Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Tần Phi Li nhìn nàng một cái, mí mắt cụp xuống che miệng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, thành công kéo suy nghĩ của Cẩm Ngôn lại. Vừa mới lên bờ, nàng chỉ lo ôm thân thể đang run rẩy, nên đã quên, phải báo ơn ân nhân cứu mạng.

Nhưng mà, bộ dáng ân nhân cứu mạng có chút kỳ quái, giống như khó coi nhìn bộ dáng của nàng, Cẩm Ngôn thuận thế liền nhìn xuống người mình xem xét, chỉ mới nhìn một cái, nàng liền ai u một tiếng, hoảng hốt đem bản thân ôm thành một đoàn, ngồi xổm trên đất, trong khoảng thời gian ngắn, nhất thời không biết nói làm sao.

Tần Phi Li lại ho khan hai tiếng, xong rồi mới ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt mỉm cười. Hắn không có tận lực nhìn xem những nơi ướt đẫm trên người nàng, chính là đem tầm mắt dừng ở trên mặt nàng, đồng thời nhàn nhạt cười, cởi ngoại bào trên người đưa cho nàng nó :”Ôn nhị tiểu thư, phủ thêm đi.”


Cẩm Ngôn nhìn hắn một cái, hắn cũng đang chăm chú nhìn nàng, phượng mâu đen trầm giống như biển, rõ ràng nhìn không ra cảm xúc, lại giống như muốn đem người hít vào trong. Nàng lại nhìn thoáng qua ngón tay của hắn, mười ngón thon dài trắng thuần, xinh đẹp làm cho người ta muốn tiến lên cắn một ngụm, nàng chớp chớp mắt, nhanh chóng tiếp nhận áo choàng mặc vào, đang muốn nói cảm ơn, Tần vương lại từ ống tay áo lấy ra một mảnh khăn đưa cho nàng nói :”Lau một chút đi.”

Trên tóc nàng còn vướng giọt nước mơ hồ ẩm ướt, tâm tư nam nhân này thật rất tinh tế. Cẩm Ngôn tiếp nhận, sau đó lung tung lau mặt, thế này mới phát hiện, sa mỏng che mặt đã bị rớt. Trong lòng nàng nhất thời quẫn bách, lại nghĩ đến bộ dạng xấu xí của mình cư nhiên bị người khác nhìn thấy, lại là một nam nhân đẹp như thần tiên này, trong lòng nàng liền đặc biệt quẫn bách, nhưng lúc ngẩng đầu lên, mặt nam tử vẫn như trước ôn nhuận, rõ ràng cũng không có nửa điểm khó chịu bỡi vì khuôn mặt đáng sợ của nàng, khiến nàng không khỏi an tâm một ít, nhưng mà nghĩ đến một lát phải trở lại yến tiệc, nếu bị Hoàng thượng Thái hậu nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình, như thế quả thật rất thất lễ.

Nàng liền đem khăn che lại khuôn mặt, trùng hợp độ lớn nhỏ lại rất vừa vặn với mặt nàng. Nàng cảm kích hướng Tần Li Phi thi lễ, cũng không biết, hắn đưa khăn này đến cùng là muốn nàng lau mặt hay là cố ý cho nàng che mặt.

Trong lòng nảy lên một tia cảm động nho nhỏ, nàng ôm ngoại bào của hắn, khom người nói :”Đa tạ Vương gia hôm nay trượng nghĩa tương cứu, Cẩm Ngôn nhất định sẽ hồi báo, ngày khác nếu Vương gia có cần gì ở chỗ Cẩm Ngôn, Cẩm Ngôn nhất định kết cỏ ngậm vành.”


Tần Phi Li tựa tiếu phi tiếu*(cười như không cười) nhìn nàng :”Nhấc tay chi lao mà thôi, Ôn nhị tiểu thư không cần để trong lòng.”

Hắn cũng không hỏi nàng tại sao lại rơi xuống nước, cười nhẹ, sau đó liếc nhìn tuỳ tùng một cái, tuỳ tùng hiểu ý, tiến lên đẩy hắn rời đi, đúng lúc này từ hướng yến tiệc truyền ra tiếng động, một lát sau, liền có một thái giám vội vã đi tới, nhìn thấy nàng, vui vẻ nói :”Thì ra Ôn nhị tiểu thư ở trong này, Hoàng thượng chính là đang tìm người đấy, di… Ôn nhị tiểu thư đây là như thế nào?”

Giờ phút này Ôn Cẩm Ngôn chẳng những mặc trên người y bào nam tử, trên tóc cũng ướt sũng một mảnh, bộ dáng rất chật vật. Thái giám kia lúc này tầm mắt vừa chuyển, liếc mắt nhìn thấy Tần vương cùng tuỳ tùng đứng cách đó không xa, vội vàng hành lễ nói :”Nô tì tham kiến Tần vương.”


Thì ra, phong hào của hắn là Tần vương, Cẩm Ngôn âm thầm ghi nhớ, lại nghĩ lúc trên yến tiệc hắn tự xưng là Phi Li, hoàng thất Chung cách họ Tần, nói cách khác, hắn hẳn gọi là Tần Phi Li. Nàng cảm thấy cái tên này lại thập phần dễ nghe, tầm mắt mang theo ý cười nhìn về phía Tần vương :”Tần vương, Cẩm Ngôn có việc, xin được cáo lui trước, đa tạ ân tình Vương gia hôm nay, Cẩm Ngôn nguyện khắc trong tâm khảm*(ghi sâu vào tim).”

Tần vương lại lạnh nhạt cười cười, giọng nói ôn nhuận như ngọc :”Không sao, Hoàng thượng đã tìm, bổn vương bây giờ cũng nên trở về yến tiệc, vừa vặn cùng đường, không biết Ôn nhị tiểu thư có thể không để ý?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận