Trong căn phòng mờ tối, áo quần bừa bộn trên mặt đất từ cửa đến cạnh giường.
Một bàn tay của người đàn ông cố định hai tay người phụ nữ ở phía trên, một bàn tay khác nắm lấy cằm của cô rồi tuỳ tiện hôn.
Chỉ là người phụ nữ dưới người còn hưng phấn hơn anh, thỉnh thoảng rướn người, muốn hôn sâu hơn.
Cánh môi ẩm ướt mềm mại như quả mọng mùa hè lên men, tản ra mùi hương nồng đậm mê người.
Nụ hôn nóng bỏng ngay sau đó rơi vào lỗ tai mẫn cảm của cô, Mạnh Kiều liều mạng tránh sang một bên vì nhột, "Chỗ đó nhột quá."
Chu Minh Xuyên giống như cố ý, hôn càng sâu hơn khiến cô không ngừng uốn người.
"Mạnh Kiều, anh có thể." Giọng nói trầm khàn vang lên sau tai cô, "Anh có thể, em nhìn thấy rồi."
Mạnh Kiều thoáng dùng sức tránh khỏi trói buộc đến từ tay trái anh, vòng lấy cổ anh, "Em nhìn thấy rồi, Chu Minh Xuyên, em nhìn thấy rồi."
Cô thấp giọng nói, có chút nghẹn ngào nhưng thoáng chốc liền hóa thành âm thanh thở dốc nhẹ nhàng vì bị anh nặng nề hôn lên.
Hai tay người đàn ông chống bên cạnh cô, quay đầu nhìn cô, cơ thể hơi run rẩy, hơi thở không ổn định, "Hôm nay, anh không chỉ chạy hết đường đua, còn... Còn —— "
"—— Còn giành hạng ba." Mạnh Kiều đẩy anh ngã, men theo cơ thể của anh mà ngồi lên người anh.
Ngón tay mảnh khảnh của cô phủ trên ngực người đàn ông kích động phập phồng, cô đến gần gương mặt anh, giọng nói cố tình kích thích anh, "Chu Minh Xuyên, em nhìn thấy rồi, anh giành hạng ba."
Giọng nói của cô trong trẻo, lặp lại chuyện anh muốn nói với cô.
Màn đêm đen nhánh như dây leo mềm mại, từng sợi màu đen dịu dàng rơi trên vai hai người, trong mắt người đàn ông chứa đựng từng đốm sáng như ngôi sao, nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi ở phía trên anh.
Khóe miệng cô treo một nụ cười diễm lệ, một giọt nước mắt đập xuống.
Hung hãn đập vào lồng ngực nóng rực của Chu Minh Xuyên, lại thuận theo bắp thịt anh, kín kẽ xông vào lòng anh.
Hai tay Chu Minh Xuyên bóp thật chặt eo Mạnh Kiều, trong lòng là từng đợt sóng mãnh liệt tiếp nối nhau. Anh làm được rồi, anh không chỉ thuận lợi chạy hết đường đua, còn lấy được hạng ba.
Nhưng giọng nói của Lục Hoành lại một lần nữa không chịu khống chế mà vang vọng bên tai anh.
—— "Lúc cô ấy ở dưới người anh, nhất định rất đẹp nhỉ?"
Lời nói đó giống câu thần chú ác độc, dễ dàng đánh bại ảo ảnh tàn khốc liên quan đến tai nạn trong đầu anh.
Lúc anh bị Trần Vũ và Triệu Tầm kéo ra, cả người đang trong trạng thái điên cuồng, anh không nghe cũng không thấy gì cả, chỉ muốn đưa gã đàn ông mưu toan hủy diệt anh xuống địa ngục.
Thậm chí lúc ngồi trong xe đua chuẩn bị lên đường, Chu Minh Xuyên cũng không ý thức được anh không hề nghĩ đến vụ tai nạn kinh người đó, bởi vì trong đầu anh đều là tức giận và điên cuồng dành cho gã đàn ông kia.
Lục Hoành muốn hủy diệt anh, Chu Minh Xuyên cũng muốn hủy diệt anh ta.
Hận thù mãnh liệt không cách nào tiêu trừ, giống như một đại thụ nhanh chóng sinh trưởng cành lá, đi sâu vào lòng Chu Minh Xuyên, anh có thể chịu đựng bất cứ châm chọc đến từ người ngoài.
Nhưng không thể chịu đựng bất cứ bôi nhọ có liên quan đến Mạnh Kiều, huống chi lần này, anh ta muốn hủy diệt anh.
Nhưng anh sẽ không để cho anh ta như nguyện.
Tất cả ý thức bị lửa giận thiêu đốt, lúc hai tay anh siết chặt bánh lái lao ra vạch xuất phát, cảm giác châm chích nóng nảy quen thuộc nháy mắt lan tràn trong lòng Chu Minh Xuyên.
Đó là một loại cảm giác quen thuộc mà xa lạ.
Quen thuộc đến mức anh đã từng sớm chiều làm bạn với nó trong những ngày rong ruổi trên sân thi đấu, nhưng đối với anh của hôm nay thì nó xa lạ đến mức khiến anh cắn răng huấn luyện lâu như vậy, rốt cuộc cũng lại quay lại trên người anh.
Sự nhạy bén trời sinh đối với đường đua và cảm giác nắm giữ đường đua trong lòng bàn tay hòa làm một.
Xe đua lao ra ngoài, chỉ trong nháy mắt, Chu Minh Xuyên cũng biết anh quay về rồi.
Anh đã chân chính quay về rồi.
Từng tấc da thịt nhẵn nhụi của người phụ nữ đè lên anh, nụ hôn ấm áp ngọt ngào nhẹ nhàng rơi ở môi anh.
"Còn ngẩn ra nữa chứ ~" Mạnh Kiều cười mắng anh, đang chuẩn bị chống lên lồng ngực của anh đi xuống.
Một lát sau Chu Minh Xuyên hoàn hồn, đè thật chặt eo cô, trong mắt người đàn ông dần dần trở nên mơ hồ, một loại cảm xúc ngo ngoe tràn ngập khóe mắt.
Lồng ngực Mạnh Kiều kinh hãi, cố ý trêu chọc anh, "Anh không mệt à? Vừa rồi mới thi xong, chắc là không được lắm nhỉ?"
Một vệt nước sáng ngời trong mắt cô và toàn thân trắng nõn đâm vào mắt Chu Minh Xuyên, cả người không xương, cô cười trước mắt anh, giống một tiểu yêu tinh không biết dè dặt.
Cơ thể Chu Minh Xuyên từ từ siết chặt.
Lúc này Mạnh Kiều mới nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng muốn đầu hàng, "Em nói bừa, nói bừa —— "
Nhưng cô còn chưa nói được nửa câu, Chu Minh Xuyên đã xoay mình đè lên cô.
Tay trái nắm cằm cô, không cho phép cô lui ra sau, tay phải kéo eo cô lên.
Tất cả nghẹn ngào và xin tha nháy mắt bị thiên la địa võng nóng bỏng nuốt chửng, siết chặt từng tấc, khiến cô không có chỗ để trốn.
Đốt ngón tay cô ửng đỏ cào vào mu bàn tay Chu Minh Xuyên, chịu đựng sức lực của anh, một cú rồi lại một cú, như bị đẩy tới vực sâu vô tận.
Bến đò không có thuyền, chỉ có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, nhìn từ xa cũng cảm thấy nóng rực khó nhịn.
Đèn thủy tinh khổng lồ trên đỉnh đầu sáng chói, bóng râm chiếu nghiêng trên mặt tường, Mạnh Kiều nhìn mà hoa mắt.
Khóe mắt có một giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, cô vừa đau vừa thoải mái, chậm rãi nhắm mắt lại.
Dây leo màu đen mềm mại dệt ra một thế giới riêng tư chặt chẽ khắng khít giữa bọn họ, kéo hai linh hồn dây dưa lẫn nhau, dễ dàng thất thủ.
Cô không nhìn thấy, cũng không nghe thấy gì nữa.
Cô chỉ biết người đó luôn ở cạnh cô.
Anh hoàn toàn bao bọc cô, tỉ mỉ nuốt cô vào bụng.
Cô là của anh, anh là của cô.
-
Lần đó quay về từ núi Bắc Hương, Trần Vũ quét sạch lo âu mỗi ngày trước kia, hoàn toàn biến thành một người khác.
Mỗi ngày không phải đăng video Chu Minh Xuyên huấn luyện lên vòng bạn bè thì là gọi điện thoại kêu Mạnh Kiều đến xem Chu Minh Xuyên huấn luyện.
Mạnh Kiều nhiều lần tan làm đều nhận được mười mấy tin nhắn Trần Vũ gửi tới, tất cả đều là video và hình ảnh.
Nhưng cô cũng hiểu rõ tâm trạng của Trần Vũ, dù sao thì người đàn ông kia bước từng bước ra khỏi vũng bùn, Trần Vũ cũng có công.
Chỉ là hôm nay cô quả thật không có cách nào đi xem Chu Minh Xuyên huấn luyện, bởi vì buổi chiều Mạnh Quốc Huy gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có về nhà ăn tết không.
Thái độ vẫn rất lạnh nhạt, nhưng cũng không hỏi những chuyện khác.
Lần trước Mạnh Kiều gửi video và tin nhắn kia xong, Mạnh Quốc Huy cũng không nhắn lại cô.
Nhưng Mạnh Kiều biết Mạnh Quốc Huy không hề ngồi nhìn và mặc kệ.
Bởi vì từ đó về sau, Lục Hoành hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.
-
Buổi chiều Mạnh Kiều tan làm liền về nhà thay bộ quần áo, sau đó bắt xe đến biệt thự.
Lúc đứng ở cửa biệt thự, tâm trạng vẫn thấp thỏm, cũng đã lâu rồi cô không về nhà.
Lúc vào cửa, Mạnh Quốc Huy còn chưa về, chỉ có dì giúp việc đang chuẩn bị thức ăn.
"Tiểu thư quay về rồi!" Dì giúp việc kích động đi ra từ phòng bếp, "Không trách hôm nay ngài ấy cố tình nói trong điện thoại, bảo làm thêm một vài món tiểu thư thích ăn."
Dì giúp việc cũng đã lâu không gặp Mạnh Kiều, trong lòng không khỏi nhớ nhung.
Mạnh Kiều nghe thấy lời nói này, trong lòng chua xót.
Mặc dù Mạnh Quốc Huy thật sự nhẫn tâm đuổi cô ra khỏi nhà, nhưng cô cũng ương ngạnh không chịu đi thăm ông.
"Ừm, làm phiền dì rồi." Mạnh Kiều nâng tầm mắt nhìn phòng ngủ của bản thân.
"Tiểu thư, mỗi ngày tôi đều quét dọn căn phòng trên lầu, cô có muốn về nghỉ ngơi một chút trước không?"
"Không cần đâu." Mạnh Kiều lắc đầu, nói cho cùng thì Mạnh Quốc Huy chưa mở miệng tha thứ cô.
Mạnh Kiều ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách thất thần, trước cửa rất nhanh truyền âm thanh mở cửa, cô quay đầu nhìn, là Mạnh Quốc Huy và Lý Cầm.
Mạnh Kiều lập tức đứng lên, bước chân cứng đờ ngay tại chỗ, chỉ mở miệng thấp giọng kêu một câu: "Ba, mẹ."
Mạnh Quốc Huy đổi giày, nhìn cô một cái, ừ một tiếng thật thấp, không nói nhiều. Lý Cầm nhìn thấy bộ dáng này của Mạnh Quốc Huy thì lắc đầu, sau đó đi tới trước mặt Mạnh Kiều, thương tiếc sờ sờ gương mặt cô, giọng điệu mang theo oán trách, "Lâu như vậy cũng không chịu về nhà, đúng là thua con luôn."
Mạnh Kiều chớp mắt, có chút tủi thân, "Cũng không phải là con không muốn."
"Đến bây giờ còn chưa chia tay?" Lý Cầm hỏi.
"Chưa," Mạnh Kiều trả lời ngắn gọn, sau đó lại bổ túc, "Cũng sẽ không chia tay."
Lý Cầm không hài lòng nhìn cô một ánh mắt, "Đứa nhóc này, rốt cuộc còn bao lâu nữa mới có thể hiểu nỗi khổ tâm của ba mẹ đây?" Bà kéo Mạnh Kiều ngồi xuống ghế sô pha, vươn tay ôm chặt cô, "Mẹ đau lòng con, cũng không muốn ép con ra ngoài, nhưng ba con không đồng ý, con có biết không? Con xem thử bây giờ con đi làm ở phòng trưng bày nghệ thuật đó, có mấy đồng tiền đâu, đủ ăn không?"
Lý Cầm càng nói thì trong lòng càng thương tâm, đưa tay xoa xoa gương mặt của Mạnh Kiều, "Nhìn xem có phải gầy rồi không?"
"Không có đâu mẹ." Mạnh Kiều kéo tay bà, "Lần trước không phải con gửi cho hai người thành tích thi đấu của anh ấy sao? Anh ấy có nghề nghiệp đứng đắn, cũng sẽ có thành tích rất tốt, vì sao hai người không thể cho anh ấy một cơ hội chứ?"
"Nhưng nhiều người đua xe như vậy, cũng không phải người nào cũng có thể thành công." Lý Cầm lo lắng nói, "Hơn nữa, con có bao nhiêu cái thanh xuân có thể ở cạnh cậu ấy, cùng cậu ấy chịu khổ chứ? Lỡ như cứ chịu đựng đến lúc phát hiện cậu ấy không có cách nào thành công thì sao?"
Mạnh Kiều nhìn thấy Lý Cầm không bị thuyết phục, trong lòng thở dài, cô biết trước khi chưa có kết quả, ba mẹ luôn có dự định cho tình huống xấu nhất.
Trước kia có lẽ cô chỉ biết oán trách Mạnh Quốc Huy không chịu hiểu cô, không chịu ủng hộ cô. Nhưng hiện tại cô đã từ bỏ.
Chỉ cần cô biết Chu Minh Xuyên nhất định sẽ thành công là được.
Muộn chút nữa, Mạnh Thiên cũng quay về, bốn người ngồi ở trong phòng ăn, ăn một bữa cơm mà giống như một bộ phim câm.
Không ai chịu mở miệng nói chuyện.
Mạnh Quốc Huy không định nhường nhịn Mạnh Kiều, Mạnh Kiều cũng không định cúi đầu trước Mạnh Quốc Huy.
Ngược lại cũng ăn nhịp một cách khó hiểu, lại khiến cho người ta nhìn mà tức giận.
Chỉ có Lý Cầm, mặc dù ngoài miệng nói không tha thứ, nhưng đôi đũa không ngừng gắp thức ăn cho Mạnh Kiều, giống như cô ở bên ngoài luôn ăn không đủ no.
Mạnh Kiều không yên lòng tùy ý ăn thêm một chút, điện thoại di động trong túi vang lên.
Là cuộc gọi đến.
Một bàn ba người lập tức nhìn sang, ai cũng có thể đoán được là ai gọi cho Mạnh Kiều, chỉ có Mạnh Quốc Huy cứng đờ không nhìn cô.
"Xin lỗi, con đi nghe điện thoại ạ." Mạnh Kiều nhẹ giọng nói với Mạnh Quốc Huy, cầm điện thoại di động đi ra phòng ăn.
Cô không định để cho tất cả mọi người ở bên cạnh nhìn Chu Minh Xuyên gọi điện thoại cho cô.
Mạnh Kiều rời đi mấy phút, Mạnh Quốc Huy cũng không động đũa, ông bực bội uống một hớp rượu trắng trong ly, Lý Cầm ở một bên nhíu mày, nhẹ nhàng trách mắng: "Nói vài câu sẽ chết à, cứ phải thi cố chấp với con bé."
Mạnh Quốc Huy lạnh lùng nhìn sang, đặt ly xuống, "Muốn nói thì cũng là nó chủ động nói với anh, dựa vào cái gì mà anh phải chủ động nói chuyện với nó."
Lý Cầm bất đắc dĩ trợn trắng mắt, "Được, anh cứ như vậy đi, buổi tối đừng ở bên tai em than phiền."
"Tuyệt đối không thể."yv
Mạnh Quốc Huy vừa dứt lời, Mạnh Kiều kết thúc điện thoại quay về.
Cô không ngồi về vị trí, chỉ đứng ở cửa phòng ăn cười nhìn vào bên trong.
"Ba mẹ, tiểu Thiên, chắc con phải đi trước. Chu Minh Xuyên ở bên ngoài chờ con, con sợ bên ngoài quá lạnh, anh ấy sẽ bị cảm."
Ánh mắt Mạnh Kiều do dự rơi trên gương mặt không vui của Mạnh Quốc Huy, cử động ngón tay.
Bầu không khí trong phòng ăn lạnh như băng, như kết một tầng sương, lạnh đến mức không dám mở miệng nói chuyện.
"Ba." Mạnh Kiều tranh đấu trong nội tâm nửa giây, cô vẫn mở miệng nói, "Cảm ơn ba."
Chuyện của Lục Hoành, cảm ơn ba.
Giọng nói cô nhẹ nhàng dịu dàng, lại không có nửa phần qua loa.
Mạnh Kiều nói xong thì xoay người rời đi, cầm túi trên ghế sô pha, sau đó không quay đầu rời khỏi biệt thự.
Bên ngoài biệt thự, sắc trời đã tối, màu xanh đậm nồng nặc nặng nề rải trên mặt đường sạch sẽ rộng rãi.
Chu Minh Xuyên đang tựa vào xe chờ cô, nhìn thấy cô đi ra thì vươn hai tay, chờ để ôm cô.
Trong mắt anh là sự dịu dàng lưu luyến, nổi bật dưới ánh sáng mờ tối, rơi vào đáy lòng Mạnh Kiều.
Trái tim cô đập lỡ nhịp, chạy chậm về phía Chu Minh Xuyên.
Nhỏ giọng khóc nức nở.
Mạnh Quốc Huy không chịu nói chuyện với cô, cô rất đau lòng.
Ngày đó xích mích với ông cũng là quyết tâm tuyệt đối không khuất phục, nhưng người ấy luôn dễ dàng mềm lòng, nhất là khi ông rõ ràng vô cùng tức giận nhưng vẫn bảo vệ cô chu toàn.
Mạnh Kiều rất muốn làm lành với Mạnh Quốc Huy, nhưng bây giờ cô còn chưa làm được.
Chu Minh Xuyên đại khái cũng biết tại sao cô thương tâm, không nói nhiều, chỉ ôm cô thật chặt.
Hồi lâu, anh mới chậm rãi nói: "Anh có một tin tức tốt muốn nói với em."
Mạnh Kiều mới ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ tỏ vẻ thê thảm, thanh âm thật thấp: "Cái gì?"
Chu Minh Xuyên giơ tay lên, dịu dàng lau đi một giọt nước mắt ở khóe mắt cô, "Đầu xuân sang năm, anh phải đến Thành phố Lâm tham gia một cuộc thi."
"Là cuộc thi gì?" Mạnh Kiều nghe nói là cuộc thi, quan tâm hỏi han, "Muốn đi bao lâu?"
Chu Minh Xuyên cúi đầu, nhẹ nhàng tựa trán lên trán của cô, "Có lẽ phải đến đó tập huấn hai tháng trước, nhưng cuộc thi này rất quan trọng, nếu giành được hạng nhất thì —— "
"—— Thì sẽ thế nào?" Hai mắt Mạnh Kiều vội vàng nhìn anh, thúc giục anh mau nói.
Khóe miệng Chu Minh Xuyên dịu dàng nhếch lên, anh cười, nhẹ nhàng hôn môi cô.
"Nếu giành được hạng nhất, thì chúng mình cùng đi Châu Âu, có được không?"