Tàng Hạ


Tối ngày lễ Giáng Sinh, Hướng Noãn đi cùng Lạc Hạ đến quán Bồ Đào Lí.
Vì đêm nay Trần Gia Gia sẽ lên sân khấu hát nên cô có hỏi trước xem Hướng Noãn có thời gian đến không.
Hướng Noãn quả thật không bận bịu cái gì nên mới cùng Lạc Hạ lái xe đến đây.
Hai người khoác tay nhau đi vào trong quán, tìm một bàn có vị trí đắc địa, ngồi xuống rồi cởi áo khoác đặt sang bên cạnh.
Vừa ngồi xuống không lâu, một bóng người đã đi sang bên đây, không có chút ngại ngùng nào ngồi vào bàn của bọn họ.
Hướng Noãn ngồi cạnh Lạc Hạ trên sô pha, Lạc Hạ vòng tay ra phía sau Hướng Noãn ôm eo cô.
Hướng Noãn bắt bàn tay còn lại của anh sang niết niết chơi đùa.
Ngay lúc đối phương ngồi xuống phía đối diện, hai người đồng loạt ngẩng mặt nhìn lên.
Dư Độ gác khuỷu tay lên bàn chống cằm, cười đầy ẩn ý nhìn Hướng Noãn và Lạc Hạ.
“Đây là lần tiên tớ thấy người ta đến quán bar để yêu đương đấy.” Dư Độ chế nhạo.
Lạc Hạ cười hừ, hỏi lại: “Thế cậu đến đây làm gì?”
Dư Độ thở vắn than dài, “Đang tạm thời trốn nhà đi đó chứ.”
“Không giấu gì hai người,” Anh chàng thở dài: “Tớ đang bị người nhà giục kết hôn ghê lắm.”
“Nhưng tớ cũng đâu có bài xích cái việc đi xem mắt đâu chứ, một tuần đi tận hai ba lần luôn rồi, đi xong còn chủ động nhờ cha mẹ sắp xếp thêm nữa đó.”
“Mà cuối cùng có tìm được ai đâu, dù sao cũng đâu thể vớ đại một người ngoài đường ngoài xá kéo vào cục dân chính kết hôn luôn đâu cơ chứ?”
Hướng Noãn nghe Dư Độ kể khổ, vừa đau lòng vừa buồn cười.
Một tuần đi tận hai ba lần mà cũng không tìm được nửa kia thì cũng thảm quá rồi đi.
Lạc Hạ cười ra tiếng không hề nể mặt anh chàng.
Anh gọi phục vụ mang rượu đến, gọi cho Hướng Noãn một ly nước trái cây.
Dư Độ nói với Hướng Noãn: “Cậu uống nước trái cây làm gì á, tới quán bar phải uống chút rượu mới là chuẩn bài!”
Hướng Noãn cười lắc đầu, còn chưa kịp lên tiếng Lạc Hạ bên cạnh đã nói ngay: “Noãn Noãn bị dị ứng với cồn không uống rượu được.”
Từ sau sinh nhật Lạc Hạ ai cũng đều bận việc người nấy nên nhóm bọn họ chẳng hẹn nhau thêm hôm nào nữa, Dư Độ vẫn luôn không biết chuyện Hướng Noãn dị ứng với cồn.
Nghe được câu nói của Lạc Hạ, anh kinh ngạc chớp mắt rồi mới nói: “Vậy không nên uống thật, lỡ xảy ra chuyện gì thì lại chết dở.”
Trong lúc ba người trò chuyện với nhau, Trần Gia Gia đi đến.
“Hướng Noãn!” Trần Gia Gia cao giọng chào Hướng Noãn, sau đó cười cười gật đầu với Lạc Hạ: “Chào cậu.”

Lạc cũng hơi gật đầu chào lại: “Xin chào.”
Trần Gia Gia vừa lại gần đã thấy tư thế thân mật của hai người bọn họ, nhanh chóng sáng tỏ, tuy ghế sô pha vẫn còn trống chỗ nhưng Trần Gia Gia cũng không muốn ngồi sang bên đó với đôi tình nhân đang yêu nhau nồng nhiệt này.
Cô quay mặt nhìn sang phía Dư Độ rồi nhìn lại chỗ Lạc Hạ với Hướng Noãn ngồi, cười hỏi: “Bạn hai người à?”
“Ừ,” Hướng Noãn giới thiệu: “Đây là Dư Độ, bạn học cấp ba của tớ.”
Sau đó giới thiệu Trần Gia Gia với Dư Độ: “Đây là Trần Gia Gia bạn tớ, cô ấy là ca sỹ thường trực của quán bar này.”
Dư Độ đứng dậy chào hỏi với Trần Gia Gia rồi hai người ngồi chung một bên.
Nhân viên phục vụ mang rượu đến, Hướng Noãn nhận ly nước trái cây Lạc Hạ đưa sang cho mình.
Trần Gia Gia đột nhiên kinh ngạc kêu lớn: “Hướng Noãn, hai người………”
“Ai…..” Cô nàng dài giọng than một tiếng rồi ghẹo: “Nhẫn kim cương to kiểu này, trông còn bắt mắt hơn cả ánh đèn flash trên đầu tớ luôn đấy.”
Lúc này Dư Độ mới chú ý tới chiếc nhẫn trắng sáng trên ngón áp út của Hướng Noãn.
Anh chàng “Trời má” một tiếng, “Anh Hạ cầu hôn rồi à? Hai người tiến triển nhanh tới vậy sao?”
Lạc Hạ đang bận rót rượu hơi chau mày bật cười: “Mau à?”
Dư Độ tiếp lời: “Tháng 6 cậu về nước, giờ tháng 12 mà đã cầu hôn luôn rồi?”
Lạc Hạ đưa cho Trần Gia Gia một ly, rót rượu cho Dư Độ, cuối cùng mới tự rót cho bản thân.

Anh nghe nói thế thì cười cười bảo: “Cũng nửa năm rồi, không mau.”
Dư Độ: “……..”
“Tớ còn đang đau khổ đi xem mắt mà hai cậu đã có kế hoạch kết hôn luôn rồi.”
“Nhớ chừa vị trí phụ rể cho tớ đấy nhá, không chừng sẽ lây được chút phúc khí trong lễ kết hôn để còn gặp được vợ nữa.”
Hướng Noãn cười ra tiếng.
Sau đó mấy người bọn họ cùng nâng ly.
Trần Gia Gia nửa đùa nửa thật nói: “Mượn ly rượu này chúc hai người tân hôn vui vẻ nhé!”
Dư Độ gào lên: “Chúc tân hôn luôn hả? Tớ thật sự sắp cay tới chết đây này.”
Trần Gia Gia buồn cười bảo: “Đã cầu hôn thành công rồi mà, từ giờ tới hôn lễ chắc sẽ không lâu đâu.”
Hướng Noãn chỉ cười không nói gì, Lạc Hạ nghe hai người còn lại tôi một câu anh một câu cũng không ừ hử gì, cười cười cụng ly rồi uống một hơi cạn sạch phần rượu của mình.
Vì câu tân hôn vui vẻ của Trần Gia Gia mà cạn hết ly rượu.

Dư Độ nhìn Hướng Noãn và Lạc Hạ một chút rồi hỏi: “Hai người định bao giờ tổ chức hôn lễ?”
Lạc Hạ cười trả lời: “Vừa định nói cho cậu biết.”
“Ừ, sẽ chừa vị trí phù rể cho cậu hít chút vận may.”
“Ok.” Dư Độ nâng ly, cụng riêng với Lạc Hạ một cái.
Ít lâu sau, Trần Gia Gia phải lên sân khấu hát nên mới rời bàn trước để đi chuẩn bị.
Thêm một lát nữa, Dư Độ nhìn Trần Gia Gia đứng giữa sân khấu ăn ý hát theo tiếng nhạc đệm từ dàn nhạc phối hợp phía sau.
Giọng hát cô nàng không phải là kiểu dịu dàng mềm mại mà là kiểu dày dặn có lực, nghe rất nổi bật, bài hát cũng rất hợp với chất giọng của cô.

Dư Độ ngây người nhìn Trần Gia Gia một hồi lâu.
Đợi khi Trần Gia Gia hát xong bài, đi về bàn bọn họ ngồi xuống.

Dư Độ rất nhiệt tình khen: “Cô hát hay lắm.”
Trần Gia Gia cười, “Tôi cũng cảm thấy thế.”
Dư Độ không ngờ cô gái trước mắt mình lại bạo dạn đến thế nên hơi sửng sốt, sau đó cười cười.
Trần Gia Gia nói xong thì rót thêm rượu vào ly của mình, muốn cụng ly với anh, Dư Độ cầm ly rượu lên cụng với cô, lúc đang ngửa đầu uống rượu thì nghe cô nàng nói: “Cảm ơn anh đã khích lệ.”
Hôm nay Bồ Đào Lí có chương trình cho khách lên sân khấu để hát, nhưng là hoạt động có thu phí.
Lạc Hạ ghé vào tai Hướng Noãn thì thầm, sau đó anh chàng đứng dậy đi khỏi bàn.
Trần Gia Gia và Dư Độ khó hiểu nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Hướng Noãn.
Dư Độ hỏi: “Anh Hạ đi đâu thế?”
Hướng Noãn hất cằm về phía sân khấu. 
Trần Gia Gia và Dư Độ quay người nhìn sang, thấy Lạc Hạ đang đứng trên sân khấu đưa lưng về phía bọn họ trao đổi gì đó với ban nhạc của quán.
Kế đó, anh xoay người cầm microphone.
Lạc Hạ nhìn xuống dưới sân khấu, ánh mắt chỉ hướng về một mình Hướng Noãn.

Anh dịu dàng cười với cô, Hướng Noãn cũng cười, bên tai còn loáng thoáng nghe được câu nói ban nãy anh thầm thì với mình.

“Bài hát tiếp theo anh sẽ tặng em làm quà Giáng Sinh.”
Lạc Hạ quay đầu lại gật đầu ra hiệu cho vài vị nhạc công phía sau, nhạc dạo chầm chậm vang lên trong không gian quán.
“Hôm đông chí / Mưa vần vũ từ suốt cả ngày dài……..” (1)
Giọng hát anh trầm thấp, mang theo khẩu âm vùng Quảng Đông tiêu chuẩn hấp dẫn không ít khách ngồi trong quán.
Hướng Noãn không chớp mắt nhìn anh, ý cười trên môi vẫn không tắt.
Người đàn ông có dáng vẻ đĩnh đạc hào sảng đứng giữa sân khấu.

Ăn mặc áo len màu xám cao cổ, vai rộng eo hẹp, chân dài được bọc trong lớp quần đen cắt may khéo léo, cả người bộ lộ cái khí chất lười biếng mà văn nhã dịu dàng.
“Một nghìn loại ái tình, có loại sẽ cần phải tưới bằng nước mắt / Sự dịu dàng cằn cỗi ấy rồi sẽ lại đâm chồi……Tôi biết ngày sau sẽ chẳng có được cuộc gặp gỡ nào tuyệt diệu hơn thế nữa.” (2)
Lạc Hạ luôn chăm chú nhìn Hướng Noãn, cặp mắt hoa đào xinh đẹp rạng ngời của anh cũng chỉ chứa mỗi hình bóng cô.
Thật ra lý do anh muốn lên sân khấu rất đơn giản, vì từ trước tới nay anh chưa từng đứng trên sân khấu hát cho cô một bài nào hết cả.
Giờ đây, anh muốn hát cho cô nghe, muốn nghiêm túc hát tặng cô một bài hát.
Những người xung quanh thật ra chỉ là hưởng lây mà thôi.
Sau khi kết thúc bài hát này, Hướng Noãn nghĩ Lạc Hạ sẽ đi xuống, nhưng anh chỉ nhìn cô cười nói tiếp: “Bài tiếp theo là vì muốn tạo bất ngờ cho em.”
Lạc Hạ không nói rõ “em” mà anh nói là đang ám chỉ ai.
Tuy người trong quán bar không hiểu, nhưng Hướng Noãn, còn có Dư Độ và Trần Gia Gia ngồi cạnh thì rất rõ ràng.
“Em” trong miệng Lạc Hạ, là Hướng Noãn.
Lúc Hướng Noãn còn đang kinh ngạc nhìn anh thì dàn nhạc phía sau Lạc Hạ đã bắt đầu hòa tấu nên một điệu nhạc mới.
“…….Ngày hôm ấy / Phút giây ấy / Cảnh tượng ấy / Em xuất hiện trong sinh mệnh tôi / Từ đó về sau / Trong cuộc sống này / Tôi như sống lại một lần nữa……Cùng em trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông / Nắng gắt cùng mây trắng / Em kề bên tôi….” (3)
Hướng Noãn đã từng nghe qua bài hát này rồi, là Nếu Như Ta Chưa Từng Gặp Gỡ của Mayday.
Đoạn trước anh đều hát theo lời bài gốc, đến câu hát cuối cùng, Lạc Hạ không dấu vết sửa lời.
“Ngày nào đó / Giây phút nào đó / Nhịp thở nào đó / Ta nhất định sẽ chẳng chia lìa / Mà tôi / Từ sâu thẳng đáy lòng / Trong từng trang tự truyện / Đều luôn có em / Chẳng có một câu thơ nuối tiếc nào.”
Hướng Noãn ngồi tại chỗ ngâm nga theo lời anh hát, đến câu cuối cùng mới chợt thấy là lạ.

Cô lấy di động tìm lời bài hát rồi phát hiện anh thật sự đã sửa lại một câu trong lời bài hát rồi.
Lời gốc của bài rõ ràng là: “Ngày nào đó / Giây phút nào đó / Nhịp thở nào đó / Khi chúng ta cuối cùng rồi sẽ chia lìa  / Mà tôi / Từ sâu thẳng đáy lòng / Trong từng trang tự truyện / Đều luôn có em / Chẳng có một câu thơ nuối tiếc nào.” (4)
Hướng Noãn nhớ lại cậu anh vừa hát, nhịp tim không khống chế được đập nhanh hơn.

Anh mượn lời bài hát thổ lộ với cô, từ nay về sau mỗi một ngày trên cuộc đời họ đều sẽ ở cạnh nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Bài hát kết thúc.

Hướng Noãn ngẩng đầu, ánh mắt luôn dõi theo Lạc Hạ.

Anh chân thành khom lưng cảm tạ vài vị nhạc công phía sau rồi thong thả xuống sân khấu đi về phía cô.
Vừa đến bàn, còn chưa kịp ngồi thì một cô gái trẻ đã ngừng trước mặt Lạc Hạ.
“Anh đẹp trai, có thể cho em xin WeChat không?” Cô gái tươi cười rồi thẳng thắn khen ngợi: “Ban nãy anh hát hay lắm, nhất là bài hát bằng tiếng Quảng, nghe gợi cảm cực kỳ.”
Lạc Hạ xin lỗi rồi cự tuyệt: “Ngại quá, không thể.”
“Làm quen với nhau một chút cũng được mà.” Cô gái vẫn chưa từ bỏ ý định cười nói.”
“Không cần.” Lạc Hạ nói thẳng.
Sau đó kéo tay cô nàng Hướng Noãn đang yên lặng xem kịch hay, giọng điệu đầy bất lực: “Về nhà thôi.”
Hướng Noãn đứng lên, để mặc Lạc Hạ quàng khăn cổ cho mình, động tác của hai người vừa tự nhiên vừa thân mật.
Dư Độ nhìn cô gái còn chưa chịu rời đi nói: “Đừng kiên quyết thế chứ cô gái à, anh chàng này đã là hoa có chủ rồi, đã thế còn là vợ chồng từ xưa xửa xừa xưa, từ bỏ đi ha.”
Sau khi cô gái nọ rời đi, Trần Gia Gia cười ra tiếng: “Hẳn là vợ chồng kết hôn từ lâu.”
Dư Độ nhún nhún vai, nói rất vô tội: “Làm tròn ấy mà.”
Lạc Hạ mặc áo khoác xong xuôi cho Hướng Noãn rồi mới khom lưng mặc áo của mình vào, nói với hai người còn lại: “Bọn tớ về trước.”
Trần Gia Gia gật đầu, “Bye bye.”
Dư Độ vẫy tay về phía bọn họ: “Bye, tớ định ở lại đây chơi một chút.”
Hướng Noãn kéo tay Lạc Hạ đi khỏi quán bar.
Sau khi đến cạnh xe, Lạc Hạ đưa chìa khóa xe cho Hướng Noãn.

Cô mở cửa xe, kéo cửa chỗ ghế lái.
Trước khi ngồi vào, cô bỗng nhiên xoay người cười với Lạc Hạ: “Em phát hiện bất ngờ trong bài hát rồi đấy nhé.”
Lạc Hạ nhướng mày, tươi cười.
Hướng Noãn một tay vịn cửa xe, tay còn lại túm chặt khăn quàng cổ màu xám của anh chàng, khiến Lạc Hạ phải cúi người sát lại gần cô thêm một chút.
Cô nhón chân, hôn lên khóe môi ngấm lạnh của anh, cười nhẹ lầm bầm: “Giáng Sinh vui vẻ nhé, A Hạ.”
————————-
(1) (2): Khi Nho Chín – Trần Dịch Tấn
(3) (4): Nếu Như Ta Chưa Từng Gặp Gỡ – Mayday
Hết 49.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận