Hai năm sau.
Ban đêm khiến người ta bất an, Vệ Nghị Phong ở trong phòng làm việc, còn Đường Tâm thì đứng ngoài cửa, chần chừ đi tới đi lui. Kỳ thực không chỉ mỗi hôm nay mà là cả một tuần nay đã thế rồi, cô hầu như lúc nào cũng ở trong trạng thái nôn nóng, tâm lý bất an, ngay cả lúc làm việc cũng thường xuyên thất thần, khó có thể tập trung được, bởi vì toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt vào một chuyện liên quan đến mạng người . . . .
Đêm nay đã là ngày thứ ba cô đứng do dự trước cửa phòng làm việc của ông xã, mỗi lần định tiến lên gõ cửa thì lại rụt tay về, nhụt chí chỉ muốn quay về phòng ngủ, cứ như vậy mà đi tới đi lui, trên trán cũng rịn ra mồ hồi nóng, phút chốc lại muốn tiến lên, do dự hết lần này tới lần khác, rốt cục cô cũng lấy hết dũng khí để gõ cửa . . . .
“Vào đi.”
Cô đẩy cửa vào, lại hít sâu một hơi, sau đó đi tới bàn làm việc của ông xã, ôm chặt tâm tình hết sức bất an ——
“Ông xã, em có một chuyện muốn nói với anh, anh nghe xong có thể sẽ bị chấn động, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng anh cũng ngàn vạn lần đừng nên kích động, nhất định phải tỉnh táo nghe em nói.” Sắc mặt cô nặng nề, hai tay siết chặt, cả người có vẻ thấp thỏm không yên.
“Được.” Anh khẽ mỉm cười, có chút khó hiểu nhìn vẻ mặt của bà xã mình cứ như đang chuẩn bị đi tháo bom.
Nhìn anh cười, trái tim cô lại như bị treo lên cao, chỉ sợ sau khi nghe xong những lời cô sắp nói thì nụ cười này của anh cũng biến mất, từ nay về sau sẽ không được nhìn thấy nữa . . . .
“Là . . . Ờ . . . Ừm . . .” Cô nuốt nước bọt, ấp úng nửa ngày mà không nói được một câu hoàn chỉnh.
“. . .?” Anh nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, tâm tình cũng trở nên lo lắng bất an, kỳ thực mấy ngày nay anh vẫn luôn mơ hồ cảm thấy hình như cô đang có chuyện gì đó, nhưng anh hỏi thế nào thì cô vẫn mạnh miệng bảo là không có gì, bây giờ xem ra có lẽ là cô thật sự đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, dựa theo kinh nghiệm của anh. . . .
Không phải là người nhà của cô lại gây ra chuyện rắc rối động trời gì, cần cô phải đi giải quyết hậu quả chứ?
“Anh nghe xong thì không được giật mình đấy.” Cô lại tiêm thêm một mũi an thần, cũng không biết lời này là đang nói cho anh nghe hay là đang tự an ủi chính mình, bởi vì cô thật sự lo lắng phản ứng của anh sau khi nghe xong chuyện này.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Gấp chết người ta rồi! Cứ bảo anh không cần phải giật mình, anh nghe mấy lời này thì trong lòng đã khẩn trương muốn chết.
Cô lại hít một hơi thật sâu . . . Được rồi, dù sao duỗi đầu là một đao mà rụt đầu cũng là một đao ——
“Em có thai rồi.” Cô bất chấp, lớn tiếng tuyên bố, sau đó nín thở, nhìn chằm chằm vào phản ứng của anh.
Anh khẽ sửng sốt, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ, rồi lại chậm rãi đứng lên, cũng không chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt cô: “Thật sao?”
Cô sợ hãi gật đầu, biết rõ là chuyện này không thể tưởng tượng nổi, cô cũng bị dọa đến mềm nhũn cả chân . . . .
Anh vòng qua bàn làm việc, lại giống như đang cố gắng đè nén cảm xúc kích động một cách khó khăn, vẻ mặt vô cùng phức tạp, anh chậm rãi, bước từng bước đi về phía cô. . . .
“Có thật không?” Anh đặt hai tay lên bả vai của cô, không dám tin, hỏi lại lần nữa.
“Ừ. . .” Cô khẽ cắn môi, vừa muốn bật khóc lại vừa muốn hét lên, vốn đã nghĩ kỹ phải giải thích và phân tích thế nào cho anh hiểu, nhưng giờ phút này tất cả mọi thứ đều nghẹn lại trong lòng.
Cô hiểu rõ là anh rất khó tiếp nhận cái tin tức đột ngột này, nhìn dáng vẻ không nói nên lời của anh —
“Chuyện này... thật sự... thật sự là... Quá tuyệt vời! Bà xã!” Anh mừng như điên ôm chầm lấy cô, giọng nói sung sướng, vô cùng kích động.
“...” Cô choáng váng, ý thức tình huống lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mình.
Thế nhưng anh lại cười toe toét, ôm chặt cái ‘người đầu gỗ’ này vào trong ngực, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh...
Anh đút cơm cho bà xã, giúp bà xã tắm rửa, lại ghé đầu vào bụng bà xã, lắng nghe nhịp đập của thai nhi, bà xã nằm trong lòng anh, nghe anh kể chuyện, bọn họ cùng nhau tản bộ trong công viên, ra bờ biển tán gẫu, lại cùng nhau trang trí phòng cho cục cưng...
“Đây không phải là mơ đúng không?” Vừa nghĩ tới mấy tháng tiếp theo cô sẽ hoàn toàn thuộc về anh, không có bất kỳ công việc hay thông báo nào có thể quấy rầy —
Tuy rất bất ngờ, nhưng giờ phút này, cảm xúc của anh thật sự giống như người ta vẫn thường hay nói... Có một đám bươm bướm đang bay lượn trong đầu nha!
“Không phải.” Cô buồn bực trả lời, một nửa ý thức vẫn chưa trở về.
“Em không gạt anh đúng không?” Anh thật sự cảm thấy như mình đang nằm mơ, nếu không thì sao anh lại có thể gặp được một chuyện may mắn như vậy?
“Không có.” Cô càng trả lời thì trong lòng càng thấy bực, nghĩ thầm không biết có phải dạo này áp lực công việc của ông xã quá lớn hay không, vậy nên phản ứng mới khác thường như vậy.
Anh buông cô ra, liên tục hôn cô vài cái, hôn đến trong lòng cô cũng cảm thấy hoảng sợ...
“Anh... hình như rất cao hứng?” Cô nhíu mày, thật sự không hiểu tại sao anh lại có vẻ mặt này.
“Đó là đương nhiên.” Đây chính là điều tốt đẹp nhất thế giới nha! Chẳng lẽ cô không nhing thấy ngay cả chim bồ câu hòa bình cũng đang vỗ cánh ở trên đầu anh hay sao?
Trong lòng anh ngập tràn vui vẻ kéo cô ngồi xuống ghế, còn anh thì ngồi xổm xuống trước mặt cô, không kìm được vui mừng mà vuốt ve chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, tưởng tượng nơi này sẽ dần dần nhô ra, nghĩ thầm từ giờ trở đi mình phải cẩn thận chăm sóc cho bà xã yêu dấu mới được. Haha!
Cô chớp mắt vài cái, nhịn không được mà hỏi anh: “Nhưng anh không thấy việc em mang thai rất kỳ lạ sao?”
Anh quên mất chuyện mình đã thắt ga-rô rồi à? Sao lại có thể cao hứng như vậy...
Anh sững sờ, nheo mắt lại, gãi gãi đầu, lúc này vẻ mặt mới trở nên nghiêm trọng, khẽ kéo tay cô —
“Bà xã, anh nói với em một chuyện, chuyện này em nghe xong có thể sẽ rất kinh ngạc, nhưng em ngàn vạn lần đừng quá kích động, sẽ ảnh hưởng đến cục cưng.” Anh rất thận trọng nhắc nhở cô bây giờ không thể tức giận được.
Anh cũng hít sâu một hơi, thừa nhận với cô — “Thật ra năm ngoài, lúc em đang quay phim, anh đã đi phẫu thuật thông ống dẫn tinh rồi.” Vậy nên cô mang thai là điều dĩ nhiên, hơn nữa còn là một chuyện vui trọng đại không dễ có được.
“Cái gì? Vậy tại sao anh lại không nói sớm cho em biết?” Cô nghe xong thì suýt chút nữa nhảy dựng lên, thế nhưng anh lại nhanh tay đè lại, muốn cô bình tĩnh.
“Bởi vì thời gian thắt ga-rô càng lâu thì tỉ lệ thụ thai sau khi phẫu thuật càng thấp, anh sợ nếu như không thành công thì nói ra sẽ chỉ làm em thất vọng.” Sắc mặt anh khó chịu, thấp thõm không yên, hàng lông mày nhíu lại dường như có chút vui buồn đan xen, nói rõ tâm tình phức tập khi anh đã từng mong chờ nhưng rồi lại sợ bị tổn thương, khiến người ta không nỡ trách móc nặng nề.
Dù sao muốn thông ống dẫn tinh cũng không đơn giản như việc tháo dây giày, ngoại trừ việc phải tiến hành vi phẫu phức tạp, kéo dài mấy tiếng đồng hồ, chịu đựng nỗi đau trên da thịt thì sau khi phẫu thuật cũng không chắc chắn là có thể thụ thai, vậy nên anh cũng không dám quá vui mừng.
“Nhưng chuyện quan trọng như vậy thì anh cũng phải nói cho em biết một tiếng chứ, hại em mấy ngày nay lo lắng muốn chết, sợ anh cho rằng... cho rằng...”
Cô níu lấy áo anh, nghẹn ngào nói không nên lời, từ sau khi biết được mình mang thai, tâm tình của cô lại vui buồn lẫn lộn, vui vì trong bụng đã có một sinh mệnh nhỏ, nhưng lại sợ sau khi anh nghe được thì sẽ hiểu lầm cô ở bên ngoài làm chuyện gì có lỗi với anh, mỗi ngày cô đều trôi qua trong hoảng loạn, trái tim lại thấp thỏm lo âu, vừa rồi lúc đứng ngoài cửa vẫn còn lo lắng, không biết sau khi nghe xong thì anh sẽ có phản ứng thế nào...
Kết quả dĩ nhiên là cô lại vô duyên vô cớ tự hù dọa bản thân! Hức... Cảm giác chua xót từ trong lòng xộc lên sống mũi, tất cả cảm xúc tích tụ trong lòng mấy ngày qua đều hóa thành nước mắt, trào ra khỏi khóe mi...
Anh vội vàng lau nước mắt cho cô, lại đau lòng ôm cô vào trong ngực.
“Chẳng phải chúng ta đã nói là sẽ luôn tin tưởng nhau, không thể tùy tiện nghi ngờ đối phương sao?” Anh dịu dàng dụ dỗ, không hề đoán được là cô sẽ lo lắng thế này, chỉ cho rằng khi cô biết mình mang thai thì nhiều lắm cũng chỉ giật mình mà thôi. Xem ra là anh đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, hơn nữa, kỳ thực lúc trước anh cũng không ôm quá nhiều hy vọng đối với chuyện này, thế nhưng quá bình tĩnh lại quên mất tâm tư của phụ nữ so với đàn ông còn đa cảm hơn nhiều.
“Chuyện này khác, nếu đổi lại là anh thì anh có lo lắng không?” Cô vừa khóc vừa đánh anh hai cái, trách anh giấu giấu giếm giếm, hại cô mấy ngày nay sợ chết khiếp.
Tức chết mất! Cái người đàn ông này, chẳng lẽ anh không biết trong lòng cô, anh quan trọng thế nào sao? Cũng bởi vì rất yêu thương anh cho nên cô mới lo lắng, sợ anh hiểu lầm!
“Không đâu, bởi vì anh biết rõ vợ anh yêu anh nhiều như thế nào, cô ấy nhất định sẽ tin tưởng đó là kỳ tích của tình yêu.” Anh cầm tay cô, cường điệu lời thề son sắt rằng mình rất có lòng tin với cô, vì anh đã từng hứa từ nay về sau sẽ hoàn toàn tin tưởng và ủng hộ cô.
“Có cái rắm ấy, chồng em là một thùng dấm kiêm vạc xăng khổng lồ, nếu biết em mang thai lúc còn thắt ga-rô mà không phóng hỏa thì mới là kỳ tích đấy.” Cô rất không khách khí bác bỏ lời nói của anh, cười nhạo anh rõ ràng là một người dễ phát hỏa, vậy mà miệng còn nói khoác như kiểu mình rất độ lượng, thật là khiến cô vừa tức giận vừa buồn cười.
“Oa, bà xã của anh ngay cả lúc mắng người cũng rất gợi cảm nha!” Anh khoa trương nhướng mày, lại còn da mặt dày mà ôm chầm lấy cô, cũng không ngại để cho vợ yêu ‘sỉ vả’ vài câu, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
“Mồm mép tép nhảy.” Cô hờn dỗi liếc anh một cái, nhưng rồi vẫn bị anh chọc cười. Khóc cũng đã khóc rồi, áp lực trong lòng cũng tiêu tan hết, bây giờ rốt cuộc cô cũng có thể an tâm hưởng thụ niềm vui sướng của người làm mẹ.
Cô kéo anh ngồi lên trên ghế, sau đó tự mình ngồi xuống đùi anh.
“Chẳng phải lúc trước anh nói không thích trẻ con sao?” Cô còn cho là anh không thích làm baba cơ đấy, sao bây giờ lại tốn công tốn sức gạt cô để đi ‘thông ống’ thế này?
“Đó là lúc trước, bây giờ anh muốn có một đứa con gái xinh đẹp như em.” Anh khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, cảm thấy cuộc đời anh cũng vì sự xuất hiện của cô mà thay đổi, khiến cho anh có ý nghĩ muốn để cho tình yêu này tiếp tục đơm hoa kết trái.
Với lại, tuy ngoài miệng cô đều nói không sao cả, nhưng kỳ thực anh vẫn nhìn ra được, thỉnh thoảng trông thấy trẻ con thì trong mắt cô lại ánh lên một tia khát vọng, nhưng dần dần lại chuyển thành một tia mất mát. Mỗi lần như vậy, anh lại cảm thấy có chút áy náy với cô . . . .
Huống hồ sinh con còn có thể được cộng thêm một khoản ‘lãi’ có giá trị không nhỏ, đó chính là bà xã của anh có thể tạm rời khỏi ống kính, ngoan ngoãn ở nhà với anh mấy tháng, ôn lại thế giới ngọt ngào của hai người. Nói thật ra, tuy anh không phản đối cô ra ngoài làm việc, nhưng thời gian gần gũi của hai người rất ít, điều này vẫn luôn khiến anh cảm thấy có chút ấm ức, có lúc lại cảm thấy rất cô đơn . . . .
“Nhưng em muốn có một bé trai đẹp trai giống anh cơ.” Cô cảm động mỉm cười nhìn anh. Trong lòng cũng muốn sinh một đứa con trai giống anh để yêu thương, tạo thành một gia đình nhỏ như cô vẫn hằng ao ước.
Cô cảm thấy hạnh phúc muốn khóc! Thật là đa sầu đa cảm mà . . . Chẳng lẽ mới mang thai năm tuần mà tâm tình đã bắt đầu thay đổi rồi sao?
“Trai hay gái cũng được, chỉ cần là em sinh thì anh đều thích.” Anh vòng tay ôm cô, vuốt ve cái bụng vẫn còn bằng phẳng, cảm thấy cuộc đời mình vào khoảnh khắc này giống như càng trở nên rực rỡ.
Bởi vì có cô, bởi vì sự xuất hiện của cô nên cuộc đời anh mới được trọn vẹn, trong chớp mắt, anh từ một ông chồng lãng tử đã thăng cấp lên làm baba rồi, bỗng chốc có cả vợ lẫn con, thật sự là muôn màu muôn vẻ, khiến người ta không cười ngây ngốc cũng rất khó nha! Ha ha ha….
“Em cũng vậy.” Cô ôm cổ anh, tựa đầu vào vai anh, bờ môi hé ra một nụ cười hạnh phúc, không ngờ trong lúc vô tình, cuộc hôn nhân tưởng chừng như không có tương lai này cũng đã trôi qua hai năm, mà cô bây giờ lại vẫn bởi vì người đàn ông này mà cảm thấy hạnh phúc, đây quả thực là một sự may mắn, thật may vì lúc trước người cô đụng phải lại là anh.
“Đúng rồi, tháng trước em đi diễn ở Hồng Kông, lại trùng hợp ở trong khách sạn mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên đấy.” Cô đột nhiên nhớ ra.
“Trùng hợp vậy à.” Anh mỉm cười, nhớ tới dáng vẻ lần đầu gặp cô, đầu tóc rối bời nhưng cũng thật xinh đẹp….
“Ừ, ông chủ hào phóng chứ sao, nhưng mà lúc đó sao anh lại xuất hiện ở đó vậy?”
Cô tò mò ngẩng đầu hỏi anh.
Anh khẽ giật mình trong lòng! Trên trán toát ra hai giọt mồ hôi lạnh…. “Bởi vì hôm đó… anh đến đó uống rượu.” Ngẫm lại, giữa hai vợ chồng với nhau, thỉnh thoảng cũng phải giữ một chút bí mật nho nhỏ, đây cũng là vì suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng cô nha!
“Vậy à…” Nhưng nhìn ánh mắt của anh, sao cô cảm thấy như đang có ẩn tình thế nhỉ?
Đường Tâm cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt có chút kỳ quái của ông xã, thật ra cô cũng không muốn tính sổ với anh những chuyện trước khi kết hôn, hơn nữa, có đôi lúc giải ngu cũng là một nhân tố tạo nên hạnh phúc. Nhưng mà trong lòng cô vẫn không thể bỏ qua cái thái độ đáng đánh đòn này nha….
“Ông phairem cảm thấy sinh con gái tốt hơn.”
“Vì sao?”
“Vì em nghe nói lúc mang thai con trai thì vóc dáng của người mẹ cũng sẽ thay đổi, mà em không thể để vóc dáng mình thay đổi được, nếu không sau này anh không cần em nữa, cơ hội tái hôn của em sẽ suy giảm trầm trọng nha.” Cô thận trọng xoa xoa khuôn mặt của mình, âm thầm quan sát vẻ mặt cứng ngắc của ông xã, trong lòng lại âm thầm cười trộm.
“Em vừa mang thai mà đã nghĩ tới chuyện tái hôn?” Thật to gan! Cô gái này ỷ trong bụng có cục cưng thì anh không dám tùy tiện to tiếng với cô đúng không?
Haha! Cô đúng là không sợ đấy… “Việc gì cũng phải đề phòng chứ sao.” Cô giả vờ nói một cách thoải mái.
“Chuyện này là ngoại lệ, vậy nên em đừng có suy nghĩ lung tung, ngoan ngoãn ở nhà chờ đến lúc sinh là được rồi.” Anh trợn mắt nhướng mày, nhỏ giọng cảnh cáo cô đừng mơ tưởng hành động thiếu suy nghĩ.
“Làm gì mà đã ở nhà chờ sinh sớm như vậy, em vẫn còn nhiều công việc chưa làm xong đâu! Xem ra phải giải quyết hết trước khi bụng nhô ra mới được…” Đúng nha, suýt chút nữa thì cô đã quên mất một việc quan trọng. Đột nhiên mang thai sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch làm việc của cô.
“Em còn muốn ra ngoài làm việc?” Thế giới ngọt ngào của hai người trong nháy mắt liền sụp đổ! Mà kế hoạch nhân dịp này đi hưởng tuần trăng mật cùng vợ yêu cũng đã tan thành mấy khói….
“Nếu không thì thế nào?” Cô liếc mắt nhìn vẻ mặt không cam lòng của ông xã, trực giác lại cảm thấy có chút kỳ quặc.
“Không có gì, anh chỉ muốn em cẩn thận một chút, trong bụng còn có cục cưng. Hi hi…” Anh thức thời nở nụ cười, không dám đánh giá thấp chỉ số thông minh của vợ yêu để rồi phải tự đào hố chôn mình. Nếu bị vợ yêu phát hiện mình hy vọng cô ngoan ngoãn ở trong nhà dưỡng thai, chỉ sợ cô lại chiến tranh lạnh với anh mất! Chuyện này tuyệt đối không được….
“Em biết rồi.” Cô mặt mày tươi rói ôm lấy cổ anh, bảo đảm trong mọi việc mình nhất định sẽ suy nghĩ cho đứa bé trong bụng trước, bảo vệ kết tinh tình yêu của bọn họ thật tốt, không để cho lần phẫu thuật này của anh trở nên vô ích.
“Ông xã, nếu để em tái hôn thêm lần nữa ___________”
“Em còn dám nói à!” Anh thật sự muốn phát hỏa!
Cô cười rạng rỡ, hôn lên môi anh.
“Em vẫn muốn gả cho anh.”
Anh sửng sốt một giây, lại lập tức trở nên vui vẻ, hớn hở tiếp nhận nụ hôn đính ước này, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, cũng ôm trọn niềm hạnh phúc thuộc về bọn họ.
Mặc kệ bên ngoài suy nghĩ thế nào về cuộc hôn nhân này, bọn họ vẫn tiếp tục nắm chặt tay nhau, cùng bước trên con đường hạnh phúc của riêng mình, tiếp tục đi về nơi cầu vồng phía trước….
Dĩ nhiên, mấy tháng sau sẽ còn thêm một đôi bàn chân nho nhỏ…. Bởi vì chuyện xưa của hoàng tử và công chua vẫn còn tiếp diễn nha.
“Bà xã, anh nguyện ý, một trăm lần nguyện ý tái hôn với em….”
- END -