Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Hải Nhã không biết mình đã chạy như thế nào đến bệnh viện, trong đầu cô tất cả vang ong ong, cái gì cũng không nghe thấy.

Sức khỏe mẹ không được tốt, cô luôn cho rằng, bà hi vọng cô có thể trở thành một đứa bé ngoan hoàn mỹ, không khiến mẹ quan tâm, không tăng thêm gánh nặng cho bà. Nhưng mà, lúc mẹ bị bệnh tim tái phát, cô ở đâu? Tại sao bệnh tim của mẹ lại tái phát? Cô còn không biết lý do sao?

Lúc Chạy đến tầng bốn bệnh viện nhân dân, Dương Tiểu Oánh gương mặt tiều tụy đang ngồi canh bên cửa thang máy, liếc thấy Hải Nhã đến, trong ánh mắt cô cũng phun ra lửa.

"Chúc Hải Nhã!" cô ấy hét lớn, "Cậu rốt cuộc làm cái gì vậy hả? !"

Hải Nhã không hề nói gì, bắt lấy cánh tay Dương tiểu Oánh, thở gấp giống như sắp tắt thở vậy: "Mẹ tớ ở đâu?"

Dương Tiểu Oánh dùng sức hất tay của cô: "Mẹ cậu bây giờ đang giải phẫu! cha cậu đang đợi ở ngoài phòng cấp cứu, Tớ gọi điện thoại cho cậu cả ngày! Cậu vẫn luôn tắt máy! Chúc Hải Nhã, cậu có phải quá tùy hứng rồi hay không? Không ai chịu đựng được sự tùy hứng đó đâu!"

Hải Nhã sắc mặt tái nhợt, nhỏ giọng nói một câu thật xin lỗi, nhấc chân muốn đi nhanh về phía phòng cấp cứu, Dương Tiểu Oánh níu lcô lại: "Cậu chờ một chút! Mẹ cậu ở dưới ký túc xá đợi cậu suốt đêm, một đêm không ngủ, gì ấy là bị cậu chọc giận đến bệnh tim tái phát! Mà lúc gì ấy bị bệnh cậu lại vui vẻ bên cạnh Tô Vĩ, còn tắt di động! Làm bạn học của cậu tớ không có gì lập trường giáo huấn cậu, mà tớ vẫn phải nói! Cậu quá ích kỷ và quá giả dối! tớ đã từng tin tưởng mấy chuyện hoang đường của cậu, còn đồng tình với cậu! Hiện tại tớ rất hối hận, cậu đến ngay cả cha mẹ mình cũng bỏ mặc không quan tâm, cậu một chút lương tâm cũng không có!"

Hải Nhã mệt mỏi nhắm mắt lại: ". . . . . . Là lỗi của tớ, xin lỗi."

Dương Tiểu Oánh còn đang tức giận: "Lời xin lỗi cậu nên giữu lại cho cha mẹ cậu đi! Tớ đi đây!”

Cô hất tay ra đi xuống cầu thang, cô cũng không biết mình đang giận cái gì, vội vội vàng vàng đem mẹ Hải Nhã tới bệnh viện, lại dùng điện thoại di động của cô gọi điện thoại cho cha Hải Nhã, hai người già sắc mặt trắng bệch giống nhau, khiến cho cô cảm thấy không đành lòng nhìn. Cô từ nhỏ không có mẹ, cha lại nát rượu ma bài bạc, muốn tìm một người có thể lo lắng cho mình cũng không có, Chúc Hải Nhã, bản thân sống ở trong phúc không biết phúc.

Hải Nhã đứng ở đầu bậc thang sửng sốt thật lâu, từ từ xoay người đi đến phía phòng cấp cứu, ba đang đứng ở trước cửa phòng mổ đứng ngồi không yên, chú Đàm ở cùng đó với ông, hai người nhìn thấy Hải Nhã đều là sững sờ, cha đột nhiên dậm chân giận dữ, giơ tay lên muốn đánh cô, chú Đàm vội vàng ngăn cản: "Thôi thôi! Đừng như vậy! Đứa bé tới là tốt rồi!"

Ông quay đầu lại nháy mắt với Hải Nhã, để cho cô nói xin lỗi, Hải Nhã cúi đầu, giọng nói đang phát run: "....Xin lỗi cha. Mẹ.....Như thế nào rồi?"

Cha cô cũng đang phát run: "Cô còn có mặt mũi hỏi! Mẹ cô là bị cô làm phát bệnh! Cô còn có mặt mũi đến đây? Cô cút! Coi như nhà họ Chúc ta không nhận nuôi một đứa con gái như cô! Chúng tôi không nuôi nổi cô! Ngày mai tôi sẽ đi làm thủ tục từ bỏ! Cút!"

Hải Nhã vẫn không nhúc nhích, cũng không có nói, không có ai biết cô giờ khắc này đang suy nghĩ gì, cô dựa vào tường đứng, ngửa đầu, nhìn ánh đèn trên phòng cấp cứu. Cha mắng mệt, ôm mặt khóc thút thít, chú Đàm khuyên một lát, sau đó đến tìm cô: "Hải Nhã, lần này cháu quả thật quá mức."

Cô vẫn là không nói lời nào, giống như chỉ để lại một thân thể quật cường đứng ở chỗ này, linh hồn cũng đã không còn ở đây, lông mi một chút cũng không nhúc nhích.

"Cha mẹ con vẫn luôn quan tâm đến con, có chuyện gì, không nên giấu ở trong lòng, vui vẻ nói ra, không phải là không thể giải quyết, cần gì đến mức độ này?" chú Đàm thở dài, nhìn cô, "Tính khí Thư Lâm vẫn luôn không tốt, mọi người cũng biết, có một số việc là do những người lớn như chú đơn phương quyết định, thật ra thì các con đều trưởng thành rồi, đều có ý nghĩ của mình và cuộc sống, mọi người cũng không dễ dàng can thiệp."

Chú Đàm nói một lát, lại qua an ủi cha. Hải Nhã cảm giác bắp thịt toàn thân giống như là bị đóng băng, cô cũng không biết tình trạng lúc này của mình ra sao, cô cảm thấy thời gian của mình đang lùi lại, quay ngươc lại trở về hơn nửa năm trước, đêm tối đầy tuyết kia.

Tất cả đã bắt đầu như thế nào? Vào giờ phút này, cô có hối hận hay không? Cô không dám phản kháng tất cả, chỉ có thể sau lưng cha mẹ chống đối một lần, cầu xin không có mục đích một lần được hưởng sự ngọt ngào của yêu thương, ở trong hũ mật ngọt ngào hư ảo đó, cô nổi lên tất cả dũng khí, đối với tất cả ảo tưởng về tương lai, vào lúc này không hề có một chút ý nghĩa nào.

Cô đã sớm nghĩ đến kết cục có thể là như này, lại chỉ có thể giống như đà điểu vùi đầu tại trong cát cố gắng ném sau ót tất cả.

Cô đã từng ôm hi vọng về cha mẹ sau lại là Đàm Thư Lâm, bây giờ lại đem hi vọng đặt ở trên người Tô Vĩ, sau này thì sao? Cô còn muốn dựa vào người nào để đi tiếp không? Dương Tiểu Oánh nói không sai, cô chính là một người dối trá và ích kỷ.

Trong phòng cấp cứu có một vị bác sĩ đi ra, cha vội vàng đến hỏi xem tình hình, nghe bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, không cần lo lắng nữa, ông lại bắt đầu khóc, cô giống như một khúc gỗ đứng ở chỗ đó, cơn tức giận của ông vẫn chưa hết, trách cứ: "Tên côn đồ kia đâu? Sao còn mặt mũi đứng chỗ này?"

Hải Nhã không nói một lời, sau khi cô đến chỉ nói một câu, sau đó đều đứng ngẩn người ở bên đó, cha cô tức giận đối với cô vẫn không bỏ qua được, rốt cuộc phải nói: "Nhã Nhã, trong lòng con không thoải mái, chúng ta đều biết! Thư Lâm tính tình không tốt, con không cần để ý đến nó, con có thể thích những sinh viên nam khác, chỉ cần tính cách và gia thế tốt, chúng ta ép con làm cái gì! Tại sao con lại ở chung với một tên côn đồ? Cha còn nghe nói, tên côn đồ kia là Tô Vĩ? Chuyện trong quá bar Thư Lâm buôn thuốc phiện, cùng cậu ta có liên quan! Con chọc vào nhân vật nguy hiểm như thế nào có biết hay không?"

Cô rốt cuộc cũng nhúc nhích, giọng nói khàn khàn hơn nữa mệt mỏi: "....Xin lỗi, cha."

"Con không phải có lỗi với cha, mà nên xin lỗi chính mình." Cha lắc đầu một cái, "Mẹ con vẫn đang nằm trên bàn mổ, nếu con đối với cái gia đình này còn có chút tình cảm, hi vọng con hãy nhanh chóng chia tay với tên côn đồ kia! Nếu con không chịu, thì sau này không cần đến đây nữa."

Hải Nhã không gật đầu, cũng không lắc đầu, cô xoay đầu đi, tất cả trước mắt mơ hồ không rõ bỗng nhiên lại trở nên rõ ràng, mấy giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống trên mặt, trượt xuống, làm ướt vạt áo trước.

Mẹ phẫu phẫu rất thành công, sau khi phẫu thuật 5 giờ liền tỉnh, qua một vòng, đã có thể cởi xuống chụp dưỡng khí, dời vào phòng bệnh vô khuẩn.

Sau một vòng, Hải Nhã chăm sóc một ngày một đêm bên giường bệnh, cô tiều tụy đến đáng sợ, sắc mặt xám ngắt, nhưng ánh mắt lại rất sáng, vẻ mệt mỏi của thân thể ngược lại khiến tinh thần cô tỉnh táo hơn, lúc đầu mẹ còn nói một số câu oán hận cô hoặc là lời nói mạnh mẽ…, nhưng cô vĩnh viễn im lặng gật đầu, sau đó mẹ không nói nữa, bà cũng không biết nên nói gì, Hải Nhã như vậy, lần đầu tiên bà thấy.

"Nhã Nhã, con đang suy nghĩ gì vậy?" Mẹ nửa nằm trên giường bệnh, lo âu nhìn Hải Nhã, cô đang cúi đầu gọt táo, trước đây mấy ngày vỏ táo gọt cũng không được, nhưng qua mấy ngày ngắn ngủi đã có thể gọt được vỏ táo vừa dài vừa mỏng, cả một chuỗi dài, không hề đứt đoạn.

Hải Nhã không trả lời, cô đem quả táo cắt thành miếng nhỏ đặt ở trong chiếc đĩa đã được khử độc, găm vào chiếc nữa đã được khử độc, đưa đến trước mặt bà, khẽ mỉm cười: "Mẹ ăn chút táo đi."

Mẹ nhận lấy cái đĩa, cũng không ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, qua mấy ngày Hải Nhã cũng không nghỉ ngơi tốt, mái tóc dài mềm mại lúc này rối thành một nùi, xám xịt không ánh sáng, trong đôi mắt hằn tia máu, Mẹ cô lo lắng vừa muốn khóc: "Nhã Nhã, con trở về đi? Cố gắng ngủ một giấc."

Hải Nhã cười lắc lắc đầu: "Táo cần phải ăn ngay, để lâu sẽ xỉn màu."

"Con....con có phải hay không...." Mẹ muốn nói lại thôi, bà không chỉ một lần muốn hỏi Hải Nhã chuyện về tên côn đò kia, nhưng vẫn hỏi không được, chợt nhớ tới cái gì, bà nói: "Đúng rồi, dì Thẩm nói Thư Lâm đã xuống giường đi được rồi, con có thời gian đi thăm nó một chút?"

Hải Nhã ừ một tiếng, tự mình dùng nĩa xiên miếng táo đưa đến bên miệng bà.

Mẹ thử thăm dò, nhỏ giọng nói: "Nhã Nhã, đừng tùy hứng nữa, trở về tắm rửa đi, ngủ một giấc, ngày mai sức khỏe tốt lên thăm Thư Lâm một chút, qua chuyện này nó cũng đã trưởng thành hơn, chắc chắn sẽ không như trước đây nữa, trước đây không phải con rất thích nó sao?"

Hải Nhã chỉ cười, không phản đối cũng không đồng ý, từng miếng từng miếng từ từ đút cho bà ăn xong. Mẹ còn chưa cam tâm, lôi kéo tay của cô nhỏ giọng nói: "Lần này mẹ bị bệnh, nằm viện dùng thuốc đều là chú Đàm sắp xếp, con và Thư Lâm cùng nhau lớn lên, hai bên gia đình biết nhau, con...."

Nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên có người gõ cửa, Hải Nhã vội vàng đi tới mở cửa, thì ra là dì Thẩm đến thăm mẹ, Đàm Thư Lâm sau khi bị thương cũng ở nơi này, ở tầng cao hơn tầng 12, những ngày qua nghe nói cậu ta khôi phục rất nhanh, dì Thẩm đến thăm mẹ số lần cũng nhiều hơn.

Bà vừa thấy Hải Nhã đã kinh ngạc: "Nhã Nhã bao nhiêu ngày không có nghỉ ngơi? Mắt hồng như vậy!"

Hải nhã dụi dụi mắt, lắc đầu cười: "Con không mệt."

Dì Thẩm sờ sờ tóc dài của cô, rất yêu thương: "Vẫn là con gái tốt hơn, đứa con trai kia nhà chúng ta, chỉ biết gây sự phiền phức, bảo chúng ta đi theo nó để dọn dẹp."

Mẹ cô nói mấy câu khách sáo, dặn dò Hải Nhã: "Con về ký túc xá ngủ trước đi! Tối hôm nay cha con đến đây, còn có y tá, con không cần lo lắng! Ngày mai hãy đến."

Hải Nhã nghe lời rời đi, mẹ nhìn thấy cô đóng cửa lại, tiếng bước chân từ từ đi xa, mới chậm rãi thở dài, nhìn dì Thẩm cười khổ.

Dì Thẩm cười trấn an bà, "Người trở về là tốt rồi, ai không có tuổi trẻ ngông cuồng? Thời gian để con bé biết được con đường cần phải đi, bà đừng khí quá nhiều."

Mẹ than thở, khóc: "Tôi chỉ là không cam tâm, một đứa bé tốt, đã bị tên côn đồ kia dạy hư rồi! Thư Lâm đứa bé này tốt như vậy, con bé lại có bộ dạng này..."

Dì Thẩm cười nhạt: "Thư Lâm gây chuyện, là một đứa trẻ, chưa lớn cũng chưa hiểu chuyện, không trách được Hải Nhã thấy chướng mắt."

Mẹ cô nghe thấy lời này của bà không đúng, Hải Nhã gả vào nhà họ Đàm là tâm nguyện của tất cả mọi người, thiếu họ nợ ân tình, tiền bạc, ngoại trừ việc này họ lấy gì trả? Hơn nữa Hải Nhã trước kia rõ ràng thích Thư Lâm đến chết đi sống lại, vốn là vẹn cả đôi đường, tại sao lại biến thành như vậy? Bà không khỏi gấp gáp: "Con bé dám chướng mắt? Con bé bây giờ đã biết sai rồi, chắc sẽ không cùng tên côn đồ đó qua lại..."

Dì Thẩm cười ngắt lời bà: "Tôi không có ý đó, nhưng dù sao đây cũng là chuyện lớn cả đời của hai đứa trẻ, cái này không chịu, cái kia không muốn, về sau sống cùng nhau bất hòa thì làm sao?"

Mẹ còn muốn giãy dụa: "Hải Nhã luôn luôn nghe lời, con bé không biết...."

"Hai người làm vậy cũng làm tủi thân Hải nhã rồi." Dì Thẩm vỗ vai bà nói, "Con bé làm một đứa bé ngoan nhiều năm như vậy, cũng nên để con bé thở một chút. Tất cả mọi chuyện cứ để sau này tính, nếu như hai đứa nó có thể yêu nhau, điều này đương nhiên không thể tốt hơn."

Mẹ trong lòng vẫn không cam lòng, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, đáy lòng bà rốt cuộc vẫn còn chút oán giận Hải Nhã, môn đăng hộ đối không cần, tại sao muốn cùng một tên côn đồ sống chung vậy? Vết nhơ nay chỉ sợ nhà họ Đàm luôn nhớ, Thư Lâm nghĩ như thế nào? Mẹ Thư Lâm nghĩ như thế nào?

Bà thở dài một hơi, đứa con gái bà che chở trong lòng bàn tay, vẫn luôn dịu dàng nghe lời, là đứa con gái nghe lời bà, làm sao lại biến thành như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui