Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt


Ở thời đại này không gọi là đũa, gọi là trứ!
May mắn trứ cũng giống như là đũa của hiện đại, bằng không Lý Quý Dương thật sự dùng không thói quen!
Bữa cơm này ăn cũng có chút khó chịu.

Thịt đôn không có bao nhiêu gia vị, nước canh cùng mì sợi, được rồi, là bánh canh, còn có chút cải thìa, chẳng qua cải thìa của Lan nãi mẫu nhiều hơn một ít, cải thìa của hắn thiếu một ít.

Lý Quý Dương đổi thực đỉnh, chỉ vào phần của mình:
- Ngươi cấp cho Lan nãi mẫu, ta ăn cái này!
- Đây là chuẩn bị cho ngài!
Thuần Nhã kinh ngạc mở to mắt.

- Ta ăn cái này!
Lý Quý Dương nhanh chóng hạ đũa, mì sợi làm không tinh xảo như đời sau, nhưng so với dây lưng đời sau nhỏ hơn một ít, vừa nhìn cũng biết không phải chân chính mì dây lưng.

Trong thực đỉnh còn có chút rau dại, thanh thúy ngon miệng, cũng có chút rau dại xem như là thực vật lục sắc, còn lại là khối lớn thịt bò.

Nhai cũng thật tốn sức, mấu chốt là ngoại trừ vị mặn không còn vị gì khác!
Ăn lửng dạ Lý Quý Dương cũng ăn không vô, còn lại vẫn cho Thuần Nhã, tự mình đứng lên tản bộ một chút.

Trong miệng còn lại vị mặn, thịt bò dù ngon nhưng điều kiện nấu nướng thật có hạn!
Hắn nếm qua cơm, người của Lý gia trang mới có thể ăn cơm, nhân lúc mọi người còn đang ăn cơm hắn đi ra ngoài tản bộ một chút, đã là mùa xuân, hắn lại đi thăm nhi đồng.

Lan nãi mẫu đang đổi tã cho hắn.

- Thiếu gia!
Nhìn thấy Lý Quý Dương đi vào, Lan nãi mẫu vội vàng đổi xong tã, bao kỹ cho tiểu thiếu gia.

- Ân.


Lý Quý Dương gật đầu, hắn cũng không muốn nói gì Lan nãi mẫu, dù sao nói gì nàng cũng không hiểu.

Hắn gật gật đầu, ngồi xuống giường nhìn tiểu oa nhi.

Có lẽ do ngâm qua linh tuyền? Hay là do ăn ngon?
Nhi đồng đã nở nang hơn rất nhiều, sắc mặt cũng tốt lên.

Đổi tã xong, cũng ăn no rồi, hắn nhìn nhìn Lý Quý Dương, nhắm mắt lại ngủ tiếp!
- Đêm qua tiểu thiếu gia ngủ có ngon không?
Lý Quý Dương hỏi.

- Ngủ thật tốt, buổi tối chỉ bú hai lần, thay tã một lần.

Lan nãi mẫu trả lời thật tinh tế, bởi vì buổi tối nhi đồng cũng buồn ngủ, nàng cũng vậy cho nên cũng không có gì để nói, chỉ cho bú sữa cùng đổi tã.

Hơn nữa không thể để cho tiểu thiếu gia khóc lên, dù sao thiếu gia ở ngay đối diện, nếu tiểu thiếu gia khóc lớn sẽ đánh thức thiếu gia.

- Nha.

Lý Quý Dương gật đầu.

Nghe vậy cũng biết nàng chiếu cố thật tận tâm, Lý Quý Dương rất hài lòng.

Xem qua cháu nhỏ, Lý Quý Dương liền đi ra ngoài.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, gió thổi nhẹ, không trung trong veo không chút ô nhiễm.

Hít sâu một hơi, thiên nhiên dưỡng khí chính là như vậy, Lý Quý Dương rất hài lòng.

Vận động xong rồi, vào nhà thay một bộ quần áo.

- Đưa cho người khác giặt đi, ngươi quay về canh chừng cửa cho ta!
- Dạ!
Thuần Nhã liền đáp, mang quần áo bẩn đi ra ngoài, liền trở về đứng canh ở cửa.

Đi vào hệ thống, được, đèn đỏ chớp lóe làm hắn muốn mù mắt!
- Đây là làm sao vậy?
Lý Quý Dương vội hỏi.

- Anh nói hôm nay đưa cây giống cho người ta, Al một mực gọi, anh không vào hắn liền một mực gọi.

Thanh âm máy móc tuy cứng ngắc, nhưng Lý Quý Dương nghe ra giống như là đang tức giận.

- Tôi lập tức đón!
Lý Quý Dương ấn nút, nháy mắt liền chuyển được Al.

Diễn cảm của Al có chút hưng phấn, vừa thấy Lý Quý Dương liền nói:
- Anh tới rồi, tôi chờ từ sáng sớm!

Lý Quý Dương hít hít mũi:
- Sớm như vậy, tôi mới thức dậy, mới cơm nước xong.

Nhưng nghe Al nói chuyện mới biết hệ thống ở bất kỳ vị diện nào cũng cùng một thời gian như nhau!
Thật sự là không dễ dàng!
Nhiều vị diện như vậy lại không có chênh lệch múi giờ!
Nghe thật có chút không khoa học!
- Ngày hôm qua anh nói có thể cung cấp giống cây ăn quả cho tôi, có không?
Al nhìn chằm chằm Lý Quý Dương.

- Có, ngày hôm qua tôi cho người ta lấy tới, nhưng không nhiều lắm, anh có cần?
Lý Quý Dương ngáp một cái hỏi.

- Cần!
Al lập tức hỏi:
- Anh có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu!
- Tin tức thu mua thực vật xanh của anh còn tại, giá cả anh cấp thế nào?
Lý Quý Dương nhìn tin tức còn bay lên, có thể thấy được Al không mua được bao nhiêu thực vật xanh.

- Anh cấp nhiều, tôi cũng không nói dối anh, tôi cần gấp thứ này, cho nên mặc kệ là chủng loại cây giống gì, đều là năm trăm tinh tệ một gốc cây!
Al cho một giá cả.

- Hào phóng như vậy?
Lý Quý Dương tròn mắt.

- Chỗ của tôi cũng không sản xuất cái gì, trước kia đều dùng.

.

bỏ đi, nói anh cũng không hiểu, hiện tại đang xây dựng, đều nhờ vào cây ăn quả ăn cơm đâu!
Al nói.

Chỉ cần có thể sống sót, có thể sinh ra dưỡng khí, vậy tinh cầu của bọn họ sẽ được cứu trợ.

- Cũng phải, vậy anh chờ một lát, tôi đi lấy.


Lý Quý Dương đóng cửa màn hình, xoay người đi ra hệ thống, tiến vào không gian, lấy từng bó cây ăn quả, Lý Quý Dương đều chuyển vào trong hệ thống.

Thanh âm máy móc không lên tiếng, Lý Quý Dương tự mình làm việc.

Lý Quý Dương chuyển xong rồi, lập tức điểm tin tức.

- Đồ vật đã mang tới cho anh!
Lý Quý Dương chỉ chỉ đống cành cây xanh sau lưng:
- Giao dịch đi!
Bởi vì một bó là một loại cây ăn quả, Lý Quý Dương tổng cộng tuyển cây táo tàu, cây lê, còn có cây táo (trái bom), bởi vì ba loại này có nhiều nhất, hắn tuyển ba loại này giao dịch trước.

Trước giao dịch một trăm nhánh táo tàu, sau khi giao dịch xong, Lý Quý Dương tính toán giao dịch cây lê, ai ngờ quyền hạn không đủ!
Mỗi ngày hắn chỉ có thể giao dịch một loại vật phẩm!
Giao dịch một lần, thành công xem như xong việc!
Bởi vì cành cây ăn quả không cùng một chủng loại, không thể phóng cùng một chỗ giao dịch!
- Vậy làm sao bây giờ?
Al sốt ruột.

Hắn thật vất vả mới tìm được Lý Quý Dương, sao lại như vậy?
- Ngày mai tiếp tục giao dịch thôi!
Lý Quý Dương cũng không sốt ruột, đồ vật trực tiếp ném vào trong kho hàng, vừa lúc kho hàng có thể chứa số lượng vô hạn, chỉ là hạn chế chủng loại mà thôi.

- Vậy ngày mai anh lại tới chứ?
Al lo lắng hỏi.

Hắn gặp qua thật nhiều người thúc tóc như Lý Quý Dương, nhưng đều thuộc tu chân thế giới, là những địa phương không thiếu thực vật xanh, nhưng người tu chân rất ít xuất hiện, vả lại mỗi lần bế quan đều là mấy chục trên trăm năm, cơ hội gặp được quá ít!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận