Tàng Phong - Mộc Qua Hoàng

Trong hành lang tối tăm, giọng nói của Ngu Tầm vang vọng rõ ràng.

Vân Từ thầm nghĩ ai muốn nghe chứ.

Cũng không phải trẻ con.

Nửa đêm ra ngoài, cả hai đều mặc rất mỏng.

Chiếc áo len trắng trên người Vân Từ rất rộng rãi, trông có vẻ mềm mại, tạo sự tương phản với vẻ mặt lạnh nhạt. Tay áo len rất dài, mỗi khi cậu dối lòng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, lại theo thói quen rụt ngón tay vào trong tay áo.

Ngay sau đó cậu quay đầu đi, lẩm bẩm: "Cậu muốn kể thì kể, tùy cậu."

"Ừm," Ngu Tầm chạm ngón tay vào màn hình, "là tôi muốn kể."

Trong mắt hắn, Vân Từ lúc này giống như một loài động vật nào đó trong truyện cổ tích, rõ ràng là muốn nghe, lỗ tai không kiềm được dựng lên nhưng vẻ mặt lại khó chịu nhìn sang chỗ khác.

"Bé cáo con sống trong rừng, nghe nói thế giới loài người có thứ gọi là 'kẹo'... Nó rất muốn biết 'kẹo' có vị gì."

"Nó gặp một chú thỏ con, hỏi thỏ đã từng ăn kẹo chưa."

"Thỏ nói, ăn rồi. Vị như cà rốt."

"..."

Giọng điệu của Ngu Tầm khi kể chuyện cổ tích rất đặc biệt.

Cái vẻ hừng hở thông qua câu chuyện biến thành nhẹ nhàng, khiến người ta dần thả lỏng, trong đầu Vân Từ dần hiện ra đủ loại động vật nhỏ.

Thời gian trôi đi từng phút.

Câu chuyện cáo nhỏ mua kẹo đơn giản này đang đi đến hồi kết.

"... Bé cáo con cuối cùng cũng nếm được vị kẹo."

"Nó nói, hóa ra vị kẹo giống như những vỏ kẹo sặc sỡ."

Cuối cùng Ngu Tầm tự đánh giá mình: "Cũng tạm, lần đầu tiên kể chuyện cho người khác nghe, cố nghe nhé."

Rồi Ngu Tầm lại hỏi: "Ngủ chưa."

Vân Từ: "Cậu nhìn đồng hồ xem."

Ngu Tầm nhìn đồng hồ.

Vân Từ: "Mới qua năm phút, cậu nói xem tôi buồn ngủ không."

"Vậy thì kể thêm một chuyện nữa," Ngu Tầm vuốt giao diện, "Nghe nè."

Vân Từ thầm nghĩ rõ ràng chỉ cần nói mình buồn ngủ là có thể kết thúc phân đoạn này, nằm trong phòng ngủ mở to mắt chờ trời sáng.

Cậu tiếp lời hắn làm gì cơ chứ.

Vân Từ lại rụt tay vào trong tay áo: "Nếu cậu rảnh rỗi muốn tiếp tục kể thì..." Cậu mím môi, vành môi căng cứng, chớp chớp mắt, "... tôi miễn cưỡng nghe vậy."

Nói xong, cậu phát hiện Ngu Tầm không hề lên tiếng.

Dưới ánh sáng le lói, cậu ngẩng đầu nhìn lại, thấy Ngu Tầm đang nghiêng người nhìn cậu, trong mắt lấp lánh ý cười.

Vân Từ bỗng dưng bực bội, muốn đứng dậy bỏ đi: "Cười cái gì."

Ngu Tầm sợ cậu thực sự muốn đi, theo bản năng đưa tay ra định níu người lại: "Cậu chịu khó ngồi nghe, tôi rất cảm động không được à."

Nhưng Vân Từ không đi.

Nhưng bàn tay đưa ra vẫn còn hờ hững vòng lấy cổ tay cậu.

Cổ tay con trai nổi rõ xương, xương rất cứng, lại cực gầy, chẳng bóp được chút thịt nào.

Hai giây sau, Vân Từ giật tay ra.

Ngu Tầm buông tay.

"Tôi tưởng cậu muốn đi," Ngu Tầm giải thích.

Nói xong, Ngu Tầm khẽ nhúc nhích ngón tay, rồi chuyển sang trang truyện tiếp theo, lần này hắn không trực tiếp đọc nội dung mà rủ mắt đọc tiêu đề trước: "... Dỗ người yêu ngủ, chương tiếp theo."

"..."

"À," Hắn đọc xong lại tự nói, "Đây là tiêu đề, không cần đọc. Lúc nãy đọc quá nhập tâm nên không để ý."

Vành môi mím chặt của Vân Từ càng lúc càng căng cứng.

Dù sao thì cái gì hắn cũng nói được.

Lần này Vân Từ thực sự đứng dậy, trước khi đi, cậu ném lại hai chữ: "Buồn ngủ."

Ngu Tầm cất điện thoại đi, vẫn ngồi trên bậc thềm, hỏi cậu: "Hôm nay cậu..."

Vân Từ dừng bước.

Ngu Tầm không hỏi Vân Từ ngày mai sẽ đi đâu hoặc là dự định làm gì, chỉ hỏi: "Hôm nay có đi học không?"

Một lúc sau, Vân Từ trả lời: "Không đi, xin nghỉ."

Trước khi đứng dậy đi theo, Ngu Tầm ngồi trong hành lang hẹp, bị gió thổi, bỗng nhớ lại một chuyện nhỏ xảy ra khi hắn đến nhà Vân Từ.

Hôm đó, Nghiêm Dược bảo hắn vào phòng Vân Từ làm bài tập.

Sau khi Vân Từ lạnh mặt nói "Phòng khách không có bàn à?", "Vậy con ra phòng khách viết" mà không thành công, hai người họ đứng trước cửa phòng nhìn nhau im lặng hồi lâu.

Hay nói đúng hơn, Vân Từ đang trừng mắt với hắn.

Trước khi làm bài tập, hắn nhìn xung quanh phòng Vân Từ.


Lúc đó tất cả mọi người đều thích dán poster cầu thủ bóng rổ lên tường, việc thích nhất là chơi bóng, Vân Từ cũng không ngoại lệ.

Nhìn một lát, Vân Từ hận không thể đấm cho mắt hắn bầm tím: "Nhìn gì mà nhìn."

Ngu Tầm với vẻ mặt 'Tôi muốn nhìn thì nhìn', lười biếng hỏi cậu: "Vậy tôi nhắm mắt làm bài tập?"

"..."

"Tốt nhất là cậu, bây giờ, mở cửa ra ngoài," Vân Từ lúc đó nói, "Nói với thầy Nghiêm bài tập của cậu đã làm xong ở trường, không cần làm."

Ngu Tầm: "Tôi chưa làm xong."

Vân Từ: "Kệ cậu làm xong hay chưa, tóm lại cậu nói chưa làm xong."

Ngu Tầm hứng thú nói: "Vậy bài tập của tôi làm thế nào."

Vân Từ: "Sáng mai dậy sớm."

Cậu lại nói tiếp, "Đi chép."

"..."

Cuối cùng Vân Từ chiến bại, khi Ngu Tầm ngồi xuống trước bàn học, hắn nhìn thấy trên bàn có một khung ảnh úp ngược.

Màu gỗ đã cũ và sờn đi.

Hắn giơ tay, vừa lật khung ảnh úp ngược lên, muốn đặt lại chỗ cũ thì Vân Từ đang ngồi viết bài trên giường bỗng nổi giận: "Ai cho cậu động vào."

Cậu bước ba bốn bước đến trước bàn học, đè lại khung ảnh rồi nhanh chóng nhét khung ảnh vào ngăn kéo.

"Không được động vào đồ của người khác," Mắt cậu dường như có vài tia đỏ, ánh mắt lạnh lùng đến mức rợn người, "Cái này mà cũng không hiểu à."

Ngu Tầm xin lỗi, giải thích hắn tưởng khung ảnh bị úp ngược, không nhìn thấy gì.

Nửa câu đầu là thật.

Nhưng nửa câu sau thì không.

Bởi vì khi hắn lật lên, tuy không nhìn rõ lắm nhưng hắn thực sự nhìn thấy có ba người trong ảnh, trong đó một người dễ nhận ra là chủ nhiệm giáo dục Tây Thành của bọn họ là thầy Nghiêm, cậu bé ở giữa có vóc dáng rất thấp, hẳn là Vân Từ hồi nhỏ, nhưng lúc lướt qua quá vội, hắn không nhìn rõ, người bên phải càng không nhìn rõ, hơn nữa bởi vì xa lạ, một giây cũng không thể nhớ được khuôn mặt, chỉ nhớ đó là một người phụ nữ tóc dài mặc váy.

Có vẻ như là mẹ của cậu.

"Tách."

Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang ký túc xá.

Ngu Tầm lấy lại tinh thần, nhìn theo bóng lưng của Vân Từ dưới ánh sáng đèn cảm ứng chớp tắt.

Rồi ngay sau đó.

Vân Từ quay lại, khó chịu hỏi: "Cậu không về phòng à?"

Ngu Tầm cất điện thoại, đứng dậy từ bậc thang: "Về."

-

Lần đầu tiên Vân Từ ngủ được vào ngày 31 tháng 12.

Mặc dù sau khi đi về từ hành lang, cậu chỉ ngủ hai ba tiếng rồi lại vội vàng tỉnh dậy.

Cậu thức dậy trong khi mọi người còn đang ngủ, trước khi ký túc xá mở cửa.

Đẩy cửa phòng ra ngoài, gió lạnh ùa vào mặt.

Lúc này trong trường không có mấy người, chỉ có lác đác vài mọt sách vội vàng đến phòng tự học, còn có những sinh viên thức trắng đêm từ phòng tự học về.

Cậu đi đến bến xe, trong lúc chờ xe, cúi đầu nhìn điện thoại.

Hôm nay cậu không lướt Khoảnh khắc trên WeChat, đoán chừng toàn là những bài đăng mừng Tết, chào đón năm mới.

Cậu lướt qua một số lời chúc của bạn bè, mở tin nhắn của Nghiêm Dược.

Ba: [Mấy giờ về?]

Ba: [Cần bố đi đón con không?]

Ba: [Bố đã mua hoa rồi, là hoa lan tử la mà mẹ con thích nhất.]

yc: [Con đang trên đường.]

Sau khi Vân Từ trả lời, cậu cất điện thoại đi, đợi xe đến rồi lên xe, đến bến xe xuống xe rồi lại rẽ vào một cửa hàng hoa.

Cửa hàng hoa này nằm ngay trước cửa khu nhà của cậu, biển hiệu đã cũ, mở cửa được nhiều năm rồi.

Trước đây khi Vân Tiêu còn sống, tan làm về đi qua đây thường ghé vào cửa hàng hoa này mua hoa. Lúc đó phòng khách trong nhà không giống như bây giờ, có vết tích rõ ràng của phụ nữ, trên bàn ăn lúc nào cũng có một bình hoa lan tử la.

Sáng sớm ánh nắng rọi vào, cậu hồi nhỏ nằm trong chăn, bị người phụ nữ nhẹ nhàng đánh thức: "Bé Từ, dậy thôi nào."

...

Nhưng những ký ức này đã rất xa xôi.

Mỗi lần nhớ lại, cậu lại chợt nhận ra nó xa xôi đến mức dần dần không nhớ nổi những chi tiết cụ thể.

Chủ cửa hàng hoa còn nhớ cậu, người phụ nữ đã ngoài 40 tuổi, dì mở cửa hàng hoa này từ hồi trẻ. Dì không chỉ nhớ cậu mà còn nhớ cả người phụ nữ thường xuyên mua hoa cách đây hơn mười năm.

"Mua hoa à?" Bà chủ lau tay, thuần thực đi tới chỗ mấy cây lan tử la, "Chọn vài nhánh gói lại cho con nhé?"

Vân Từ gật đầu, nói: "Con tự chọn."

Bà chủ không nói gì thêm, dì nhìn chàng trai mặc áo khoác trắng cúi người xuống, cẩn thận chọn từng nhánh hoa.

Khi cậu chọn xong, bà chủ dùng giấy gói màu trắng tinh gói lại, còn tỉ mỉ lót thêm một lớp voan trắng bên trong, cuối cùng buộc một chiếc nơ xinh xắn: "Tổng cộng ba mươi tệ."


Vân Từ trả tiền, đẩy cửa bước ra ngoài.

Sau khi cậu đi ra ngoài, cửa kính "cạch cạch" tự động đóng lại, ngăn cách cuộc trò chuyện tiếp theo trong cửa hàng hoa. Một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế đến tán gẫu với bà chủ, bà cắn hạch đào hỏi: "... Ba mươi tệ? Mớ hoa này rẻ vậy sao? Bình thường chị bán sáu mươi tệ mà."

Bà chủ thở dài nói: "Tôi không kiếm lời của thằng bé, bán giá vốn cho nhóc ấy luôn."

"Hơn mười năm trước mẹ thằng bé bị tai nạn xe qua đời, ngày đó là ngày 31, thời gian đặc biệt quá, ngay ngày trước Tết nên tôi vẫn còn nhớ. "

"Mỗi năm vào ngày này, nó đều đến đây mua hoa cho mẹ."

"Năm nay..." Bà chủ tính toán, "Cũng đã lên đại học rồi nhỉ."

Bà chủ lại nói tiếp: "Vụ tai nạn xe ngày hôm đó ầm ĩ cả khu này, ai cũng biết. Tài xế xe tải lái xe khi đã quá mệt mỏi, còn lên cả báo - hình như hôm đó cả nhà định đi chơi, dẫn theo con nhỏ đi chúc mừng gì đó."

"Hơn nữa," Dì nhìn theo bóng lưng Vân Từ, nói, "nghe nói mẹ thằng bé vốn có thể sống sót, nhưng vì muốn bảo vệ con nên mới bỏ mạng."

"..."

Vân Từ về nhà, thấy Nghiêm Dược vừa thay đồ xong.

Hiếm hoi lắm mới thấy ông mặc đồ trang trọng như vậy, áo khoác vest đen được ủi thẳng thớm không một nếp nhăn, tóc vuốt keo bóng mượt, ngồi trên sô pha, lưng thẳng tắp, tay cầm bó hoa như chuẩn bị đi dự một buổi hẹn hò quan trọng.

Hai cha con gặp nhau, bầu không khí có chút im lặng.

Lại có chút ngầm hiểu.

"Bộ đồ này đẹp đấy."

Ba nói: "Hồi trước mẹ con hay nói, con mặc đồ trắng đẹp lắm."

"Hồi con còn nhỏ em ấy bảo con giống con gái, còn muốn cho con mặc đồ màu hồng, nhưng hình như con nghe hiểu được, vừa nhắc đến là con khóc."

Vân Từ: "Ừm. Hồi đó mẹ thích tết tóc cho con."

Thực ra những chuyện cũ này, năm ngoái cũng đã nói rồi.

Năm kia, năm kìa cũng đã nhắc lại nhiều lần.

Bởi vì người phụ nữ ấy chỉ ở trong cái nhà này sáu năm, nên những chuyện trước sáu tuổi, ba con hai người vẫn luôn nhắc lại cho đến tận mười mấy năm sau.

Trước khi đến nghĩa địa, Vân Từ lại quay về phòng mình một lúc.

Cậu ngồi trước bàn học kéo ngăn tủ ra.

Ngoài những giải thưởng cậu nhận được trong những năm qua, bảng điểm thi hàng năm, ảnh tốt nghiệp và những thứ tương tự, trong ngăn tủ còn có một khung ảnh.

Bình thường cậu luôn úp ngược nó xuống, không phải vì không muốn nhìn, mà là vì không dám nhìn.

Một lúc sau, cậu lấy khung ảnh lên, nhìn người phụ nữ trong bức ảnh.

Nụ cười rất nhẹ, mái tóc dài màu nâu mềm mại, chiếc váy bông dài.

Nền ảnh là công viên.

Lúc đó Nghiêm Dược còn là một giáo viên dạy học, khuôn mặt non nớt, dáng vẻ thanh niên, đeo kính.

Cậu nhìn một lúc, lau sạch bụi bám trên khung ảnh rồi lại đặt nó xuống.

Buổi sáng, nghĩa địa lạnh lẽo và vắng vẻ.

Nghĩa địa có hàng hàng bia đá, những bia đá dựng đứng ở đó lặng lẽ chìm vào giấc ngủ ngàn thu.

Vân Từ bước lên từng bậc thang, không cần tìm kiếm, cậu biết bia đá có tên 'Vân Tiêu' ở đâu.

Những bia đá này đều giống nhau, nhưng trong mắt cậu, có một bia đá là khác biệt.

Khi Nghiêm Dược và Vân Tiêu trò chuyện, Vân Từ lui ra xa, nhường chỗ cho Nghiêm Dược.

"Anh dẫn bé Từ đến thăm em đây."

Nghiêm Dược cúi người, đặt bó hoa trong tay xuống trước bia mộ: "Con đã lên đại học rồi, học ngành luật ở Nam Dương, thành tích rất tốt, học rất chăm..."

Vân Từ lờ mờ nghe thấy vài câu này.

Sau đó cậu không nghe rõ gì nữa.

Trong lúc chờ đợi, cậu nghĩ xem nên nói gì với Vân Tiêu, nên nói gì hay, có nên khoe khoang thành tích của mình như trước đây không.

Cậu chìm đắm trong suy nghĩ một lúc, cho đến khi Nghiêm Dịch gọi cậu: "Con nói chuyện với mẹ đi."

Vân Từ mới tiến lại gần, nhìn vào bia mộ, cố gắng nhớ lại khuôn mặt người phụ nữ trong bức ảnh chụp trước đó: "Mẹ."

"Chắc ba đã nói cho mẹ biết khá nhiều về tình hình của con rồi."

"Cuộc sống đại học... khá thú vị," Vân Từ nói đến đây, không biết phải nói gì thêm, cậu nhận ra rằng có một người không thể bỏ qua trong cuộc sống của mình: "Bạn cùng phòng đại học của con là... người mà con ghét nhất hồi cấp ba."

Bây giờ dùng từ "ghét" để miêu tả Ngu Tầm không còn phù hợp lắm, vì vậy cậu lại nói: "Thực ra cậu ta cũng không đến nỗi nào."

Nói đến đây cậu không nói thêm gì nữa.

Lặng thinh hồi lâu.

Trong đầu cậu thoáng hiện câu nói: "Bé Từ nhà ta sau này sẽ ra sao nhỉ?"

Hơn mười năm trước ở bệnh viện, khi cậu rút kim tiêm và chạy ra ngoài, cậu nghe thấy câu nói: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, tình hình lúc đó, thực ra là mẹ cậu bé đã cứu bé. Là chị ấy đã trao cơ hội sống sót cho con mình."

Lúc này, vô số mảnh ký ức vụt qua.


Năm lớp 12.

Nghiêm Dược gọi cậu vào văn phòng: "Ba khuyên con nên điền nguyện vọng một là khoa Luật của Nam Dương... Con có thể có ý kiến riêng về nguyện vọng, nhưng chuyện này rất quan trọng, có thể bây giờ con chưa hiểu..."

Cậu đứng trong phòng làm việc, nghĩ đến câu nói của mẹ khi cậu còn nhỏ: "Bé Từ à, đang xem tivi hả, xem gì đó, luật sư à? Sau này bé Từ muốn làm luật sư sao?"

"..."

"Điền nguyện vọng này đi," Vân Từ nghe thấy giọng nói của mình: "Con không có ý kiến gì."

"..."

Cuối cùng, trước khi rời khỏi nghĩa địa, Vân Từ cúi đầu, rất thấp, rất thấp, như tự lẩm bẩm: "Con... con có trở thành người mà mẹ mong muốn không?"

Vân Từ xin nghỉ một ngày, ở nhà suốt buổi chiều mà không làm gì, chỉ nhốt mình trong phòng, muốn ngủ nhưng nhắm mắt mãi vẫn không ngủ được.

Đến chiều tối, cậu mới tính giờ đi về.

Cả buổi chiều cậu không hề đụng đến điện thoại, vì sợ ban ngày có người gọi điện thoại tìm mình nên đã tắt máy.

Sau khi bật điện thoại, hàng loạt tin nhắn chưa đọc hiện ra, đặc biệt là trong nhóm chat phòng ký túc.

[Hội anh em 608]

La Tứ Phương: [Tôi sụp đổ rồi!!!!!]

La Tứ Phương: [Ban đầu tôi đã lên kế hoạch, đêm giao thừa sẽ là đêm eSports của tôi, nhưng tối nay lại cúp điện.]

Vương Tráng: [Cúp điện gì, cúp điện gì, tôi còn đang học, đã thông báo chưa?]

La Tứ Phương: [Thông báo dán dưới lầu ký túc xá.]

La Tứ Phương: [Cúp từ chiều đến sáng mai.]

Bành Ý Viễn: [Đêm giao thừa cúp điện đúng là hơi quá đáng...]

Lưu Thanh: [Nhưng tôi nghĩ, có thể là trường cố ý làm vậy?]

Lưu Thanh: [Sợ bọn mình ăn Tết quá náo nhiệt, xảy ra chuyện gì đó.]

Vương Tráng: [Anh Thanh nói có lý.]

[...]

Tin nhắn từ avatar đen chỉ có một dòng:

yx: [Đã chép bài giúp cậu, để trên bàn đó.]

Vân Từ ngồi trên xe, suy nghĩ một hồi rồi vẫn trả lời.

yc: [Cảm ơn.]

Ngu Tầm trả lời rất nhanh.

yx: [Về rồi à?]

yx: [Không có ý gì khác, chỉ là chép bài hơi mệt, muốn ăn cơm rang ở lầu một của căn-tin, nếu cậu về thì mua giúp tôi một phần nhé.]

yc: [Đang trên đường.]

Đổi bài vở lấy một phần cơm.

Rất công bằng.

Vân Từ không nghĩ nhiều, xuống xe đi về phía căn-tin, sau đó khi đến gần căn-tin, cậu gặp "người chép bài tới mệt mỏi" ở cửa căn-tin.

Ngu Tầm dựa vào tường, một tay nghịch điện thoại, trong gió lạnh tạo dáng rất ngầu, không biết đang đợi ai.

"..."

Vân Từ dừng bước, muốn quay đầu.

Nhưng đã quá muộn, người này cất điện thoại đi chào hỏi cậu trước mặt mọi người.

Sau đó Ngu Tầm đi về phía cậu hai bước, giả vờ vô tình nhưng cố ý giải thích: "À, đói quá nên tự đến căn-tin, không ngờ lại trùng hợp thế."

Trùng hợp?

Biết cách đặt bẫy đấy.

Việc đã đến nước này, Vân Từ cũng lười giãy giụa nữa, cậu lướt qua hắn đi thẳng đến căn-tin: "Cơm chiên nào, tự chọn đi."

Vân Từ cả ngày nay chưa ăn gì, không ngờ bữa duy nhất hôm nay lại là ngồi ăn cơm chiên với Ngu Tầm trong căn-tin.

Đã quá muộn, trong căn-tin không có mấy người, nếu không ngày mai Lý Ngôn sẽ giết tới hỏi cậu "Hai người tối qua có phải đang thi xem ai ăn cơm chiên nhiều hơn không, lại mở ra chiến trường mới rồi à".

Người đối diện kêu 'đói' kia lại ăn rất chậm.

Vân Từ đặt đũa xuống: "Rốt cuộc cậu có ăn hay chưa."

Ngu Tầm thậm chí không dùng lực, nhìn đĩa cơm chiên trước mặt với vẻ không muốn ăn, tiện tay đụng mấy hạt gạo nói qua loa: "Chỉ là đang nhai kỹ nuốt chậm."

Vân Từ nhịn không được vạch trần hắn: "... Rõ ràng là cậu đã ăn rồi."

Ngu Tầm đụng tiếp, dứt khoát để đũa xuống, hắn thừa nhận: "Sợ cậu chưa ăn."

"..."

Vân Từ như bị đóng băng, hai giây sau mới phản ứng lại, sau đó bắt đầu cúi đầu ăn cơm, nín thở ăn hết chỗ cơm còn lại trong ba hai miếng, đứng dậy, kết thúc màn này: "Đi thôi."

Hai người hiếm hoi cùng nhau về phòng.

Con đường về nhà rất giống con đường mà lúc mới nhập học cậu và Ngu Tầm đã từng đi qua.

Ngu Tầm nói: "Hôm nay mất điện."

Vân Từ: "Nghe nói rồi."

Lần này khoảng cách giữa hai người không quá xa.

Đi được một lúc, Vân Từ đột nhiên dừng lại.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, trước kia bầu trời đêm của Nam Dương thường có thể nhìn thấy sao, nhưng hôm nay bầu trời tối đen như mực.

Ngu Tầm vừa đi được một đoạn, quay đầu lại chờ cậu: "... Nhìn gì vậy."

Giọng Vân Từ rất nhỏ: "Sao."


Cậu thu hồi tầm nhìn, nói tiếp: "Hôm nay không có."

Năm đầu tiên Vân Tiêu qua đời, cậu luôn theo sát Nghiêm Dược hỏi: Sau khi con người chết thực sự sẽ biến thành ngôi sao ạ, mẹ đang ở trên trời nhìn con phải không.

...

Sau này lớn hơn một chút, cậu biết đây chỉ là chuyện cổ tích không thực tế.

"Không có gì." Vân Từ nói.

Đến gần ký túc xá, cậu mới nhớ ra trong nhóm vừa thông báo hôm nay mất điện. Khuôn viên ký túc xá thường ngày rực rỡ ánh đèn, hôm nay lại chìm trong màn đêm đen kịt. Ánh sáng duy nhất là chiếc đèn pin công suất lớn của bác bảo vệ đang ngồi trước cửa canh gác.

Chiếc đèn pin quét ngang qua mặt hai người rồi chiếu lên tường, rọi sáng chiếc đồng hồ. Sau khi xác nhận thời gian, bác quản lý nói: "Hai đứa không về muộn, vào đi."

Vào trong còn tối hơn.

Bình thường chỉ cần đi qua vài bước, đèn cảm ứng sẽ tự bật sáng. Nhưng hôm nay cúp điện, đèn cảm ứng cũng không hoạt động, đâu đâu cũng chìm trong bóng tối.

Ngu Tầm bật đèn flash điện thoại.

Lên đến tầng, trước khi vào phòng, Ngu Tầm bỗng vươn tay kéo cậu lại.

Vì quá tối, hắn định nắm lấy cánh tay, nhưng lại vô tình nắm trúng cổ tay của Vân Từ như tối hôm qua.

"?"

Vân Từ quay đầu lại, trong bóng tối không nhìn rõ đường nét khuôn mặt của Ngu Tầm, chỉ nghe thấy hắn nói: "Muốn ngắm sao không?"

Sao gì chứ?

Hôm nay đâu có sao.

Không chỉ không có sao, cả tòa nhà còn không có lấy một tia sáng.

Câu nói này của Ngu Tầm nghe chẳng hiểu gì, Vân Từ sửng sốt một lúc, sau đó cổ tay cậu bị hắn buông ra, hắn đi sang vài phòng ngủ khác. Dạo này vì cùng nhau trốn kiểm tra phòng mà phòng ngủ của cả tầng đều quen mặt nhau.

Hắn đi một lúc rồi quay lại, đẩy cửa ban công.

Gió trên ban công thổi mạnh vào phòng ngủ làm đám người La Tứ Phương đã tan nát cõi lòng chìm vào giấc ngủ sớm phải giật mình: "Clm, gió ở đâu ra vậy, lạnh quá."

"Mất điện thật là tan nát cõi lòng," Vương Tráng cũng vò đầu bứt tóc bò dậy, "nhưng gió lạnh càng khiến người ta run rẩy hơn."

Cậu ta đứng lên ngó thử, nói: "Anh Ngu, không có điện thì không có điện đi, tối nay phòng ngủ sẽ tối thui, không cần ra ban công để tự kỷ đâu."

"Ai nói sẽ tối thui," Ngu Tầm cầm điện thoại nói, "tin không, một giây sau sẽ sáng lên đấy."

"?"

Tức thì.

Đèn flash điện thoại trong tay hắn sáng lên.

Nhưng ánh sáng đèn flash rất yếu, không thể xuyên qua màn đêm đen đặc này.

Nhưng ngay lúc này, mấy phòng ngủ khác trên tầng này thế mà bật đèn flash, khung cảnh sáng rực lên.

Sáu người trong phòng ngủ bên cạnh cùng nhau vẫy đèn flash trên ban công đối diện họ, hét to: "Phải vậy không anh Ngu, tôi bật rồi ——"

Một phòng ngủ tiếp một phòng ngủ.

Sau khi tầng này sáng đèn, các tầng trên dưới, đối diện, các tòa nhà lân cận nhận thấy có gì đó khác thường, có người bắt đầu ra ban công xem náo nhiệt: "Các cậu đang làm gì đấy?"

"Ăn Tết đó —— anh Ngu nói, kẻ mạnh không bao giờ phàn nàn về hoàn cảnh!"

"Nếu trường không có điện, vậy thì sau này tôi sẽ là ánh sáng của chính mình ——!"

"..."

Tiếng hô hào phi lý ấy thế mà truyền sang cả tòa nhà bên cạnh.

Mặc dù những người ở tòa nhà bên cạnh không biết 'anh Ngu' là ai, nhưng nhiều người thấy vui vẻ và tự động tham gia.

Trong ký túc xá, tốc độ lan truyền tin tức nhanh như chớp.

Chẳng mấy chốc cả khu ký túc xá bừng sáng, tạo thành một mảng lấp lánh như những vì sao rơi xuống trường.

Đám người Lưu Thanh dậy khỏi giường tham gia vào: "Hát hò gì không--- Hát gì nào???? Tôi chơi guitar nhé?"

Một lúc sau.

Dưới lầu thậm chí còn xuất hiện những màn pháo hoa lấp lánh, những bông hoa lửa rực rỡ nở rộ từng chút một dưới lầu.

Có người thò đầu ra ngoài cửa sổ hét lên: "** má, ai bán pháo hoa vậy? Sao lại bán vào trường được chứ."

Giọng của Lưu Tử từ dưới lầu vọng lên, hắn ta đeo khẩu trang, đạp xe, sẵn sàng bỏ chạy: "Anh em ơi -- cmn ngoài trường chả có ai cả! Bán ế quá! Sao các cậu náo nhiệt thế, tôi hóng với, mua không, tôi thanh lý giá rẻ đây."

Giọng nói của bác quản lý ký túc xá hoàn toàn bị nhấn chìm: "Các em đang làm gì vậy! Ai cho phép các em la hét ầm ĩ, tắt điện thoại hết đi, pháo hoa ở đâu ra nữa vậy?????"

"..."

Mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Nhiều tòa nhà tạo thành một mảng lấp lánh, pháo hoa nổ rực rỡ dưới lầu.

Trong tiếng đếm ngược, ngày 31 đã qua.

Kim đồng hồ đã điểm qua 0 giờ.

Ngày tháng chuyển sang.

1.1.2024, 00:01.

Có người dẫn đầu hét lên: "Chúc mừng năm mới!!"

"Chúc mừng năm mới!!!"

"Mẹ kiếp, ngày mai anh em mình có bị trường học túm đầu không nhỉ?"

"Chưa biết, ngày mai tính tiếp----!"

Vân Từ đứng trên ban công ký túc xá rực rỡ và hỗn loạn.

Phải đến khi Ngu Tầm cũng nói "Chúc mừng năm mới" với cậu, cậu mới nhận ra người này thực sự đã cho cậu nhìn thấy sao trời.

Đôi mắt cậu bừng sáng bởi ánh sao lấp lánh, cậu nhìn vào ánh mắt sáng rực của Ngu Tầm, lần đầu tiên trong đêm giao thừa, cậu nói ra bốn chữ đó: "Chúc mừng năm mới."

Sau ngày 31.

Là một năm mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận