Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Tướng quân phủ

“A------“

Đêm dài thanh tĩnh, phòng củi trong hậu viện tây sương xa xôi, một tiếng kêu sợ hãi đánh vỡ yên tĩnh, chỉ là, nữ nhân phát ra tiếng kêu mới há mồm liền bị người che lại miệng, lập tức bị một bạt tai đánh xuống, gương mặt trắng thuần nhất thời đỏ lên, máu tươi từ miệng lập tức chảy xuống.

“Muội muội tốt, ngươi không thể trách ta, ngươi nên biết, hậu vị là của ta, tình thế đã định, sự tồn tại của ngươi, chỉ trở thành chướng ngại vật của ta, ta quyết không cho phép vị trí này rơi vào tay ngươi.” Nữ tử khinh môi, lời nói âm lãnh, dung nhan thiên kinh, làn da trắng như bạch ngọc, mắt ngọc mày ngài, môi giống như cánh hoa, thắt lưng mảnh như liễu, mặc dù chỉ nhìn một bên mặt, vẫn có thể nhìn ra là một mỹ nhân nghiên nước nghiên thành. Lúc này, nàng tay cầm chuỷ thủ, mười ngón tay siết chặt lên chuỷ thủ, làm ánh sáng lạnh từ chuỷ thủ phóng đến. Nàng cúi người xuống, nâng gương mặt của nữ nhân bị nhốt, nhìn bộ dáng cùng nàng tương đồng, chỉ là trên mặt huyết nhục mơ hồ, sớm đã không phân rõ diện mạo.

Lúc này, nữ nhân bị nhốt kia đã sớm hấp hối, không còn khí lực để kêu to, con ngươi hoảng sợ phát ra tia tuyệt vọng, trong mắt là một mảnh đỏ rực.

Ôn Ca Ngâm lại đâm xuống một đao, thân thể Ôn Cầm Ngôn mạnh mẽ căng lên, miệng phát ra “Ô ô” giống như tiếng kêu của dã thú bị thương, hai tròng mắt bỗng nhiên phát ra ánh sáng phẫn hận.

Môi nàng giật giật, nhưng không thể phát ra tiếng, sau khi Ôn Ca Ngâm xác định nàng không còn khí lực mới hạ tay xuống. Nhìn đến môi nàng giật giật, xem khẩu hình hẳn là đang hỏi “Vì sao?”

Ôn Ca Ngâm tàn nhẫn cười cười, lấy khăn ra nhẹ nhàng lau chùi chuỷ thủ đã nhuốm đầy máu, ngoan độc vô tình nói :” Chỉ có thể trách, ngươi không nên cùng một mẹ với ta, ngươi không nên nhận nhiều sự sủng ái của phụ thân, ngươi có biết là ta, phàm là làm việc gì, không nắm chắc vạn phần thì tuyệt đối không tự mình mạo hiểm, huống chi, lần này là tuyển Hoàng hậu. Sự tình trọng đại như thế, ta càng không thể không để ý, chỉ nên trách, ngươi không nên là muội muội ruột của ta, không nên cùng ta bộ dáng giống nhau như đúc. Cho nên, muội muội tốt à, ngươi coi như vì tỷ tỷ hy sinh một lần.”

Nàng linh hoạt nói xong, đứng dậy, ném chiếc khăn dính đầy máu tươi tới trên mặt Ôn Cẩm Ngôn, lập tức cúi người nói nhỏ :” Muội muội tốt, có lẽ sẽ đau một chút, ngươi cố nhịn một chút.”

Nàng chậm rãi đi ra khỏi phòng củi, thuận tiện đem cửa phòng củi đóng lại, chỉ chốc lát sau, bốn phía phòng củi đều dấy lên ánh lửa, bên trong phòng củi đều là củi gỗ, chỉ sau một mòi lửa, đại hoả nhanh chóng lan ra toàn bộ phòng củi, Ôn Ca Ngâm nhìn thoáng qua Ôn Cẩm Ngôn bên trong phòng củi không rõ sống chết, yên tâm câu môi, xoay người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui