Lòng bàn tay Lí Dịch Phong đột nhiên được một sức mạnh và sự ấm áp siết chặt lấy, người kia vừa nắm tay cậu. Chần chờ một chút, Lí Dịch Phong không giãy ra, cũng không nắm ngược lại, chỉ thản nhiên nói một câu “Bánh ngọt chảy rồi”.
Trần Vĩ Đình nhìn đến hộp bánh trên bàn trà, đi qua mở ra thử một miếng, ranh mãnh thè lưỡi, “Đắng quá”.
“Đương nhiên rồi, bên ngoài có lớp chocolate đen.”
Trần Vĩ Đình chậm rãi thưởng thức vị đắng theo đầu lưỡi tan ra toàn khoang miệng, bước quay lại không kiềm chế được liền hôn Lí Dịch Phong, anh không dám làm gì quá nhiều, chỉ ôm cậu vài giây đã buông.
“Thế này xem như đồng cam cộng khổ đúng không?”
Lí Dịch Phong bị tính trẻ con của Trần Vĩ Đình chọc cười, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của người ấy, nhịn không đuợc mà gật đầu.
“Được rồi, chúng ta sau này hoạn nạn có nhau.”
“Phong ấn quốc ngữ được giải trừ rồi sao?”
“Đều phải cảm ơn công lao của thầy đây nha.” Trần Vĩ Đình cảm giác không khí đã thoải mái hơn nhiều, không thèm chừng mực mà khoe trọn cả hàm răng trắng muốt, dừng lại một chút, nói: “Thực xin lỗi.”
Nụ cười yếu ớt của Lí Dịch Phong ngừng lại trong nháy mắt, cậu không tiếp lời, không khí trong phòng khách dường như đông lại, ngay cả tiếng hít thở của hai người cũng có thể nghe thấy.
Trần Vỹ Đình nhẹ xoay đầu Lí Dịch Phong về phía mình, nhìn thẳng vào đôi mắt linh động kia: “Đừng khóc”.
“Thực xin lỗi, anh......”
“Em biết, không sao, em hiểu.” Lí Dịch Phong che dấu thanh âm run rẩy, đánh gãy Trần Vĩ Đình.
“Thực sự không cần xin lỗi.” Lí Dịch Phong sợ anh nghĩ nhiều, liền nói thêm.
“Thật không?”
“Thật.”
“Vậy...... Quà sinh nhật đâu?”
“Hả?” Lí Dịch Phong kinh ngạc.
“Em hôm nay không thèm gửi lời chúc mừng nào trên weibo, báo hại anh còn tưởng sẽ có quà bất ngờ......”
“A, cái đó thật sự không có. Nếu anh thật sự muốn, vậy thì em...... đem nửa đời sau của em tặng cả cho anh.”