Tàng Hình

CHƯƠNG 37
Ba người trở lại khách *** nói chuyện nghỉ ngơi một lát, đợi sau khi gõ mõ cầm canh gõ qua canh tư liền tới cửa thành, tìm một nơi ẩn núp.
Khi trời vừa sáng lên, quan binh trông coi cửa thành đến mở cửa thành, một lát sau Lăng Thanh đánh thức Tiết Ký Phong đang ôm kiếm ngáy. Tiết Ký Phong ngủ đến lơ mơ, nhất thời vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, liền nghe thấy xa xa truyền đến tiếng vang trục xe chuyển động “két, két”, cùng với tiếng “sàn sạt” của bánh xe đè lên tuyết vỡ.
Trong sương sớm dày đặc, một đạo hắc ảnh đi về phía cửa thành, sau đó thấy rõ ràng chính là lão hán kéo một xe rau và thịt trông thấy lúc trước, lúc này trên xe của hắn còn có mấy bao gạo, hắn kéo xe phá tan sương sớm, chậm rãi ra khỏi cửa thành.
“Đi, cùng đi xem thử.”
Lăng Thanh vừa dứt lời, liền chợt lóe thân dời đến cửa thành, dán cửa lên chân tường bên cạnh cửa thành ngó ra phía ngoài, sau đó đuổi theo, Yên Vân Liệt theo sát phía sau.
Tiết Ký Phong thấy hai người đều ẩn vào trong sương sớm, dùng nắm tay gõ đầu mình cho bớt buồn ngủ, sau đó vội vàng đuổi theo.
“Hai người các ngươi võ công đều trên ta, không thể đi chậm một chút?”
Chờ khi hắn đuổi theo Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt, đã có chút thở không ra hơi, ôm một chạc cây thở hổn hển rất lâu mới hồi khí.
Bọn họ đứng trong một bụi cây, xa xa thấy chỗ đường nhỏ có hai người mặc huyền y, nhưng cũng không phải là trang phục của giáo chúng Thiên Tuyệt giáo, lão hán kéo xe đến đây, buông xe, từ trong tay bọn họ lấy một túi tiền liền đi, trong khi ấy không có bất kỳ trao đổi gì.
Hai người kia kiểm tra thứ trên xe, xác định bên trong không có kẹp theo hoặc giấu cái gì liền đẩy xe đi.
Lăng Thanh bọn họ từ trong bụi cây đi ra, đi theo phía sau hai người kia, thế nhưng đi không bao xa, hai người này và cả xe kéo lại đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, Lăng Thanh xoa xoa mắt xác định mình không có hoa mắt, đi tới nơi hai người và chiếc xe biến mất, thấy vết chân và vết bánh xe để lại trên mặt tuyết cũng là tới đây là dừng.
“Đây là có chuyện gì?”
“Ta mấy lần trước cũng là tình huống như vậy!” Tiết Ký Phong có chút kích động nói, “Bọn họ chẳng lẽ biết yêu thuật gì, có thể di chuyển trong nháy mắt? Hoặc là ngày đi nghìn dặm?”
“Chẳng qua là dùng trận thức để mê hoặc người thường mà thôi.” Yên Vân Liệt chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó lạnh giọng nói.
Tiết Ký Phong cong ngón tay gãi gãi gò má mình, bị chậu nước lạnh này dội đến nói không ra lời.
“Yên Vân Liệt, ngươi có biện pháp phá trận thức này không?” Lăng Thanh nhìn về phía Yên Vân Liệt, hỏi y.
Yên Vân Liệt giơ tay lên ý bảo hai người bọn họ lui về phía sau, “Thử xem, nhưng nếu thất bại nói không chừng sẽ đánh rắn động cỏ.” Y lấy ra một cái ống trúc nhỏ từ trong túi ở tay áo, mở miếng vải đóng miệng ra.
Lăng Thanh cho rằng trong ống trúc chui ra là thứ tựa ánh đom đóm nho nhỏ giống như “Dẫn Lộ” hoặc “Phất Lan”, kết quả ngoài dự liệu của hắn, liền nghe thấy một tiếng rít thê lương, mấy bóng đen như rắn trong ống trúc chui “xẹt” ra, lặn vào trong bụi cây xung quanh.
“Chúng nó là dùng làm gì?” Tiết Ký Phong ôm kiếm rướn đầu ra, tràn đầy tò nhìn quanh ống trúc trên tay Yên Vân Liệt kia, vừa mới để sát vào, lại một bóng đen hình rắn vọt ra, cơ hồ đụng vào trên mặt Tiết Ký Phong, Tiết Ký Phong “a” một tiếng lui về phía sau một bước, vô ý thức xuất kiếm.
Xoảng!
Một con rắn toàn thân đen như mực mang theo đường vân màu đỏ tươi phân thành hai khúc rơi trên mặt tuyết, mắt rắn màu vàng hệt như hổ phách, rõ ràng chia làm hai khúc, nhưng không có máu tươi chảy ra, nửa khúc có đầu, tựa như không hư tổn chút nào ngẩng lên đầu nhả cái lưỡi đỏ, rất nhanh chuồn mất, chỉ còn lại có một nửa cái đuôi đang giãy dụa trên mặt tuyết.
Tiết Ký Phong có lẽ là ý thức được mình làm hỏng chuyện, không dám lên tiếng nữa, Yên Vân Liệt nhặt đuôi rắn lên nhét vào ống trúc, “Thiên Tuyệt giáo bày trận bình thường cũng là dùng cổ, những con rắn này coi cổ là thức ăn, nếu như cổ bày trận không còn, như vậy hiệu lực mê hoặc người cũng không tồn tại.”
Lời của Yên Vân Liệt vừa hạ xuống, liền thấy sương sớm thấy phía trước thoáng tan đi một chút, bên cạnh nơi mấy vết chân và vết bánh xe biến mất, lại xuất hiện một cái lối nhỏ khác, vết chân cùng vết bánh xe kéo dài xuống phía dưới đường nhỏ kia, nhưng phương xa của đường nhỏ vẫn còn ẩn trong sương mù, chỉ loáng thoáng nhìn thấy mấy bóng dáng màu đen.
“Cẩn thận một chút.” Yên Vân Liệt nhắc nhở.
Lăng Thanh nắm thật chặt kiếm trong tay, gật đầu một cái với Yên Vân Liệt, ba người dọc theo đường nhỏ này đi vào.
Càng đi vào trong, lại càng cảm giác âm trầm, cây khô chạc cây xung quanh mọc lung tung um tùm, ẩn trong sương trắng mịt mờ, cực kỳ giống dáng dấp của một đám người quỷ dị mà đứng ở nơi đó.
Ba người đều vẫn duy trì căng thẳng cao độ, rất sợ đối phương đánh lén, dọc theo đường đi cũng không nói tiếng nào, cũng không biết đi bao lâu, hơn nữa sương mù bốn phía càng đậm, đưa tay ra cơ hồ không nhìn thấy ngón tay mình.
“Tựa hồ không thích hợp a…” Tiết Ký Phong nhỏ giọng nói thầm, “Luôn cảm thấy là lạ, sao sương mù nặng như vậy?”
“Xuỵt…” Lăng Thanh ra hiệu hắn chớ có lên tiếng.
Lúc này, trong sương mù dày đặc âm u phía trước truyền đến tiếng vang “ken két” nhỏ, giống như là thanh âm gỗ mục nát kinh khủng mới có thể phát ra, trong sương trắng chậm rãi xuất hiện một bóng đen, giống như là một cái miệng rộng, hoặc như là động lớn không thấy được đay.
“Đi mau!” Yên Vân Liệt dùng tay ra hiệu.
Hai người theo Yên Vân Liệt đi hai bước, bất ngờ sương mù dày đặc dày đến cơ hồ muốn cắn nuốt người ta đều tan, tầm mắt trong sạch hẳn, tình trạng trước mắt cũng có thể thấy rõ ràng.
Lăng Thanh gạt cành cây xuống, xuất hiện trước mặt bọn hắn bây giờ chính là một ngôi điện cũ kỹ, tường ngoài và thềm đá dùng chính là đá xanh lớn, trên mỗi viên đá đều chạm trổ hoa văn, bị nước mưa cọ rửa lâu dài, mặt ngoài đá xanh để lại từng dấu vết giống như khe rãnh, khiến cho những hoa văn kia cũng trở nên mờ nhạt, thấy không rõ hình dạng ban đầu.
Gác lửng của điện xây trên bậc thang rất cao, cột và đấu củng (1) đều mất đi màu sắc gốc, sơn đỏ loang lổ, chuông đồng treo dưới mái cong khẽ đung đưa, thanh âm “leng keng” nghe già cỗi giống như điện các này.
“Nơi này thoạt nhìn đã có rất sớm, xem ra lúc trước người xây tốn không ít sức người và sức của.” Tiết Ký Phong đánh giá kiến trúc này, khẽ cảm thán.
Vừa mới phát ra tiếng vang chính là hai cửa chính cao mấy trượng trước lầu canh của ngôi điện này, trải qua mục nát năm tháng, cũng loang lổ, đinh đồng phía trên không đủ không đồng đều, đầu thú ngậm vòng còn mơ hồ lưu lại rộng lớn năm đó.
Cửa và trên bậc thang bên trong đều có người mặc trang phục giáo chúng Thiên Tuyệt giáo canh giữ, sau khi hai người kia và chiếc xe kéo đi vào đại môn, đại môn chậm rãi đóng lại.
“Có nên đi vào hay không?” Yên Vân Liệt hỏi Lăng Thanh.
Lăng Thanh ngẩng đầu nhìn nhìn ngôi điện trên bậc thang này, “Đã đến đây, thì vào xem thử, chúng ta tách ra đi.”
“Được.”
Tiết Ký Phong cùng Lăng Thanh lặng lẽ di chuyển, làm người canh giữ cửa ngã xuống, thừa dịp đại môn còn chưa hoàn toàn đóng lại, ba người lắc mình đi vào bên trong.
Ba người tách ra, Lăng Thanh vô thức đi tìm nơi địa lao các loại.
Dựa theo cách nói của Tiết Ký Phong, đám người này đã từng phục kích người nào đó tại chỗ giao giới của hai châu Ký Ung, nhưng hiện trường chỉ có dấu vết đánh nhau lại không có thi thể. Nếu như Đông Ly Mộ Vân chính là người bọn hắn phục kích, như vậy Đông Ly Mộ Vân rất có thể trong tay đám người này.
Đi thông thông đạo dưới đất ẩm ướt mà âm u, tràn ngập một cỗ mùi mốc cũ kỹ.
Ngọn lửa trên bó đuốc chớp hai cái, thông đạo tới gần lối ra có tảng đá nhanh như chớp lăn qua, người trông coi chú ý tới tiếng động, đi về phía chỗ ấy, nhìn nhìn hai bên.
Chân Lăng Thanh móc xà ngang phía trên, treo ngược xuống, thò tay điểm huyệt đạo của hắn.
Tên trông coi ngã bùm xuống đất, Lăng Thanh xoay người xuống, rất nhẹ chạm đất, liếc mắt nhìn về phía lối ra thông đạo, nâng kiếm lên đi vào trong.
Địa đạo rất dài, hơi ẩm cũng càng ngày càng nặng, bên tai ngoại trừ tiếng bước chân của mình, cũng chỉ có tiếng nước tí tách, vào bên trong nữa thì đen kịt một mảnh, Lăng Thanh lấy ra hỏa chiết tử ném đốt, dọc theo địa đạo đi vào trong, đi tới đầu cùng là một loạt thềm đá đi xuống.
Lăng Thanh do dự, vẫn là giơ hỏa chiết tử men thềm đá đi xuống, ánh lửa chỉ lớn hơn đậu tằm một chút chiếu không được quá xa.
Ngôi điện này lâu năm không tu sửa, ở đây khắp nơi đều thấm nước ngầm, thậm chí có rễ cây thô to phá vỡ đá xanh, vặn vẹo vòng vo. Đến cuối thềm đá có một cánh cửa sắt, ánh mắt Lăng Thanh sáng lên bước nhanh hơn, xuyên qua khe hở loáng thoáng nhìn thấy bên trong tựa hồ có người, nhưng không xác định có phải Đông Ly Mộ Vân hay không.
Nâng kiếm chém đứt xích sắt trên cửa, đang muốn đưa tay ra mở cửa, ai ngờ cửa sắt bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên trong.
Bộp!
Hỏa chiết tử rơi trên mặt đất tắt. Trong bóng tối truyền đến tiếng quyền cước tấn công, đối phương ra chiêu dốc hết sức, tựa muốn bức hắn đến tử lộ. Trong bóng tối, Lăng Thanh chỉ có thể ra chiêu bằng cảm giác.
Keng! Quy Mộng sát trên tường đá cọ ra một tia lửa, rực rỡ rơi vào hai đôi con ngươi thanh minh.
“Lăng Thanh?”
Thanh âm quen thuộc vang lên, Lăng Thanh thu hồi chiêu thức tìm tòi hỏa chiết tử trên mặt đất, chiếu về phía ra tiếng.
“Đông Ly đại ca!”
Không ngờ thật sự là Đông Ly Mộ Vân, chỗ cửa sắt địa lao lại lần nữa truyền đến tiếng vang lẻng kẻng, Lăng Thanh để ý còn có một người từ trong địa lao đi ra, lại là An Dương vương. Hai người thoạt nhìn đều gầy không ít, hơn nữa còn đầy râu, nhưng ít ra không có thiếu cánh tay thiếu chân gì gì đó.
“Lăng Thanh ngươi làm sao tìm được tới?”
“Đông Ly đại ca, ở đây không hợp nói chuyện, chúng ta ra nói tiếp.”
“Được.”
Ba người vừa ra khỏi địa đạo, liền vừa vặn đụng phải thị vệ của đối phương, Đông Ly Mộ Vân bước dài lên dùng đao tay bổ hôn mê một người trong đó cũng đoạt lấy đao trong tay hắn, xoay người chém sườn một thị vệ khác ném đao của hắn cho An Dương vương, cũng bảo vệ hai người phía sau, “Đi mau!”
Toàn bộ ngôi điện bất luận là thông đạo dưới đất hay là đình đài lầu các trên mặt đất, đương cong ngang dọc, hệt như mê cung.
Càng ngày càng nhiều thị vệ đuổi theo, khi đi qua một chỗ ngoặt, “keng” một tiếng, một thanh trường kiếm nổi tinh quang lao thẳng tới cửa, Lăng Thanh quay lại nâng Quy Mộng ngăn cản, cổ tay xoay chặn người tới lại, đồng thời, Đông Ly Mộ Vân lộ ra phía sau Lăng Thanh, liền bổ một kiếm, may mà Lăng Thanh tinh mắt, thấy rõ ràng người tới vội lên tiếng gọi dừng.
“Đông Ly đại ca người của mình!”
Xẹt! Kiếm dừng lại trước chóp mũi Tiết Ký Phong.
Tiết Ký Phong ngẩn người, rút kiếm bị chặn lại, vỗ ngực một cái, đang muốn lên tiếng phàn nàn, vừa thấy phía sau bọn họ theo sát mà đến một đám của đông nghịt, sắc mặt lập tức thay đổi, “Các ngươi sao lại đưa cả bọn hắn tới?”
“Ít nói nhảm, ngươi mang Đông Ly đại ca cùng An Dương vương ra, ta đi tìm Yên Vân Liệt.” Lăng Thanh nói xong tung người nhảy lên lan can gỗ ra hành lang, xoau người lên cây mượn lực nhảy lên lầu hai.
Tiết Ký Phong ngẩng đầu nhìn, chậc chậc ra tiếng, bị tiếng bước chân phía sau kéo tâm trí lại.
Nghiêng đầu vừa thấy bên kia hành lang cũng có rất nhiều thị vệ đi về phía này, Tiết Ký Phong đau khổ, một mặt luôn kêu Lăng Thanh không có nghĩa khí một mặt nhận mệnh nâng kiếm ngăn địch.
Bên này Lăng Thanh nhảy lên lầu hai, phát hiện thị vệ ở đây ít hơn nhiều, có lẽ nghe thấy động tĩnh bên dưới đều đi xuống.
Nơi này không xây từ đá xanh giống bên dưới, sàn nhà bằng gỗ đã có chút sụp, giẫm vang lên kẽo kẹt, tựa dùng sức giẫm một cái là sẽ gãy.
Đây giống như là nơi chủ nhân làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày, lò hương đồng đen kỹ thuật hoàn mỹ đang tràn ra khói xanh phất phơ, đàn hương nhàn nhạt che giấu mùi mục nát cũ kỹ.
Từng màn che lụa xanh khe khẽ bồng bềnh, rung động tiêu điều nơi này, nhưng cũng dựng nên vài phần cảm giác thoát tục.
“Liệt…”
Một thanh âm trầm thấp ôn nhu vang lên, Lăng Thanh cả kinh, đột ngột xuất kiếm, nhưng xung quanh không có ai.
“Liệt… Ngươi đã không còn nhớ ta sao?”
Thanh âm lần thứ hai vang lên, mang theo sầu bi cùng mất mát, Lăng Thanh theo thanh âm đi tới.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Lần này vang lên chính là thanh âm của Yên Vân Liệt.
Sau những tấm màn che có một gian phòng, cửa phòng đóng chặt, nhưng chỗ che có khắc hoa thưa thớt không ngăn được bao nhiêu ánh nhìn.
Lăng Thanh lại gần, nhìn thấy mỹ nhân giả mạo giáo chủ Thiên Tuyệt giáo gặp được trong thành hôm đó, đang ngồi dựa trên giường mềm.
Trên người hắn chỉ mặc một bộ áo dài lụa mỏng, đai lưng buộc lỏng lẻo, thân trước và phía dưới vạt áo đều mở rộng, ngực nước da trắng nõn như ngọc, cùng với hai cặp chân ngọc thon dài cân xứng đều lộ ở bên ngoài… Mà Yên Vân Liệt đứng đối diện với hắn.
Lăng Thanh chỉ cảm thấy chỗ ngực siết lại, có cỗ hàn ý từ lòng bàn chân thấm lên, giống như rắn quấn lên hai chân và hai tay, sau đó lại từ từ tràn lên sống lưng.
Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy xung quanh cực kỳ yên tĩnh, tất cả khí tức lưu động đều ngừng lại vào giờ khắc này, hắn có thể rõ ràng nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình, cùng với tiếng đối thoại của hai người trong đó.
“Điện Dao, ngươi làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Ở trong này giả mạo ta, ức hiếp bách tính, dọc theo đường đi phái tới đuổi giết ta lúc trước… cũng là người của ngươi phải không?”
Mỹ nhân được gọi là Điện Dao kia, thay đổi tư thế, hai chấn vắt lên nhau, vạt áo mở rộng hơn nữa, hắn từ bên cạnh lấy ra một cái quyền trượng bằng gỗ lớn cỡ bàn tay, khẽ buông, dùng ngón tay móc dây thừng phía trên, thế là thẻ bài đó lắc lư đối diện Yên Vân Liệt, “Ngươi nhìn kỹ xem, khối giáo chủ lệnh này, thật sự là giả sao?”
Lăng Thanh xuyên qua khe hở khắc hoa trên cửa nhìn sang, phát hiện quyền trượng trong tay Điện Dao kia rất giống của Yên Vân Liệt, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
Lăng Thanh cũng có một quyền trượng Yên Vân Liệt cho hắn, phía trên ngoại trừ có hai chữ “Thiên Tuyệt” khắc theo chữ triện, còn có một đồ án lửa đỏ, trong tay Điện Dao kia phía trên viết lại là “Thiên Chính Thánh”, đồ án cũng không phải đỏ, mà là một đóa sen đỏ như lửa.
Yên Vân Liệt nhìn thấy quyền trượng nọ sững sờ một lúc, sau đó lại cực kỳ cung lwarxuoongs xuống đất, cánh tay duỗi ra đằng trước lạy xuống đất, làm một đại lễ biểu thị thần phục, “Yên Vân Liệt tham kiến giáo chủ Thiên Chính Thánh giáo, giáo chủ vạn an.”
Lăng Thanh cơ hồ xem không hiểu tình trạng trước mắt, nghi vấn liên tiếp xông ra trong lòng.
Vì sao Yên Vân Liệt lại gọi hắn là giáo chủ?
Giáo chủ Thiên Chính Thánh giáo là cái gì, có liên quan gì tới Thiên Tuyệt giáo?
Yên Vân Liệt hành đại lễ xong đứng lên từ dưới đất, biểu tình trên mặt Điện Dao nghiêm túc hơn, nhưng vẫn là tư thế mê hoặc người ta ấy.
Hắn thu quyền trượng gỗ kia về vân vê trong tay thưởng thức, dùng giọng nói mềm mại chậm rãi nói, “Thiên Chính Thánh giáo sáng lập tại Tây Vực, hơn trăm năm trước truyền giáo vào trung thổ, dừng lại tại Thiên Tuyệt sơn ở Tương Tây, cũng đổi tên là Thiên Tuyệt giáo… Nhưng truyền tới thế hệ này của Yên giáo chủ, dường như đã quên sứ mệnh mà Thiên Tuyệt giáo phải gánh vác khi vào Trung Nguyên?”
Yên Vân Liệt cúi đầu, “Yên Vân Liệt không dám quên.”
“Không dám quên? Bản tọa trái lại cảm thấy Yên giáo chủ đã quên sạch sành sanh, không, phải nói là căn bản cũng không để trong lòng, dù sao Thiên Chính Thánh giáo ở xa nơi Tây Vực, mấy năm nay cũng đã cơ hồ đoạn tuyệt liên hệ, vì vậy những giáo lệnh quy định lúc trước cũng có thể đã mất, sau đó cứ việc tiêu dao tự tại làm giáo chủ Thiên Tuyệt giáo của ngươi?”
“Yên Vân Liệt làm nhục thánh mệnh, thỉnh giáo chủ trách phạt.”
Điện Dao khẽ thở dài, “Thiên Tuyệt… Thiên Tuyệt… Thật đúng là như cái tên…”
Thiên Tuyệt…?
Lăng Thanh âm thầm suy ngẫm từ này trong lòng, cũng từng cảm thấy cái tên này có chút ngang tàng, nhưng người trong Thiên Tuyệt giáo hành sự vốn là quái đản quỷ bí, nhìn như vậy liền cảm thấy cái tên như thế cũng không phải chỉ kiêu ngạo ngang ngược một chút mà thôi sao, nhưng chưa từng suy nghĩ phía sau cái tên này liệu có ẩn giấu ngụ ý nào không. (2)
“Vì thế bản tọa lần này ngàn dặm xa xôi đến trung thổ đây, chính là vì chỉnh đốn Thiên Tuyệt giáo ở Trung Nguyên, giương lên hùng vĩ của Thiên Chính Thánh giáo.”
Yên Vân Liệt đứng ở nơi đó trầm mặc chốc lát, sau đó ngẩng đầu, “Điện Dao, ta hi vọng ngươi hiểu rõ, nếu như chỉ là nhằm vào cá nhân ta, ngươi yên tâm cứ việc đến, Yên Vân Liệt ta tuyệt không có mảy may oán hận, ban đầu là ta phụ ngươi, nhưng không nên giận chó đánh mèo đến những người khác của Thiên Tuyệt giáo.”
Lúc Yên Vân Liệt nói lời này, ngữ khí cực kỳ ôn nhu, tiếng nói vốn là thuần hậu trầm thấp, chạm vào trong lòng, giống như là tiếng trầm đặc hữu của nhạc khí từ cổ…
Vẻ nghiêm túc trên mặt Điện Dao giống như thủy triều chậm rãi thối lui, có chút không dám tin mở to hai mắt, sau đó trong đôi mắt đẹp tràn ngập hơi nước, ánh nước lưu chuyển tích thành hạt châu. Đôi môi cánh hoa trơn bóng như dính sương đêm, lại không thốt nên lời, chỉ là một vẻ mặt thê oán nhìn Yên Vân Liệt.
“Điện Dao, thế cục Trung Nguyên đã không phải là ta ngươi chỉ dựa vào lực lượng giáo chúng bây giờ có thể khống chế thao túng, ngươi vẫn là về Tây Vực đi.”
Tay nắm kiếm của Lăng Thanh run rẩy, lại dùng lực như thế, xương ngón tay hiện ra, gân xanh nổi lên, cơ hồ muốn siết kiếm trong tay đến gãy luôn.
“Liệt…” Điện Dao khẽ gọi, đồng thời một giọt nước trong suốt trượt từ khóe mắt hắn rơi xuống đất, vỡ tan bắn ra, “Năm đó ta rời khỏi Thiên Tuyệt sơn đi đến tổng giáo Tây Vực, đã nghĩ sẽ có một ngày nếu ta có thể lên làm giáo chủ, sẽ có thể làm cho ngươi nghe theo ta tất cả… Ta biết trong lòng ngươi vẫn có ta, không bằng… Ngươi cùng ta trở về tổng đàn Tây Vực? Liệt…”
Điện Dao ném giáo chủ lệnh trong tay, đứng dậy liền nhào vào trong lòng Yên Vân Liệt, nhưng còn chưa chạm vào y phục của Yên Vân Liệt, liền nghe ầm một tiếng, đại môn khắc hoa và cả song cửa sổ đều bị chấn vỡ từ bên ngoài, gỗ gẫy bay ngang, một trận chưởng phong quét tới, Lăng Thanh một chưởng vỗ vào ngực Điện Dao.
Điện Dao đương nhiên chống không lại sức mạnh mười phần của hắn, thoáng cái bị đánh bay ra, lưng đụng vào giường mềm.
Cổ tay Lăng Thanh vừa xoay, mũi kiếm chỉ vào Điện Dao, “Ta mặc kệ các ngươi trước đây có quan hệ gì, nhưng bây giờ ngươi tốt nhất rõ ràng một chuyện — người này là của ta, ít đánh chủ ý vào y!” Sau đó quay đầu lại nhìn về phía Yên Vân Liệt, ánh mắt hung tàn trừng y một cái, “Chúng ta đi.”
“Liệt…”
Bi ai kêu một tiếng, sau khi không chiếm được đáp lại thanh âm của Điện Dao chứa tức giận, “Yên Vân Liệt, ngươi hôm nay nếu đi ra khỏi cái cửa này, về sau phát sinh chuyện gì cũng đừng hối hận!”
Bước chân Yên Vân Liệt ngừng một chút, nhưng vào lúc này, liền nghe bên ngoài liên tiếp truyền đến mấy tiếng nổ mạnh, khí thế rung chuyển trời đất cảm giác dưới chân cũng đang lắc lư, đồ đồng đen trang trí trong phòng ào ào đổ xuống.
Điện Dao có chút kinh ngạc nhìn bốn phia, thấy Yên Vân Liệt khăng khăng rời đi, tức giận đến giậm chân, “Yên Vân Liệt!”
Đột nhiên lại là một tiếng vang thật lớn, đánh ngã Điện Dao trên giường mềm, xà gỗ không chống nổi rớt xuống ầm ầm, đập bể sàn nhà mục nát ra một cái hố to, bụi mù bay tản ra, ngay sau đó ngói phòng xà nhà cũng đều ào ào rơi xuống.
Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt đột phá vòng vây lao ra khỏi ngôi điện lung lay sắp đổ, nhìn thấy một góc điện đang bốc khói đen cuồn cuộn, xen lẫn vụn gỗ mang đốm lửa xông lên chân trời, Tiết Ký Phong, Đông Ly Mộ Vân cùng An Dương vương vừa chạy ra ngoài còn vừa ném cái gì đó.
“Đông Ly đại ca!” Lăng Thanh đuổi theo bọn họ mới nhìn rõ trong tay bọn họ ném chính là chấn thiên lôi (3), “Lấy nhiều thuốc nổ như vậy từ đâu?”
“Đây, Lăng Thanh!” Tiết Ký Phong vẫy tay với hắn, “Lúc chúng ta chạy trốn vô tình phát hiện!”
Tiết Ký Phong nói xong phát hiện trên tay còn có mấy viên chấn thiên lôi, luống cuống tay chân ném ra mới không đến mức làm cho mình bị nổ tung.
“Thoạt nhìn giống như đã để rất lâu, nhưng không ngờ còn có thể dùng.” Đông Ly Mộ Vân nói xong ném ra viên chấn thiên lôi cuối cùng, “Chúng ta liền muốn cho bọn họ chút tiếng động, để cho bọn họ không có phương hướng.”
Ầm!
Đông Ly Mộ Vân vừa nói xong, lầu các phía trên điện bắt đầu sụp.
“Nơi này không bảo đảm, chúng ta đi nhanh lên!”
Lăng Thanh gật gật đầu, đưa Đoạn Thủy kiếm của Đông Ly Mộ Vân và kiếm của An Dương vương cho bọn hắn, bốn người dùng khinh công nhảy khỏi tường thành, Tiết Ký Phong đốt ném số chấn thiên lôi còn lại, lúc này mới xoay người đuổi theo bọn họ.
Ăn lót dạ ở Ứng Thành liền vội vã lên đường, Tiết Ký Phong đề xuất cùng đi Ung châu với bọn họ, mặc dù không có người phản đối, nhưng bị đuổi ra lái xe ngựa.
Mà bầu không khí trong xe ngựa thì có thể nói là quái dị, bốn người một đường đều không nói gì.
Lăng Thanh rõ ràng tình tự không vui, chỉ nhìn chằm chằm bên ngoài xe ngựa; Yên đại giáo chủ vẫn muốn mở miệng nói cái gì, lại khổ nỗi có hai người khác trong xe, biểu tình trên mặt nghẹn khuất vô cùng.
An Dương vương vẫn là bộ dáng khí định thần nhàn dương dương đắc ý, tầm mắt dừng dừng trên người Lăng Thanh, lại quét quét trên người Yên Vân Liệt, sau đó ánh mắt là lạ nhìn về phía Đông Ly Mộ Vân, sau đó một mình cười thầm rất có ý vị.
Đông Ly Mộ Vân thủy chung nín thở ngưng thần vững như Thái sơn, chỉ ngẫu nhiên liếc mắt về phía Lăng Thanh.
Trong xe chỉ có khi Tiết Ký Phong được đổi vào nghỉ ngơi mới có chút tiếng vang, nhưng vướng vào bầu không khí xấu hổ bên trong, Tiết Ký Phong ngồi không được một chốc liền ngoan ngoãn quay về tiếp tục làm người đánh xe của hắn.
Ngày đêm đi gấp ra khỏi Ký châu, Ung châu bởi vì mấy năm liên tục chinh chiến hoang vắng hơn nhiều, thật vất vả tìm được một gian khách ***, mọi người quyết định nghĩ ngơi hồi phục ở đây một lát.
Khách *** rất cũ nát, tường đất vàng, lán cỏ tranh, bảng hiệu đã không còn thấy rõ chữ phía trên lắc lư trong gió, vén lên lớp nỉ dày treo trên cửa, gió cuốn đại tuyết lông ngỗng bên ngoài cũng tiến vào theo.
Tiểu nhị gục xuống bàn đang ngủ gật bị lạnh đến run rẩy, ngẩng đầu thấy đến không ít người, lập tức hăng hái nghênh đón.
“Mấy vị gia là muốn ở trọ? Vừa nhìn mấy vị ngài chính là quý nhân có ánh mắt, phạm vi này trăm dặm không có nhà ai, cũng là tiểu *** của ta đây có thể uống hớp trà nóng ngủ giường ấm áp.”
Mấy người phủi tuyết trên thân ở cửa, Đông Ly Mộ Vân móc ra hai nén bạc từ trong ngực ném cho *** tiểu nhị, “Thái hai cân thịt dê, lại mang vài hũ rượu, ngựa bên ngoài cho ăn cỏ khô, ta muốn toàn bộ phòng hảo hạng.”
“Dạ vâng!” Tiểu nhị thu nén bạc bắt đầu bận rộn, trong miệng còn nói không ngừng, “Gió bên ngoài cắt được cả người, trước tiên hâm mấy bầu rượu ấm người, lại nếm thử thịt dê bạch thiết (4) đặc chế ở chỗ này của ta, bảo đảm lúc ngủ ban đêm nóng từ trong ra ngoài.”
Khách *** này thoạt nhìn có vẻ không thường có người tới, cái bàn cũ nát, phía trên tích một tầng dầu mỡ, bất quá rời nhà ở ngoài cũng không chú ý nhiều như vậy, ngoại trừ An Dương vương nhìn thấy cái bàn kia hơi nhíu chân mày xuống, những người khác không có quá nhiều xoi mói.
“Rượu tới.” Tiểu nhị buông một vò rượu mấy cái bát, xoay người lại không thấy người.
“Ăn xong đều sớm nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay một khắc không dừng đi đường, mọi người đều mệt chết đi.” Đông Ly Mộ Vân nói.
Than củi trong *** đốt rừng rực, đám người Đông Ly cởi áo choàng xuống, chỉ có Lăng Thanh còn quấn kín.
Tiết Ký Phong ôm vò rượu qua rót cho mình một chén, bưng lên nếm thử một ngụm, trên mặt lộ ra thỏa mãn, vỗ bàn một cái, “Rượu ngon! Tiểu nhị lấy thêm vài hũ nữa.”
“Vâng, rượu có rất nhiều, gia ngài cứ việc uống, không đủ ta vào trong hầm lấy cho ngài, đây chính là ủ năm ta sinh ra, cha ta nói phải chờ khi ta cưới vợ lấy ra mở tiệc chiêu đãi tân khách.”
Tiểu nhị bưng thịt dê nóng hôi hổi lên, vắt khăn lau lên vai, tay xếp hình hoa lan, bước nhỏ hát lên, “Thường ký na hồi… Tiểu khúc lan can tây bạn… Tấn vân tùng… La miệt hoa…” (5)
Tiết Ký Phong nhặt một chiếc đũa lên ném lên đầu hắn, “Còn thực sự hát lên.”
Đông Ly Mộ Vân thấy Lăng Thanh không uống rượu, liền đẩy chậu thịt dê kia về phía trước mặt Lăng Thanh một chút, kết quả Lăng Thanh vừa ngửi mùi gây của dê, trong bụng liền cuồn cuộn một trận, chỉ có thể lặng lẽ quay đầu đi.
Bắc địa cằn cỗi, dọc theo đường đi cũng chỉ có lương khô lót dạ, khát thì nắm khối tuyết ngậm trong miệng, càng không có nghỉ ngơi gì, qua mấy ngày, Lăng Thanh toàn bộ gầy một vòng. Yên Vân Liệt nhìn trong mắt lại không thể làm gì, chỉ có y biết gánh nặng của Lăng Thanh nặng hơn bất cứ ai.
Thấy tiểu nhị ngâm nga điệu hát, Yên Vân Liệt liền nói với hắn, “Có rau dưa tươi gì xào một đĩa lên, ít dầu thanh đạm, lại mang ra một chén cơm.”
“Cái này…” Tiểu nhị bắt gãi đầu, “Hôm nay ngày trời lạnh đất đóng băng, đừng nói rau tươi, sợ rằng ngay cả cỏ cũng khó tìm, bất quá trong hầm còn có mấy bó cải trắng định đem đi muối…”
Yên Vân Liệt khoát khoát tay ý bảo hắn cứ như vậy đi chuẩn bị cho tốt.
Lăng Thanh chỉ liếc Yên Vân Liệt một cái, bộ dáng không cảm kích gì với ý tốt của y, bất quá sau khi cải trắng xào qua và cơm được đưa lên, Lăng Thanh vẫn ít nhiều ăn một chút.
Ăn uống no đủ, mỗi người tản ra tìm gian phòng nghỉ ngơi, khách *** chỉ lớn bằng đậu phụ khô ấy, cũng chia không ra phòng hảo hạng gì, chỉ có thể tận lực tìm gian phòng không lọt gió, nóc phòng thoạt nhìn khá chắc mà ngủ.
Yên Vân Liệt thừa dịp mọi người đều đang chọn gian phòng, theo Lăng Thanh đi vào phòng của hắn.
Chú thích
(1) đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu ↑
(2) Thiên có nghĩa là trời, cũng là chữ Thiên trong từ Thiên Chính Thánh, Tuyệt có nghĩa là đoạn tuyệt. Ban đầu Lăng Thanh cho rằng cái tên này có nghĩa là đoạn tuyệt với trời, nên nghĩ là ngông nghênh. Song cách mà Điện Dao hiểu lại là đoạn tuyệt với Thiên Chính Thánh ↑
(3) chấn thiên lôi: vũ khí phát triển vào thời Bắc Tống, có khả năng phát nổ rất mạnh ↑
(4) bạch thiết: chỉ khi nấu không cho bất kỳ loại gia vị nào, khi thái thì thái thịt rất mỏng, tạo độ giòn và ngon cho thịt ↑
(5) các câu trong bài “Tặng kỹ” (Tặng kỹ nữ) của Tần Quan, theo điệu Hà truyền, tạm dịch: Thường nhớ lần ấy, khúc hát lan can bờ tây. Tóc mây xõa, tất lụa buông


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui