ai thèm quan tâm…ta nói xong rồi đấy…Mời Mạc chưởng môn lên đường trở về Tây Vực, mong huynh hãy mau quên ta đi, quên những gì đêm hôm đó huynh đã làm với ta mà trở về đi…”

Trông thấy cô ta khóc lóc đau khổ Mạc Vô Phong hoàn toàn bị bấn loạn, cậu ta cố nhớ lại đêm hôm đó tại Hà gia trang nhưng hoàn toàn không nhớ ra chuyện gì. Bất chợt cậu ấy thốt lên

“Đêm hôm đó…ta…ta tỉnh dậy nhưng…y phục của ta. Không lẽ…ta đã làm ra chuyện hồ đồ đó. Không lẽ ta đã thực sự có lỗi với muội”

Diệp Đường Yên lấy tay gạt nước mắt trên mặt, cô ta quay người bước đi chậm rãi về hướng nào đó mà ngay cả cô ta cũng không biết nhưng chỉ đi được vài bước cô ta liền ngã khụy xuống đất. Mạc Vô Phong cảm thấy day dứt liền chạy tới ngồi cạnh cô ta, để cô ta tựa vào người mình.

Đường Yên nói

“Huynh biết không, từ nhỏ tới lớn ta chỉ ước mong có thể đánh đổi tất cả từ võ công cho tới nhan sắc để một lần được trông thấy ánh sáng mặt trời khi bình minh lên. Nhưng từ khi gặp huynh ta lại ước rằng mình có thể trông thấy khuôn mặt huynh, đôi mắt của huynh to hay nhỏ, vầng trán của huynh thấp hay cao…ta muốn…”

Mạc Vô Phong cầm hai tay Đường Yên đặt lên khuôn mặt của mình

“Muội có thể cảm nhận được mà, cần gì phải tận mắt trông thấy”

Diệp Đường Yên chạm cả hai tay vào khuôn mặt cậu ta bất chợt trong lòng cô ta rung động. Đúng như lời mẫu thân của mình nói cô ta đã không kiềm chế được cảm xúc của mình.

“Khuôn mặt huynh…đẹp lắm…rất đẹp”

Mạc Vô Phong bật cười

“Chẳng ai khen nam nhân đẹp bao giờ cả”

Diệp Đường Yên nói

“Muội thấy như nào thì nói như vậy. Huynh giận rồi sao”

Mạc Vô Phong dìu cô ta đứng dậy

“Không có. Để huynh đưa muội về nhé”

Diệp Đường Yên sững sờ

“Có phải huynh định bỏ đi không. Huynh đưa muội về rồi huynh sẽ bỏ đi đúng không”

Mạc Vô Phong nắm chặt vai cô ta

“Huynh đã làm chuyện có lỗi với muội sao huynh có thể bỏ đi được. Để huynh đưa muội về phái Không Động rồi sẽ từ từ sắp xếp các chuyện khác sau nhưng nhất định huynh sẽ không bỏ rơi muội đâu”

Diệp Đường Yên choàng hai tay ra sau lưng cậu ta ôm thật chặt

“Có câu nói này của huynh muội an tâm rồi”

Mạc Vô Phong đón nhận Diệp Đường Yên một cách miễn cưỡng bởi cậu ta không thể chấp nhận nổi hành động ngu ngốc đó của mình đêm hôm ấy. Còn Diệp Đường Yên vừa thỏa mãn với rung động trong lòng mình vừa không sợ làm hỏng đại sự.

Theo mệnh lệnh của chưởng môn sư huynh đệ tử Côn Luân phái cùng cậu ta sẽ đưa Diệp Đường Yên trở về phái Không Động. Tuyết Vân Câu của họ chỉ phi mất gần nửa ngày đường đã đuổi kịp nhóm người ngựa phái Không Động đi phía trước. Trông thấy Mạc Vô Phong hai tên họ Hà không khỏi ngỡ ngàng nhưng nhìn nét mặt của tiểu thư họ cũng không dám lên tiếng nói năng câu gì.

Tại phái Không Động các đệ tử trông thấy đoàn người phe mình trở về liền đốt đuốc sáng rực đón họ từ xa. Riêng Diệp chưởng môn – Diệp Ngân Bình rất tin tưởng ái nữ sẽ hoàn thành tốt công việc nên đã sai người chuẩn bị yến tiệc tiếp đãi Mạc Vô Phong từ sớm.

Cả người cả ngựa đi một chặng đường xa nên ai nấy đều mệt lừ nghe thấy tiệc họ liền hưởng ứng ngay. Mạc Vô Phong thì có hơi ái ngại

“Đường Yên…huynh đã uống hết…hai hũ rượu tại sơn trang rồi giờ ngồi vào bàn tiệc nếu uống thêm chỉ sợ lại làm ra chuyện không hay nếu không uống thì thật thất lễ với chưởng môn phái Không Động”

Diệp Đường Yên nói

“Bà ấy là mẫu thân của muội huynh cứ cư xử thoải mái nhất có thể còn chuyện nâng ly cứ để muội giúp huynh”

Mạc Vô Phong nói

“Phải rồi tên của muội là Diệp Đường Yên vậy mà huynh không đoán ra được”

Diệp Đường Yên mỉm cười

“Chúng ta vào trong thôi, mọi người đang chờ huynh đấy. Trông thấy mẫu thân muội huynh đừng bất ngờ nhé tính khí bà ấy và muội không giống nhau chút nào đâu”

Mạc Vô Phong cùng Đường Yên bước vào khu yến tiệc, cậu ta vô cùng choáng ngợp trước những gì hiện ra trước mắt. Không như tiểu tiệc của Hà gia trang cũng không như đại tiệc tại Vạn Thú sơn trang, yến tiệc của phái Không Động mới thực sự xứng với cái tên tiệc thiết đãi khách.

Yến tiệc của họ thịt có rượu có, đàn ca hợp xướng cũng có luôn. Nhưng họ không bày tiệc trên bàn mà ngồi quây vòng quanh đống lửa lớn hàn huyên với nhau giữa đêm giá lạnh. Thịt trong yến tiệc không được nấu sẵn mà được ướp ngũ vị đặt trên những chiếc khay bày biện đủ các loại rau quả khác nhau ai đói người đó chỉ việc hơ đống thịt cạnh ngọn lửa thịt sẽ được nướng chín ngay tại chỗ.

Mạc Vô Phong bị hương thơm từ thịt hút hồn, bụng cậu ta lúc này sôi lên từng đợt một. Thấy cậu ta định chạy tới chỗ của Vân Dĩnh xin vài miếng thịt Đường Yên vội nắm lấy tay cậu ấy dẫn đi ngay

“Chúng ta ăn ở bên trong đó kìa”

Đường Yên chỉ tay vào căn nhà nhỏ chuyên diễn ra các cuộc họp bàn của những người có chức có quyền trong bản phái. Mạc Vô Phong thì chỉ muốn được qua bên đống lửa ngồi với mọi người nhưng cũng đành nghe theo Đường Yên đi vào trong đó.

Bước vào căn nhà trông thấy bàn tiệc bày toàn sơn hào hải vị khiến Mạc Vô Phong có hơi hụt hẫng, bản thân cậu ấy vẫn thích cách mọi người nướng thịt cạnh đống lửa hơn. Trong bàn tiệc có mặt của hai tên họ Hà cùng Diệp Ngân Bình.

Đường Yên kéo Mạc Vô Phong ngồi xuống hai chiếc ghế trống còn lại. Mạc Vô Phong không hiểu sao ánh mắt cậu ta không thể rời khỏi khuôn mặt của lão bà sắc sảo đang nhìn chằm chằm vào mình kia. Cậu ta có một cảm giác gì đó hơi kỳ lạ khi nhìn Diệp Ngân Bình nói chính xác hơn đó là cảm giác sợ hãi. Cậu ấy cảm thấy sau gáy mình vô cùng lạnh cứ như đang chạm trán với một đối thủ đáng gờm, quá sức với bản thân.

Còn Diệp Ngân Bình thì sao? Bà ta cũng không thể rời mắt khỏi Mạc Vô Phong lấy một lần, cái miệng đó, cái mắt đó cứ như bản sao của Hoa Thiên Tuyết không khác dù chỉ là một nét nhỏ. Mới đầu bà ta có hơi nghi ngại nhưng rồi tự nhủ chắc chỉ là người giống người thôi. Hoa Thiên Tuyết đã chết, hài tử của bà ta cũng đã chết nhưng bản thân lại cảm thấy bất an.

Diệp Đường Yên cũng dần tắt nụ cười trên môi khi cô ta nhận ra hai người họ đang đối mặt với nhau âm thầm từ bao giờ. Bất giác cô ta hỏi mẫu thân

“Sao mẫu thân lại nhìn huynh ấy như vậy. Hai người quen biết nhau sao”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui