Miệng của của cô gái kia bị bịt chặt, không riêng gì cô ta, Hải Nhã chỉ cảm thấy trên cổ căng thẳng, có một tên lưu manh trẻ tuổi từ phía sau bóp chặt cổ cô, một tay ướt mồ hôi dùng sức bít kín miệng cô, cô vừa sợ hãi vừa căm tức, ra ra sức giãy giụa, chọc cho tiểu tử kia liên tiếp cảnh cáo: "Con mẹ nó cô cử động một cái nữa thử xem? !"
Bên cạnh Dương Tiểu Oánh cũng bị người khác bịt mồm, đối phương chắc là sợ bọn họ thét chói tai hoặc là chạy trốn dẫn tới phiền phức gì, ví và điện thoại di động của hai cô đã sớm bị mấy tên kia lấy từ trên người của lão Tiền, bên trong có một tên lưu manh hung dữ cầm lấy ví tiền của hai cô lấy ra chứng minh thư từ trong ví ra, đến gần phía đèn đường nhìn kỹ, uy hiếp: "Tên và địa chỉ chúng ta đều biết, chuyện ngày hôm nay nếu là dám nói ra, giết cả nhà hai cô!"
Nói thật, tên đó mặc áo sát nách, bộ mặt tàn nhẫn, trên người còn có hình xăm, nói chuyện mang theo giọng điệu của phim Hongkong kiểu cũ, bình thường trên đường nhìn thấy người như vậy, người bình thường cũng sẽ cười cười, cảm thấy người kia chắc chắn là bị bệnh tâm thần, nhưng mà chỉ khi giọng nói này thật sự nói với mình, vừa đúng lúc gặp hoàn cảnh như vậy, mọi người sẽ cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Dương Tiểu Oánh đã sợ quá khóc, Cô ấy cũng thấy được Tô Vĩ, nhìn Hải Nhã như đang cầu cứu, hi vọng cô nói mấy tiếng để Tô Vĩ phát hiện ra họ, nhưng Hải Nhã ngưng giãy giụa, không nhúc nhích nhìn mọi chuyện tàn khốc sắp xảy ra trước mặt.
Tiểu Minh đứng đối diện Lão Tiền, cười híp mắt nhìn ông ta, lão Tiền bị bốn, năm thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng đè ở trên đất, băng dán ngăn miệng lại, giống như con chó chết, mặc kệ tiểu Minh nói gì, ông đều không để ý, lộ ra bộ dáng lợn chết không sợ phỏng nước sôi. Tiểu Minh cười hỏi: "Lão Tiền, tôi hỏi ông chuyện này! Ông ở nhà ăn cơm, bên ngoài kiếm tiền, trong quán bar đâm người, dùng cái tay kia?"
Lời hỏi ra miệng, Hải Nhã đã có một loại dự cảm xấu, lão Tiền cũng bắt đầu kích động, giãy giụa càng ngày càng hung, miệng ông ta bị băng dán che kín không cách nào nói chuyện, chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra khàn khàn tiếng ư ử. Tiểu Minh bừng tỉnh hiểu ra: "A, ông thuận tay trái? Vẫn luôn dùng tay trái? Vậy cũng được, anh em ta từ trước đến giờ dễ nói chuyện, về sau ông cố luyện làm sao để dùng tay phải ăn cơm, được rồi?"
Nói xong chính anh ta cũng cười, đứng lên lui hai bước, nhún nhún vai: "Không nói nhiều lời! , chặt hai ngón tay của ông ta."
Loại máu tanh như thế này dĩ nhiên không cần đến những người dẫn đầu như bọn họ ra tay động thủ, tên lưu manh hung dữ mang hình xăm lúc nãy từ trong túi tiền lấy ra một kìm, hung hăng khí thế đi qua. Hải Nhã gắt gao nhắm mắt lại, chợt nghe Tô Vĩ nói: "Được rồi, người cậu mang người về tiến hành, đừng làm chỗ này."
Tiểu Minh thở dài một tiếng: "[email protected]#$%[email protected], thật không đã nghiền!"
Anh ta nói một tiếng rút lui, đám côn đồ kia khiêng lão Tiền như một làn khói chạy đi về hướng khác của ngõ, anh đi đến trước mặt cô gái tóc xoăn, vẻ mặt hòa ái dễ gần dặn dò: "Chị dâu, cô cũng là người biết chuyện, tôi cũng không nói nhiều làm gì, cô hiểu chứ, có cơ hội lại mời cô uống trà."
Cô gái kia đã sớm bị sợ đến mức mềm nhũn, bị người ta buông ra sau co quắp trên mặt đất, tiểu Minh dìu cô nói: "Không có chuyện gì chứ chị dâu? Muốn tôi tiễn tiễn chị không?"
Cô ta dùng tốc độ sét hất tay ra, liền lăn một vòng chạy, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, tiểu Minh hắc một tiếng: "Chạy trốn vẫn còn rất mau!" Anh ta quay sang phía bên hai cô gái bị dữ bên này, thuận miệng hỏi: "Làm gì vậy? Còn không để họ đi!"
Nói xong đột nhiên sững sờ, cho đến vào lúc này anh mới nhìn thấy cô gái bị bắt là Hải Nhã, tiểu Minh theo bản năng vỗ đùi, trong lòng kêu một tiếng hỏng bét, nhưng mà trên mặt lại không biểu hiện gì, dẫn bọn côn đồ đuổi nhanh theo Tô Vĩ, ghé vào tai anh nói mấy câu, Tô Vĩ ngừng một chút, nhưng không quay đầu lại, bóng dáng dần dần từ từ mất hẳn ở trong bóng tối.
Hải Nhã sửng sốt một lát, vội vàng đỡ Dương Tiểu Oánh, cô ấy đứng ở bên tường cũng không nhúc nhích, toàn thân phát run, nhìn tình hình thật không tốt, Hải Nhã lôi cô ấy mấy cái, hỏi: "Tiểu Oánh cậu không sao chứ?"
Dương Tiểu Oánh âm thanh buồn buồn: ". . . . . . Tớ không đứng nổi."
Hải Nhã dùng sức kéo: "Mau dậy đi, chúng ta trở về."
Dương Tiểu Oánh ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong đôi mắt tất cả đều là tia máu, ánh mắt làm người ta có chút vẻ sợ hãi.
". . . . . . Cậu đương nhiên là không sợ, đó là bạn trai cậu." cô ấy dùng giấy hung hăng lau nước mắt, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, "Tớ chưa từng trải qua chuyện này, làm sao có thể so sánh với cậu được!"
Hải Nhã trầm mặc, Dương Tiểu Oánh ngồi xổm trên mặt đất rất lâu, mới chậm rãi đứng lên, đỡ tường đi về phía trước, hai người một trước một sau từ từ ra khỏi ngõ hẻm, đi chưa được mấy bước, phía sau đột nhiên có người gọi cô: "Hải Nhã."
Là giọng của Tô Vĩ, Hải Nhã cả người cứng ngắc, quay đầu lại vội vã nhìn anh một cái: ". . . . . . Em muốn trở về ký túc xá."
Tô Vĩ dừng một chút: "Cho anh năm phút."
"Có chuyện lần sau nói."
Hải Nhã đỡ lấy tay Dương tiểu Oánh, nhấc chân phải đi, cô ấy đẩy cô ra, cười khổ: "Tớ chịu không nổi rồi. . . . . . Các người buông tha cho tớ à!"
Cô ấy nhấc chân chạy về phía trước, đúng lúc đối diện đầu đường có mấy nam sinh viên ĐH năm 3 quen biết, có lẽ mới vừa từ tiệm internet trở về, Dương Tiểu Oánh chạy tới theo chân bọn họ cùng đi, cũng không quay đầu lại.
Hải Nhã im lặng nhìn bóng lưng cô ấy, trong lòng lạnh lẽo dần dần bắt đầu tràn lan.
Cục diện như thế nếu phát sinh trong tình huống bình thường, sẽ không có ai có thể thấy được tương lai của cô và Tô Vĩ, so về tính cách, hình dáng bên ngoài, tiền bạc cũng không có quan hệ gì hết, mà là rõ ràng một trắng một đen, ở cùng với anh, giống như rời bỏ toàn thế giới, trước kia cô mơ hồ chưa thật sự trải nghiệm cảm giác kia là gì, vào giờ phút này, hoàn cảnh này, cô cuối cùng cũng đã hiểu sâu sắc.
Hải Nhã dừng ở ven đường, nhìn Tô Vĩ, bóng dáng của anh trước sau như một, giống như khói rất khó nắm bắt, luôn mờ ảo trong màn đêm. Trong lòng cô lạnh lẽo càng ngày càng nặng, cô cảm thấy mình giống như là bị toàn thế giới vứt bỏ, cùng người này bên nhau, tất cả những cố gắng trước kia của cô cũng trở nên buồn cười như vậy, giống như cô liều mạng phấn đấu, chỉ là vì bóng đen tối trên người anh cắn nuốt.
Có lẽ nỗ lực chỉ có một mình cô, từ đầu tới cuối, Tô Vĩ không hề có ý nghĩ thay đổi. sự cố năm 17 tuổi ấy, đã đem tất cả hi vọng của anh phá tan, anh bây giờ nhìn dịu dàng lại lành lùng, cũng không phải nghĩ thông rồi, trôi chảy, mà là năm tháng đem những nỗi giận và chông gai của anh bao lại mà thôi.
Anh có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến tương lai muốn như thế nào, phóng xe máy nhanh như chớp, người nào phá hư quy tắc thì bẻ ngón tay của người đó, ngồi ở trong nhà chờ đàn em của anh đưa phí bảo kê đến – anh thích cuộc sống không cần giữ nguyên tắc của một nhân dân, bị trào lưu vứt bỏ xa cách, chạy ở bên cạnh thiện ác.
Có rảnh, nhớ đến cô, thì gọi điện thoại cho cô, hai người hẹn nhau đi ăn cơm, thậm chí lên giường. Nếu không rảnh, liền ném cô sang một bên, mấy ngày liền không thấy bóng dáng đâu, cũng không có tin tức gì.
Hải Nhã nhớ tới Tô Vĩ đã từng hỏi cô "Em xem anh là gì vậy?", hiện tại, cô cũng chỉ muốn hỏi anh Tô Vĩ, ở trong lòng anh, em rốt cuộc là gì?
Anh yêu cô sao? Từ đầu đến giờ, người chìm đắm luôn là cô, lúc đầu cô bị hấp dẫn bởi cuộc sống bí ẩn của anh hoàn toàn khác cô, có thể cảm thấy hít thở không khí cũng rất thoải mái. cô băn khoăn, động lòng, đau đớn, vui sướng cực độ, quyết tâm buông tha tất cả nắm tay anh dũng cảm - trận này chính là tình yêu khắc cốt ghi tâm của cô. cô bây giờ không còn dám khẳng định, anh cũng đi vào bên trong đó, cùng cô theo đuổi thú vị của trò chơi này?
Chúc Hải Nhã đã không còn là một cô gái bé nhỏ yếu đuối sợ hãi của một năm trước đây, cô đã lớn, người lớn luôn muốn mình lớn lên, nếu nhiều hơn thì chính là nhiều hơn trước kia nhiều vấn đề thực tế, đặc biệt là cô muốn thắng lợi cả hai đường, vừa muốn yêu một cách điên cuồng, vừa muốn có một tương lai tốt đẹp.
"........Anh muốn nói gì?" Hải Nhã nhìn anh, hỏi.
Tô Vĩ cúi đầu, im lặng châm một điếu thuốc, khói mù chậm rãi tản ra.
"Dọa em sợ rồi." Anh không bước đến, chỉ đứng cách đó ba bốn bước chân, đây là một khoảng cách an toàn có chút xa, "Anh không muốn để em biết những chuyện này."
Hải Nhã thẫn thờ gật đầu: "Ừ, em hiểu."
cô hiểu tại sao anh lại không bao giờ nói với cô những chuyện này, nói như thế nào đây? nói anh làm sao để thu phí bảo kê? Làm cách nào để đuổi giết những người vi phạm quy tắc, dùng kìm bẻ gãy ngón tay của bọn họ? cô buồn cười, nhưng mà nó khiến cô rụn cả người, đây không phải là một trò cười mà là sự thật?
"Hải Nhã." Anh nhỏ giọng kêu cô, "Em đang suy nghĩ gì vậy?"
Lúc trước chưa gặp Tô Vĩ, cô nghĩ rất nhiều, muốn đem chuyện Đàm Thư Lâm nói cho anh biết, muốn đem chuyện của cha mẹ nói cho anh biết, cô muốn gặp anh như thế nào, chỉ cần thấy được anh, trong lòng sẽ rất yên tĩnh, tất cả đều đáng giá. Nhưng cô bây giờ không muốn nói bất cứ điều gì.
"Em mệt rồi, muốn trở về ngủ." cô miễn cưỡng cười cười với anh, "Anh.....Hình như rất bận, xong việc có thời gian...."
"Chờ một chút." Tô Vĩ ngắt lời cô, "Chờ một chút, Hải Nhã."
"Em mệt mỏi." Hải Nhã mệt mỏi nhìn anh, "Cực kỳ mệt mỏi."
cô xoay người, nhấc chân đi về phía trước, ánh đèn u ám treo ngược, trên đường còn lẻ tẻ mấy người đi lại, cô cảm thấy toàn bộ thế giới giống như chỉ còn lại một mình cô.
"Anh đã lấy 20 vạn." Tô Vĩ đột nhiên mở miệng, "Em thích cửa hàng gì? Cửa hàng bán hoa? Tiệm bánh ngọt? hay buôn bán gì?"
Hải Nhã đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nghi ngờ nhìn anh: ".......anh nhận tiền trị bệnh của chú anh?"
Tô Vĩ đột nhiên cười, phun ra một ngụm khói: "Là bản thân anh, muốn thoát khỏi cái vòng này, phải có một tiền gửi ngân hàng."
"Thoát, thoát khỏi...." Hải nhã có chút không phản ứng kịp, bắt đầu nói lắp.
"Ừ." Anh chậm rãi mà tới gần, "Anh đã tính toán bắt đươc lão Tiền, sau khi đòi công đạo lại cho bọn đàn em, sẽ thoát khỏi cái vòng này. Mở quán bar có được không?
Hải Nhã đối với hai từ quán bar này có chút ám ảnh, theo bản năng lắc đầu: "Đừng...."
cô giống như nằm mơ vậy, phản ứng với mọi chuyện rất chậm, trong chốc lát suy nghĩ muốn đi, lát sau lại đứng lại, không biết là vui hay buồn.
"Vậy thì tiệm bán ngọt." Tô Vĩ vứt tàn thuốc, giơ tay lên vuốt ve gò má nóng bỏng của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, "Đừng nghĩ lung tung, Hải Nhã, đừng chạy."
Hải Nhã bật cười, Tô Vĩ mở tiệm bánh ngọt cái khái niệm này chẳng biết tại sao đều khiến cô muôn bật cười, nhưng cười cười, hốc mắt của cô lại bắt đầu nóng lên, trong cổ họng đau nhức vô cùng, nước mắt không khống chế được rớt xuống.
"Em.... Em muốn suy nghĩ một chút.... Để cho em suy nghĩ một chút...."
cô dùng sức lau chùi sạch nước mắt, nhưng nước mắt cứ chảy ra, làm sao cũng lau không khô được. Phút chốc địa ngục, phút chốc Thiên đường, anh thì ra thật sự có ý nghĩ thoát khỏi cái vòng máu me và tàn khốc, giống như thật sự vì cô vậy. Dương Tiểu Oánh hốt hoảng chạy trước mắt cô, cha mẹ cô tức giận ánh mắt thất vọng vẫn chần chừ như trước, mà thân phận của Tô Vĩ cũng khiến cô lo lắng, sợ sệt không thể gật đầu bừa được, những chuyện này đều làm cô khốn khổ, cô cũng không thể hoàn toàn quên được, cho dù đến lúc này, cô cũng không thể hoàn toàn quên được, cô cũng không thể hoàn toàn giải thoát, đáy lòng vui mừng không có cách nào đè nén, giống như núi lửa phun trào mãi không dứt.
cô là một cô gái ích kỷ đến mức độ nào.
"Đừng để quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút," Tô Vĩ che ánh mắt cô lại, "Để cho anh đến, anh chính là một người khốn nạn, cái gì cũng không sợ."