Tặng Hoa Cho Bách Đồ

CHƯƠNG 4

Mẹ Chu Niệm Sâm là Giang Thư Lan đã về hưu nhiều năm, một mình ở trong tiểu viện xưa nhỏ, Chu Niệm Sâm đã nhiều lần nói muốn bà đến ở cùng mình, bà lại không muốn đi, tuy ngoài miệng nói là không quen ở nhà kiểu hiện đại, nhưng thật ra là không muốn gây thêm phiền phức cho con trai mình.

Lão thái thái là người tốt, thông tình đạt lý, mắt nhìn người cũng tốt.

Khi Chu Niệm Sâm và Bách Đồ chưa ở cùng nhau, bà là fan của mẹ Bách Đồ, đứa nhỏ này bà đã theo dõi từ trên mạng cho đến khi ra đời thật, thực sự là vừa là fan vừa xem Bách Đồ là con trai mình. Lúc ấy Bách Đồ cũng chỉ mới 18 19 tuổi, một lần đến phim trường, Giang Thư Lan tận mắt thấy Bách Đồ thì đau lòng nói cậu quá gầy, trên màn ảnh rõ ràng nhìn có da có thịt hơn nha, sau đó lôi người đại diện là Chu Niệm Sâm ra quở trách một trận nói rằng không biết lo lắng cho người ta.

Sau đó không lâu, ba Chu đột ngột xuất huyết não qua đời, thời điểm Chu Niệm Sâm túc trực bên linh cữu là lúc Bách Đồ đến chăm sóc hắn, cũng chính lần đó, Giang Thư Lan mẫn cảm nhìn ra quan hệ của hai người không đúng. Quả nhiên không bao lâu sau, Chu Niệm Sâm chủ động come out với bà, Giang Thư Lan đương nhiên không muốn con trai mình quen một người con trai khác, tuyệt thực, giả bệnh, một khóc hai nháo ba thắt cổ cái gì cũng làm qua, nhưng làm thế nào cũng không thể chán ghét Bách Đồ được, sau đó lại tìm sách tra tư liệu, biết rõ đây không phải là bệnh, lại không thể thay đổi được, cũng chỉ có thể lau nước mắt nhận mệnh. Con trai ở cùng Bách Đồ cũng tốt, còn tốt hơn là đi tìm một người nào đó không rõ lai lịch.

Lại mấy năm sau đó, Chu Niệm Sâm và người mẫu mới vào công ty bị Bách Đồ bắt quả tang trong khách sạn, hai người cãi nhau triệt để chia tay. Giang Thư Lan từ đó đến bây giờ vẫn luôn tức giận thất vọng về con trai mình, 4~5 năm sau hắn cũng không cố định một ai, lại nói, ở đâu mà có thể tìm được một người yêu giống như Bách Đồ chứ?

Sáng hôm nay, Bách Đồ gọi điện tới nói hôm nay sẽ đến thăm bà, khiến lão thái thái vui đến mức không cầm lòng nỗi, trong lòng lại nghĩ thầm, hai ngày trước Chu Niệm Sâm có nói với bà mấy ngày nữa Bách Đồ sẽ tới thăm, bây giờ quả nhiên đã tới, chẳng lẽ hai người làm hòa rồi?

Bà gọi cho Chu Niệm Sâm nhưng không có ai bắt máy, lại gọi tới văn phòng của hắn, thư ký nói hắn đang họp.

Giang Thư Lan cúp điện thoại trái nghĩ phải nghĩ, cuối cùng chạy đi chợ, đông chọn tây chọn nào là mua rau, mua gà mua cá tươi, xách trong tay nặng trịch, cơ hồ là chạy chậm về nhà, sợ Bách Đồ tới quá sớm thấy trong nhà không có ai lại bỏ đi một lần nữa.

Chờ thẳng đến lúc 10 giờ 30, Bách Đồ mới đến. Vừa vào cửa, khách sáo hai câu, hai người lại thấy khó xử nhạt nhẽo.

“Ba mẹ con còn ở nước ngoài làm việc?” Bà nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng tìm ra một câu có thể hỏi, “Không định trở về sao?”

Bách Đồ cũng rất câu nệ, nói: “Vâng, đang xử lý thủ tục di cư.”


Giang Thư Lan cả kinh, hỏi: “Vậy còn con? Cũng có ý định ra nước ngoài?”

Bách Đồ lắc đầu nói: “Tạm thời không có quyết định này, hợp đồng còn chưa hết hạn.”

Trong lòng lão thái thái không biết là tư vị gì, bà từng nghe con trai nói, lúc ký hợp đồng Bách Đồ chỉ ký ba năm, sau đó hai đứa nó quen nhau, lại ký tiếp, nhưng lần này nếu hạn hợp đồng đến, chỉ sợ Chu Niệm Sâm sẽ không còn cơ hội.

Thật sự ở trong lòng, bà rất thích Bách Đồ, cảm thấy đứa nhỏ này hiểu chuyện, lễ phép, lớn lên đẹp trai, lại không ảo tưởng về sự nổi tiếng, là người vô cùng hiếm có trong giới. Nhưng càng thích, thì càng cảm thấy Chu Niệm Sâm không xứng, bà ngược lại cảm thấy không có ý nghĩa.

Bà có chút sốt ruột, lúng túng hỏi: “Tiểu Bách a, con đừng trách dì nhiều chuyện, con bây giờ… vẫn còn độc thân sao?”

Bách Đồ cuối cùng cũng đem tầm mắt dời khỏi chậu Đỗ Quyên trên bàn, nhìn Giang Thư Lan, nhàn nhạt nói: “Dì, hôm nay con đến đây, là muốn nói rõ một chuyện với dì.”

Giang Thư Lan có chút chờ mong: “Con nói, dì nghe.”

“Con biết rõ dì rất tốt với con, con cũng rất cảm ơn dì, mấy năm ba mẹ con không ở bên cạnh, dì chăm sóc con rất tốt.” Ngữ điệu Bách Đồ rất nhẹ, cũng có chút xúc động, “Đến bây giờ con vẫn cảm thấy dì làm món cá mú hấp là ngon nhất.”

Vành mắt Giang Thư Lan có hơi đỏ, năm Bách Đồ thi Đại Học, ba mẹ của cậu đều ra nước ngoài làm việc, cậu vừa phải quay phim vừa phải ôn bài, về đến nhà cũng không có người thân chăm sóc, bà không đành lòng, nên nói Chu Niệm Sâm đưa Bách Đồ về nhà mình ở, tính luôn thời gian đi quay phim, cậu cũng đã ở tại Chu gia hơn nửa năm, mãi cho đến khi Bách Đồ lên đại học chuyển tới trường học. Khi đó, hai người thật sự giống như mẹ con ruột.

Bách Đồ rút khăn giấy trên bàn trà đưa cho bà, đợi bà nhận rồi mới tiếp tục nói: “Dì tốt với con, con sẽ nhớ cả đời, nhưng con không thể tiếp tục qua lại thăm dì nữa, hôm nay là lần cuối cùng con đến thăm dì, về sau sẽ không đến nữa.”

Giang Thư Lan khẽ giật mình: “Tiểu Bách, không đến mức…”

“Dì.” Bách Đồ cắt lời bà, “Dì xem, hiện tại chúng ta gặp nhau có biết bao nhiêu xấu hổ, con không thoải mái, dì cũng không thoải mái.”


Giang Thư Lan sốt ruột: “Dì đây là sợ nói sai chọc giận con nhạy cảm a, Niệm Sâm làm con tổn thương, dì lại không làm sai cái gì, tình cảm nhiều năm của chúng ta như vậy, sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt?”

Bách Đồ hạ tầm mắt, nói: “Thứ tình cảm này, không đủ khả năng để phai mờ, con và Chu Niệm Sâm đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, cũng hy vọng có thể cùng dì nói lời tạm biệt. Con đi, chúng ta không sẽ không ai làm khó ai, hà cớ gì không làm?”

Giang Thư Lan giữ chặt tay Bách Đồ, nước mắt chảy ra. Bà hiểu rõ ý của Bách Đồ, nếu cứ kiên quyết kéo Bách Đồ đến nơi một người đã làm cậu thương tâm, bà cũng đau lòng.

Hốc mắt Bách Đồ cũng có chút đỏ, dùng tay còn lại phủ lên trên tay bà vỗ vỗ.

Lúc tiễn Bách Đồ ra cửa, Giang Thư Lan vẫn không ngăn được đau lòng, Bách Đồ cuối cùng vẫn nhịn không được mềm lòng, nói: “Dì nếu có việc gấp mà không tìm được Chu Niệm Sâm, thì tìm con cũng được, số điện thoại con không đổi… Trong lòng con dì và mẹ con không khác gì nhau.”

Bách Đồ đi rồi, lão thái thái đứng ở ngoài cửa rơi lệ, điện thoại trong nhà vang lên, bà lau nước mắt đi vào bắt máy, vừa nghe thấy tiếng đối phương liền mắng: “Đều tại con đồ t*ng trùng thượng não! Lão Chu nhà này sao lại sinh ra cái thứ không có lương tâm như mày hả! Mày đi đâu để bồi thường lại Tiểu Bách cho mẹ hả!” (Chồng bà còn cặn bã hơn =_=.)

Chu Niệm Sâm bị mắng chả hiểu gì, nghe xong câu cuối cùng mới kịp phản ứng: “Bách Đồ đi rồi?”

Lão thái thái một bên khóc một bên tủi thân vô cùng nói: “Đi rồi.”

Chu Niệm Sâm ngược lại nóng nảy: Đi lâu chưa? Sao mẹ không giữ cậu ấy lại ăn cơm?”

Lão thái thái phẫn nộ nói: “Sớm đã đi xa đuổi không kịp rồi, còn ăn cái gì cơm! Nó nói về sau sẽ không bao giờ đến nữa! Đều tại con, đồ vương bát đản!”

Cúp điện thoại, Chu Niệm Sâm cũng khó có thể giữ bình tĩnh, gọi thư ký tới cáu tiết mắng chửi. Thư ký cũng biết mình trở thành chỗ trút giận, cúi đầu không lên tiếng.


Chu Niệm Sâm vốn có chủ ý rất tốt, nói Giang Thư Lan nhớ Bách Đồ là để dụ cậu đến thăm, hắn biết rõ Bách Đồ rất nghe lời lão thái thái, vừa thấy lấy lão thái thái là vô cùng ngoan ngoãn, nếu ba người có thể ngồi xuống ăn một bữa cơm thật ngon thì còn gì tốt hơn.

Khỏi phải nói thêm, Bách Đồ nhất định là đã nhìn thấu nước cờ của hắn, cho nên mới trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với lão thái thái, khả năng ngụy trang duy nhất của hắn.

Cách đây hơn bốn năm, hắn và Bách Đồ còn bảo trì quan hệ hợp tác công việc, nhưng trên mặt tình cảm, hắn luôn tận lực lừa gạt Bách Đồ, hắn cảm giác Bách Đồ sẽ không có khả năng thật sự rời khỏi hắn.

Thế nhưng người mà có thể nói ra câu sau này đừng gặp nhau nữa cùng lão thái thái, chính là Bách Đồ không thể rời khỏi hắn sao?

Hắn bắt đầu có chút hoảng hốt.

Phạm Tiểu Vũ cũng rất hoảng hốt, vừa rồi Bách Đồ đeo kính râm từ trong nhà mẹ Chu đi ra, từ lúc lên xe ngồi không hề nói chuyện, cô gọi hai tiếng cũng không trả lời. Cô bị cận, hôm nay thức dậy gấp quá nên không có đeo kính sát tròng, không nhìn rõ được sắc mặt Bách Đồ, nhưng cô cảm giác được cậu dường như đang rất khổ sở.

Bách Đồ không nói gì, cô cũng không biết nên làm sao bây giờ, đành phải chờ như vậy, cho đến khi thân xe động mạnh một cái, êm đẹp ngừng ở ven đường, mới biết rõ thế mà lại bị tông xe! Bách Đồ bị đụng thình lình bổ nhào tới phía trước, đầu đập vào ghế xe trước phát ra một tiếng trầm đục.

Phạm Tiểu Vũ vèo một cái nhảy xuống xe, hai hôm nay không có đi đâu, hôm nay ra ngoài đón Bách Đồ lại bị tông xe, chắc chắn là cách cô mở cửa sai rồi! ! ! FML [1] ! ! ! Chỗ bị tông phía sau toàn bộ bị lõm vào ! ! !

[1] Fuck my life :)))

Cô khóc không ra nước mắt, liều mạng bày ra bộ dáng chuẩn bị đi gây sự với tài xế.

Nơi này toàn là nhà cũ ở hoặc tiểu viện nhỏ, ở nơi này trên cơ bản toàn là người cao tuổi hoặc là các đơn vị lão đồng chí, nhưng chiếc xe gây chuyện lại là BMW series X màu đỏ, xem ra là người trẻ tuổi.

Quả nhiên, trên xe bước xuống một cái đầu gai khoảng hai mươi mấy, mặc áo T-shirt tay ngắn, trên cánh tay phải còn có hình xăm kỳ quái, sau khi xem tình huống xong, phun ra chất giọng Đông bắc đặc sệt: “Phắc! Tống thành cại dạng gì rồi!”

Phạm Tiểu Vũ kinh sợ rồi.


Đầu gai nói: “Cô lại xe hạ? Được nha em gái, sát thủ đường phộ a.”

Phạm Tiểu Vũ gượng cười, cô liếc nhìn, đèn xe còn bị tông bể.

Đầu gai chà sát hai bàn tay, nói: “Để khọi phiền toại đến cảnh sạt giao thông, giải quyết luôn đi, một giá, 2000 tệ.”

Phạm Tiểu Vũ: “…” Đến cùng ai là gây chuyện hả? !

Cửa ngồi phía sau cạch một tiếng bị đẩy ra, Bách Đồ chân dài từ trên bước xuống, Phạm Tiểu Vũ thầm nghĩ không ổn, vội nói: “2000! Được! Tôi đưa!” Một bên quay đầu muốn đẩy Bách Đồ lên xe lại.

Bách Đồ nào chịu quay lại, đẩy cô ra, cách kính râm nhìn đầu gai, nói: “Khi dễ con gái lái xe bệnh tuổi gì? Sát mã đặc sát thủ đường phố cũng chỉ nhiêu đây thôi sao.”

“Cái gì sát mã đặc [2] ?” Đầu gai suy nghĩ vài giây mới hiểu được cậu đang chửi mình, làm sao vui nổi, “Tôi cụng không phải theo trào lưu, anh ít chửi người khác đi, muốn đạnh nhau sao? A? Sao tôi cảm thấy anh cọ hơi quen?”

[2] Sát mã đặc phiên âm từ tiếng anh Smart, nhưng lại mang nghĩa thời thượng. Năm 2008, ở TQ bỗng có trào lưu ăn mặc kết hợp giữa Âu Mỹ và Nhật Bản, nhiều người bắt chước phong cách Rock Nhật, kẻ đen mắt, tóc tai bù xù, ăn mặc khó hiểu. Nhiều người ở trên mạng cũng đặt biệt danh cho họ là “Đồ rừng rú”, “Não tàn” v…v… Nói tóm lại, các bạn cứ nhìn hình ảnh HKT ở Việt Nam ngày xưa là hiểu =)))))))))

Phạm Tiểu Vũ được Bách Đồ che ở phía sau, lại không ngừng chen ra phía trước, nói: “Quen mắt cái gì! Ca tôi là người có gương mặt đại chúng!”

Đầu gai gãi gãi sau gáy, biểu lộ đủ loại không tin, quay đầu hướng phía BMW hô: “Ca, anh tới xem, sao em thấy giống giống ai kia của anh?”

Lúc này cửa sổ ghế sau của BMW thò ra một cái đầu, đeo kính đen chống tay đỡ nửa bên mặt, áo sơ mi trắng nhìn ngược lại rất sạch sẽ, chỉ là ngữ khí vô cùng cà lơ phất phơ: “Của anh mày cái gì…A?” Hắn nhanh chóng từ trên xe bước xuống, miệng vui vẻ lẩm bẩm: “Thật may quá, sao lại trùng hợp như vậy?”

Bách Đồ còn chưa hiểu ra sao, Phạm Tiểu Vũ đã mắt sắc nhìn ra, kinh hãi nói: “Ah! Lương Tỳ!”

Chính là người ở trong show giải trí nói Bách Đồ bị”Hình tượng thắt cổ chai” Lương Tỳ.

. : .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận