Tàn Tồn

Lăng Nguyệt Vụ thân thể đã hồi phục như cũ nhưng bởi vì ăn cơm quá ít nên lộ ra tình trạng suy yếu, từ từ nhắm hai mắt dựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược nghỉ ngơi. Lăng Sương Nhược cũng không để ý hắn cọ tới cọ lui trong lòng mình để tìm tư thế thoải mái.

Từ trong phòng nhà trọ đi ra, bọn họ chọn một ghế lô ngồi xuống, ở đây quả thật là nhà trọ lớn nhất trong trấn, phòng ăn một hàng dài, phía trước là một toà lâu cao vót, phía sau là một toà để ở trọ, kỳ thực ý nghĩ của cổ nhân so với người hiện đại không kém bao nhiêu, chí ít thương nhân đều là những tay gian trá.

Bàn tròn bên ghế lô bày đầy sơn trân hải vị, thế nhưng người ngồi bên cạnh bàn không một ai động đũa.

“Cha, bệnh của đệ đệ đã hết?”

Lăng Thu Nhi là người đầu tiên đánh vỡ tình thế căng thẳng này, người đêm qua chính là đệ đệ bình thường hay vùi vào trong lòng cha sao, hắn ngay cả bước đi cũng đều phải có người bế, công phu kia không phải là do cha dạy. Về phần nàng vì sao ở một gian phòng khác trong nhà trọ cũng biết được Lăng Nguyệt Vụ sinh bệnh, hiển nhiên là vì một trận hoảng loạn buổi sáng đã sớm bị truyền ra, lời đồn này so với bệnh truyền nhiễm còn truyền nhanh hơn nhiều.

Ngồi ở bên người Lăng Thu Nhi đương nhiên là hôn phu của nàng, mà sát bên đó là Ác Tửu – người đêm qua cũng muốn đem Lăng Sương Nhược về Ác quỷ cốc, nhìn kỹ lại, Ác Tửu thật đúng là người tên không cân xứng, rõ ràng là một gương mặt tuấn tú lại bị gọi khó nghe như thế, người này dù là trưởng bối bề ngoài cũng vẫn như vậy, chỉ là khi hắn nhìn hướng Thu Nhi nháy mắt làm cho Lăng Sương Nhược cảm thấy không vừa mắt.

“Ân” Lăng Sương Nhược không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó phượng mắt khẽ nâng nhìn về phía Ác Tửu, “Sư thúc, ngươi tại sao lại ra khỏi cốc?”

Ác Tửu là tiểu sư đệ của sư phụ Lăng Sương Nhược, cũng là đệ tử cuối cùng mà Ác quỷ cốc cốc chủ thu nhận, bị nói đến tên, Ác Tửu khuôn mặt tuấn tú nhìn về hướng Lăng Sương Nhược, đối hắn cười hắc hắc, “Ta nói Lăng Sương Nhược, xem ngươi là đồ đệ của đại sư huynh ta, ta mới đi ra giải cứu ngươi a, ngươi như thế nào có thể vô tình như vậy. Còn có hai tiểu tử kia, ta còn giúp sư huynh ngươi dẫn bọn hắn ra ngoài, năm năm trước ngươi đem Thu Nhi giao phó cho đại sư huynh của ngươi, năm năm cũng tới rồi, nên để cho bọn họ đi ra giang hồ, trải qua việc đời.”

Hai sự kiện nói thành một chùm, Lăng Sương Nhược vỗ về mái tóc dài của Lăng Nguyệt Vụ, “Thu Nhi, ngươi cũng mười sáu tuổi, nương của ngươi ở nhà cũng nôn nóng, vài ngày sau trở về nhà, chuẩn bị sẵn sàng.” Quay đầu nhìn về phía nam nhân ngồi đối diện ưu nhã uống trà nói, “Thanh Y, gửi thư trở lại nói cho đại phu nhân, bảo nàng mau chóng chuẩn bị tốt hôn sự của Thu Nhi, cùng với báo tin cho Lâm gia.”

“Nhưng, cha, nữ nhi còn nhỏ…” Lăng Thu Nhi hơi lộ ra e thẹn của nữ nhi, chỉ là chưa tới mức xấu hổ, nữ nhân giang hồ hà tất câu nệ tiểu tiết, “Nữ nhi còn không muốn thành thân.”

“Văn Sanh, khi ngươi mười bốn tuổi đã muốn lấy Thu Nhi, bây giờ so với khi ấy có thay đổi?”

Lăng Sương Nhược ngồi ở trên ghế, dùng thân phận trưởng giả hỏi một tiểu hài tử khi xưa lông tóc chưa mọc đủ, hiện tại đã trưởng thành, Lăng Sương Nhược mắt lạnh nhìn thẳng Lâm Văn Sanh.

“Hồi cung chủ, không thay đổi, tâm ý của ta đối với Thu Nhi nguyên vẹn như xưa, đời này kiếp này vẫn như vậy.”

Lâm Văn Sanh nghe được Lăng Sương Nhược muốn đem Lăng Thu Nhi gả cho hắn, trong lòng hắn kích động đến hầu như muốn quỳ xuống trước Lăng Sương Nhược, nhưng hắn hiện tại áp chế tâm tình kích động, tay không an phận nắm lấy tay của Lăng Thu Nhi, bọn họ sẽ kết làm phu thê.

“Đã như vậy, giao Thu Nhi cho ngươi, ta cũng yên tâm, nhớ kỹ, Thu Nhi là con gái của ta, nếu như ngươi làm chuyện có lỗi với nó, Lăng Lạc cung tuyệt sẽ không bỏ qua.”

Thanh âm bình thản xẹt qua, ghế lô một trận lạnh lùng.

“Ta nói Lăng Sương Nhược ngươi không cần phải đe doạ tiểu Lâm tử, hài tử này lúc còn nhỏ đã từng bị ngươi đe doạ như thế, nhưng hắn đối với con gái ngươi yêu thương thật lòng.”

Ác Tửu vẻ mặt thảnh thơi nhìn về phía tiểu tử ngồi trong lòng Lăng Sương Nhược, hôm nay ngay cả hứng thú uống rượu cũng không có, chỉ đối với tiểu nhân nhi trong lòng Lăng Sương Nhược cảm thấy hứng thú, nhưng hứng thú đồng thời cũng phải quan tâm tôn bối của mình một chút.

“Cung chủ, ta sẽ chăm sóc Thu Nhi thật tốt, xin ngài yên tâm!”

Lâm Văn Sanh vẻ mặt thành khẩn, dưới đáy bàn cầm tay Lăng Thu Nhi sử dụng một chút lực, Thu Nhi là của hắn, hắn sẽ không buông ra.

“Cha, ta, thực sự muốn thành thân?”

Lăng Sương Nhược gật đầu, “Ngày mai trở về Lăng Lạc cung.”

Tạm thời đem chuyện bọn họ để qua một bên, cúi đầu nhìn Lăng Nguyệt Vụ tựa trên vai hắn, gương mặt đã khôi phục một chút hồng hào, “Vụ nhi, đừng ngủ, ngồi dậy ăn một chút.”

Lăng Sương Nhược đã sớm có thói quen gọi người trong lòng mình ngồi dậy ăn cơm, hơn nữa phần lớn thời gian đều là hắn đút cho Nguyệt Vụ, đã năm năm rồi, tiểu quỷ này hình như càng ngày càng ỷ lại hắn, mà hắn cũng không muốn buông ra.

Thanh Y đưa cho Lăng Sương Nhược khăn để lau tay, đương nhiên hắn cũng sẽ không quên phần của Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi mở mắt vươn hai tay, đợi người phía sau giúp hắn chà lau. Đương nhiên người kia rất phối hợp, hai tay sau khi chùi xong, ngón tay dụi dụi đôi mắt đen sáng như trân châu, kỳ thực hắn không biết động tác hiện tại của hắn khả ái cỡ nào, làm cho người khác nhìn thấy muốn nuốt vào miệng.

Ác Tửu trừng lớn hai mắt, nhìn động tác ăn ý của hai phụ tử, miệng há rộng giống như ăn trứng ngỗng, đây là tình cảnh gì, Nhược tiểu tử trước đây vô cùng lạnh lùng lại cũng có lúc nhu tình, đi giúp tiểu quỷ trong lòng hắn chùi tay!

Trước kia khi hắn thành thân cũng chưa bao giờ nhìn thấy hắn đối với thê tử như vậy, huống chi người trong giang hồ truyền rằng Lăng Sương Nhược chỉ thích bé gái không thích bé trai, nhưng hiện nay phải giải thích thế nào.

Còn có, còn có, tiểu quỷ này rốt cuộc có đúng là nhi tử của Lăng Sương Nhược không, hắn tại sao không biết Lăng Lạc cung có một tứ thiếu gia, hai thiếu gia kia đều ở trong Ác quỷ cốc luyện công.

“Lăng Sương Nhược, tại sao ngươi không giải thích một chút về tiểu quỷ này, người hôm qua thật là hắn, hắn là con của ngươi sao, hài tử nhà ngươi không phải đến mười tuổi đều chuyển giao cho Ác quỷ cốc?”

Lòng hiếu kì phát tác hỏi một chùm vấn đề, nhưng nhận được chỉ là mắt lạnh của Lăng Sương Nhược, hắn đương nhiên sẽ không giải thích cho Ác Tửu, Vụ nhi một chút cũng không thích người khác bình luận, ngay cả người nhà cũng không muốn tiếp xúc, huống chi là người ngoài.

Ác Tửu không có được đáp án đem hai mắt nghi hoặc nhìn về phía Thanh Y, đương nhiên mấy vị môn chủ khác đều có chuyện phải làm nên không thể mỗi ngày đứng bên cạnh Lăng Sương Nhược bảo hộ, mà Thanh Y là người có tiêu chuẩn cao nhất trong bọn họ, nên sẽ được lưu lại làm hộ vệ. Cũng chứng minh việc ở lại của hắn là rất quan trọng, hắc y nhân bình thường ở một nơi bí mật gần đó âm thầm bảo hộ Lăng Sương Nhược đều vẫn cần Thanh Y trợ giúp, xem ra sự tình không phải chuyện đùa.

Thanh Y tao nhã mở cây quạt, hướng Ác Tửu ôn nhu cười, “Ác sư thúc, ta nói cho ngươi bốn chữ, sau khi nghe xong ngươi sẽ biết.”

“Hảo hảo, ngươi nói, ta chăm chú lắng nghe.” Ác Tửu thân thể hơi nghiêng về phía trước, gương mặt mang ý cười, quả nhiên Lăng Lạc cung không phải người người đều lạnh lùng như thế, Thanh Y quả thật là nho tử có gia giáo.

Cây quạt hợp lại, nhẹ tay đặt lên bàn, dùng miệng mô phỏng, sau đó lại cầm cây quạt chậm rãi đong đưa.

“Ách, xem không hiểu, Thu Nhi ngươi nói cho ta biết Thanh Y thúc thúc của ngươi mới vừa diễn tả cái gì?” Lẽ nào hắn mắt mờ nhìn lầm, nhất định không đúng, trên gương mặt tuấn tú bắt đầu có chút cứng ngắc.

“Ý là không thể trả lời!”



Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, lần thứ hai trầm mặc, trong ghế lô ngoại trừ trầm mặc chỉ có trầm mặc, mãi đến khi Lăng Nguyệt Vụ ngồi trong lòng Lăng Sương Nhược đứng lên, Thanh Y ngồi bên cạnh hắn vì hắn kéo ghế, mới khôi phục một chút sức sống, Lăng Sương Nhược cũng không quản bọn họ đang đùa cái gì.

“Ta nói tiểu Nguyệt Vụ, ngươi như vậy mới ngoan nha, có người nào ăn đều phải do cha mình đút như vậy đâu.”

Thanh Y không để ý tới ánh mắt sát nhân của Ác Tửu đang để trên đầu mình, vì Lăng Nguyệt Vụ rót một chén canh để trước mặt, bình thường việc này là do Đỗ Hiền làm, đáng tiếc hôm nay nàng đã dắt bạch hổ đi dạo, nên những việc quan trọng này đều ập vào đầu hắn.

Mọi người trong Lăng Lạc cung nói, có thể vì tứ thiếu gia múc canh là thiên đại vinh hạnh, vì vậy quang vinh này chỉ một vài người có thể đảm nhiệm được, hơi thở băng lãnh trên người tứ thiếu gia so với cung chủ còn cường đại hơn, tới gần một chút hai chân sẽ không nhịn được mà run lên…

Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu nhìn phía Thanh Y, nhìn nhìn lại Lăng Sương Nhược, môi hơi động, “Ta lười sao?”

Không biết đang hỏi mình hay hỏi người khác, đồng âm nhẹ nhàng ôn nhu thản nhiên vang lên, Thu Nhi cùng Lâm Văn Sanh đối với quan hệ của Lăng Sương Nhược và Lăng Nguyệt Vụ đã sớm trở nên bình thường, nhưng Ác Tửu vẫn chưa biết nguyên do, hạ nhân từ lâu đã đem bát của hắn múc đầy canh hắn cũng không biết, chỉ đem đường nhìn hướng về phía hai phụ tử làm người khác chú ý.

Mỗi lần nghe được Lăng Nguyệt Vụ mở miệng, tâm của Lăng Sương Nhược lại đập một chút, khoé miệng hơi nâng lên một nụ cười khó nhận ra, “Không lười.”

Đôi tay mang theo yêu thương xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, Lăng Nguyệt Vụ vươn tay cầm bàn tay to của Lăng Sương Nhược, sau đó cầm lấy cái muỗng nhỏ đặt vào tay Sương.

Thanh Y ngồi bên cạnh Lăng Nguyệt Vụ không khỏi dưới đáy lòng thở dài, tiểu Nguyệt Vụ thật đúng là làm biếng, trên đời sẽ không có người nào so với ngươi làm biếng hơn, cung chủ mở to mắt nói dối, thật không biết là ai làm cho hắn trở nên làm biếng như thế.

Ác Tửu ngay cả Nữ nhi hồng thượng đẳng ở trước mặt mình cũng quên, nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược cầm lấy muỗng nhỏ đút cho tiểu quỷ, hắn không thích tiểu quỷ này, nhất thời hắn hạ một kết luận: tối hôm qua nhất định là có kỳ nhân khác, người nọ chắc chắc cùng tiểu quỷ kia không có quan hệ, người này thoạt nhìn khí lực một chút cũng không có, làm sao có thể đem hắn cùng tiểu anh hùng kia nhập làm một.

Lăng Nguyệt Vụ chỉ mở miệng uống canh mà Lăng Sương Nhược đút, khi thì giống như đùa bỡn mái tóc dài rơi lả tả của Lăng Sương Nhược, khi thì nhìn thức ăn trên bàn ý bảo Lăng Sương Nhược hắn muốn ăn gì đó, nhưng đều chủ yếu là đồ chay.

Mọi người cũng nhẹ nhõm giải quyết đồ ăn, đương nhiên công lao thuộc về khí tức của Lăng Nguyệt Vụ so với Lăng Sương Nhược còn lạnh hơn, hắn hầu như đem lực chú ý của Lăng Sương Nhược chuyển dời lên người hắn.

Cơm tối qua đi, tất cả mọi người trở lại phòng mình, Lăng Nguyệt Vụ đương nhiên là ở cùng Lăng Sương Nhược, Lăng Sương Nhược giúp hắn tắm rửa xong, sau đó đem hắn đưa lên giường, bản thân cũng đi tắm. Nhưng sau khi Lăng Sương Nhược tắm xong trở về, thân hình nhỏ nhắn vừa rồi còn buồn ngủ trên giường đã không gặp hình bóng.

Gọi một bóng đen ở trong một góc bí mật đi ra, gương mặt che lại của hắc y nhân tựa hồ trở nên ửng đỏ chỉ chỉ nóc nhà, sau đó lại ẩn mình vào trong bóng tối.

“Vụ nhi đi lên làm cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui