Tán Tỉnh Đến Nghiện

- Cậu, đừng như vậy...

Nhược Huyên cúi đầu, căn bản cố lánh đi cái nhìn đầy nóng bỏng của hắn. Hiện tại cô gần như bị bao bọc bởi vòng tay rắn rỏi vững chãi của thiếu niên, hơi thở nam tính ấy chiếm đóng cả khoang mũi cô, tựa hồ không chừa cho cô chút ít biện pháp thối lui.

Giây phút này, thời điểm này, cô chợt lúng túng, chợt bất an, chợt ngỡ ngàng. Lúng túng vì bản thân chẳng bao giờ tiếp xúc thân mật với ai như thế, bất an rằng chính mình không thể làm chủ được con tim nữa rồi. Bởi, đứng trước hắn, cô luôn ở trong tâm thế sợ sệt, tim đập thình thịch, ngượng ngùng không rõ. Trần Mịch đã từng nói với cô, loại cảm giác này chứng tỏ cô đã...

Nhược Huyên ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến!

Cô không thể, chẳng thể thất bại dễ dàng như vậy. Trước hết, về thân phận, cô hoàn toàn không xứng với hắn. Mà về bối cảnh hiện tại, nếu hai người càng tiếp xúc thân mật thì mọi việc sẽ còn tồi tệ hơn. Nội những hành động mờ ám ở nhà vệ sinh hôm đó, rồi hôm nay hắn ngang nhiên bế cô tại chốn đông người, diễn đàn của trường chắc chắn sẽ xuyên tạc nhiều tình huống!

Cô làm sao quên được, bản thân mình đang là hội trưởng, điều tất yếu là cô phải gương mẫu và nghiêm túc. Một hội trưởng, không thể nào "yêu sớm". Cô rất sợ mất đi lòng tin của các giáo viên, rất sợ những ánh mắt soi mói chăm chăm nhìn mình, và càng sợ hơn là mẹ cô, cô không muốn bà phải thất vọng, về chính mình.

Suy cho cùng, cô và Lãng Hàm căn bản không thể đến được với nhau. Nhược Huyên nghĩ, ở độ tuổi bồng bột này, ít nhiều cũng chỉ là rung động đầu đời, Lãng Hàm rất nhanh sẽ ngán cô, hắn cũng sẽ nhanh tay bắt lấy cái mới và vứt cô sang nơi khác. Tiếng xấu đồn thổi về hắn rất nhiều, từ việc thay bạn gái như thay áo cho đến hôm nào cũng ra vào bar, không đánh nhau thì cũng gây sự.

Có quá nhiều thứ cảm xúc hỗn độn trộn lẫn vào nơi ngực trái, Nhược Huyên vốn chẳng thể nhận biết đó là gì. Đắng cay hay chua xót?

Cô mím môi, đáy mắt tĩnh lặng, hàng mi kép vô thức cụp xuống.

- Tại sao lại đừng?! Tôi ghê tởm lắm sao?!

Hắn nhíu mày, lại áp chặt vào người cô. Thân thể giữa thiếu niên và thiếu nữ bất tri bất giác va chạm, Nhược Huyên lúng túng, đầu lại càng cúi thấp. Đứng trước hắn, cô nhất thời sợ sệt và run rẩy.

Cô im lặng rất lâu, không gian lắng đọng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở thấp thỏm của đối phương. Lãng Hàm nhìn cô, nhìn một cách chăm chú, một giây cũng chưa rời. Đáy mắt thiếu niên sâu thẳm ngút ngàn, một tay hắn đút vào túi quần, tay còn lại chặn lên tường. Dưới sự dò xét như thế, Nhược Huyên thực không chịu nổi. Cô ngước mắt, chính mình còn chưa đứng đến cằm của hắn, trước đồng tử chỉ thấy được đôi môi lạnh lẽo của thiếu niên mím chặt thành đường, lạnh lùng đến đáng sợ. Con ngươi chập chình tơ máu, hắn tức giận, thật sự tức giận.

Chỉ là, hắn tại sao lại phải tức giận chứ?! Người nên tức giận phải là cô, vĩnh viễn không phải hắn! Hắn hết lần này đến lần khác chiếm tiện nghi của cô, thúc ép cô phải như ý của hắn, hắn ỷ rằng bản thân có tiền bạc, có gia thế nên xem trời bằng vung, thầy cô cũng không để vào mắt! Kiểu người bê bối như thế, ấy vậy mà Nhược Huyên lại có thể rung động vì hắn ư. Hắn đem hết bao nhiều phiền toái đến cho cô, khiến cô ngay cả học không thể tập trung, nhìn ai cũng chột dạ sợ hãi. Số lần tâm sự của cô với Trần Mịch ngày càng nhiều, chính là vì cô cố xua đi hình bóng hắn trong lòng. Trần Mịch nhiều lần trêu trọc cô, cô cũng chỉ biết cúi đầu, bởi, chính cô còn chẳng rõ cô và hắn là loại quan hệ gì. 

Tốt, Nhược Huyên lại không có tiền đồ rồi. Cô cụp mi, nói bằng giọng mũi. Qua lớp áo sơ mi mỏng của thiếu niên cũng đủ để cô mường tượng được bên trong là cơ ngực cường tráng đến nhường nào.

- Lãng Hàm, cậu đừng nên thích tôi...

Một câu này, kể ra thì cũng quá vô nghĩa đi.

- Chị mơ đi, khỏi cần phải nói đạo lý với tôi! Chị thì biết cái gì, suốt ngày học với học, được thôi, chị cứ tiếp tức làm tốt bổn phận con ngoan trò giỏi đi!

Hắn tức giận, rất tức giận. Nhanh như chớp, Lãng Hàm chụp lấy tay cô, thít chặt. Hắn cúi thấp đầu xuống, mắt đối mắt cận kề với Nhược Huyên, khoé môi gằn từng chữ nghiến răng nghiến lợi.

Sống lưng Nhược Huyên cứng nhắc, đỉnh đầu tê tái. Phải, cô không có quyền, không có quyền trách hắn, cũng không có quyền ép hắn phải làm thế này thế nọ. Một thiếu niên cọc cằn như vậy, làm sao chịu được sự tiêu khiển của người khác. Hắn đúng, luôn luôn đúng, cô suốt ngày chỉ biết học, chỉ biết sách vở. Nhưng làm sao được, nhà cô không có điều kiện, không sang giàu được như hắn, cô căn bản phải miệt mài cố gắng để sau này có thể tìm được một việc làm tốt lo cho mẹ. Hắn thì ổn rồi, vừa mới sinh ra đã được ngậm thìa vàng, giàu có vô hạn thì làm sao hiểu được cô, ranh giới giữa người nghèo và người giàu vốn khác nhau, cách biệt nhau mà.

Chỉ là, cõi lòng không khỏi chạnh đi vài chập. Rõ ràng vài phút trước, cô và hắn vẫn còn hoà thuận yên ắng, hắn thậm chí còn lo lắng bế cô đến phòng y tế, thế nhưng, hiện tại thì sao...

Mọi việc thay đổi, quay cuồng như chong chóng. Thì ra, giữa hai người bọn họ thật sự cách li, giữa cô và hắn luôn có một sợi dây thừng vô hình chặn giữa, khiến mâu thuẫn này đến mâu thuẫn khác truân chuyên nẩy ra. Cô không biết, không biết bản thân có uất ức ấu trĩ đến mức đi tìm Trần Mịch khóc với cậu ấy một trận hay không.

Bất thình mình một nỗi tủi thân chiếm đóng, cô thất thần, thất thần đến mức chẳng may khiến một giọt nước mắt trì trệ rơi xuống. Nhưng, rất nhanh, Nhược Huyên đã phản ứng kịp, cô lắc đầu, đẩy lồng ngực rắn rỏi của thiếu niên ra.

- Được, tôi sẽ làm tốt bổn phận của mình.

Hắn chăm chăm nhìn Nhược Huyên, cũng không cưỡng ép mà để cô đẩy chính mình ra. Khóc sao?

Bỗng trong phút chốc, hắn chợt tỉnh ngộ. Thì ra, hắn đã vô tình thương tổn người con gái trước mặt. Hắn thở dài thườn thượt, một lần nữa nắm lấy tay Nhược Huyên, xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay thiếu nữ khiến hắn lâng lâng.

- Xin lỗi, tôi lỡ lời.

Nhược Huyên kéo tay hắn ra, chẳng nói chẳng rằng. Cô chầm chậm bước vài bước, trực tiếp đi qua bóng dáng cứng rắn của thiếu niên.

Lồng ngực vô cớ nhói đau, đến cả hít thở cũng không thông. Cô trong nháy mắt cảm nhận được sự tê rần truyền đến khắp thân thể, ấy vậy mà sự quật cường cùng bồng bột nhanh chóng dấy khắp tất thảy, ý nghĩ duy nhất trong tâm trí Nhược Huyên lúc này là phải rời khỏi đây, thật nhanh!

Càng ở lại, sẽ càng mê muội, sẽ càng ngu xuẩn, sẽ rơi vào vòng xoáy.

Cô gắng gượng tiến thêm một bước, mắt cá chân tựa hồ bị kích thích nên bị chuột rút lệch đi, đau rát vô cùng.

- Làm sao vậy?

Hắn sốt ruột đỡ cả thân thể mềm nhũn của Nhược Huyên, sắc mặt âm u tối đen. Rốt cuộc là bị gì?

- Không có gì.

Nhược Huyên ra sức đẩy cả người hắn ra, cũng không biết bản thân chính mình lúc này vì sao lại vô cớ trở nên sợ sệt trốn tránh đến như vậy.

Mặc cho mắt cá chân đang chuột rút cùng cực, cô rất nhanh đã lấy lại được tinh thần. Lồng ngực thiếu niên to lớn thật, vững chãi thật, rắn rỏi thật, chỉ là, cô thật sự không đủ can đảm để nằm trong đó lâu hơn nữa. Chí ít là như vậy. Chẳng thể nào!

Cô trực tiếp quay đầu, cảm nhận được cánh tay vạm vỡ kia đang cứng nhắc dừng lại giữa không trung. Nhược Huyên cà nhắc đi ra khỏi sân bóng rổ, suốt mọi quá trình cô hệt như mắc điếc tai ngơ, chưa từng để ý đến hắn.

Có phải cô đã quá ấu trí rồi không?! Hành động của cô là sai, là sai ư?

Cô không muốn nghĩ, thực không muốn nghĩ nữa rồi. Cô sai hay hắn sai, cứ xem như là cô đi.

Nhược Huyên cứ thế bất tiện đi đến cổng trường, cô căn bản chưa bao giờ cảm nhận được bước một bước chân lại có thể khó khăn đến nhường này. Nhưng là, trong đại não hiện tại chỉ có đúng một ý nghĩ duy nhất, cô phải về, phải về nhà thật nhanh. Cô gần như trốn chạy trối chết.

Ngày hôm đó, trời đổ mưa. Cô đón xe buýt về nhà, với cái chân què này thì đương nhiên không thể đi làm thêm được.

Cô vô tình quên mất, vô tình bỏ lỡ mất bóng dáng to lớn ướt sũng của thiếu niên suốt cả một quá trình luôn dõi theo sau lưng mình.

*

Ba ngày sau, chân của Nhược Huyên rốt cuộc cũng đã đỡ nhức. Tuần tới trường có tổ chức cuộc thi văn nghệ cho tất cả các khối, Nhược Huyên nằm đầu danh sách tham gia. Cô không những phải tham gia múa mà còn phải lãnh đạo thay cho các lớp khác, có cả Hạ Bạch Nhi.

Thân ảnh nhỏ bé bận rộn trên sân khấu nhanh chóng lọt vào tầm mắt Lãng Hàm, hắn thầm ghi nhớ. Những động tác mềm mại và yểu điệu của người con gái khiến hắn chăm chú nhìn đến hồn xiêu phách lạc.

Trác Nhĩ nhíu mày, cậu ta nói với dáng vẻ cà lơ phất phơ.

- Bồ mới của mày hả?

Lãng Hàm không trả lời cậu, đôi con ngươi trầm đục mê luyến dõi theo từng nhịp điệu mềm dẻo của Nhược Huyên. Ánh mắt hắn chứa chan lửa nóng cuồng nhiệt mà ngoài cô gái nhỏ kia ra thì chẳng ai có khả năng dập tắt.

- Chậc, Lãng Hàm, từ khi nào mà mày thích kiểu trong sáng thuần khiết này thế?! Kể ra cũng đẹp, chỉ là nhìn qua thật là non nớt quá đi!

Trác Nhĩ nhíu mày, vốn chơi với Lãng Hàm khá lâu nhưng cậu ta chưa từng thấy hắn quen cô gái nào giản dị vậy đâu.

- Mày nín đi, nói nhiều quá rồi đấy!

Hắn đột nhiên tức giận, tức giận vì có người dò xét cô, thám thính cô, và cho dù đó là bạn thân của hắn, hắn cũng vô cùng khó chịu.

- Là hội phó sao?

Trác Nhĩ cũng biết mình lỡ lời, cậu nhanh chóng chuyển đề tài.

- Không, hội trưởng.

Hắn đáp, cô là hội trưởng, còn Hạ Bạch Nhi kia là hội phó, tên này có vẻ nhầm rồi. Bất tri bất giác, sắc mặt hắn chợt tối sầm khó coi. Cô bị té.

Thân ảnh người con gái trì trệ ngã sấp xuống mặt đất, hắn thậm chí còn chứng kiến rõ miếng băng gạt nơi chân Nhược Huyên bắt đầu rướm máu. Hắn chạnh lòng, lại chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngồi ở một góc căn-tin, cuộn chặt tay thành quyền, cốc nước ngọt đã sớm trở nên nhàu nhèo. Hắn chưa bao giờ, chưa bao giờ cảm giác chính mình bất lực đến thế, ngu xuẩn đến thế. Rõ ràng hắn có thể chạy đến đỡ cô, nhưng không, hắn không làm như vậy, bởi, giữa hai người còn có một khúc mắt rất lớn, quá mức lớn.

Hắn chấp nhận bản thân hắn là một kẻ rồi tàn và đồi bại, những lúc người con gái ấy đau khổ thì hắn vẫn không cách nào chạy đến, dỗ dành hay chăm sóc cô. Những lúc như vậy hắn ở đâu? Ở đâu? Ở nơi nào?

Hiện tại, hắn ngồi ngay đối diện cô, với một cự li và khoảng cách rất gần, ấy thế nhưng hắn lại chẳng thể chạy đến đó. Nếu không có sự kiện ở sân bóng rổ hôm trước, hắn chắc chắn sẽ không ngần ngại mà chạy đến chỗ cô, bế cô đi.

Hắn vuốt trán, nặng nề thở dốc, đôi con ngươi sẫm đục lại lần nữa mất tự chủ hướng về phía Nhược Huyên. Rất nhanh đã thấy Trần Mịch chạy đến đỡ cô, hắn buông lỏng tâm tình.

- Tao nhớ hôm qua đã bị cách chức xuống hội phó rồi!

Trác Nhĩ phản bác, hôm qua cậu vốn có theo dõi bảng tin của trường, Đinh Nhược Huyên căn bản đã bị cách chức từ hội trưởng xuống hội phó. Cậu thực ra cũng hiểu mang máng quan hệ giữa Lãng Hàn và Đinh Nhược Huyên, việc Đinh Nhược Huyên bị cách chức ít nhiều cũng liên quan đến hắn đi.

- Vậy hội trưởng thì ai làm?!

Lãng Hàm nhíu mày, sườn mặt góc cạnh bị đè nén đến cứng đờ.

- Lăng Duẫn Nghiên.

*

Chiều, buổi luyện tập văn nghệ cho hội thi sắp tới của trường cuối cùng cũng kết thúc trong êm đẹp. Nhược Huyên vừa lau mồ hôi vừa thở dốc, Trần Mịch ngồi bên cạnh cô luyên thuyên không ngừng.

- Rõ ràng lúc nãy Lăng Duẫn Nghiên kia cố ý làm khó dễ chúng ta! Huyên Huyên, cậu xem cậu ta vốn thấy chân cậu đang bị thương, vậy mà cứ bắt cậu luyện tập hết lần này đến lần khác! Ban nãy cậu té ngã nhưng cậu ta lại không cho mình đưa cậu đến phòng y tế! Quá đáng, quá đáng mà! Tưởng được làm hội trưởng thì hay ư, ngôi vị đó vốn là cướp từ trong tay cậu!

- Không sao đâu, bỏ đi.

Nhược Huyên gật đầu ảm đạm, thắng làm vua, thua làm giặc, đạo lý này cô làm sao không hiểu.

- Nè, mình vừa mới thấy Lãng Hàm. Kể ra cũng lạ, tên này cứ như ma quỷ ấy nhỉ, lúc thì xuất hiện lúc thì biến mất tăm!

Trần Mịch vừa cắn một miếng bánh ngọt vừa trề môi, cậu ta thực không hiểu nổi Lãng Hàm này, mà cũng phải thôi, có ai hiểu được hắn ngoài Huyên Huyên nhà cậu ta đâu.

- Cậu thấy hắn ở đâu?

Sắc mặt Nhược Huyên khựng lại, đỉnh đầu tê tái. Hai chữ "Lãng Hàm" này không biết tự bao giờ đã vô tri vô giác trở thành điểm nhạy cảm của cô, nó khiến cô trằn trọc trì trệ và ăn ngủ hoàn toàn không yên. Lãng Hàm, thật sự quan trọng sao? Đủ quan trọng để cô từ bỏ tất thảy mọi thứ ư?!

- Mình mới thấy ở căn-tin, hắn uống nước với ai ấy, cơ mà người đó cũng đẹp trai không kém nha! Đặc biệt lại còn hoà đồng nữa!

Nói đến đây, mắt Trần Mịch sáng lên.

- Hoà đồng?! Cậu gặp rồi hay sao mà biết?

- Mình đoán thôi, do mình thấy cậu ấy cứ cười suốt, còn tên Lãng Hàm nhà cậu ấy hả, mặt hắn có vẻ không tốt lắm...

Nhược Huyên cắn môi, đáy lòng ngũ vị hỗn tạp. Tốt rồi, hiện tại không những Trần Mịch mà có lẽ là cả trường, ai ai cũng đều cho rằng cô và Lãng Hàm là loại quan hệ mờ ám kia.

- Nhà mình gì chứ, mình đã nói là không phải...

- A, vừa nhắc đến đã thấy mặt rồi kìa!

Trần Mịch reo lên, cậu ta lắc lắc tay Nhược Huyên liên hồi. Sống lưng cô cứng nhắc, cảm tưởng toàn bộ dây thần kinh và tế bào trong thân thể đã hoàn toàn ngưng luận động. Hắn, chừng nào mới chịu buông cô đây? Kể từ sự việc ở sân bóng rổ hôm đó, cô căn bản đã ra sức trốn tránh hắn...

Cô càng trốn chạy, hắn lại càng đuổi theo, đuổi theo một cách cuồng dã là đằng khác. Lạt mềm buộc chặt, cô chưa từng có ý niệm đó, cũng không bao giờ có ý niệm đó. Chỉ là, giữa hai người có quá nhiều khác biệt, và tất thảy các sự khác biệt ấy khiến cô chẳng tài nào mở lòng và chấp nhận nổi. Nếu hắn cho rằng cô chính là kiểu người thích lạt mềm buột chặt, vậy được thôi.

- Hi!

Trần Mịch vẫy vẫy tay nhìn Lãng Hàm, hai mắt sáng rực.

- Chào.

Hắn nhàn nhạt gật đầu, trên người vẫn là bộ đồng phục không chút nghiêm chỉnh. Vạt áo sơ mi nham nhở bỏ ngoài quần, không thắt lưng và không bảng tên. Nhược Huyên bắt gặp cảnh này nhưng cũng không mở miệng. Một phần cô đã không còn là hội trưởng, phần khác, cô không có tư cách trách hắn. Hắn muốn càn quấy, muốn làm gì thì cô tốt nhất nên mặc kệ.

Nhược Huyên thực sự không hiểu, hắn đến cuối cùng thì hứng thú với cô vì cái gì?! Cô đã trốn, ra sức trốn, chỉ là, điều ấy hệt như khơi dậy cơn khát khao chiếm hữu của hắn, khiến hắn ngày càng cuồng dã chạy theo cô, chẳng chút quy luật.

- Lãng Hàm... cậu, đến làm gì?!

Cổ họng khô khốc, cô nhẹ giọng lên tiếng. Nói ra câu này cũng quá là vô nghĩa đi.

- Đưa chị về nhà.

Hắn chăm chú nhìn Nhược Huyên, hai lọn tóc đen nhánh bên mang tai người con gái khẽ phập phẩy đung đưa, tuyệt diệu đến không nói nên lời.

- Không cần đâu, tôi tự đi được!

Cô gần như ngay tức khắc từ chối. Hắn đang nghĩ gì? Nghĩ cái gì vậy?! Tại sao lại muốn đưa cô về?!

Cô quan sát sườn mặt góc cạnh của thiếu niên, chỉ thấy hắn như có như không hiên ngang nhìn mình, một cái nhìn chất chứa vô vàn ý vị. Nhược Huyên nhất thời lúng túng, cô cúi đầu, cắn môi.

- Đinh Nhược Huyên, đừng cứng đầu nữa!

Hắn có vẻ đã mất kiên nhẫn, đôi con ngươi sắt lạnh đến đáng sợ.

- Lãng Hàm thiếu gia, tôi không có gọi cậu đến đây nên đừng nói như thể tôi có lỗi với cậu được không! Cậu tại sao cứ bám theo tôi, tôi đã nói rất rõ rồi, cậu nghe không hiểu sao...

Nhược Huyên nhìn sang hướng khác, mấp máy môi. Cô đã từng nói rất nhiều lần, vô số lần, rằng cô và hắn hoàn toàn không hợp nhau, hai người bọn họ thuộc về hai khía cạnh và mãi mãi chẳng thể dung nạp được. Cô biết, hắn đối với cô chỉ là nảy sinh hứng thú nhất thời, không lâu sau sẽ ngưng. Nhưng, cũng chính vì cái hứng thú của hắn khiến cô cảm thấy áp lực trì trệ và sợ hãi vô bờ.

Tại sao cô lại sợ hãi ư? Lí do?

Bởi, cô rất sợ chính mình không thể làm chủ được bản thân, và từng chút từng chút rơi vào bẫy tình của hắn. Cô biết rõ, điều này nghe qua thực sự rất nực cười nhưng đã bao đêm cô luôn có một ý nghĩ truân chuyên như vậy. Hắn miệt mài, còn cô trốn tránh.

- Thôi thôi, Lãng Hàm, nếu Nhược Huyên không muốn thì cũng đừng ép cậu ấy làm gì... chi bằng, cậu đưa tôi về nhà nè?!!

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Trần Mịch lên tiếng khuyên ngăn. Vài hôm trước còn vui vẻ để hắn bế đến phòng y tế cơ mà...

Nhược Huyên của cậu ta đúng là một cô gái nhạy cảm, mà cái tên kia thì lại quá ngỗ ngược!

- Mơ à!

Hắn cau có mặt mày, hai hàm răng trên dưới va chạm cành cạch với nhau. Cô thật sự nghĩ rằng hắn vô duyên vô cớ bám theo mình ư? Cô gái này học thì rất tốt nhưng đối với mấy việc này lại ít chịu suy nghĩ. Hắn thích cô, thích cô nên mới đuổi theo cô. Còn người con gái đó, một mực từ chối, một mực bác bỏ, một mực trốn chạy!

- Trà sữa kìa!

Trần Mịch chú ý đến bịch ni lông sau lưng Lãng Hàm, cậu ta reo lên, trong lòng đã chắc chắn được vài phần. Chính là mua cho Nhược Huyên.

Nhược Huyên lúc này vẫn còn ngây người, cảm tưởng đã rất lâu rồi cô chưa từng mệt mỏi, cô đọng như lúc này. Lãng Hàm, hắn tựa hồ là một thanh chì dồn nặng vào người cô, gây ra cho cô vô vàn bất trắc. Cô có thể, có quyền thôi nghĩ về hắn nhưng lại chẳng có cách nào khiến hắn buông bỏ chính mình. Việc này so với làm một bài toán nâng cao còn khó hơn, khó hơn gấp trăm lần.

Cô hướng theo tầm mắt Trần Mịch, trên tay hắn đang cầm một bịch ni lông, bên trong là cốc trà sữa. Cô hiểu, cốc đó là của cô, là hắn muốn mua cho cô. Có rất nhiều khi hắn mua trà sữa cho cô, cô đều uống, nhưng hôm nay, cô có vẻ không đủ can đảm để uống nữa rồi.

Trước mắt Nhược Huyên mờ đi, sống mũi cay xè chua xót. Cô còn một cách, một cách cuối cùng khiến hắn mất hết niềm tin.

Cô chạy về phía Lãng Hàm, giật lấy bịch ni lông trên tay hắn, sau đó quăng mạnh xuống mặt đất, ngực trái đồng thời nhói theo.

"Bịch"

Một tiếng chói tai khẽ chập vào màng nhĩ, Lãng Hàm thu phục tinh thần, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhược Huyên, sắc mặt tái mét.

- Đinh Nhược Huyên! Để tôi xem chị còn ngang được đến bao giờ!

Nói xong, hắn sải bước rời đi với điệu bộ ngông cuồng và ngang tàn. Đó vẫn luôn là tác phong của hắn.

- Nhược Huyên, ban nãy cậu thật sự có chút quá đáng rồi...

Trần Mịch không thể tin trợn tròn mắt, hôm nay Nhược Huyên thật sự là quá đáng. Dù sao đó cũng là tự tôn của Lãng Hàm.

- Mình quá đáng sao?!

Nhược Huyên khô khốc đáp, vòm họng đắng ngắt, từng thớ thịt nơi thân thể tựa như muốn rã ra vài khúc. Cô quá đáng ư?

Nếu có quá đáng, cô chỉ biết xin lỗi người kia ở trong lòng, còn ngoài miệng thì không cách nào nói được.

Gần tối, Nhược Huyên mới rời khỏi trường. Vì thấy chân của cô còn yếu nên Trần Mịch muốn tài xế nhà cậu ấy đưa cô về chung, cô đương nhiên nhanh chóng từ chối. Nhược Huyên không muốn làm phiền và trở thành gánh nặng của người khác, dẫu sao, cô rất sợ Trần Mịch nghĩ rằng cô đang lợi dụng cậu ấy.

Cô khó khăn ra khỏi cổng trường, lại chẳng may đụng phải một người. Nhược Huyên ngẩng đầu, kinh ngạc thảng thốt.

Là Lăng Duẫn Nghiên. Người thay thế chức vị hội trưởng của cô.

Lăng Duẫn Nghiên khó chịu cau mày, ánh mắt cô ta nhìn Nhược Huyên đầy vẻ không hài lòng.

- Đinh Nhược Huyên, cậu không có mắt đúng không?!!

- Tôi xin lỗi.

Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói. Đối với cái chân bị nhức thế này thì va phải người khác là điều khó tránh khỏi. Cô biết, biết rất rõ Lăng Duãn Nghiên muốn làm khó dễ cô. Từ buổi tập múa cho đến bây giờ.

- Xin lỗi là xong à?

Lăng Duẫn Nghiên ngạo mạn nhếch môi.

- Bạn học Lăng Duẫn Nghiên, tôi xin lỗi vì đã đụng phải cậu, hiện tại đã trễ, tôi muốn về nhà, mong cậu bỏ qua!

Nhược Huyên thở sâu một hơi, cô hắng giọng nhìn cô ta, nói xong, cô khó khăn rời đi.

- Đứng lại!

Lăng Duẫn Nghiên rống to, lồng ngực tức giận phập phồng.

- Đinh Nhược Huyên, cậu nghĩ cậu là ai mà có thể làm như vậy?!!

- Lãng Hàm mua nước cho cậu, vậy mà cậu lại quăng nó đi! Có phải cậu là đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt đúng không!

Càng nghĩ đến việc này, thâm tâm cô ta lại càng không khống chế được mà tuôn trào một nỗi ghen tỵ ngào ngạt. Lãng Hàm và cô ta là thanh mai trúc mã, nói thanh mai trúc mã thực ra cũng không đúng lắm vì thái độ của hắn đối với cô ta không lạnh thì nhạt. Hai người quen biết nhau chủ yếu là vì quan hệ gia đình. Những tuần nay cô ta đương nhiên có theo dõi tin tức trên diễn đàn trường, cô ta biết, hiện tại Lãng Hàm đang có ý với Đinh Nhược Huyên. Không một ai biết được, khi nhìn thấy tấm ảnh mờ ám giữa Lãng Hàm và Đinh Nhược Huyên, cô ta đã đố kị, đã ganh ghét đến nhường nào! Cả buổi thể dục hôm trước, cô ta chứng kiến mồn một cảnh tượng Lãng Hàm bế Đinh Nhược Huyên vào phòng y tế. Thử hỏi xem, một người đã thích Lãng Hàm từ rất lâu như cô ta làm sao có thể chịu được?!

Ngày hôm nay, cô ta thấy Đinh Nhược Huyên trực tiếp ném cốc trà sữa mà Lãng Hàm đích thân mua. Cô ta không những ghen tỵ mà còn tức giận. Ghen tỵ là vì Đinh Nhược Huyên có được đãi ngộ rất lớn, tức giận là vì cô ta không biết thân biết phận ném nó đi!

- Này, nói gì đi chứ!

Lăng Duẫn Nghiên đay nghiến đứng ở đó, cô ta hiện tại chỉ nhìn thấy được bóng lưng của Nhược Huyên.

Nhược Huyên ngưng thở, lòng bằng tay cuộn chặt đến phát đau. Cô thừa nhận, cô đối với Lãng Hàm ban nãy thực sự quá đáng, nhưng là, nếu cô không quá đáng dù chỉ một lần thì hắn sẽ vĩnh viễn không mất hy vọng! Làm như vậy chính là cách thức cuối cùng để khiến hắn không còn hứng thú với cô!

Dù cô có rung động vì hắn, đê mê vì hắn, thì mọi việc rốt cuộc vẫn dừng lại nơi con số không tròn trĩnh, chẳng còn là gì nữa rồi. Cô nên buông, buông bỏ triệt để. Cô còn phải thực hiện tốt bổn phận của một người con hiếu thảo, một người học trò nghiêm mẫu. Cô căn bản không thể vì hắn mà đạp đổ tương lai!

"Bịch"

Một vật thể lạ khẽ va vào lưng Nhược Huyên, cô quay đầu. Là một hộp sữa. Không cần phải đoán già đoán non, người ném chắc chắn là Lăng Duẫn Nghiên.

Cô vẫn không nói gì, cứ thế nín nhịn. Bởi, Lăng Duẫn Nghiên đây là tức giận thay cho Lãng Hàm. Cô ném đồ của Lãng Hàm, Lăng Duẫn Nghiên sẽ ném lại vào người cô.

Cô cười, một Lãng Hàm ăn chơi trác táng như thế mà vẫn có người thích hắn, thích đến điên cuồng là đằng khác. Lăng Duẫn Nghiên thích hắn, Hạ Bạch Nhi cũng thích hắn, vậy còn cô, Đinh Nhược Huyên thì sao?! Cô có thích hắn không?!

Bỗng trong phút chốc ấy, cô bị lôi cuốn vào một cái ôm, vòng eo nhỏ gọn được cánh tay vạm vỡ có lực thít lấy chặt chẽ.

- Lăng Duẫn Nghiên, đừng đụng đến cô ấy.

Hắn khàn giọng nói, hơi thở thiếu niên trầm đục mà khản đặc cơ hồ bao vây cả chóp mũi Nhược Huyên, cô xúc động, bỗng xúc động vô bờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui