Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt


Từ ban đầu kéo tơ bác kén, đến trữ ma chà xác thành dây, dệt thành vải vóc, Lý Quý Dương đều nói rõ ràng mạch lạc, ngay cả Doanh Chính cũng giật mình không thôi, cho tới bây giờ người mặc quần áo lại không biết lai lịch một thân quần áo còn khúc chiết như vậy.

A nương cũng từng dệt tơ canh cửi, đáng tiếc nàng chỉ là học nghề, dệt ra bố cũng không đủ dùng, may mắn khi đó phủ con tin Triệu quốc còn có phân phối vật tư cố định, vải vóc cũng được tính bên trong, hai mẹ con tiết kiệm mặc vẫn miễn cưỡng đủ dùng.

Lý Quý Dương giới thiệu vải dệt, theo nguyên vật liệu đến thành phẩm, nói rõ ràng mạch lạc, đem năm đó đạo sư dạy hàng dệt cổ đại cơ hồ toàn bộ phục chế tới.

Ngày này làm cho Doanh Chính có nhận thức hoàn toàn mới về vải vóc, phát hiện trừ bỏ lương thực vải vóc xếp hạng thứ hai trong dân sinh, chỉ có vải vóc mặc lên người mọi người mới cảm giác được bình thường, nếu ngay cả quần áo cũng chưa được mặc, chẳng lẽ còn muốn cả trai lẫn gái đều trần truồng hay sao?
Tiểu Dương nói rất đúng, nếu muốn dân chúng sống yên ổn, phải làm cho họ có cơm ăn, áo mặc.

Ngày này bọn họ đi xem bố trang, bọn nhỏ xuất thân từ Lý gia trang, cũng từng gặp qua mẫu thân mình phưởng tuyến canh cửi, nhưng chưa thấy qua vải vóc càng xa hoa tinh mỹ hơn mà thôi, hôm nay một ngày đều gặp được.

Vào ban đêm, Lý Quý Dương cho Doanh Chính một xe da:
- Đây đều là thứ tốt lại hiếm thấy, ngươi mang về cho nghĩa mẫu!
Doanh Chính:
- !
Ngày hôm sau bọn họ đi xem đồ gốm, thứ này càng nhiều tư liệu giảng giải, may mắn Lý Quý Dương nhớ rõ mình ở thời kỳ cuối Chiến quốc, mà không phải thời Đường Tống Nguyên Minh Thanh.

Nói cũng chỉ là đồ gốm đồ sành, mà không phải đồ sứ.

Vào ban đêm Lý Quý Dương đưa cho Doanh Chính mang về bộ bầu cùng chén rượu bạch ngọc, tinh xảo dị thường, làm cho Doanh Chính nhìn sửng sốt!
Ngày kế tiếp là tới phủ nha, nhưng trước cửa không cho người tụ tập, chỉ có thể đi vào một tiệm ăn bên cạnh ngồi gần cửa sổ, mọi người ngồi cùng một chỗ, do Doanh Chính giảng giải sơ đồ tạo thành quan lại Tần quốc cùng chức vị còn có trách nhiệm.

Điểm này Lý Quý Dương không bằng hắn.


Bởi vì đời sau nghiên cứu về quan lại Tần quốc cũng không tỉ mỉ, điều thứ nhất là bởi vì quá nhiều quốc gia, mỗi quốc gia quan lại tạo thành khác nhau, điều thứ hai sau khi Tần Thủy Hoàng tiêu diệt sáu nước lại đem chế độ quan lại sáu nước đều hủy diệt.

Trừ bỏ cung điện của những quốc gia kia, căn bản không còn ghi chép nào khác!
Bởi vì Doanh Chính kể cho mọi người nghe về chế độ quan lại suốt một ngày, mọi người đối với vị trưởng công tử này trong tôn kính mang theo thân thiết, tiểu hài tử mà thôi, ai tốt với họ thì họ ghi nhớ trong lòng, cũng tốt với người kia, buổi tối lúc ăn cơm đã có thể ngồi cùng một phòng, đương nhiên vẫn chia thực vật ra ăn.

Nghe Doanh Chính giới thiệu về chế độ quan lại Tần triều, Lý Quý Dương cũng đầy đủ thể hội "chân tướng lịch sử".

Lúc Doanh Chính rời đi Lý Quý Dương lại cho hắn một đống đồ vật:
- Năm trăm kim này là cho nghĩa mẫu, ngươi hỗ trợ mang vào đi!
Doanh Chính:
- !
Lý Quý Dương cho vàng xong lại tiễn Doanh Chính, Doanh Chính không có biện pháp lúc trở về liền đi tẩm điện của Triệu Cơ, quốc chủ phụ thân cũng có mặt!
Hơn nữa hai người vừa dùng cơm tối xong, còn chưa kịp thu thập đâu!
Lý Quý Dương không biết tình huống của Doanh Chính, buổi tối tiếp tục buôn bán, trước mắt Thanh Linh Tử đối với hắn rất hài lòng, túi trữ vật đặc biệt chỉ bán cho hắn, Lý Quý Dương cũng rất hài lòng, mỗi ngày đều chà lượng tiêu thụ cho Thanh Linh Tử.

Hơn nữa trong túi trữ vật đêm qua còn có không ít đĩnh vàng!
Vừa nhìn tu chân sĩ kia hẳn là một thế gia công tử có tiền dưới phàm gian, quần áo đều là băng tằm ti, chính là thứ tốt!
Đến hừng đông hắn rửa mặt, chờ Doanh Chính, Doanh Chính quả nhiên sáng sớm còn chưa ăn điểm tâm đã chạy tới cùng ăn với hắn.

- Hôm nay cần nhìn cái gì?
Mấy ngày trước là châu báu, vải vóc, đồ gốm, quan lại đều xem qua.

- Dẫn bọn hắn đi xem cao môn đại hộ (nhà giàu có nhà cao cửa rộng).

Lý Quý Dương ăn ngụm cháo:
- Cũng chỉ là tiến vào xem một chút nhà giàu làm sao cuộc sống.

- Vậy khó khăn.

Doanh Chính ăn miếng thịt bò:
- Người ta sẽ không cho phép người xa lạ đi vào!
- Vậy đổi quán rượu, mọi người còn chưa đi qua đâu!
Quán rượu tương đương với quán bar đời sau, nhưng chỉ có thể uống rượu.

Lúc này trừ bỏ rượu gạo cũng đã có rượu khác, chính là độ cồn không cao, hơn nữa là dùng lương thực sản xuất, bất kỳ quốc gia nào cũng không cổ vũ nhưỡng rượu.

Bởi vì chế tạo rượu cần dùng lương thực, tiêu phí lớn!
- Tuổi tác quá nhỏ!
Doanh Chính không cần suy nghĩ cũng biết không được.

- Nga, có thể đi doanh trại quân đội nhìn xem hay không?

Lý Quý Dương nói:
- Nhìn xem bách chiến chi sư của Đại Tần, thiết huyết chiến tướng?
Câu nói "bách chiến chi sư" cùng "thiết huyết chiến tướng" làm ánh mắt Doanh Chính chợt sáng lên:
- Có thể!
- Nga?
Lý Quý Dương còn cho rằng ý nghĩ này còn khó khăn hơn đi vào phủ đệ quan lớn, kết quả dễ dàng như vậy, hắn còn có chút không tin!
- Ta cùng Mông Vũ tướng quân vẫn có chút thật quen thuộc.

.

Đâu chỉ là quen thuộc, thủ vệ giả tẩm điện của hắn, chính là đứa con cả của Mông Vũ.

- Ngươi cùng Mông tướng quân thật quen thuộc?
Lý Quý Dương ngạc nhiên hỏi.

Nghĩ lại cũng phải, bởi vì Mông gia luôn là tử trung của Doanh Chính.

Doanh Chính nói:
- Sau khi trở về, Mông Vũ tướng quân có đến thăm ta.

Hơn nữa còn là nhiều lần!
Mông gia ở trong quân uy vọng rất cao!
Ngay của tiên sinh giảng bài cho hắn là Vương Oản đều nói, để cho hắn thân cận nhiều hơn với Mông gia, đối với hắn mới có lợi.

Đã một năm trải qua cuộc sống cung đình, đã làm cho Doanh Chính nhanh chóng lớn dần lên, biết ý tứ của những người kia, hắn càng thêm gần gũi với Mông Vũ.

Doanh trại của Mông Vũ trú đóng ở mảnh đất phía bắc Hàm Dương, một mảnh đất đồi núi, hôm nay bọn họ không đi được, phải lên đường lúc sáng sớm, hôm nay Doanh Chính cần phái người chào hỏi Mông Vũ tướng quân trước.

Quân doanh không đi được, Lý Quý Dương quyết định hôm nay dẫn mọi người đi xem tạp kỹ.


Nghệ thuật dân gian thời kỳ cuối Chiến quốc, Lý Quý Dương có chút nghe thấy, trên thực tế có thể truyền lưu tới đời sau đều là thuộc vương công quý tộc, bình dân dân chúng rất ít.

Thứ nhất là bởi vì truyền thừa, một điều là bởi vì không trọng yếu.

Tạp kỹ ở thời đại này chỉ là tiểu hí kịch, bọn nhỏ cũng chưa từng thấy qua.

Doanh Chính cảm thấy thật mới mẻ, dĩ vãng hắn chỉ được xem biểu diễn ca múa trong cung đình, chưa từng thấy qua tiểu hí kịch thế này!
Tiểu hí kịch ở thời này chưa vào trong mắt người xem, ở thời Hán tiến vào cung đình, bên trong một cổ mộ thời Hán khai quật ra bích họa oản đồ án.

Trừ bỏ oản đồ án, còn có thuần dê, làm cho dê núi cõng theo cái sọt nhỏ đi trước mặt người vây xem, Lý Quý Dương thật thức thời ném vào trong rổ một kim!
Người khác cho đều là viên tiền, bố tệ.

- Cho nhiều quá đi?
Doanh Chính nhíu mày.

- Còn tiếp sau nữa!
Lý Quý Dương nhỏ giọng nói.

Quả nhiên sau khi thấy Lý Quý Dương cho một kim, bầu gánh đích thân đi ra, người như bọn họ chính là tiện dân lưu lạc, không tư cách dùng vàng, nhưng nếu bọn họ ở con đường chính quy có được vàng là có thể cầm đi ngân hàng tư nhân đổi thành viên tiền hoặc là bố tệ sử dụng.

Vả lại tỉ lệ đổi còn rất lớn!
Kẻ có tiền nhất là còn dùng tiền vàng, nhất định không giàu cũng quý!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận