Tàng Ngọc Nạp Châu

Edit: Bunny_big

Beta: Hằng Lê​

Ngọc Châu nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy chính là Nghiêu Mộ Dã vẻ mặt u ám đang nhìn chằm chằm nàng cùng Vương lang.

Vương Côn không biết Nghiêu Thái úy, không khỏi sinh nghi hỏi: “Xin hỏi tôn giá là ai?”

Nghiêu Mộ Dã không nói gì, mà chỉ dùng hai mắt phượng trừng mắt nhìn thẳng Ngọc Châu, chờ xem nàng kiều thê của mình giới thiệu mình thế nào.

Ngọc Châu không nghĩ tới Thái úy đại nhân đã nhiều ngày nay bận đến nỗi không thấy bóng dáng sao lại đột nhiên đi vào bên trong rừng trúc, sau khi điềm tĩnh hạ quyết tâm nói: “Vị này là Nghiêu Thái úy của Đại Ngụy…”

Vương Côn nghe thấy giật cả mình, tuy rằng trong lòng có chút đắn đo không hiểu vì nguyên nhân đặc biệt nào để nhất đẳng công hầu củaĐại Ngụy đột nhiên tới đây, nhưng vẫn y theo lễ tiết, nghiêng người hành lễ với Thái Úy: “Tại hạ là Vương Côn ở Tây Bắc thỉnh an Thái úy đại nhân.”

“Vương… Côn?” Nghiêu Mộ Dã chậm rãi đánh giá nam tử văn nhã trẻ tuổi trước mặt, hắn còn nhớ rõthời điểm tìm Lục cô nương giải khóa cho hắn ở Tây Bắc, vì đề phòng nàng không giữ miệng, tiết lộ mình bị cái vật quỉ quái khóa bộ vị tư mật, hắn từng lệnh cho thuộc hạ hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ chi tiết về vị Lục cô nương này, đương nhiên còn nhớ rõ chồng trước của nàng hình như có tên gọi là Vương Côn.

“…. Xin hỏi tên tự của Vương công tử là gì?” Nghiêu Mộ Dã nén giận, gằn từng tiếng hỏi.

Vương Côn không rõ nội tình, chỉ theo thực tế trả lời: “Tại hạ tự là Kính Đường.”

Ngọc Châu đứng một bên nghe Thái úy hỏi câu này, trong lòng tức khắc rõ ràng vẻ mặt phẫn nộ của Thái úy là vì lẽ gì.

Ngoại trừ việc mình bí mật gặp gỡ nam tử bị hắn bắt gặp, có lẽ còn vì câu nói mình vừa gọi “Kính Đường” kia.

Quả nhiên Vương Côn vừa nói ra, hai mắt Nghiêu Mộ Dã lập tức đỏ hồng, chỉ nhìn chằm chằm Ngọc Châu, đôi môi mỏng mím chặt lặng yên không nói, trong mắt lúc này bắt đầu nổi lên phong ba bão táp, không biết đã quay cuồng nhẩm tính lại bao nhiêu chuyện cũ trước kia.

Ngọc Châu biết rất rõ tính tình của Nghiêu Mộ Dã, nếu lúc này mình còn chần chừ, e rằng sẽ liên lụy đến Vương Côn, lập tức bước tới, muốn nói nhỏ với Nghiêu Thái úy.

Ai biết được chưa đi được mấy bước, Thái úy đột nhiên xoay người, phất tay áo bỏ đi.

Khi Nghiêu Mộ Dã quay người lại, thật sự đã dùng hết khí lực toàn thân, nếu không chính hắn cũng không biết, hắn có thể bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của cô nàng kia, chất vấn nàng về câu nói mớ khi ngủ kia, từ Kính Đường kia là đang nói về ai hay không!

trên suốt đoạn đường cưỡi ngựa nhanh như bay, tất cả những hình ảnh từ sau khi quen biết cô nàng này không ngừng xông lên đầu hắn.

Tính cách thanh nhã, đạm mạc của nàng, hắn lại coi là tính cách nàng vốn như thế, vốn không nhiệt tình như người khác mà thôi. Nàng lúc lạnh lúc nóng, lúc gần lúc xa, cũng không chịu gọi tên họ của mình khi tỉnh táo, hắn lại cho là chẳng qua nàng là một phụ nhân nhỏ ở nông thôn quá mức e lệ mà thôi. Nàng chậm chạp không đồng ý hôn sự, hắn nghĩ nàng băn khoăn gia thế giữa nàng và hắn kém quá xa, nên tự ti.

Nhưng hôm nay mới biết, không phải nàng không biết cười ngọt ngào, cũng không phải bởi vì e lệ nên không chịu kêu tên họ của mình. Đơn giản là nàng chỉ nguyện ý nhoẻn miệng cười, nhớ mãi không quên trong giấc mộng, thì ra là một “Kính Đường” khác ở Tây Bắc!

Dọc theo đường đi, vung roi quất xuống, vó ngựa bay nhanh, gió thổi vào mặt làm cho lửa giận trong lòng Nghiêu Mộ Dã càng cháy dữ dội.

Đem ngựa chạy thẳng xuyên qua cửa thành, lướt trên phố xá, khi đi tới trước cửa Nghiêu phủ, nhìn thấy quản gia đang chỉ huy tôi tớ treo đèn đỏ lụa đỏ, dán chữ hỉ, nhưng mà một loạt không khí vui mừng này, lại không hề cuốn hút được hắn.

thì ra tất cả mọi thứ này… Chẳng qua chỉ một mình hắn tự biên tự diễn!

Lần đầu tiên trong đời, Nghiêu Mộ Dã có cảm giác gặp phải một tên bịp bợm, kẻ bịp bợm này mặc dù bề ngoài nhu nhược, ăn nói nhẹ nhàng từ tốn, lại từng bước lừa hắn đến moi tim móc phổi, táng gia bại sản, không để lại một chút gì!

“Nhị thiếu gia, ngài trở về thật đúng lúc, ngài xem bình phong này vừa mới nhập vào phủ, đặt trong tân phòng được không ạ?”

Lần hôn lễ này chuẩn bị thật sự hấp tấp, ai có thể dự đoán được nhị thiếu gia không ưa bất kì quý nữ nào trong kinh thành, nhưng khi nói thành hôn là lập tức thành hôn. Đúng lúc này, mấy ngày gần đây thân thể của Nghiêu phu nhân không được khỏe, nên nói thẳng là bà không quản mọi việc, mấy việc vụn vặt gì đó của hôn lễ, cứ trực tiếp hỏi thằng nhị thiếu gia là được, đừng quấy rầy bà nghỉ ngơi.

Lúc này quản sự vừa thấy Nghiêu nhị thiếu đã trở về, đã vội vàng chạy tới hỏi.

Nghiêu Mộ Dã nhìn chằm chằm bình phong tinh xảo trước mặt, mặt trước thêu hoa văn nước Thục, uyên ương nghịch nước dưới hồ, có đôi có cặp đang quấn quit nhau!

Lập tức nhớ đến cô nàng Viên Ngọc Châu kia không biết đã lén lút gặp mặt thằng chồng trước mà nàng ta nhớ mãi không quên đó bao nhiêu lần rồi. Cơn giận dữ dồn nén suốt nãy giờ, rốt cuộc nổ tung khi nhìn thấy đôi uyên ương lén lút vụng trộm kia!

Chỉ thấy Nghiêu nhị thiếu vung chân lên tung một cước, đem bình phong đạp cho nát bươm, sau đó quát to một tiếng: “Đem tất cả chữ hỉ lụa đỏ tháo xuống hết cho ta!”

Lời này vừa nói ra, tôi tớ đầy sân đang bận rộn đều trố mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới đúng.

Đúng lúc này, Ngọc Châu vừa xuống xe ngựa bước vào phủ, đang đứng phía sau Nghiêu Mộ Dã.

Nghiêu Mộ Dã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc phía sau, cũng không quay đầu lại, khí thế lạnh như băng bước nhanh trở về thư phòng.

Vẻ mặt quản sự đau khổ không biết làm sao, cũng không biết có phải do hoa văn trên bình phong này không đúng, nên đã chọc cho Thái úy không vui, vì thế không muốn cử hành hôn lễ nữa, nếu thật sựnhư thế, thì ông đã trở thành tội nhân trong việc nối dõi tông đường của Nghiêu gia rồi.

Vì thế chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Viên tiểu thư, ý của Thái úy là…”

Ngọc Châu lắc đầu xin lỗi ông, cũng không nói lời nào, bước nhanh đi theo sau Nghiêu Mộ Dã, theo hắnđi vào thư phòng.

Nghiêu Mộ Dã đột nhiên xoay người, hung hăng trừng nữ nhân phía sau mình nói: “Cảm tình của nàng và chồng trước vẫn còn tốt quá nhỉ, trai đơn gái chiếc cùng nhau ngồi tâm sự trong rừng!”

Ngọc Châu khẽ cắn môi nói: “Là Ngọc Châu không chú ý tiểu tiết, nhất thời cư xử sai lầm… nhưng Thái úy cũng biết, khi ta và Vương công tử còn là phu thê… Vẫn luôn tôn trọng nhau như người lạ, hiện giờ chẳng qua chỉ là gặp lại người quen biết cũ, nói vài câu chuyện phiếm thôi…”

Cũng bởi vì Thái Úy biết rất rõ chuyện này, nếu không Ngọc Châu cũng sẽ không thành hôn trong hai năm mà thân vẫn còn xử nữ. Nhưng cũng vì cái câu ‘Phu thê’ kia, lại làm cho lòng Thái Úy dâng trào lửa giận thêm lần nữa!

Khi Ngọc Châu làm vợ của người ta, có phải cũng giống như vừa rồi, trai thanh nhã, gái thiền quyên, ngồi kề bên nhau dưới bóng râm của rừng trúc, tuy rằng không nói lời nào, nhưng chỉ cần khi mắt nhìn nhau, môi khẽ mỉm cười, tình ý triền miên như tơ đó, thì cho dù không ai lên tiếng, nhưng tình thắm nghĩa nồng, đâu cần phải nói nên lời?

Ngay lúc này, hắn lại nghĩ tới tên cửa tiệm mới của Ngọc Châu. thật giỏi cho câu “Phác Ngọc Hồn Kim” kia! Nghe nói Vương gia đó vốn là kinh doanh vàng bạc, nay Viên Ngọc Châu này đúng là nhớ mãi không quên gã Vương Kính Đường kia, một đứa Ngọc, một đứa Kim (vàng), hai đứa con buôn này, tâm đầu ý hợp, tình ý triền miên mà!

một khi suy nghĩ như thế lan tràn ra, ghen tuông cuồn cuộn lập tức chắn ngang cổ họng.

hắn nhíu mày nghiến răng hỏi: “Ta muốn hỏi nàng, ở trong mộng nàng kêu tên là ta hay là hắn?”

Trong lòng Ngọc Châu biết, lúc này nếu mình làm trái với lòng nói là Thái úy, tuy rằng hắn sẽ khônghoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng có thể tạm thời bình ổn lửa giận. Nhưng không biết tại vì sao, lúc này nàng lại không muốn làm trái lương tâm để Thái úy hiểu lầm, lập tức nhỏ giọng nói: “Khi đó cũng khôngbiết tên tự của Thái úy là Kính Đường, chẳng qua trong mơ thấy lại đoạn thời gian cũ, nhất thời hỗn loạn nêu nói lảm nhảm mà thôi, mong Thái úy đừng để trong lòng…”

Thái úy tuy rằng đã sớm biết được đáp án, nhưng sau khi nghe chính miệng Ngọc Châu thừa nhận, vẫn nghiến răng ken két, siết chặt nắm tay hỏi tiếp: “Chuyện xưa không nói tới nữa, bây giờ ta hỏi nàng, hiện tại Kính Đường nào đang ở trong lòng nàng?”

Thái úy tuy rằng đã sớm đoán được đáp án, chính là nghe xong ngọc châu chính miệng thừa nhận, vẫn là đem nha cắn đến dát băng rung động, siết chặt nắm tay lại hỏi: “Chuyện xưa không đề cập tới, ta hiện tại thả hỏi ngươi, ngươi hiện giờ treo ở trong lòng lại là cái nào Kính Đường?”

Ngọc Châu trầm mặc hồi lâu mới nói: “Vương Côn như là huynh trưởng của ta, Thái úy đối với ta lại là ân tình khó quên, hai người đương nhiên đều ở trong tim…”

Ý của Ngọc Châu biểu đạt lần này, Thái úy xem như đã nghe chính xác rõ ràng – tiểu phụ Tây Bắc nhìn như hèn mọn này, sau khi cùng hắn triền miên biết bao lần, thân mật như vợ chồng, lại hoàn toàn không hề đáp trả lại mối chân tình thắm thiết của hắn chút nào!

Nàng kính trọng hắn quyền cao chức trọng, thủ đoạn thông thiên, lại không hề bố thí chút tình yêu nào cho hắn!

Luôn luôn coi chân tình của nữ nhân không đáng là gì, thoải mái hành tẩu trong các bụi hoa, Nghiêu Mộ Dã nhất đẳng công hầu Đại Ngụy, khi đến nửa đời người lại bị một con nhóc miệng còn hôi sữa lừa đến mức giao sạch tấm chân tình, thật đúng là báo ứng mà!

Nghiêu Mộ Dã đi qua, hung hăng cầm lấy cánh tay nàng hỏi: “Nếu nàng không yêu ta, vì sao còn đồng ý gả cho ta?”

Nếu là bình thường, Ngọc Châu nhất định sẽ cười khổ, từng bước đi oan nghiệt này ngay cả chính nàng cũng không hiểu vì sao lại đến nước này, vì sao lại biến thành cục diện không thể vãn hồi như bây giờ?

Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể nói thật lòng mình: “Thái úy đã ra tay giúp đỡ lúc Ngọc Châu bơ vơ và hoạn nạn, không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp… Bây giờ Thái úy lại phải ra chiến trường, vì đất nước xung phong giết giặc trên chiến trường, Ngọc Châu nguyện ý gả cho Thái úy, xem như hoàn thành tâm nguyện trong lòng ngài…”

Nghiêu Mộ Dã trầm mặc một hồi, ngược lại chậm rãi nở nụ cười. Trước kia hắn cũng từng nghe nói có phụ nhân ở Đại Ngụy, yêu nước chân thành không thua kém đấng nam nhi, khi quân lính ra chiến trường, vì xua tan lo lắng nỗi lo về con nối dòng của tướng sĩ, nguyện ý chủ động gả cho binh lính chưa lập gia đình để có con nối dòng cho họ. Để cho bọn họ không còn cố kỵ, mà anh dũng giết địch.

Nhưng mà những quân lính như thế, đại đa số đều là những người nghèo khổ, xấu xí, không thể cưới được vợ. Nghiêu Mộ Dã chưa từng nghĩ đến, chính mình cũng có ngày lại rơi vào hoàn cảnh của những tên lính nghèo rớt mồng tơi kia, cần sự bố thí của phụ nhân yêu nước, mới có thể cưới được thê tử!

Nghiêu Mộ Dã bật cười giận dữ, đôi mày rậm đang cau chặt chậm rãi dãn ra, đôi mắt phượng tràn đầy lạnh lẽo như sương không thể tan nổi, thanh âm lãnh đạm, lạnh lẽo: “Nghiêu mỗ cảm tạ Lục tiểu thư đãcó lòng bố thí … Và, bây, giờ…”

nói đến đây, hắn tạm dừng chốc lát, nghẹn giọng nói: “Làm phiền Lục tiểu thư hãy thu dọn hành trang… Cút, càng, xa! Càng, tốt!”

“…”

Nếu ngẫm kĩ lại, thì đây là lần thứ ba trong cuộc đời Viên Ngọc Châu phải chật vật chạy đi. Lần đầu tiên là bị đuổi ra khỏi Vương gia, lần thứ hai là bị dưỡng mẫu đuổi ra ngoài, nên lần rời đi thứ ba này, xem như đã tích lũy được một ít kinh nghiệm, hành lý mang tới phủ lúc trước đa số đều không được tháo dở ra, đề phòng có một ngày muốn rời phủ, sắp xếp đồ đạc lên xe cũng dễ dàng nhanh chóng hơn, chỉ cần thu dọn dụng cụ mài ngọc, lập tức có thể lặng lẽ mà rời đi thật nhanh.

Vì thế sau khi Ngọc Châu ra khỏi thư phòng Thái úy, không đến nửa canh giờ sau, thì một chiếc xe lừa nhỏ đã nhanh chóng kéo hết tài sản của Ngọc Châu để ở Nghiêu phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui