Tàng Châu


Edit: Châu
Lần này Mộc Thanh Tiết dẫn theo rất đông người cùng đến Kinh thành.

Cha con Mộc Thành Hiếu là người trong nhà thì không nói làm gì, đến cả Điền Đức Thành cũng cùng đi.
Gia Nhu nhìn thấy Điền Đức Thành ở trong sân thì vô cùng bất ngờ.

Nàng vốn định tránh đi, nhưng Điền Đức Thành đã ngăn nàng lại: “Ta muốn nói mấy câu với muội có được không?”
Điền Đức Thành lưng hùm vai gấu, mặc áo trường bào cổ tròn tay áo bó, dáng vẻ hùng hổ, nhưng lời nói thì lại nhẹ nhàng chu đáo.

Anh ta nhìn Gia Nhu: “Lần này Nam Chiếu có chuyện, chỉ còn lại Điền gia với Mộc gia.

Hai chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, dù sao cũng có cảm tình gì đó, ta biết muội không thích ta, nhưng muội sắp thành hôn, ta là huynh trưởng, kiểu gì cũng phải tới xem một chút.”
Gia Nhu không nghĩ Điền Đức Thành nói việc này, nhớ hồi nhỏ anh ta vẫn luôn theo đuôi mình, lúc nào cũng cười hì hì, trong lòng nàng không khỏi bùi ngùi.

Nàng không thích Điền Đức Thành, chê anh ta xấu trai, cũng không thông minh, lại thêm không có năng lực.

Nhưng dù gì thì cũng cũng không thể nói là chán ghét.

Xét cho cùng, ngoài chuyện Điền Đức Thành hay gây gổ với Mộc Cảnh Thanh, thì anh ta đối với nàng vẫn luôn tốt vô cùng.
Chỉ tại Gia Nhu có khuyết điểm lớn là trông mặt mà bắt hình dong, chỉ yêu thích những thứ đẹp đẽ gì gì đó.

Có thể do hồi nhỏ đã gặp phải thiếu niên tuấn tú kia, cho nên từ đó thẩm mỹ của nàng đối với nam giới cao hơn một bậc, sau này gặp ai hình thức kém hơn thì nàng đều thấy chướng mắt cả.
“Nói ra không ngại muội chê cười, ước muốn từ nhỏ của ta chính là cưới muội làm vợ.

Lúc muội đính hôn rồi, ta còn muốn cướp muội mang đi cơ.

Ta thì chả sợ gì, nhưng lại sợ muội không bằng lòng theo ta…” Điền Đức Thành ngượng ngùng ngừng lại, rồi lại hỏi, “Muội từng gặp Lý Diệp chưa? Muội có thích người ta không?”
Xét về mặt hình thức mà nói, Gia Nhu hẳn là thích Lý Diệp.

Nàng gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Kỳ thực con người ta rất nhiều khuyết điểm, không thích hợp với huynh chút nào.

Huynh nhất định sẽ gặp được một cô gái tốt.” Lúc này, nàng cũng không biết nói điều gì khác để an ủi Điền Đức Thành người trong nhà.
Điền Đức Thành cũng rất thẳng thắn: “Gia Nhu, muội không phải áy náy, thích muội là chuyện của ta.

Cha ta đang lo liệu cho ta một chức quan nhỏ ở Kim Ngô vệ, sau này ta sẽ ở lại Trường An, nếu muội có việc gì cần thì có thể tới tìm ta.

Nếu không có người nào tin cậy thì cũng có thể để ta đưa tin về Nam Chiếu giúp muội.”
Gia Nhu cảm ơn ý tốt của Điền Đức Thành, thầm ngạc nhiên sao anh ta lại muốn ở lại Trường An? Điền phu nhân sao có thể cam lòng cậu quý tử độc nhất này.
Điền Đức Thành dường như nhận ra Gia Nhu đang có chuyện lo lắng, nhưng anh ta biết dăm ba câu không thể nói cho rõ ràng mọi chuyện.

Nam Chiếu đã có xu hướng sụp đổ, lần nội loạn này chẳng qua là sự bắt đầu mà thôi.

Trong nhà đã lo xong đường lui cho anh ta, ngừa vạn nhất.

Nhưng Gia Nhu sắp xuất giá, cho nên Điền Đức Thành sẽ không nói những chuyện ấy vào lúc mấu chốt này.
Trong thâm tâm, Điền Đức Thành ước gì Gia Nhu vẫn luôn là cô gái nhỏ có tiếng cười như chuông bạc ngày xưa.
Càng gần đến ngày kết hôn, Gia Nhu càng căng thẳng, có điều nàng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhìn những người xung quanh bận rộn.

Kiếp trước nàng chưa từng trải qua lễ cưới hỏi với Ngu Bắc Huyền, chuyện vợ chồng với y diễn ra sau khi trở lại Thái Châu không lâu.

Khi đó triều đình hạ chỉ cho Ngu Bắc Huyền cưới Trường Bình, mọi người đều bận rộn chuẩn bị lễ cưới.

Gia Nhu lợi dụng đêm khuya lén trốn đi, nhưng bị Ngu Bắc Huyền tóm lại.
Đêm đó trời mưa cả đêm, nàng bị Ngu Bắc Huyền đặt trên giường, bị buộc vào y đến rạng sáng, sau cùng gần như hôn mê bất tỉnh.

Chắc Ngu Bắc Huyền sợ Gia Nhu còn có sức chạy trốn, cho nên trước khi Trường Bình gả đến, nàng hầu như đều qua ngày ở trên giường.

Kiếp này, nếu đã quyết gả cho Lý Diệp, đương nhiên Gia Nhu sẽ cố gắng làm tròn nghĩa vụ của người vợ.

Chỉ là mỗi khi nghĩ đến đoạn hồi ức đó và nỗi đau đớn khi thân thể bị xé rách, nàng cũng có chút sợ hãi.
Về sau này, những lúc Ngu Bắc Huyền cùng Gia Nhu thân thiết, nàng vẫn vô cùng kháng cự.

Hầu như những chuyện kia đều là y ép buộc mới có.

Xưa nay nàng vốn không chủ động, lại càng không thấy hưởng thụ gì, nhiều lúc chỉ là nhắm mắt cho xong.
Buổi tối trước ngày đón dâu, Thôi thị nhờ Lư thị đến chải đầu cho Gia Nhu.

Lư thị ngồi ở phía sau Gia Nhu, nắm mái tóc dài đen nhánh của nàng, vừa chải vừa nói: “Tóc Quận chúa thực sự rất giống tóc Vương phi, vừa đẹp đẽ, vuốt lại thoải mái, sau này nhất định lang quân sẽ rất thích.”
Đều là chuyện thường nói trong phòng riêng, cho nên Lư thị cũng không kiêng kỵ gì.

Kết hôn rồi thì những việc này đều khó tránh khỏi.
Gia Nhu xấu hổ cúi đầu, Thôi thị ở bên cạnh cười nói: “Da mặt Chiêu Chiêu mỏng, không nghe nổi những thứ này đâu.

Ta đã bảo A Thường bảo ban Chiêu Chiêu trong hai ngày nay, không biết có nghe lọt chữ nào không đây.

Sau này, ở kinh thành, nhờ chị dâu trông nom cháu giúp ta nhé.”
“Đều là người trong nhà cả, Vương phi đừng khách khí như vậy.” Lư thị đáp.
Gia Nhu nhìn Lư thị trong gương đồng, mỉm cười: “Mợ nói không cần tỏ ra xa lạ, nhưng lại một điều Vương phi hai điều Quận chúa, đấy đâu phải cách gọi của người trong nhà ạ? Sau này mợ cứ gọi cháu là Chiêu Chiêu được không ạ? Ở Kinh thành thì Chiêu Chiêu với nhà mợ là thân nhất rồi.”
Thôi thị cũng nói: “Đúng vậy đấy chị dâu, chị đừng coi cháu là Quận chúa, cứ như cháu gái của mình là được.”
Lư thị sửng sốt một lúc.

Bà là một người luôn tuân thủ khuôn phép, lúc nói chuyện, làm việc đều nhớ rõ thân phận của mình, không dám vượt qua.

Nghe Gia Nhu và Thôi thị nói thế, động tác của bà bất giác nhẹ hơn một chút, tự nhiên sinh ra một chút tâm tư muốn che chở.
Lư thị dùng lược bạc chải đầu cho Gia Nhu xong, A Thường đưa nàng ra ngoài, Thôi thị ngồi cạnh con gái, dặn dò thêm: “Chiêu Chiêu, con nghe mẹ dặn đây.

Con gả đi rồi, thì không phải là Quận chúa nữa, mà là vợ của Lý Diệp, không nên giở tính trẻ con nữa, mọi việc đều phải cân nhắc mà làm, làm nhiều nói ít.

Chăm nom vun vén chồng, hiếu thuận phụng dưỡng cha mẹ, kính già yêu trẻ.

Nếu có thể hòa thuận với toàn bộ lớn bé bên nhà họ Lý thì ta với cha con sẽ vô cùng yên tâm.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, tuy con không chắc có thể làm tốt, nhưng nhất định sẽ làm hết sức.” Gia Nhu tựa vào ngực Thôi thị, “Mẹ, cho con làm nũng một lúc đi.”
Thôi thị vuốt tóc Gia Nhu, mỉm cười: “Sắp phải gả làm vợ người ta rồi mà tính vẫn trẻ con như thế.”
Đời trước, nàng không được cha mẹ chúc phúc, không được báo hiếu với họ.

Đời này, nàng nghe theo cha mẹ, gả cho Lý Diệp, thế mà vẫn phải rời xa gia đình, cách trăm sông ngàn núi, trong lòng Gia Nhu không nỡ, nàng nói chuyện với Thôi thị một hồi lâu nữa, rồi mới cho bà đi.
Đêm dài đằng đẵng, Gia Nhu lăn qua lộn lại trên giường mà không ngủ được.

Chẳng biết vì sao, mí mắt nàng cứ nhảy liên tục, chắc do quá hồi hộp.
Lễ cưới sẽ bắt đầu lúc chập tối, nhưng trời vừa sáng Thôi thị đã bắt đầu bận rộn.

Gia Nhu ngủ thẳng đến tận trưa, mới bị Thôi Vũ Dung và Ngọc Hồ đồng loạt lôi từ trong chăn ra.
Đêm qua nàng ngủ không ngon, lúc này thì ngồi trước gương đồng, có tám tỳ nữ hầu hạ trang điểm, chải đầu và mặc quần áo.

Kết hôn phải trang điểm rất đậm, phấn son thoa vài lớp, còn phải vẽ lông mày, tô son môi, vẽ má hồng, lại vẽ cả hoa điền trên trán.

Thôi Vũ Dung nhìn Gia Nhu, không nhịn được cười thành tiếng: “Khó trách thường ngày muội không thích trang điểm, trang điểm xong nhìn không ra đẹp chỗ nào.”
Gia Nhu thở dài, trong gương nào có thấy hình bóng tân nương, rõ ràng chính là một ma nữ mặt trắng như tờ giấy đây thôi.
“Biểu tỷ yên tâm, chờ đến lúc tỷ đi lấy chồng, muội cũng nhất định sẽ đến xem tỷ đáng cười thế nào.” Gia Nhu thè lưỡi làm mặt quỷ với Thôi Vũ Dung.
Hai tỳ nữ vấn tóc cho Gia Nhu, dùng tầng tầng lớp lớp búi tóc giả chồng lên nhau, ghép thành búi to tướng trên đầu, nhìn không thể nói là đẹp được.

Có điều lễ cưới thì phải làm cho linh đình, nhà mẹ đẻ chỉ mong đeo hết mọi thứ đồ tốt nhất lên người cô dâu, lấy đó để thể hiện đẳng cấp của nàng, làm cho nhà chồng không dám xem thường.
Gia Nhu mặc một bộ váy trắng eo cao, trước ngực thêu hoa mẫu đơn, ngụ ý phú quý.

Sau đó tỳ nữ khoác cho nàng một chiếc áo choàng mầu xanh đậm thêu hoa văn loan phượng có tay áo rộng, đuôi chim phượng do chính tay nàng thêu, ngụ ý loan phượng hòa hợp.

Bộ váy áo được phối cùng một cái thắt lưng thêu quả lựu nạm ngọc, đi tất cao đến gối, giầy cũng mầu xanh đậm bằng lụa thêm hình đám mây cát tường bằng chỉ vàng ở mũi giầy, thế là hoàn thiện bộ đồ cưới sang trọng quý phái.
Công cuộc chuẩn bị khổ sở xong xuôi thì cũng đến hoàng hôn.

Thôi Vũ Dung được Thôi thị giao nhiệm vụ đưa cho Gia Nhu một cái quạt tròn để cầm che mặt, rồi đưa nàng tới nhà chính.
Trong nhà chính có đặt một cái ghế hình yên ngựa, phía trước có một cái chướng che lại, Gia Nhu ngồi trên yên ngựa lẳng lặng chờ Lý Diệp tới đón.
Màn đêm vừa buông xuống, nhà ngoài bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, chắc hẳn là tân lang đến.

Rất nhiều phu nhân nương tử đang ở trong nhà đều chạy ra xem trò vui.

Người nhà tân nương thì chặn trước cửa, không cho tân lang dễ dàng vào ôm được mỹ nhân.

Cho nên trước khi Lý Diệp đến được chỗ Gia Nhu còn phải qua năm ải, chém sáu tướng[1].
[1] Tích Quan Công trong Tam Quốc.
Bên ngoài vô cùng huyên náo, A Thường chạy đi tìm hiểu xong vội vàng chạy về báo: “Lý lang quân đang đối thơ cùng Thôi lang quân ở trước cửa, không hổ là tân khoa Tiến sĩ, người công ta thủ, không ai chịu thua ai, xuất câu nào tuyệt câu nấy, bao nhiêu người đều hận không có bút trong tay mà ghi lại đấy.

Quảng Lăng Vương lại còn đưa mấy thư lang ở thư ký tỉnh đến làm phù rể, những người ấy đều là đại tài tử tài trí hơn người, chúng ta bên này đâu phải là đối thủ.

Vào lúc này người sắp đến đây rồi đấy!”
Gia Nhu thấy hơi căng thẳng, giây lát sau, một đám người đi vào nhà chính.

Cách tấm chướng che, Gia Nhu chỉ thấy một bóng dáng thon dài màu đỏ, như cây lan cành ngọc đứng ở bên ngoài.

Lòng nàng bỗng dưng thấy rạo rực, trong đầu chỉ còn một mảnh trống rỗng, không nghe rõ Lý Diệp nói gì, chỉ biết đại khái là chàng đọc một đoạn “Thôi trang thi”.

Sau đó tấm chướng bị lấy đi, Lý Diệp ngồi xuống trước mặt nàng.
Trên người chàng vẫn có mùi nhàn nhạt như hoa sen, so với mùi son phấn nồng nặc trên người Gia Nhu thì thật quá khác biệt.

Mặc dù Gia Nhu không nhìn thấy chàng, nhưng nghe những người xung quanh không ngừng trầm trồ khen ngợi tân lang tuấn tú, tân nương có phúc, thì gò má của nàng vô cớ nóng lên.

Chàng đúng là rất tuấn tú, phối với bộ đồ màu đỏ, vẻ xuất chúng càng nổi bật.
Hai người yên lặng ngồi đối diện, chờ người bên ngoài tiến hành nghi thức.

Rõ ràng trong tay Gia Nhu vẫn đang cầm quạt tròn che khuất cả khuôn mặt, hẳn là chàng không nhìn thấy cái gì mới phải, nhưng nàng lại nghe tiếng chàng khẽ cười một tiếng: “Trang điểm quá đậm.” Vốn chàng muốn nhìn một tân nương xinh đẹp động lòng người, không ngờ hôn lễ phải trang điểm đậm như thế, Gia Nhu trông thay đổi hoàn toàn rồi.
Có điều như vậy người ngoài sẽ không nhìn thấy vẻ đẹp đích thực của nàng, sau này chỉ một mình chàng nhìn là được.
Chẳng biết vì sao, Gia Nhu nghe ra giọng chàng nghèn nghẹt, có vẻ như đang bị cảm.

Ngày mùa đông ở Trường An quá lạnh, tuy năm nay tuyết rơi muộn, nhưng thân thể chàng hình như không tốt lắm thì phải? Không biết bệnh có nặng không.
“Chúng ta cùng từ biệt nhạc phụ nhạc mẫu đi.” Lý Diệp đưa tay nâng Gia Nhu dậy, tay chàng rất lạnh.
Mộc Thành Tiết cùng Thôi thị ngồi ở phòng chính, từng người lần lượt dặn dò Gia Nhu vài câu.

Mắt Thôi thị đỏ hoe, không nỡ xa con gái.

Mộc Thành Tiết cầm tay bà trấn an vài câu, rồi phất tay sai người đưa bọn họ ra cửa.
Đám cưới vốn nên vui mừng, mà cũng không phải là sau này không được gặp người nhà nữa, nhưng vì Gia Nhu thấy mẹ mình khóc, cho nên nàng cũng không nhịn được.

Ngọc Hồ đỡ Gia Nhu, hạ giọng nhắc nhở: “Quận chúa cố gắng đừng khóc nhé, cẩn thận lem hết trang điểm trên mặt, đến lúc đó sẽ rất khó coi .” Lúc này nước mắt Gia Nhu đã sắp trào ra, nghe vậy thì cũng chỉ có thể cố gắp hết sức kềm lại.

Nhớ tới lớp trang điểm trên mặt, nếu thật sự rơi lệ chắc hậu quả sẽ vô cùng thê thảm .
Nàng lên xe hoa rời khỏi nhà, theo đội ngũ đón dâu đi tới Lý gia.

Trường An cấm đi lại vào ban đêm, nhưng đám cưới đám tang thì không nằm trong số này, cho nên lúc này cũng ít người vây xem.
Lễ thành hôn tổ chức ở trong lều cỏ, chọn góc Tây nam có phong thủy tốt nhất viện để dựng lều, trước hôn lễ thì Vương phủ đã phái người đến sắp xếp.

Sau khi làm lễ, hai người sóng vai ngồi trên giường, cùng ăn 3 món cơm, rồi uống rượu hợp cẩn.

Một bầu chia làm hai nửa, dùng dây đỏ thắt lại để chia.

Rượu bên nửa của Lý Diệp đã được Vân Tùng lén thay bằng nước trắng, chàng thấy Gia Nhu uống được một hớp rượu thì nói luôn “Xong rồi”, để gia nhân mang bầu rượu đi.

(trùi ui ta chém đoạn này ghê quá hu hu hu cưới xin gì nhọc quá trùi)
Lúc này những người khác đang ở trong lều mới lui ra, tỳ nữ đến hầu hạ hai người thay y phục, tháo trang sức.
Gia Nhu vẫn cầm quạt che mặt, không muốn để người bên ngoài nhìn thấy bộ dáng của nàng.

Lúc người ta ồn ào làm lễ, nàng cũng chỉ hé nửa khuôn mặt ra nhìn, rồi che lại rất nhanh.

Lúc này nàng ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc bị buộc, kẹp tới mấy lớp, phải ba người giúp mới có thể tháo xuống được.

Ngọc Hồ bưng chậu đồng đến cho nàng rửa mặt, Gia Nhu liền ngâm cả khuôn mặt vào trong chậu rửa, rửa thật cẩn thận rồi mới ngẩng đầu lên.

Hôm này cả ngày đều chịu lớp trang điểm rất đậm này, mặt mũi cũng sắp cứng đơ rồi.
Lúc Gia Nhu làm những việc này, Lý Diệp đều ngồi ở phía sau yên lặng nhìn.

Sau khi nàng rửa mặt sạch sẽ, gương mặt lại trở lại đẹp như hoa phù dung, thêm vào đó, quầng sáng của ánh nến nhuộm lên bóng dáng xinh đẹp của nàng, đúng là mỹ nhân như hoa.

Lý Diệp lộ ra một nụ cười mỉm, vừa định đứng dậy, lại phải nghiêng đầu cố nén, rồi ho khan hai tiếng.
Gia Nhu vội quay đầu lại nhìn chàng: “Huynh bị ốm à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui