Edit: Châu
Mộc Thành Tiết vốn định vào cung diện Thánh rồi đi đón Thôi thị, nhưng hai cha con vừa mới ra đến cửa cung thì người của Thư Vương phủ liền đến mời, nói Thư Vương thết yến trong phủ, mời các Tiết độ sứ và Phiên vương dự tiệc.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng không ai dám đắc tội Thư Vương lúc này đang nổi như mặt trời ban trưa, đều đi theo người nọ.
Mộc Thành Tiết bảo Mộc Cảnh Thanh đi về trước.
Mộc Cảnh Thanh nắm lấy cánh tay phụ thân: “Cha, không có gì nguy hiểm chứ ạ? Hay là cho con đi cùng.”
Mộc Thành Tiết cau mày: “Có phải là hồng môn yến đâu, ở đây dưới chân thiên tử, có gì nguy hiểm? Về báo với mẹ con biết một tiếng, đừng để mẹ con lo.”
“Vâng, vậy cha đi cẩn thận nhé.” Mộc Cảnh Thanh dặn dò.
Mộc Thành Tiết thản nhiên vẫy tay, rời đi cùng nhóm người kia.
Mộc Cảnh Thanh đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, lần này đến Trường An, nói là muốn khảo sát tài học của bọn họ, như có vẻ như Thánh nhân để ý đến chuyện thuế má và tiến phụng của các nơi nhiều hơn.
Cậu nghĩ một lúc không ra cái gì, bèn dứt khoát ra cung về nhà.
Thôi thị nghe nói Mộc Thành Tiết bị Thư Vương mời tới vương phủ, nhớ tới chuyện hôm nay bà và anh cả vừa trao đổi, thật đúng như trong dự đoán.
Từ sau khi bị liên lụy với vụ án của Đại Trưởng công chúa Dương Quang, Thái tử mặc kệ rất nhiều việc, chỉ tập trung phục dưỡng đế vương, không dám lạm bàn chuyện triều chính, thành ra Thư Vương có cơ hội độc quyền.
Mặc dù Quảng Lăng Vương tập hợp được một số thế lực của Thái tử trước đây, nhưng rốt cuộc khó mà chống lại được Thư Vương.
Lần này cho đòi các Phiên vương và Tiết độ sứ vào kinh, thực tế chính là ý của Thư Vương, nhằm buộc những người này tỏ rõ thái độ ủng hộ lão ta, nếu không lão sẽ coi như kẻ đối lập, tìm cơ hội diệt trừ.
Với tính tình không chịu nhượng bộ của Mộc Thành Tiết, cộng thêm chuyện năm xưa, Thôi thị sợ rằng ông sẽ đắc tội Thư Vương.
Màn đêm buông xuống, trong thành bắt đầu giới nghiêm, đường xá vô cùng yên tĩnh.
Có người đến phủ báo tin, nói tối nay mấy người Mộc Thành Tiết dự tiệc rượu ở Thư Vương phủ, sẽ ngủ lại ở đó không về.
Thôi thị trở về phòng vẽ tranh, A Thường liền thắp đèn, xung quanh sáng hẳn lên, lư hương trên án tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
“Bữa tối nương tử không ăn nhiều, giờ có đói bụng không? Để vú đi nấu một bát bánh canh nhé.”
Thôi thị lắc đầu, tiếp tục vẽ tranh: “Ta chẳng muốn ăn uống gì cả, vú đi nghỉ sớm đi.”
A Thường ngồi xuống cạnh Thôi thị, nói: “Nương tử đang lo cho Đại vương đấy à? Thư Vương sẽ không làm gì vương gia đâu ạ.
Chuyện năm đó là ý trời trêu người, Thư Vương sẽ không làm khó ngài ấy.”
Thôi thị lạnh lùng nói lại: “ý trời hải? Vú biết rành rành còn gì, nhà ta vốn đã tính chuyện nhân giữa ta và Thư Vương.
Bởi vì Thôi Thanh Tư nghe nói Đại vương đến Trường An, Thánh nhân lại có ý tìm một cô gái trong hoàng tộc để gả cho ông ấy, Thôi Thanh Tư kia sợ mình bị chọn trúng, đúng ngày Tết Thượng Tị (tiết giết sâu bọ) cố ý hẹn ta đến bờ sông Lệ Thuỷ, lại sai người đẩy ta ngã xuống nước, vừa khéo Đại vương lại cứu ta.
Vú bảo đấy là ý trời à? Sao không bảo là ý chị ta luôn đi!”
A Thường an ủi: “Nương tử chớ bực tức.
Chuyện năm đó cũng chỉ là suy đoán, mà kẻ đẩy người xuống nước là tỳ nữ của người cơ mà, chúng ta có chứng cứ gì đâu.”
“Không phải chị ta thì là ai? Sau khi ta xuất giá, chị ta còn cố ý gửi thư bịa đặt chuyện ta và Thư Vương, để Đại vương biết được, làm ta không cách nào bào chữa được.” Thôi thị hít một hơi thật sâu, “Mà thôi, không nói chuyện này nữa.
Hôm nay chị ta còn có mặt mũi tới gặp ta và Chiêu Chiêu cơ đấy, cũng không biết định bày thêm trò gì nữa đây.”
A Thường sợ cơn tức của Thôi thị không tiêu được bèn trấn an: “Lúc này địa vị Thư Vương phi vô cùng tôn quý, muốn gì được nấy, việc gì còn phải tính toán nương tử nữa ạ? Hôm nay vú nhận thấy hình như Tam nương tử nhìn lén Thôi đại lang mấy lần, có khia lại có tâm tư khác đấy.”
Ánh nến trên án lập lòe, Thôi thị ngừng bút, nghiêng đầu nhìn A Thường: “Vú không nhìn lầm chứ? Đừng có đa nghi đấy.”
A Thường kiên quyết nói: “Sao vú lại nhìn lầm? Gia thế tướng mạo Đại lang quân như thế, thiếu nữ kinh thành đều mê như điếu đổ, tam nương tử có động tâm cũng là bình thường.”
Thôi thị búi tóc lại, nói với A Thường: “Chiêu Chiêu đi Ly Sơn một mình cũng không có bạn đường, cho Thuận Nương và Nhị lang cùng đi đi.
Ngày mai vú hãy chỉ bảo cho tỳ nữ Xuân Đào của Thuận Nương vài câu.”
“Vâng.” A Thường theo Thôi thị nhiều năm, đương nhiên hiểu ý của bà.
Hôm sau, lúc Gia Nhu, Thuận Nương và Mộc Cảnh Thanh tới thỉnh an, Thôi thị nhân tiện nói chuyện này cho bọn họ biết.
Gia Nhu không thèm để ý, Mộc Cảnh Thanh đã nhiều ngày phải theo Mộc Thành Tiết hết vào cung lại ra công sở, đã sớm chán chốn quan trường, nghe được tin có thể đi chơi Ly Sơn thì giống như chim sổ lồng vậy.
Thuận Nương thì lại thấy bất ngờ.
Đêm qua, từ khi hồi phủ, nàng ta đã luôn muốn gạt hình ảnh Thôi Thời Chiếu ra khỏi đầu, bây giờ có thể cùng đi biệt thự của Thôi gia, ngọn lửa tình lại có cơ bùng cháy trở lại.
Nếu như Thôi lang quân có thể thích mình, không thể làm thê thì làm thiếp, có vấn đề gì?
Sau giờ ngọ, Mộc Thành Tiết mới được tùy tùng dìu trở về.
Gia Nhu thấy cha uống say như chết, mê mê mang mang thì không cho tùy tùng dìu cha về nơi ở của ông ấy, mà gọi thêm Mộc Cảnh Thanh cùng dìu ông vào phòng của Thôi thị.
Thôi thị vừa mới ngủ trưa dậy, thấy Mộc Thành Tiết được dìu vào thì giật mình.
Gia Nhu đỡ phụ thân nằm lên giường, thở hồng hộc nói: “Mẹ, cha đã say đến mức này mà phải ở một mình thì tội lắm, hay là mẹ chăm sóc cha nhé?”
Thôi thị biết Gia Nhu cố ý, bà cúi đầu ngửi ngửi mùi rượu trên người Mộc Thành Tiết, cũng không từ chối.
Gia Nhu liền kéo tay Mộc Cảnh Thanh đang đứng đần ở bên cạnh, cùng đi ra.
Thôi thị tự đi lấy nước, ngồi ở bên giường lau mặt cho Mộc Thành Tiết.
Mộc Thành Tiết bỗng nhiên nắm lấy tay bà, mơ mơ màng màng kêu lên: “A Niệm… A Niệm…”
“Ông buông ra.” Thôi thị né tránh, “Đừng có thừa dịp uống say mà đùa giỡn.”
Mộc Thành Tiết lại giơ tay lên ôm eo Thôi thị, ôm bà kéo vào trong giường, xong lại ngủ ngay.
Ngực ông cứng rắn như thép, không sao giãy ra được, Thôi thị đành chịu nằm yên trong ngực Mộc Thành Tiết.
Kể từ sau khi sinh Mộc Cảnh Thanh, hai người họ hầu như không hề cùng giường chung gối.
Duy nhất một lần, cũng là vì ông bị thương ngất đi, bà chăm sóc, bị ông ôm vào trong ngực ngủ một đêm.
Nhịp tim của ông mạnh mẽ, cái ôm mang lại cảm giác an ổn.
Thôi thị khẽ khàng tựa vào vai chồng, không khỏi xúc động.
Ông vẫn luôn là người rất biết tự kiềm chế, chưa bao giờ quá chén.
Chắc hẳn là đã gặp phải việc không như ý mới uống nhiều đến vậy.
Chỉ là khi tỉnh táo thì hai người đều giống như con nhím, không ai chịu tới gần ai.
Thôi thị biết rất rõ rằng, đàn ông không tránh khỏi chuyện ba vợ bốn nàng hầu, cha, anh trong nhà bà đều như vậy, nhưng bà vẫn không thể tha thứ chuyện ông với Liễu thị.
Bà làm bộ không thèm để ý, là bởi vì không để ý sẽ không thấy đau lòng.
Tuy rằng Thôi thị bị người ta tính kế mới chịu gả cho Mộc Thành Tiết, nhưng những tháng năm ở Nam Chiếu, không quen biết một ai, Mộc Thành Tiết đối xử với bà rất tốt, nên trong lòng bà, ông đã trở thành điểm tựa duy nhất.
Chính vì là duy nhất, là tất cả, cho nên khi bị ông hiểu lầm và phản bội, bà mới quyết liệt như vậy.
Ngày hôm sau, Gia Nhu thức dậy rất sớm, có lẽ là vì hôm nay đi Ly Sơn, cho nên đêm qua nàng khó ngủ.
Khi còn bé, những lúc được cùng Mộc Thành Tiết ra ngoài, Gia Nhu cũng hưng phấn đến nỗi cả đêm ngủ không yên.
Thực sự là đã rất nhiều năm mới có cảm giác buông lỏng như vậy.
Thôi Thời Chiếu và Thôi Vũ Dung cũng tới từ sáng sớm, nghe nói có thêm hai người đi cùng thì vui vẻ đồng ý.
Thuận Nương thì bọn họ đã từng gặp ở Thôi phủ rồi, trái lại lần này mới là lần đầu gặp Mộc Cảnh Thanh, hàn huyên với nhau một lúc, mấy người nhanh chóng trở nên quen thuộc.
Trong số đó thì chỉ có Thuận Nương là ngồi xe ngựa, những người còn lại đều cưỡi ngựa.
Thôi Thời Chiếu và Mộc Cảnh Thanh đi phía trước, Gia Nhu cùng với Thôi Vũ Dung theo phía sau.
Thôi Vũ Dung cưỡi ngựa cũng thường thường, không dám cho ngựa đi quá nhanh, Gia Nhu thì rất thành thạo, thỉnh thoảng đưa hai chân kẹp vào bụng ngựa, điều chỉnh tốc độ, cưỡi ngựa không hề kém nam nhi tý nào.
Thôi Vũ Dung tấm tắc khen ngợi: “Mẹ không cho anh cả dạy ta cưỡi ngựa, bảo là không có ra dáng tú nữ nhà đại gia.
Nếu bà thấy tư thế oai hùng bừng bừng của muội như lúc này, có lẽ sẽ không phản đối ta nữa.”
Gia Nhu cười nói: “Nếu chị họ muốn học, muội sẽ dạy tỷ.
Dù sao từ nhỏ đến lớn muội đều là người vô tích sự, chỉ có cưỡi ngựa bắn cung còn có thể làm được ra trò.”
Thôi Vũ Dung không nhịn được cười: “Muội tinh nghịch như vậy, không biết sau này Lang quân Lý gia có thể quản được muội hay không.
Nghe nói Lý tứ lang cũng ở tại Ly Sơn, nói không chừng các người có thể gặp nhau đấy.
Muội gặp anh ta chưa?”
“Coi như đã gặp.” Gia Nhu buồn bực trả lời, trong lòng vô cùng không muốn gặp người kia.
Suy cho cùng lần trước xem như là nàng bỏ chạy trối chết, mất mặt vô cùng.
Huống hồ Ly Sơn lớn như vậy, sao có thể tình cờ mà gặp cơ chứ.
“Thế mà cho tới giờ ta vẫn chưa từng gặp anh ta đấy.” Thôi Vũ Dung ngẩng đầu nhớ lại, “Chỉ nghe nói, khi còn nhỏ anh ta cực kỳ thông minh, năm tuổi đã có thể “bảy bước thành thơ”.
Nhưng lớn lên, anh ta lại im hơi lặng tiếng.
Rất nhiều người đều thấy đáng tiếc, đáng ra thành tựu của anh ta còn trên cả người anh trai cơ.”
“Ngoại hình chàng… cũng vậy vậy.
Có nhiều người hồi nhỏ rất thông minh, đến khi trưởng thành chưa chắc đã thành tài cả.” Gia Nhu nói qua loa.
Nàng thấy thần sắc Lý Diệp cũng có vẻ không giống người bình thường lắm.
Hẳn là do ốm yếu bệnh tật, chẳng còn lòng dạ nào mà dốc lòng cầu học.
Có điều những cái đó cũng chẳng liên quan gì đến nàng, hôn ước của bọn họ sẽ sớm giải trừ thôi.
Ly Sơn có rất nhiều gia sản của nhà giàu, phần lớn đều tách biệt với nhau, thấp thoáng ẩn giữa một mảng non xanh nước biếc.
Nhà cao cửa rộng, hoa cỏ tốt tươi.
Trên núi có cung Hoa Thanh từng một thời cực thịnh, sau đại loạn thì cũng xuống dốc phần nào.
Mấy đời thiên tử gần đây rất ít tới đây, chỉ để lại cung nhân trông coi, nhưng chỗ đó vẫn là cấm địa của hoàng gia.
Biệt thự của Thôi gia ở lưng chừng núi, phải đi qua một mảng rừng trúc rất lớn.
Buổi sáng trời có mưa, Mưa trải xuống không gian một tấm màng mỏng giống như sương mù, đường núi lầy lội.
Thuận Nương vịn vào Xuân Đào, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mọi người.
Đang đi, nàng ta đột nhiên cảm giác mình đạp phải cái gì mềm nhũn, thét lên kinh hoàng rồi chạy thục mạng về phía trước.
Gia Nhu cùng Thôi Vũ Dung đồng thời quay đầu lại, phát hiện có con gì đó lủi vào trong rừng.
Thôi Vũ Dung nói: “Có thể là con vật gì đó đấy, ngươi để ý dưới chân, đừng để bị cắn.”
Thuận Nương sợ hãi gật đầu, tay nắm chặt lấy tay áo Gia Nhu, Gia Nhu cũng kệ cho nàng ta nắm.
Thôi Thời Chiếu và Mộc Cảnh Thanh đi nhanh hơn một chút, sau khi chờ mấy cô nương theo kịp thì tiếp tục đi về phía trước.
Mộc Cảnh Thanh cố tình mang theo cung tên, hỏi: “Huynh này, có thể đi săn trên núi này thật à?”
Thôi Thời Chiếu gật đầu một cái: “Núi này thường có gấu xám hoặc lợn rừng qua lại.
Nhưng đoạn này người đi lại nhiều, chưa chắc đã gặp được dã thú, mà phải vào sâu hơn trong rừng.”
Mộc Cảnh Thanh nghe xong thấy hơi thất vọng, cậu rất thích săn thú, nhưng núi này không giống như trong tưởng tượng, chẳng có chim bay thú chạy khắp nơi gì cả.
Đi tiếp một lúc thì thấy một tòa nhà lợp ngói đen, Thôi Thời Chiếu thở phào nhẹ nhõm: “Đến rồi.”
Nhưng Thôi Vũ Dung lại thấy chỗ này hoàn toàn không giống biệt thự của nhà mình, trong lòng đầy hồ nghi.
Tiếp tục tiến lên thì thấy bên đường có một người ngồi trên ghế đá đang nhàn nhã thưởng trà, bên cạnh có hai thị vệ cao lớn đứng hầu.
Thôi Thời Chiếu bước nhanh tới, hành lễ nói: “Ngài tới sớm thế ạ.
Vì trên đường gặp trời mưa, lại có vài vị cô nương cùng đi nên chúng tôi tới trễ một chút.”
Người nọ thoải mái cười nói: “Đừng ngại, ta cũng vừa mới tới thôi.
Có những ai thế?”
Gia Nhu thấy người nọ đứng dậy đi tới, không tránh khỏi hít một hơi khí lạnh, đúng là Nguyên Hòa đế! Người ấy mày kiếm mắt sao, dáng vẻ hiên ngang, mang theo khí thế Thiên gia không giống với người thường, tuy nhiên chưa đạt đến độ người ấy có được sau khi đăng cơ, uy phong như vậy phải tích lũy lâu ngày mới có.
Dù sao lúc này người ta mới chỉ là Quảng Lăng Vương, con trai lớn nhất của Thái tử, nhưng không phải là con vợ cả.
Ai mà ngờ được chỉ sau mấy năm ngắn ngủi, người này sẽ trở thành cửu ngũ chí tôn.
Mọi người đều tiến lên hành lễ, chỉ có Gia Nhu đứng đờ tại chỗ, sống lưng lạnh buốt.
Đối mặt với người đã giết mình ở kiếp trước, tuy là do lúc đó lập trường đối lập, thành bại mà thôi, nhưng không tránh khỏi gợi lại hết thảy hồi ức của nàng về cực hình ngày trước.
Lý Thuần đang hỏi thăm mọi người, thấy Gia Nhu đứng đằng sau đám người thì cười nói: “Vì ta ở trong phủ buồn chán quá, mới bảo Thời Chiếu rủ mọi người lên núi du ngoạn.
Lại sợ mọi người băn khoăn cho nên không có nói trước.
Chư vị không chê ta đường đột chứ”
Mọi người vội vã đáp không, Thuận Nương càng như trôi trong mộng.
Mới đến Trường An mấy ngày, vậy mà lần lượt được gặp mấy người hoàng thân quốc thích, trước đây nàng ta có mơ cũng không dám.
Lý Thuần lại nói: “Các vị đừng câu nệ, cũng đừng để ý thân phận nhé.
Ta mang đến hai con dê, buổi tối sẽ làm tiệc toàn món dê.
Ta còn hẹn một vị bằng hữu nữa, sắp tới rồi đây.”
Thôi Thời Chiếu cảm thấy bất ngờ, đã tưởng là Quảng Lăng Vương chỉ hẹn mình mình thôi chứ.
Đúng lúc này, từ phía sau mọi người vang lên một giọng nói: “Xin lỗi, ta đi câu cá nên tới chậm.”
Gia Nhu quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy Lý Diệp đội nón trúc, mặc áo tơi, khoan thai xách giỏ trúc trong tay, huơ huơ nói: “Hôm nay các vị có lộc ăn đấy, ta sẽ làm món gỏi cá, vậy có thể yên tâm ăn chực bữa cơm này.”
Mặc dù Mộc Cảnh Thanh chưa biết người mới đến là ai, nhưng nghe chàng nói đến gỏi cá thì hai mắt lập tức phát sáng.
Lý Diệp cố ý dừng lại bên cạnh Gia Nhu, hạ giọng chào: “Quận chúa, đã lâu không gặp.”
Gia Nhu sợ đến nói không ra lời, muốn bỏ chạy nhưng chân lại nặng như đổ chì.
Mơ hồ nghĩ lại chuyện hôm nay, thì ra là người này cố ý sắp xép.
Thôi Thời Chiếu hỏi: “Vị này là…”
Lý Thuần giới thiệu với mọi người: “Đây là Lý Diệp, em vợ của ta.
Vừa khéo cậu ta cũng ở Ly Sơn, nên ta gọi tới cùng.
Thường ngày cậu ta chẳng quan tâm gì, chỉ có chuyện ăn uống là tương đối chú ý, làm gỏi cá là hạng nhất.”
Thôi Vũ Dung lấy lại tinh thần, che miệng hỏi: “Chẳng lẽ vị lang quân này chính là Tứ lang Lý gia, vị hôn phu của Gia Nhu?”
Gia Nhu còn chưa nói gì, Lý Diệp đã gật đầu thừa nhận: “Đúng thế.”
Gia Nhu nhìn chàng một cái, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Mọi người giật mình, tay Thôi Thời Chiếu giấu trong tay áo nắm chặt lại.
Thuận Nương chỉ nghe nói Lý Diệp ốm yếu bệnh tật, tầm thường vô vị, còn tưởng rằng đó là một con ma ốm không xuống được giường, không ngờ rằng đó lại là một lang quân xuất chúng.
Lý Thuần dẫn mọi người về phía biệt thự, Gia Nhu bỏ Lý Diệp lại, tự mình đi trước.
Thôi Vũ Dung bám lấy nàng, rỉ tai nói: “Tí nữa thì ta bị muội lừa.
“cũng vậy thôi” trong lời muội suýt nữa làm ta sợ đấy.
Muội định giấu riêng, không cho người ngoài thấy à?”
Gia Nhu chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, không biết người nọ muốn làm gì.
Rõ ràng đã nghe được những chuyện kia rồi, điều phải làm là từ hôn chứ nhỉ? Nói cho cùng, có mấy người đàn ông có thể nhẫn nhịn khi vị hôn thê có tư tình.
Thế mà hết lần này tới lần khác chàng lại chạy tới, lấy thân phận ấy đứng ở trước mặt mọi người, như thể muốn chứng thực quan hệ của bọn họ.
Biệt viện của Quảng Lăng Vương lớn hơn hẳn biệt viện của Thôi gia, tiếp đãi cùng lúc mấy chục người cũng không thành vấn đề.
Mộc Cảnh Thanh quan sát Lý Diệp liên tục, chung quy đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vị anh rể trong lời đồn, nên vô cùng tò mò.
Lý Thuần cố ý theo Lý Diệp vào trong phòng, Lý Diệp vừa cởi áo tơi, vừa hỏi: “Ngài có việc gì sao?”
Lý Thuần đi tới trước mặt chàng, như cười như không: “Ta vốn tưởng vì trong nhà anh định sẵn việc hôn nhân này nên anh phải miễn cưỡng chấp nhận, sao giờ lại thấy như anh có vẻ vô cùng để ý vị nương tử kia thế? Nếu nói về nhan sắc thì Trường Bình cũng không kém, vì sao anh lại chướng mắt nó?”
Lý Diệp treo áo tơi lên tường, liếc mắt nhìn Lý Thuần: “Quảng Lăng Vương đừng đùa.”
“Không được, ta phải hỏi rõ.
Vị nương tử kia rốt cuộc hơn người chỗ nào? Mà làm cho mưu sĩ số một của ta không ngại theo đuổi.”
Lý Diệp đang vén tay áo rửa tay, nghe vậy đăm chiêu ngẫm nghĩ.
Có lẽ là vì khi còn bé đã gặp mặt một lần, cũng có lẽ là ngày ấy được chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của nàng khi ngồi trên lưng ngựa, hay lúc nàng khẩn thiết xin người ta chữa bệnh cho đứa em cùng cha khác mẹ.
Những điều ấy đều vô tình mà khắc trong đầu Lý Diệp.
Chàng cười nhạt nói: “Không có gì, sợ nàng chạy mất thôi.”
Hoa đào bên người nàng quả thực rất nhiều, ở Nam Chiếu thì có Điền Đức Thành, Ngu Bắc Huyền, cả người anh họ kia nữa, lúc chàng vừa xuất hiện thì liền lộ ra địch ý không nhỏ.
Chàng phải giám sát nàng thật nghiêm mới được.
Lời nói có vẻ hời hợt, lại làm cho Lý Thuần nhận ra là chàng rất nghiêm túc, thu lại hết vẻ trêu đùa.
“Vậy anh sớm ôm được mỹ nhân về nhé.”