CHƯƠNG 46
“Chuyện của Lăng Thanh các ngươi biết được từ đâu thì không biết.” Yên Vân Liệt thay thế Lăng Thanh nói tiếp, “Nhưng ngươi lợi dụng thân phận Tạ Thiên Cơ từ trong miệng Lăng Thanh biết quá khứ của ta và hắn, cũng mượn cơ hội dẫn ra ma chướng trong lòng Lăng Thanh.”
“Trên đời này ảo thuật có thể khống chế nhân tâm không phải là Nhiếp Hồn của Thiên Tuyệt giáo thì là gì, mà Nhiếp Hồn lại chỉ truyền giáo chủ các đời, đã Thiên Tuyệt giáo là nhánh của Thiên Chính Thánh giáo, không có lý do ta biết mà giáo chủ Thiên Chính Thánh giáo không biết… Vừa vặn vì ngươi nghĩ hết phương pháp muốn dẫn ra ma chướng trong lòng Lăng Thanh, vì vậy mới khiến cho chúng ta nổi lên hoài nghi đối với nguồn gốc và thân phận của ngươi.”
“Vì sao?”
Lăng Thanh trả lời hắn, “Bởi vì Yên Vân Liệt từng nói, phương pháp duy nhất để vượt qua ma chướng chính là tin tưởng…” Nói xong nhìn về phía Yên Vân Liệt, “Ta tin Yên Vân Liệt, mặc dù y có đôi khi vì tư dục sẽ liều lĩnh, nhưng ta tin thị phi trước mắt, y sẽ không lại sai lần nữa…
“Khi đó ở trong doanh địa, cổ trên người Yên Vân Liệt đột nhiên không chịu khống chế xông về phía ta, là bởi vì trong khi ta bị Điện Dao dẫn rời khỏi đây tranh đấu với hắn, hắn dùng dải lụa hạ mồi có thể dụ dỗ cổ, làm cho cổ hưng phấn không khống chế được trên Thái Thượng Vong Tình của ta, vì vậy ta vừa tiếp xúc gần Yên Vân Liệt, cổ trên người y đều vọt về phía ta. Đây thoạt nhìn giống như là Yên Vân Liệt điên cuồng không khống chế được phóng cổ tập kích ta.”
“Có thể khống chế cổ của Thiên Tuyệt giáo, lại biết sử dụng Nhiếp Hồn, trên đời này ngoại trừ Yên Vân Liệt ra cũng chỉ còn lại một người khác, đó chính là giáo chủ Thiên Chính Thánh giáo có cùng nguồn gốc với Thiên Tuyệt giáo.”
Tiết Ký Phong có bộ dáng không cam lòng, “Như vậy đêm hôm đó cũng là các ngươi đang diễn trò.”
Thế là trên mặt Yên đại giáo chủ treo nụ cười đắc thắng, gật đầu một cái rất lớn, “Ngươi có thể dùng Nhiếp Hồn với Lăng Thanh, vì sao bản tọa không thể dùng với ngươi?”
Vì diễn kịch cho hắn xem, tình đến nơi sâu thẳm cũng không biết lúc đó là thật, tóm lại màn tình sự giam cầm mà phóng túng trong doanh trướng, khiến cho Yên đại giáo chủ bây giờ hồi tưởng lại nội tâm vẫn còn rít gào.
“Yên Vân Liệt!” Tiết Ký Phong trầm mặt cả giận nói, “Ngươi thân là giáo chủ phân giáo, dám ngỗ nghịch bản tọa?!”
Yên đại giáo chủ bày ra thái độ thờ ơ như không rất đáng đánh, “Lăng Thanh nhà ta đã thay ta hạ lệnh làm cho Thiên Tuyệt giáo thoát ly Thiên Chính Thánh giáo…” Sau đó lại rất bất đắc dĩ, “Cũng không thể bảo giáo chủ ta đây lại lật lọng chứ? Huống hồ, ngươi ở trên địa bàn của chúng ta, sao có thể cho ngươi mọi chuyện đều như ý?”
Trên khuôn mặt Yên Vân Liệt đắc ý. “Biết ban nãy một chưởng kia của ngươi đánh vào chuông, vì sao lại không có phản ứng? Bởi vì sau khi ta thấy được báo cáo liền sai giáo chúng trên Thiên Tuyệt sơn làm hết khả năng hủy diệt cái chuông ấy, sau đó dùng Nhiếp Hồn lừa ngươi vào tròng, cho ngươi cảm thấy mưu kế của mình thành công. Bản vẽ lăng Diễm đế ngươi chỉ lấy được bản đồ, vì để cho ngươi tự lộ tẩy, chúng ta lại làm bộ không yên lòng chín đỉnh, quyết định xuống lăng kiểm tra, cố ý mang ngươi tiến vào…”
Trong động thoáng cái an tĩnh lại, Tiết Ký Phong chỉ yên lặng đứng ở nơi đó nhìn bọn họ, Lăng Thanh và Đông Ly Mộ Vân nắm thật chặt tay nâng kiếm, người hai phe cứ như thế giằng co trong chốc lát, chân Tiết Ký Phong lui về phía sau một chút, vừa lúc đá vào một món đồ bạc trên mặt đất, vang nhỏ một tiếng “cạch”, hai bên đồng thời ra chiêu.
Tiết Ký Phong tung người nhảy lên, hai tay quẹt bên cạnh, hai đạo chưởng phong chia ra quét về phía Yên Vân Liệt và Lăng Thanh, Yên Vân Liệt đứng ở nơi đó chỉ quét tay áo xuống đã hóa giải chưởng phong.
Lăng Thanh đang muốn vung kiếm ngăn cản, ai ngờ Đông Ly Mộ Vân một bước ngăn trước mặt hắn, quay đầu lại, “Ở đây giao cho đại ca là được.” Liền nắm kiếm cùng với Yên Vân Liệt hai người đồng thời vây công Tiết Ký Phong.
Tiết Ký Phong lúc trước vẫn bảo lưu võ công, đám người Lăng Thanh cũng có lần cho rằng võ công của Tiết Ký Phong thiên về bình thường, nhưng sau khi Yên Vân Liệt giao thủ với hắn, báo cho biết bọn họ võ công của Tiết Ký Phong cũng không dưới y, lúc này Đông Ly Mộ Vân và Yên Vân Liệt hai người cùng nhau vây công hắn, nhìn từ chiêu thức của Tiết Ký Phong, hắn ứng phó không tốn sức chút nào.
Cổ tay Lăng Thanh khẽ lật, đang định tiến lên, một dải lụa đỏ đâm xiên qua, bỗng chốc cuốn lấy kiếm của Lăng Thanh, Lăng Thanh quay đầu lại, vừa thấy là hắn, không khỏi cười lên, dùng giọng nói có chút vô lại trêu ghẹo hắn, “Vị mỹ nhân này, ngươi giao thủ với ta nhiều lần như thế, không phải không biết ngươi căn bản đánh không lại ta chứ?”
Kiếm trong tay móc, lụa đỏ bất ngờ bị rút chặt, dưới chân Điện Dao bất ổn cả người bị kéo theo ngã về phía trước, Lăng Thanh đưa kiếm sang tay trái, dưới chân khẽ nhón, vận khinh công đi qua, cánh tay dài vươn ra, đón chắc lấy Điện Dao, khóe miệng vẫn là nụ cười mỉm điềm đạm ấy, “Hay là… thật ra ngươi thích ta?”
Bên kia Tiết Ký Phong đang muốn một chiêu đánh về phía ngực Yên Vân Liệt, nghe thấy thanh âm của Lăng Thanh, chân lảo đảo, chưởng kia rơi vào vai Yên Vân Liệt, không thể thương tổn được y, trái lại bị y dùng nội lực chấn bắn ra.
Điện Dao hoàn hồn, phát hiện mình lại bị Lăng Thanh trêu đùa, trên mặt quẫn đến đỏ bừng, giơ tay lên lật chưởng muốn đánh về phía Lăng Thanh, không ngờ tay Lăng Thanh nâng hắn buông lỏng, đồng thời dùng khinh công lui khỏi người hắn, Điện Dao “a” một tiếng kêu sợ hãi, ngã ngồi dưới đất.
Điện Dao đứng lên từ dưới đất, thu lụa đỏ về, sau đó rung về phía Lăng Thanh, Lăng Thanh đang muốn dùng kiếm chặn, lại ngửi thấy mùi lưu huỳnh, thầm nghĩ không ổn, thu kiếm xoay người, nâng khí nhảy ra.
Lụa đỏ ấy đánh vào chỗ hắn vừa đứng, nổ vang một tiếng “ầm”, tia lửa văng khắp nơi, xen lẫn vàng bạc ngọc khí bị nổ bay, khói thuốc tràn ngập cản trở tầm mắt mấy người.
Lụa đỏ của Điện Dao quét tới chỗ nào, nơi đó liền vang lên một trận nổ vang, Lăng Thanh liên tục lui đến rìa động, trong sương mù ngăn trở tầm mắt đột nhiên mấy dải lụa đỏ đồng thời đâm về phía hắn.
Lăng Thanh nghiêng người né tránh, liền thấy mấy dải lụa đỏ ấy bởi vì lực đạo quá lớn đâm thẳng vào vách núi, Lăng Thanh vội vàng thối lui, nhưng sau tiếng nổ vang lại nghe thấy một vài tiếng nước.
Mấy người khác cũng nghe thấy thanh âm, An Dương vương đi tới, phát hiện nham trên vách đá bởi vì thuốc nổ Điện Dao dùng mà chấn ra một khe nứt, nước này chính là từ khe nứt đó tràn vào, nhưng vết nứt đó còn đang “răng rắc, răng rắc” vỡ về hai bên và phía trên.
“Không xong, đằng sau gian mật thất này chính là sông ngầm dưới đất.”
Mấy người còn đang động thủ bên kia dừng chiêu thức lại, yên lặng nhìn vách núi ngăn ấy, liền thấy khe nứt càng ngày càng rộng, nước tràn vào cũng càng ngày càng nhanh.
An Dương vương ra hiệu mọi người lui về phía sau, mọi người mới lui lại mấy bước, vết nứt bị dòng nước chảy xiết phía sau bất ngờ mở rộng, biến thành một cái cửa động, thấy thế, Yên Vân Liệt kéo Lăng Thanh bỏ chạy.
“Đi mau! Ở đây cũng bị ngập!”
Thanh âm của Yên Vân Liệt vừa mới hạ xuống, đã nghe được một tiếng nổ điếc tai nhức óc, vách đá ngăn ấy nứt ra thành mấy mảng, toàn bộ sụp xuống, nước phía sau mãnh liệt tràn vào, giống như là vỡ đê, hoặc như là con ngựa hoang mất cương không bị khống chế, đồng thời chạy chồm tại nơi chật hẹp này.
Vách đá sụp đổ, nước lớn tràn vào động chứa đầy vàng bạc ngọc khí, xông qua cửa tuôn trào, tuôn ra cả tài bảo bên trong. Thế nhưng cửa động hiển nhiên ngăn lại hành động của con rồng nước, mấy vết nứt xuất hiện ở bốn phía cửa đá, giống như mạng nhện lan tràn, thậm chí leo lên đỉnh, từng tảng đá bắt đầu rơi xuống.
Mấy người nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng không có phát ra tiếng, mãi đến khi “ùm” một tiếng, một tảng đá lớn nện xuống đè sập đèn trường minh ở một góc, bọn họ mới ý thức được lại đợi ở chỗ này sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
An Dương vương mở lối đi vừa rồi gã và Lăng Thanh bọn họ cùng đi, là lối tắt cửa ngầm từ chỗ địa đạo xuyên qua, “Đi từ nơi này.”
Mấy người đang muốn đi vào, nhưng đều sửng sốt, vừa rồi còn đánh đến kịch liệt, bị nước lớn xông liền quên toàn bộ, lúc này mới lại chú ý tới lập trường hai bên bất đồng, “keng, keng” hai thanh kiếm vắt ngang chính giữa, Tiết Ký Phong cùng Điện Dao cũng bày bộ dạng đánh tiếp.
Nước lớn bị nhốt bên kia cuối cùng cũng xông mở cấm chế của cửa đá, gầm thét dường như muốn cuốn đi tất cả xông qua quan tài đá của Diễm đế, từ trên đài cao lao xuống.
An Dương vương nhíu nhíu mày, “Ngẩn ra trong đó làm cái gì? Muốn đánh cũng phải sống ra ngoài trước hẵng đánh tiếp!”
Lăng Thanh cùng Đông Ly Mộ Vân nhìn nhau gật đầu một cái, Lăng Thanh cúi người đi vào trước, Yên Vân Liệt đi theo sau hắn, sau đó Điện Dao, Tiết Ký Phong, còn có An Dương vương, ngay khi An Dương vương vừa đi vào, cánh cửa kia đột nhiên đóng lại phía sau gã.
“Đông Ly đại ca!” Lăng Thanh dùng sức vỗ cửa đá.
“Lăng Thanh, các ngươi đi trước, ta đi mở cửa đá trong lăng thất để cho nước tiết ra từ nơi đó một phần, nếu không chúng ta ai cũng đừng nghĩ đi!”
“Đông Ly đại ca!”
Bên ngoài cửa ngầm chỉ còn lại tiếng nước ầm ầm, Lăng Thanh quay đầu lại nhìn về phía An Dương vương, “Vương gia mau mở cửa ra.” Lại thấy ánh mắt An Dương vương lóe lên một cái, cũng không có đi tìm cơ quan mở cửa.
Lăng Thanh sốt ruột, muốn tự mình đi tìm, đúng lúc này đột nhiên thân thể mềm nhũn mất đi ý thức ngã xuống.
Yên Vân Liệt một phen ôm ngang Lăng Thanh lên, “Bản tọa không thể để cho Lăng Thanh lại mạo hiểm, vương gia xin tự để ý an nguy.”
An Dương vương chẳng thèm, “Bản vương đương nhiên không cần Yên giáo chủ lo lắng.” Dứt lời xoay cơ quan mở ra cửa ngầm, sau khi đi ra đóng cửa ngầm lại.
Cửa đá chậm rãi ngăn cách tầm mắt hai người, nước lớn đã vọt tới chỗ bọn họ, trước khi cửa đá đóng lại, Yên Vân Liệt nghe thấy An Dương vương dùng ngữ khí ngạo mạn thản nhiên, không để mọi thứ xung quanh vào mặt quen thuộc nói ra:
“Bản vương cũng chưa từng yên lòng…”
Tiếng cửa đá đóng chìm trong tiếng nước ào ào, Yên Vân Liệt ôm Lăng Thanh đối mặt cửa đá đóng chặt, cùng với huyên náo bị ngăn cản ở ngoài, ngẩn ra đó một lát mới hoàn hồn.
Yên Vân Liệt hoài nghi mình có lẽ là nghe lầm, lấy tính cách của An Dương vương, dù cho gã có lỗi với mọi người trong thiên hạ, gã cũng sẽ không có mảy may áy náy, sao lại nói ra lời như vậy?
Nước bắt đầu theo khe hở cửa ngầm thấm vào, Yên Vân Liệt quay đầu lại, phát hiện Tiết Ký Phong và Điện Dao sớm không thấy bóng dáng, Yên Vân Liệt cũng không nghĩ nhiều hơn nữa, ôm lấy Lăng Thanh dọc theo địa đạo.
Trong lăng thất bên ngoài cửa ngầm, nước đã tích đến đầu gối, An Dương vương gian nan tiến về phía trước trong nước.
Đông Ly Mộ Vân đang cúi người trong nước tìm cơ quan có thể mở cửa đá, hơi nghiêng đầu nhìn thấy An Dương vương không có đi, trái lại bước cao bước thấp đi về phía mình, biểu hiện trên mặt ngẩn ra, nhưng rất nhanh thu đi kinh ngạc.
Y quay đầu tiếp tục sờ soạng tìm kiếm không nhìn gã, “Vương gia nếu thích nghịch nước, phiền toái về đất phong của mình hẵng chơi, còn có mỹ nhân đi cùng, thú vị hơn chết như bây giờ.”
An Dương vương chỉ nhíu chân mày, tiếp tục lội nước, đẩy tiếng nước ù ù hô lớn, “Đúng vậy, bản vương thích nghịch nước, bản vương chết tiệt thích nghịch nước!” Cúi người xuống, gẩy một chỗ nhô ra khắc hoa cạnh cửa, cửa đá ầm một cái mở ra.
Đông Ly Mộ Vân còn chưa có kịp phản ứng, cửa lại đột nhiên bị mở ra, đồng thời phía sau vang một tiếng thật lớn, cả bức tường đều bị nước đập đổ sập. Quan tài đá của Diễm đế bị nước chảy xiết mãnh liệt thoáng cái hất tung, cùng với vàng bạc ngọc khí trong động bị dòng nước cuốn theo.
Thấy tình huống không đúng, Đông Ly Mộ Vân cùng An Dương vương bỏ chạy, sóng nước cuộn trào cao trượng xích trước người bọn hắn, quan tài đá thoáng cái xông lại mắc kẹt chỗ cửa đá, hơi cản trở thế nước phía sau.
Hai người dừng lại, nhìn nhìn nước không ngừng tuôn ra và kẽ hở bắt đầu xuất hiện bên cạnh cửa đá phía sau, lại nhìn nhìn địa đạo tối om đằng trước.
Vừa rồi lúc bọn họ tới là đi đường ngầm, vì vậy cũng không rõ bên ngoài lăng thất tình huống ra sao. Thế nhưng lối đi trước mắt này cũng không biết dài bao xa, cửa đá một khi bị phá vỡ, bọn họ căn bản chạy không kịp nước vọt tới phía sau, còn không ra khỏi địa đạo thì chỉ có thể chết đuối bên trong.
Nhưng Đông Ly Mộ Vân làm thế này, vốn không có ôm cơ hội còn sống quá lớn, chỉ một lòng nghĩ phải cho Lăng Thanh an toàn ra ngoài, không thể lại làm cho hắn mạo hiểm.
An Dương vương đi đến bên cạnh, sờ gạch xanh trên tường, thỉnh thoảng dùng tay khẽ gõ, trong giọng nói mang theo trào phúng: “Thật không hổ là Đông Ly đại ca của người ta, giây phút này, dù cho mình chết cũng muốn cho hắn an toàn rời khỏi nơi này, loại tình nghĩa ấy quả thật đáng ca ngợi đáng kính.”
Đông Ly Mộ Vân bước dài đi tới, nắm bả vai An Dương vương xoay gã lại, đè gã trên tường, phần ra khỏi vỏ của Đoạn Thủy kiếm trong tay chống cổ họng gã. Tay nắm kiếm vẫn run rẩy, mũi kiếm dán cần cổ An Dương vương, cắt ra một vết rách rất nhỏ ở đó, dịch thể đỏ sẫm theo vết rách đó chậm rãi chảy ra.
“Triệu U… Ngươi biết năm đó khi ta quỳ bên giường ngươi ba ngày ba đêm chờ ngươi tỉnh lại, trong ba ngày ba đêm ấy lòng ta đang suy nghĩ gì?” Đông Ly Mộ Vân trầm giọng hỏi, một lát ấy, nước trong địa đạo đã tràn lên ngập đến eo hai người.
An Dương vương lắc lắc đầu. Khóe miệng Đông Ly Mộ Vân hơi nhếch, lại là cười, nụ cười mang theo chút tự giễu, cùng với đau thương và tuyệt vọng nói không rõ.
“Ta lúc đó giấu một thanh chủy thủ trong tay áo, chỗ bình phong sau nhà có mấy sơn phỉ ta sai người đi bắt…”
Đông Ly Mộ Vân dừng một chút, sát ý trong mắt dường như tích góp thật lâu, lúc này không hề che giấu thiêu đốt dưới đáy mắt.
“Ta chờ vương gia ngươi tỉnh lại, nếu như ngươi không chịu tha thứ Lăng Thanh, ta liền đâm một đao, sau đó sẽ đâm chính mình bị thương, giết chết hộ vệ ngươi mang đến, ngụy trang thành sơn phỉ sơn phỉ cướp sạch biệt trang tránh nắng, đồng thời bất hạnh liên lụy đến vương gia đột nhiên chuồn khỏi cung tới đây. Vương gia bị sơn phỉ đâm trúng, chữa không kịp bỏ mình, thế tử của Đông Chu vương vì bảo vệ tiểu vương gia không biết võ công bản thân bị trọng thương… Vương gia ngài cảm thấy nghe tin tức như thế, hoàng thượng dám trách cứ Đông Chu vương cha ta sao?”
Thân thể An Dương vương khẽ chấn động, mũi kiếm kia lại đè cần cổ gã thêm một chút, nhưng biểu tình trên mặt gã vẫn trấn định như cũ, nước đã ngập đến chỗ ngực, ***g ngực hai bên vì hô hấp lên xuống.
An Dương vương nhìn Đông Ly Mộ Vân, nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?”
Lần này đến phiên Đông Ly Mộ Vân sửng sốt.
Khóe miệng An Dương vương hơi nhếch lên, “Ánh mắt người nhìn bản vương khi đó… giống y hệt bây giờ. Vì thế ta rất rõ một chuyện!! Thì ra là Lăng Thanh là uy hiếp của Đông Ly Mộ Vân ngươi. Chỉ cần lấy tính mạng Lăng Thanh uy hiếp ngươi… Ha ha ha, minh chủ võ lâm, thế tử Đông Chu vương cái gì… cũng đều không phải nằm dưới thân bản vương, mở chân chờ bản vương lâm hạnh giống như nữ nhân?”
“Câm miệng!” Khóe mắt Đông Ly Mộ Vân đỏ lên rống to một tiếng cắt ngang lời của An Dương vương, kiếm đè rất sát, An Dương vương không thể thở mạnh, sắc mặt hơi biến đổi, mà nước lúc này đã tràn qua ngực hai người ngập đến cần cổ.
Cánh cửa kẹt quan tài đá bắt đầu nứt toác, tường hai bên bắt đầu đổ nghiêng, hiển nhiên đã không chịu nổi thế nước bên trong, tùy thời sẽ ầm ầm sụp xuống.
An Dương vương nói, “Đông Ly Mộ Vân, bản vương đã sớm nói, nếu như ngươi có thủ đoạn của ta, lúc này người ôm Lăng Thanh rời đi cũng sẽ không phải giáo chủ phong lưu kia.”
Đông Ly Mộ Vân bị lời của gã cơ hồ dồn đến cực hạn, tay kịch liệt run rẩy, khóe mắt giận đỏ hồng, trong con ngươi hiện đầy tơ máu, thanh âm tràn đầy âm rung cực lực đè nén tình tự.
“Ngươi biết ngươi đã làm cái gì? Ngươi biết ‘Cập Đệ’ kia của người làm hại Lăng Thanh thảm thế nào?”
An Dương vương nhàn nhạt mỉm cười đáp lại, “Ngươi cho rằng bản vương khi cho ngươi ‘Cập Đệ’… sẽ suy nghĩ kết quả sao?”
Mắt Đông Ly Mộ Vân mở to, lập tức lắc đầu, tay cầm kiếm đè An Dương vương đang muốn dùng sức ấn xuống, An Dương vương đột nhiên dùng tay nhấn một viên gạch đá bên cạnh, “Ầm” một tiếng, tường đá phía sau An Dương vương đột nhiên xoay lại, hai người ngã lăn cùng một chỗ, ngã vào trong đường ngầm, nước bên ngoài mặc dù cũng tràn vào một chút, nhưng tường đá xoay đóng chặt vẫn cản trở dòng nước cuồn cuộn trong lối đi bên ngoài.
“Khụ, khụ!” Hai người lúc ngã vào đều uống không ít nước, trong đường ngầm đen như mực, chỉ có tiếng ho, cùng với tiếng vang rầm rầm bên ngoài.
Đông Ly Mộ Vân ra sức thở dốc ngụm lớn trên mặt đất, y vừa rồi không nên do dự, sớm nên một kiếm kết thúc người nguy hiểm này, gã làm hại Lăng Thanh chịu thống khổ rất lớn như thế, phải cả đời sống trong hối hận đan xen, cũng làm cho mình nhận hết sỉ nhục, bị áy náy nồng đậm sâu mạnh hành hạ đến sống không bằng chết.
Mình hẳn là giết gã…
Nhưng vì sao lại không hạ thủ được.
An Dương vương ngừng ho, sau đó trong đường ngầm cũng chỉ còn lại có tiếng hít thở của hai người, không biết qua bao lâu, Đông Ly Mộ Vân cảm giác được An Dương vương sột sột soạt soạt sờ tới bên cạnh mình, tay cầm Đoạn Thủy kiếm bị người phủ lên, động tác rất quen thuộc, y lại nghĩ không ra từng phát sinh ở nơi nào.
Trong bóng tối, thanh âm của An Dương vương vang lên, không có ngạo mạn ngày thường, cũng không có uy hiếp, chỉ là trầm thấp, có chút khàn khàn, lại có một loại mềm mại.
“Đông Ly… Ngươi có còn nhớ ta từng nói?
“Phật nói: Phàm là tất cả chúng sinh chưa giải thoát, đều sẽ tuần hoàn lặp đi lặp lại trong lục đạo, đây là ‘luân hồi’. Cái gọi là giải thoát, chính là chỉ thoát khỏi ràng buộc, dùng giới là sơ thiện, định là trung thiện, tuệ là hậu thiện, như thế sản sinh thiền định gắng đạt tới diệt khổ, sau cùng mới thoát khỏi lục đạo luân hồi.”
Đây là năm đó lúc đi Vũ Hoàn sơn tham gia đại hội võ lâm, gã từng nói với mình, chỉ là mình nghĩ không ra, sau vẫn ném sau đầu, không biết An Dương vương bây giờ lại nói là có ý gì? Muốn thu đồng tình của mình lưu một cái mạng của gã? Bản thân Đông Ly Mộ Vân cũng vì ý nghĩ này cảm thấy buồn cười.
Triệu U là ai?
Triệu U là ai…
Đột nhiên phát hiện dây dưa nhiều năm như thế, mình không thể hiểu người này hơn, gã vui giận không cần lời nói, chỉ cần một ánh mắt một động tác, mình liền hiểu.
Đang như đi vào cõi thần tiên, nghe thấy An Dương vương ghé vào lỗ tai y từng chữ từng chữ nói, “Đông Ly, ngươi nếu bị trói buộc, bản vương tất sẽ không tự mình giải thoát, ngươi nếu vào a tì địa ngục, bản vương sẽ lấy cái chết theo cùng!”
Đông Ly Mộ Vân có trong nháy mắt giật mình, nhưng còn chưa đợi y tự hỏi, tường đá một bên phát ra tiếng vỡ vụn “răng rắc”, An Dương vương đứng dậy, một phen cũng kéo Đông Ly Mộ Vân lên, ngữ khí lại khôi phục bình thường.
“Vị Đông Ly đại ca này, ngươi còn chưa có xác nhận Lăng Thanh của ngươi có bình yên hay không, đã định chết ở chỗ này sao?”
Đông Ly Mộ Vân giật giật môi, lại không lên tiếng, lấy ra đá lửa trên người cọ đốt, phát hiện trên tường thậm chí có đọi đèn, bên trong còn dư lại một chút dầu thắp.
Tường đá kia thoạt nhìn chống đỡ không được bao lâu, Đông Ly Mộ Vân đốt đèn, xoay người hỏi An Dương vương, “Kế tiếp phải đi như thế nào?”
An Dương vương lạnh lùng “hừ” một tiếng, liền xoay người đi đằng trước.