Tặng Em Thế Giới Của Anh


***

Đã hơn bảy giờ sáng rồi mà trời vẫn chưa chịu thức giấc khiến tôi đâm lười nhác, gác đề cương qua một bên, tôi chống cằm nhìn những đám mây đen ì ạch lê thân mình đi lướt ngang qua khung cửa sổ. Tuy không có ý body shaming gì tụi nó nhưng với thân hình ục ịch chắc nịch như vậy dám cá hôm nay sẽ là một ngày ngập nước cho xem.


Cũng nên mưa cho bằng hết đi để dành nắng cho những ngày cuối tuần diễn ra Hội Khỏe nữa chứ. Không thì công sức chăm lo hậu cần cho đám trẻ trong lớp này của tôi đổ cho chó gặm à?

"Chi!"

Tiếng gọi thất thanh kéo tôi rơi tõm từ chín tầng mây xuống đất. Còn đương lôm côm chưa kịp bò dậy đã trông thấy bản mặt hình sự của thằng Phan lớp phó văn thể mỹ lăm lăm nhìn mình. Tôi nhăn nhó, cố nặn ra một nụ cười thảo mai.

"Dạ bẩm quan tìm con có chuyện chi ạ?"


Phan liếc mắt nhìn tôi như sinh vật lạ, môi trề muốn rớt xuống cằm, giọng đanh đá phê phán.

"Mày tẩu hỏa nhập ma thì nói một tiếng, tao còn biết đường gọi nhà thương điên."

"Ừ gọi đi." Tôi thở dài ngao ngán, nghía mắt quá chồng sách xếp cao hơn cả đầu trước mặt mà khóc không thành tiếng - "Vào nhà thương điên rồi tao khỏi phải thi đại học nữa."

Bất chợt, Phan kí lên trán tôi một cái rõ đau.

"Mày tỉnh chưa?"

Tôi vừa xoa tay lên chỗ đau vừa trừng mắt hung tợn: "Đầu tao là để thờ cha thờ mẹ, ai cho mày đụng vô? Mày có tin tao phun nước miếng vô người mày không?"


"Má, vừa điên vừa dơ."

Phan giật thót lùi người tránh ra rõ xa như sợ tôi lên cơn làm thật vậy. Thôi nào, tôi chỉ đang đùa thôi chứ tôi vẫn nhận thức được mấy trò mất vệ sinh ấy chỉ dành cho bọn con nít chưa cai sữa mẹ mà.

"Gu thằng Vương đúng lạ ghê hà."

Phan tinh quái đệm thêm một câu bình luận làm tôi nghẹn họng.

Cái hôm mà Hoàng và Vương suýt chút đánh nhau trong lớp vô tình thay đã kéo tôi vào giai thoại để đời về một nữ sinh được hai hotboy của trường giành giựt tới mức tan vỡ cả tình bạn hơn chục năm của mình. Kiểu mô tuýp kinh điển cổ lổ sĩ này tuổi đời còn già hơn chúng tôi nhiều, vậy mà chẳng hiểu sao một gen Z đầy sáng tạo lại có thể điên đảo vì nó.

À, thực tế cũng có một chút đột phá, khi thay vì ghép cặp tôi với Vương hoặc tôi và Hoàng thì giờ đây nhân vật chính chỉ xoay quanh hai người bọn họ, còn tôi chỉ là một nhỏ bánh bèo đáng tội nghiệp bị đem ra làm bức bình phong để hai cậu ta có cớ ghen tuông vì nhau.

Chậc, drama rơi ở nhà người ta thì còn vui chứ mà rơi trúng đầu mình, ôi chao phải nói là xui tận mạng. Tôi đã cố thu mình lại ở góc lớp, tránh gia nhập vào bất cứ cuộc trò chuyện nào có dính líu đến tên mình rồi mà thằng Phan vẫn cứ đu theo cà khịa. Cái thằng chẳng có xíu tinh tế gì hết.

Tôi đâm cáu bẳn liếc Phan, nếu lúc này có được viên thuốc cải lão hoàn đồng của Conan thì tôi cũng chẳng ngại ngần đổi 12 năm đèn sách để được một lần chơi dơ, phun nước miếng nó thật. Chắc có lẽ cảm nhận được sát khí ngùn ngụt từ tôi, Phan đâm ra dè dặt hơn, rón rén đi tới đặt xuống trước mặt tôi tờ danh sách thi đấu của lớp rồi chỉ tay vào ô trống duy nhất còn sót lại, dịu giọng hỏi han.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận