Edit: Châu
Buổi tối, thành Trường An vắng vẻ khác thường, trên đường không một bóng người, chỉ có quân Kim ngô vệ đi tuần tra.
Phủ Thư Vương đèn đuốc sáng choang, tỳ nữ nối nhau tiến vào phòng khách ở nhà chính, bưng rượu và đồ ăn ngon.
Mấy vũ công người Hồ đang nhảy múa, tiếng trống, tiếng nhạc vang lên nhịp nhàng.
Váy sa mỏng phủ lên thân thể, eo nhỏ không đầy một vòng tay, gương mặt quyến rũ đa tình.
Đại Lý tự khanh cùng Thị lang bộ Hình đang được hai mỹ nữ vây quanh mời rượu, lúc đầu hai người còn chống cự đôi chút, sau được mấy chén rượu vào bụng, lá gan cũng mạnh lên, không chỉ có trái ôm phải ấp mà hai con mắt còn nhìn chằm chằm vào những vũ nữ hở hang.
Lý Mô uống rượi nho bằng chén vàng, mỉm cười nhìn bọn họ.
Tâm phúc Tề Việt đi tới bên cạnh lão, ghé tai nói nhỏ mấy câu.
Lý Mô dừng tay, dặn mấy người ngồi lại cứ việc vui chơi thoải mái rồi đứng dậy đi ra bên ngoài.
Lão chằm chằm nhìn Tề Việt: “Ngươi nói Vân Nam Vương và Thế tử đã rời Trường An từ buổi chiều, mà đến giờ bản vương mới biết hử?”
Tề Việt bị ánh mắt của lão nhìn cho phát khiếp, nơm nớp lo sợ cúi gằm đầu xuống: “Chuyện xảy ra bất thình lình, Vân Nam Vương trở về quá gấp, cho nên…”
Lý Mô đánh một cú vào mặt làm cả người Tề Việt đụng vào tường, Tề Việt lập tức quỳ xuống xin tha.
Tề Việt là trẻ mồ côi được Thư Vương nhặt về, cùng được huấn luyện từ nhỏ với rất nhiều người khác, bởi hắn ta làm việc đắc lực, trổ hết tài năng, cho nên được xếp vào hàng ngũ tùy tùng cho Thư Vương.
Tề Việt coi Thư Vương như cha, nhưng Thư Vương chỉ coi Tề Việt như con chó nuôi trong nhà.
Nếu không được việc thì có thể chết bất kỳ lúc nào.
“Xem ra người ở bốn cổng thành Trường An đều phải thay hết thôi, tin tức lạc hậu như vậy, nếu có một ngày kẻ cướp đột nhập vào, mai phục ngoài phủ Thư Vương, đầu bản vương rơi xuống đất lúc nào chắc cũng không ai biết nhỉ? Trước mắt mấy tên kia…, không dùng được nữa, giết.” Lý Mô nói lạnh lùng.
“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.” Tề Việt không quản vết thương trên mặt, vội đứng dậy định đi ngay, Lý Mô gọi hắn ta lại: “Dạo này Vương phi làm gì?”
Tề Việt suy nghĩ một chút: “Mấy ngày nay Vương phi đều bận rộn lo cho ngày mừng thọ của Thôi lão phu nhân, hôm nay sau khi từ Thôi gia về thì vẫn chưa hề ra ngoài.
Chỉ có một vị sa di từ chùa Đại Từ Ân đến phủ ngồi một lúc, còn lại thì chưa có chuyện gì khác.”
Lý Mô nheo mắt, Thôi Thanh Tư chưa từng tin Phật, cớ sao lại qua lại cùng với sa di chùa Đại Từ Ân.
Lão ngắm nghía ngọc bội Kỳ lân trắng treo trên eo, suy ngẫm đến những người có liên quan đến Thôi Thanh Tư.
Người Thư Vương phi để ý nhất chính là Thôi Thanh Niệm.
Dạo trước, không biết Thôi Thanh Tư nghe ngóng từ đâu mà biết được chuyện riêng giữa con gái của Thôi Thanh Niệm với Ngu Bắc Huyền, định nói tung tóe ra ngoài.
Lý Mô không quan tâm đến danh tiếng con nhóc kia, nhưng Ngu Bắc Huyền là ái tướng tâm phúc của lão, là người sẽ cưới Quận chúa Trường Bình, sao có thể để Thôi Thanh Tư phá đám.
Lão bèn nghiêm khắc nhắc nhở một phen, Thôi Thanh Tư mới biết điều một chút, lần này không biết là lại định giở trò vớ vẩn gì đây.
Gần đây người phụ nữ này càng ngày càng phiền toái.
Lý Mô không chút nào hứng thú với những ân oán tình thù ngày xưa của Thôi Thanh Tư, nhưng bà ta lại cứ chòng chọc nhằm vào nhà người ta, mấy ngày này đã trở thành tiêu điểm của cả thành Trường An rồi.
Hôm trước Thánh Nhân vừa gọi lão tiến, nói mấy câu ám chỉ lão nên kiềm chế một chút.
Thư Vương cũng không muốn trong lúc vụ án của Bùi Diên Linh còn chưa ngã ngũ, lại có người nào đó chọc ra chuyện phiền toái gì.
Lão cau mày nói: “Ngươi phái người đến chùa Đại Từ Ân hỏi thăm một chút xem hôm nay ở chùa có chuyện gì không, về bẩm báo cho ta.”
Tề Việt nghe lệnh.
Lý Mô trở lại yến tiệc, mấy viên quan kia đều đã say khướt, đang làm ra mấy trò lố chỉ đáng làm trò cười cho thiên hạ.
Lão làm ngơ, chỉ phất tay để tỳ nữ hầu hạ bọn họ đến phòng trong nghỉ ngơi.
Phòng lớn vừa náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, trông hơi có vẻ buồn tẻ, trong không khí thoảng thoảng mùi thơm bạc hà.
Lý Mô ngồi uống rượu một mình, không một ai dám tới quấy rầy.
Chỉ chốc lát sau, người Tề Việt phái đi quay về báo cáo.
Hóa ra hôm nay có phu nhân Lý tướng công là Trịnh thị cầm ngày sinh tháng đẻ của Lý tứ lang và Quận chúa Ly Châu đến chùa Đại Từ Ân bói xem hợp hay xung, bốc được quẻ đại cát, điềm lành, đã vui vẻ ra về rồi.
Thế mà bói ra điềm lành? Lý Mô cười gằn, còn tưởng Thôi Thanh Tư bản lĩnh thế nào, hóa ra thủ đoạn cũng chỉ đến vậy.
Sắp tới sẽ là lễ hỏi, hai nhà trao đổi giấy hôn thú xong thì theo luật, Quận chúa Ly Châu chính thức là người của Lý gia.
Sau này giả như phủ Vân Nam Vương mưu phản bị xét nhà thì cũng không liên quan gì đến nàng nữa.
Đây là Lý gia nóng lòng muốn xòe cánh che cho nàng đây mà.
Lý Giáng mà lại vui vẻ chào đón đứa con dâu này sao?
Lão cũng rất muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Lý gia muốn làm cái gì.
*
Lý gia phái người đến Mộc phủ báo kết quả quẻ bói, Thôi thị đã sớm được Đại sư Tuệ Năng nói cho biết trước kết quả nên cũng không quá lo lắng về chuyện này.
Trước khi Mộc Thành Tiết lên đường, ông đã giao cho bà làm chủ toàn bộ việc kết hôn của con gái.
Dù thế đến ngày Lý gia đưa lễ sang thì Thôi thị vẫn mời anh cả từ Thôi gia đến dự.
Lư thị sợ không đủ người bèn cho hai con theo sang giúp.
Thôi Thực mặc quan phục, đứng trong sân, trông uy nghiêm mà trang trọng.
Trong gian nhà giữa có đặt một cái bàn thấp, có lư hương, bát nước cùng một con dao con.
Một lúc sau, trong ngõ nhỏ vang lên tiếng trống, tiếng nhạc, A Thường cười toe toét chạy vào hô: “Nương tử, họ đến rồi!”
Lý gia chọn hai thanh niên giỏi giang tuấn tú có chức quan trong tộc làm chánh sứ và phó sứ, cầm hộp gỗ hoàng dương đựng “thông hôn sách”, theo sau là mấy xe quà cưới, tất cả nhất loạt tiến vào trong sân.
Hàng xóm làng giềng vây quanh ngoài cửa xem trò vui, cưới xin là việc đại hỉ, mọi người đều muốn hưởng ké chút lộc.
Chỉ thấy lễ hỏi gồm gấm ngũ sắc, rất nhiều lụa là, năm hòm tiền đồng, tam sinh (ba loại gia súc để cúng tế: bò, dê, lợn) lục súc (sáu loại gia súc để nuôi: heo, bò, dê, ngựa, gà, chó), bánh ngọt, trái cây, đồ đạc bầy đầy sân.
Sính lễ càng nhiều thì càng chứng tỏ nhà chồng coi trọng con dâu mới.
Quanh đây nhà nào nhà nấy không giàu sang thì cũng phú quý, nhưng thấy đồ hàng bày biện nhiều đến như này thì cũng phải giơ ngón tay cái lên, liên tục tán thưởng.
Sau khi hai họ hàn huyên một hồi thì Thôi Thực tiếp nhận hộp gỗ hoàng dương, lấy giấy hôn thú “Thông hôn sách” do Lý Giáng tự tay viết ra, chậm rãi đọc trước mặt mọi người.
Sau khi đọc xong thì trả lời bằng “Đáp hôn thư”.
Trao đổi hôn thư, nhà gái nhận lễ xong là lễ hỏi coi như kết thúc.
Nhà ngoài vô cùng náo nhiệt, tỳ nữ vú già trong phủ chạy đi chạy lại, nhìn nhìn ngó ngó.
Gia Nhu và Thôi Vũ Dung ngồi ở trong phòng, Thôi Vũ Dung nói: “Lúc chị khác mẹ của ta xuất giá, ai cũng bảo chị ấy gả vào chỗ thật tốt, được nhà chồng coi trọng.
Thế nhưng so sánh với lễ hỏi của muội hôm nay thì chị ấy chỉ có nước khóc thét.”
Kiếp trước Gia Nhu đi theo Ngu Bắc Huyền thì nhà trai không có lễ lạt như thế này, vì không phải là cưới hỏi đàng hoàng.
Cho nên dù Ngu Bắc Huyền có chiều chuộng nàng bao nhiêu, thì trước mặt Quận chúa Trường Bình, Gia Nhu vẫn luôn thuộc đẳng cấp dưới, bởi vì thiếu danh phận.
Đời này Lý gia dùng lễ hỏi hoành tráng như vậy để hỏi cưới Gia Nhu, càng làm cho nàng thấy kiếp trước mình hoang đường đến chừng nào, và lại càng thấy thêm hổ thẹn với Lý Diệp.
Cũng may nàng có thể làm lại tất cả.
Gia Nhu đang nói chuyện với Thôi Vũ Dung thì Ngọc Hồ chạy vào, thần bí nói: “Quận chúa, có người tìm người.”
Ở Trường An, trừ Thôi Vũ Dung thì Gia Nhu không có bạn bè nào khác, sao có thể có người tìm đây? Ngọc Hồ kéo ống tay áo của nàng, ngại ngần cười với Thôi Vũ Dung.
Thôi Vũ Dung độ lượng nói: “Các người cứ đi đi, ta cũng phải đi tìm anh cả đây.”
Ngọc Hồ phấn khởi cám ơn rồi kéo Gia Nhu đến cửa hông.
Cửa hông mở ra một con ngõ nhỏ, thường ngày ít người qua lại.
Gia Nhu liếc mắt nhìn hai bên thì thấy Lý Diệp đang đứng đưa lưng về phía cửa, có vẻ như đang ngắm nghía một cây hòe già.
Ánh mặt trời nhỏ li ti như những hạt cát vụn rơi trên mặt Lý Diệp, làm cả gương mặt chàng đều nhuộm một tầng ánh sách dịu dàng.
Sao chàng lại đến đây thế này? Gia Nhu thấy vô cùng bất ngờ, theo lễ nghi thì trước hôn lễ, hai người không được gặp mặt.
Gia Nhu đập mạnh tay vào tay Ngọc Hồ, Ngọc Hồ bèn nói nhỏ bên tai nàng: “Lang quân Lý gia nói có chuyện rất quan trọng nhất định phải nói trực tiếp với Quận chúa, em không dám trái lời đâu ạ.
Quận chúa đi ra đi, đừng để người ta đợi lâu.”
Gia Nhu thầm thở dài, không hổ là nữ tỳ thân thiết, đi theo nàng được nàng trông nom như thế, mà Lý Diệp chả cần làm cái gì, chỉ cần đứng đó đã thu mua được con bé kia rồi.
Nàng cúi đầu đi tới cửa, hỏi nhỏ: “Sao huynh lại tới đây?”
Cạnh cửa có một chiếc xe ngựa gỗ đen trông rất bình thường, Lý Diệp nghiêng đầu nhìn Gia Nhu, hôm nay nàng mặc một bộ váy chẽn vàng nhạt thêu hoa thạch lựu, trước ngực thắt nơ màu tím, vai choàng khăn lụa trắng như tuyết.
Tóc dài búi gọn, buộc bằng dây mầu xanh đậm có tô điểm mấy đóa hoa đỗ quyên nho nhỏ.
Dáng người vô cùng thanh lệ, dịu dàng mà rất xinh đẹp.
Rõ ràng là một thiếu nữ yêu thích hoa mẫu đơn, luôn thể hiện tính cách thẳng thắn mãnh liệt, mặc khác lại khiến người ta cảm thấy có vẻ lạnh lùng.
Lý Diệp bước tới trước mặt Gia Nhu: “Ta có việc phải rời Trường An một thời gian.
Sợ lúc trở về thì nàng đã về Nam Chiếu rồi, cho nên mặc dù không hợp lễ, ta vẫn muốn đến gặp nàng một lần.”
Chàng nói thẳng thừng, làm cho Gia Nhu cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng hơi cúi thấp đầu, đưa mắt nhìn ra phía khác.
Vô tình Gia Nhu lại nhìn thấy sau tấm mành trên xe ngựa lại lộ ra một góc tấu thư.
Tấu thư này là loại mà quan viên các vùng dùng để dâng tấu tới triều đình, nàng đã từng thấy Ngu Bắc Huyền viết, nên nhận ra loại phong bì kia.
Người này làm sao có thể tiếp xúc được với tấu thư này nhỉ? Chẳng phải chàng không làm quan sao?
Coi như cha chàng có là Tể tướng thì cũng không thể mang tấu thư về nhà.
Chỉ có cấp bậc Thái tử và Thân vương mới được phép.
Lý Diệp nhích người ngăn tầm mắt của nàng, bất đắc dĩ hỏi: “Nàng có nghe thấy ta nói gì không?”
Lúc này Gia Nhu mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn Lý Diệp.
Quả thật nàng không nghe thấy lời chàng vừa nói, liền hỏi: “Huynh vừa nói gì?”
“Trong mấy ngày ta không có mặt ở kinh thành, nếu nàng gặp phải phiền phức gì mà không tiện nói với người trong nhà thì có thể đến chỗ này.” Lý Diệp nói ra một địa điểm, sau đó lại cởi một vật từ trên cổ đặt vào tay Gia Nhu, “Đưa cái này cho người ở đó, sẽ có người giúp nàng.”
Vật kia còn mang theo độ ấm của người chàng, hình như là vật tùy thân.
Lòng bàn tay Gia Nhu như bị bỏng, vội vã từ chối: “Sao ta lấy vật này được.
Mà ta cũng sẽ không gặp phiền toái gì đâu…”
“Cầm đi, phòng vạn nhất.” Lý Diệp cười nói.
Nàng là người của chàng, đương nhiên chàng phải nghĩ mọi biện pháp che chở nàng.
Hơn nữa vật này có ý nghĩa đặc biệt đối với chàng, sau này nàng sẽ biết.
Coi như chàng đáp lễ cái khăn tay kia của nàng.
Thấy Lý Diệp thành tâm như vậy, Gia Nhu mà từ chối nữa sẽ thành ra làm kiêu.
Đồ vật của người khác thì không thể nhận, đồ vật của chàng chắc nhận được thôi nhỉ…Nàng bỏ đồ vào trong tay áo, đáp: “Thôi được.
Huynh sẽ đi bao lâu?”
Lý Diệp suy nghĩ một chút: “Nhanh thì mười ngày nửa tháng, chậm thì hai, ba tháng.
Ta đã nói với người nhà đến nơi đến chốn rồi, đến kỳ đính hôn thì bọn họ sẽ đến đây thông báo, nhất định không làm lỡ chính sự.”
Ai thèm hỏi cái này cơ chứ…Gia Nhu định bỏ đi luôn.
Nhưng Lý Diệp lại nắm lấy cổ tay nàng, nhìn dáng vẻ bồn chồn của nàng thì cố tình đùa dai, cười nói: “Nàng không có lời nào muốn nói với ta sao?”
Ngón tay Lý Diệp man mát, gan bàn tay có mấy nốt chai.
Làm sao mà người đọc sách lại có vết chai trong lòng bàn tay được nhỉ? Nhưng nàng không nghĩ nổi chuyện gì nữa rồi, đầu óc đã rối loạn hoàn toàn.
“Huynh, huynh đi đường cẩn thận đấy.” Gia Nhu vội vã ném lại một câu rồi rút tay về, xoay người đi vào.