Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Cẩm Ngôn dừng tay một lát, liền đánh nàng ta một bạt tai nữa, lúc này mới dừng lại hoàn toàn. Ôn Huyền Nguyệt tức giận đến nghiếng răng ghiếng lợi, nhưng lại không dám làm càn ở trước mặt Ôn Ca Ngâm, mặt chỉ có thể lúc trắng lúc xanh.

Sau khi nàng ta đi lại, liền hỏi một chút tình huống lúc nãy, Cẩm Ngôn quẹt miệng đứng một bên, rõ ràng là bộ dáng cơn giận chưa tiêu, mà Ôn Huyền Nguyệt sắc mặt càng không tốt, trên mặt rõ ràng đã sưng thật to. Giờ phút này hai người đều thật chật vật, sau khi đánh nhau, tóc đều rối tinh rối mù, y phục trên người đều có nhiều nếp nhăn. Ôn Ca Ngâm trầm mặt nhìn hai người, đi đến trước mặt Cẩm Ngôn, kéo tay nàng, cẩn thận nhìn mặt nàng nói :” Để ta nhìn xem, có bị thương nơi nào không?”

Cẩm Ngôn “Oa” một tiếng khóc lớn, đem mặt bị thương còn đang băng bó cho Ôn Cẩm Ngôn xem, đồng thời liều mạng rơi nước mắt :” Tỷ tỷ, Cẩm Ngôn không nên sống lại, nửa sống nửa chết như thế này, chính là một phế nhân, ngay cả các nàng cũng lấy ta là người quái dị ra mà cười…”

“Được rồi, được rồi, nín khóc, Cẩm Ngôn ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, mọi chuyện đều có tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ sẽ làm chủ cho muội.” Ôn Ca Ngâm đau lòng kéo nàng ôm vào trong ngực, quay đầu nhìn về phía Ôn Huyền Nguyệt, sắc mặt bỗng chóc lạnh xuống mấy độ :” Huyền Nguyệt, ngươi trở về đóng cửa tịnh tâm, nếu lần sau lại làm cho ta nghe được ngươi hồ ngôn loạn ngữ, cẩn thận ta đem chuyện này nói với phụ thân, đến lúc đó, có thể sẽ không đơn giản chỉ vả vài cái vào miệng như vậy.”


Ôn Huyền Nguyệt bất mãn trừng mắt nhỏ nhìn Cẩm Ngôn một cái, lại e ngại có Ôn Ca Ngân ở đây, không dám phản kháng, liền khúm núm “Dạ” một tiếng, cấp tốc che mặt rời đi hoa viên.

Ôn Ca Ngâm truyền nha hoàn mang thuốc trị thương tới, đem băng gạc đang băng bó trên mặt của Cẩm Ngôn mở ra, một lần nữa thoa thuốc, cuối cùng, lại đưa Cẩm Ngôn trở về phòng, dặn dò nàng, cái gì cũng không cần nghĩ, hảo hảo nghỉ ngơi.

Cẩm Ngôn nhu thuận đáp ứng, rồi nhìn nàng ta một đường rời khỏi sân, như thế mới buông lỏng toàn thân xuống, đau đến nhe răng trợn mắt.


“Lúc này mới biết đau sao? Thời điểm đánh nhau vừa rồi, không phải rất hung hãn?” Lãnh Nguyệt đem nàng ngồi xuống trước bàn trag điểm trước, một lần nữa giúp nàng chải lại mái tóc đen tóc đang rối loạn. Cẩm Ngôn không trả lời, xem bản thân mơ hồ trong gương đồng, lạnh lùng nhếch khoé môi.

Nàng mạnh mẽ đùa giỡn một hồi, còn khiến Ôn Ca Ngâm nhìn vết thương đang kết vảy trên mặt của mình, đơn giản là muốn Ôn Ca Ngâm cảm thấy, sau khi nàng tỉnh lại tính tình liền trở nên táo bạo, không thích hợp làm người được lựa chọn cho hậu vị, thứ hai, khuôn mặt bị thương này không có khả năng lành, Ôn Ca Ngâm là người có tâm tư cực kín đáo, nhất định bản thân phải thấy qua tận mắt mới tin tưởng, cho nên, khổ nhục kế lần này, đơn giản là vì bản thân có thể sống yên ổn ở Tướng quân phủ mấy ngày. Chỉ cần tìm được đường ra, nàng tất sẽ không cần phải sống cẩn thận như vậy.

Chuyện buổi trưa Cẩm Ngôn đánh Ôn Huyền Nguyệt thoáng một cái liền truyền đi, cả nhà đối với nhị tiểu thư đoan trang thanh lịch đột nhiên tính tình đại biến này, chỉ cảm thấy khó tin. Một cái đệ nhất mỹ nhân tốt, liền bị hỏng như vậy.

Ngày thứ hai, là cung yến tổng tuyển cử Hoàng hậu, Ôn tướng quân bỡi vì Cẩm Ngôn bị thương, vốn đã tấu qua trong cung, tỏ vẻ không đi. Nhưng mà, cũng không biết vì sao, Thái hậu bác bỏ thượng tấu của hắn, cho nên buổi tối hôm nay, vốn phải là một nhà đưa tiễn Ôn Ca Ngâm, lại biến thành nàng cũng cùng lên xe ngựa tiến vào cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận