Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt


Cơm chiều hắn dùng trong đại sảnh, lần này là nấu thịt, cùng cháo kê vàng, nhưng hắn cũng ăn giống Lan nãi mẫu, hắn có thêm hai khối thịt lớn, mà Lan nãi mẫu cũng được nhiều cháo hơn, nấu thật sự mềm mại.
- Thiếu gia, ngài xem như vậy được chứ?
Đến đưa cơm là đầu bếp nữ trong nhà, sợ thiếu gia không hài lòng thì các nàng cũng bị phái đi làm ruộng.
Ở thời đại này, làm ruộng là chuyện thật vất vả.
- Ân, nhanh chóng đưa vào cho Lan nãi mẫu đi.
Lý Quý Dương đói bụng đương nhiên cũng biết người khác cũng thế, nhất là Lan nãi mẫu.
- Dạ!
Tâm tư đầu bếp nữ phức tạp rất nhiều, Lan nãi mẫu là đối tượng mà trước kia các nàng có thể tùy ý khi dễ, hiện tại người ta ngồi mà nàng quỳ lên, người ta ăn mà nàng chỉ nhìn thấy.
Lý Quý Dương cũng nhanh chóng ăn cơm, lúc này đồ ăn cũng không có mùi gì đáng nói, chỉ thả muối, như vậy xem ra đã không sai.
Lúc này cũng chưa có hành gừng, bởi vì hành gừng là hương liệu từ con đường tơ lụa truyền nhập vào, không phải đặc sản của Trung Nguyên bản địa.
Huống chi vào thời này Hung Nô phương bắc vô cùng lợi hại, Chiến quốc thất hùng đừng nhìn đánh nhau thật lợi hại, nhưng lúc đánh nhau vẫn không quên xây dựng trường thành chống kẻ thù bên ngoài.
Đương nhiên rốt cục là chống kẻ thù bên ngoài hay là phòng bị địch nhân bên cạnh mình thì không nhất định.
Nhưng hiện tại hắn biết chính mình ăn gì đó nhiều nhất chỉ có vị mặn, ngũ vị hương chẳng hạn, tạm thời không có!
Nhưng đối với người bị đói bụng mà nói đã thập phần không tệ rồi.
Lý Quý Dương uống nhiều cháo, ít nhất với thân thể này của hắn ăn nhiều cơm cũng không sai.
Còn lại đôn thịt, Lý Quý Dương trực tiếp giao cho Thuần Nhã:

- Trở về làm chút cháo, chính mình ăn đi!
Lúc hắn ăn cơm chỉ ăn một góc, chỗ khác cũng chưa động, chỉ sợ mình ăn lộn xộn rồi đưa cho người khác ăn thì không tốt lắm.
- Dạ!
Nhưng Thuần Nhã lại hết sức cao hứng ôm thực đỉnh đi rồi.
Hai ngày này Lý Quý Dương ăn còn thừa đều cho nàng, làm cho tiểu la lỵ cao hứng vô cùng.
Lý Quý Dương ăn cơm xong mới cảm giác mình sống lại, ăn no cơm thật không dễ dàng!
Ăn xong cơm chiều, Lý Quý Dương chưa muốn ngủ, nhưng ở thời đại này "đèn" thật trân quý, bởi vì dùng dầu trơn chiếu sáng, còn có mùi vị khen khét đâu!
Có thể bỏ thêm hương liệu vào dầu trơn cũng chỉ có đại quý tộc, cùng hoàng tộc, hắn chỉ là một địa chủ, không có khả năng làm như thế, mà hương liệu lúc này nhiều lắm là đóa hoa mà thôi.
Lý Quý Dương thổi đèn, nằm trên giường, bên ngoài ngẫu nhiên có người đi qua, là gia đinh tuần tra ban đêm.
Hắn vô sự để làm, cho nên tiến vào không gian.
Bên trong hoa màu đều thành thục, Lý Quý Dương liền thu hoạch.
Nhắc tới cũng kỳ, nơi này không có mặt trời ánh trăng, nhưng trên không trung lại tự có hào quang, gieo trồng đồ vật thu hoạch thật nhanh, mà cách vách nhà tranh lại là một tiểu kho hàng!
Có một mặt ngăn tủ, bên trong có rất nhiều ngăn kéo, có thể chứa đồ.
Hắn thử xem một chút, phát hiện giống như kho hàng của hắn trong hệ thống, một ngăn kéo có thể chứa một loại đồ vật mà thôi, nhưng số lượng là vô hạn!
Lý Quý Dương cao hứng, hắn cũng mới phát hiện địa phương này, lập tức đem lương thực đều bỏ vào trong kéo.
Trừ bỏ cây ngô chính là khoai tây.
Nhưng có hai dạng đồ vật này là đủ rồi.
Đi ra ngoài tiếp tục trồng ngô cùng khoai tây, thấy có không ít kê, nghĩ nghĩ cũng trồng xuống, hắn không biết xử lý không sao cả, có thể xuất ra ngoài cho người hỗ trợ xử lý thôi!
Dù gì hắn cũng là một trang chủ đâu!
Không có bàn chải đánh răng, chỉ đành dùng nước súc miệng.
Có người sẽ nói, dùng muối đánh răng a!
Nhưng thời gian sớm nhất dừng lông mao lợn làm bàn chải đánh răng chấm muối đánh răng, cũng phải đợi tới thời kỳ Nam Bắc triều mới có, hiện tại là Tần triều, Tần quốc thời kỳ Chiến quốc, thậm chí còn chưa trở thành thủ đô Tần quốc đâu!
Thời đại này cũng vừa mới thoát khỏi xã hội nguyên thủy, vừa tới thời đại thúc tóc, bởi vì Chu triều mọi người đều là tóc dài, hiện tại đều thúc tóc.
Ăn xong hoa quả, Lý Quý Dương súc miệng, đi ra không gian muốn tiến vào hệ thống, nhưng lại cảm thấy mệt chết đi, sau khi đi ra liền nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau bị người đánh thức.
- Thiếu gia, nên dậy rồi.
Thuần Nhã khẽ kêu.
- Mấy giờ rồi?
Lý Quý Dương còn chưa muốn dậy, hôm qua làm ruộng mệt muốn chết đâu.

- Đã mặt trời mọc.
Thuần Nhã tốn sức nâng hắn dậy, giúp hắn bới tóc.
Mặt trời mọc?
Là giờ Mão cổ đại, cũng chính là từ năm giờ tới sáu giờ năm mươi chín phút sáng ở hiện đại.
Hắn đẩy Thuần Nhã đi ra ngoài, tự thay đổi quần áo, mặc xộc xệch, Thuần Nhã đi vào giúp hắn chỉnh một chút.
Điểm tâm dọn xong, sáng sớm đôn thịt, trong thịt còn có mì sợi!
- Sáng sớm đã ăn mì sợi sao?
Lý Quý Dương cảm thấy thật mới mẻ.
- Thiếu gia, đây là bánh canh.
Thuần Nhã nhắc nhở, lại nghi hoặc hỏi:
- Mì sợi là cái gì?
Lý Quý Dương vừa nhìn, mì sợi này đúng là hơi rộng, có chút giống dây lưng, nhưng thời đại này đích xác còn chưa có mì sợi, chỉ có bánh canh..
Khảo cổ phát hiện cùng tư liệu lịch sử chứng minh, mì sợi bắt nguồn từ Trung Hoa, đã có hơn bốn ngàn năm lịch sử chế tạo.
Lúc ban đầu toàn bộ mì phở gọi chung là bánh, trong đó dùng súp nấu chín kêu "bánh canh", tức là mì sợi loại đầu tiên.

Bên trong "Thích danh thích ẩm thực" của Hán Lưu Hi có bánh tác.

Mà trong "Tề dân yếu thuật" của Bắc Ngụy Cổ Tư Hiệp có "Thủy dẫn bính", là một loại thực phẩm dài khoảng một xích một đoạn, mỏng như là "cửu diệp", hình ảnh cuối cùng của mì sợi là dài và hẹp.
Đến thời Tống, bánh canh cũng đổi thành mì sợi (Thời Đường gọi là "bất thác").


Bộ dáng mì sợi khiến người liên tưởng tới "Nhân thế phú hình", đem mì cùng ngày sinh nhật liên hệ với nhau.
Ở thời Tống mới kêu là "mì sợi", mà không phải ở thời Chiến quốc thất hùng.
- Mì sợi chính là..

là biệt danh ở địa phương khác kêu bánh canh!
Lý Quý Dương tùy tiện giải thích.
Quả nhiên Thuần Nhã cũng không cho là hắn nói dối.
Nơi này ăn cơm là dùng dao nhỏ cắt thịt ăn, nhưng thay đổi món thì có dùng đũa.
Lý Quý Dương dùng đũa gắp mì sợi, ăn xong cũng cảm thấy tạm được, chủ yếu là hắn nghĩ tới một việc, trước kia xem ti vi nhớ rõ có một người xuyên không về Tần triều, hắn nói Tần triều không có đũa!
Đó là không đúng nha!
Món chính là đậu mắt đen dùng nước nấu thành cháo, thực phẩm phụ là canh thịt, mà từ trong canh thịt muốn vớt ra ăn cũng không có phương tiện, mà thúc đẩy dùng "trứ" gắp rau quả thì thật thuận lợi, cho nên trong "Lễ ký – Khúc lễ" có nói: Trong canh có đồ ăn dùng gắp, không có đồ ăn thì không cần gắp.

Trịnh Huyền ghi chú: Hiệp, tức là Trứ (Đũa).

Từ đó có thể biết, thời đại đá mới canh là thứ chính, ăn canh dùng muỗng thật không phương tiện, dùng tay bắt lấy canh nóng bỏng càng là không thể nào, vì thế Trứ được sử dụng thuận tiện nhất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận