Tàng Phong - Mộc Qua Hoàng

Mưa vẫn đang rơi.

Trong chớp mắt sấm sét vang dội, xung quanh từ sáng chói bỗng chốc tối sầm.

Ngu Tầm cầm ô, hắn vẫn luôn treo cái ô này sau cửa, hôm nay ra ngoài không mang theo, hắn nhìn cái ô này nhỏ giọng hỏi lại: "Vậy à."

"..."

Bởi vì mưa lớn nên hầu hết mọi người trong phòng tự học đã về gần hết.

Nhiều người lo lắng nếu về muộn nữa thì mưa có thể to hơn, một số ít người còn lại hoàn toàn không quan tâm đến thời tiết.

Có người còn hỏi những người bên trong: "Các bạn không về à?"

Người bên trong trả lời: "Không sao cả, thức suốt đêm thôi mà, đêm nay dù có chết cũng phải chết trong phòng tự học."

"..."

Vân Từ hoàn toàn không có ý định đội mưa đến phòng tự học để gia nhập hội mọt sách này - cho đến khi vô tình nghe thấy Ngu Tầm không mang theo ô.

Bình thường không có ai sẽ cày cuốc đến mức độ này, hơn nữa cậu vốn không có mặt trong phòng tự học từ đầu mà là đội mưa mà tới.

Cậu tốt bụng.

Cậu chịu khó ham học.

Vân Từ cố gắng tự tẩy não trong lòng, nhưng không thể không thừa nhận cả hai lý do này đều quá miễn cưỡng.

Vì vậy khi đối mặt với câu hỏi của Ngu Tầm, cậu không biết nói gì.

"Ầm!"

Sấm sét lại vang lên.

Tiếng sấm làm Vân Từ tỉnh táo hơn một chút.

Một lý do rõ ràng và rất thuyết phục xuất hiện trong đầu cậu.

"Mang ô cho cậu cũng không hoàn toàn là tiện đường."

Vân Từ khẽ bóp các khớp ngón tay, thầm thở phào nhẹ nhõm, tìm ra lý do làm cậu 'không bình thường': "Sắp thi cuối kỳ rồi, nếu vì không mang ô mà không về được, điều này có nghĩa là gì?"

Ngu Tầm nhíu mày, nhận ra một trường năng lượng quen thuộc đang lan tỏa giữa hai đầu ngón tay của họ.

Vân Từ: "Điều này có nghĩa là." Cậu nâng mắt nhìn Ngu Tầm, tiếp tục nói: "Cậu sẽ ôn tập trong phòng tự học nhiều hơn tôi một đêm."

"..."

Vân Từ nói xong câu này, cả người lập tức nhẹ nhõm.

Là nguyên nhân này.

Cho nên khi cậu nghe thấy Ngu Tầm không mang theo ô, cậu mới cảm thấy như có thứ gì đó đang gãi trên người.

Vân Từ buông lỏng ngón tay đang bóp các khớp tay, cả người thả lỏng, sau đó tiện tay hất nước mưa trên cán ô, cằm hơi nhếch lên ra vẻ định đẩy cửa vào.

Tuy nhiên giây tiếp theo --

Cửa không đẩy được.

Tay của Ngu Tầm đặt trên khung cửa, hai lực ngược chiều kiềm hãm lẫn nhau.


"?"

"Cậu muốn vào ôn tập à?" Ngu Tầm hỏi.

"Nói nhảm." Vân Từ nói.

Ngu Tầm khép dù rồi buông tay, sau khi cửa kính mở ra lại bước vào bên trong: "Tôi cũng không về nữa."

Ngu Tầm: "Cậu đang ôn tập, làm sao tôi có thể về nghỉ ngơi trước được." Trong ánh nhìn khựng lại của Vân Từ, hắn lại nói: "Sắp thi cuối kỳ rồi, lẽ nào tôi có thể để cậu ôn tập hơn tôi một đêm?"

"..."

Cuối cùng, kết quả là hai người cùng ôn tập trong phòng tự học suốt đêm.

Vân Từ đội mưa, cậu tự cầm một cái ô, cái còn lại cậu đưa cho Ngu Tầm, hai cái ô được đặt cạnh nhau dựa vào tường. Mà cậu và Ngu Tầm cũng đang ngồi đối diện nhau, mỗi người một quyển sách.

Diễn biến sự việc có hơi vượt mức bình thường.

Phòng tự học rất yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại rung cũng sẽ được phóng to.

Lưu Thanh: [Anh Từ, cậu đi lâu quá rồi.]

Lưu Thanh: [Không lẽ đánh nhau thật à?]

Lưu Thanh quay lại chủ đề chính, báo cáo: [À đúng rồi vừa nãy Lý Ngôn đến đây một chuyến, nói cậu để quên đồ ở phòng của họ, hỏi tôi cậu đang làm gì.]

Ngay sau đó, tin nhắn của Lý Ngôn đến.

Lý Ngôn: [Trời mưa tầm tã dữ dội nhưng vẫn không mất đi vẻ hoang dã rất có bầu không khí để đấm thằng Ngu Tầm kia một trận. Tao hiểu mà.]

Trong một đống tin nhắn, thậm chí còn có tin nhắn của Bành Ý Viễn: [Chiều mai có rảnh không, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn.]

"..."

Cái quái gì vậy.

Vân Từ không trả lời tin nhắn nào. Đã ngồi xuống ôn tập rồi, hơn nữa đối thủ cạnh tranh duy nhất trong kỳ thi cuối kỳ của cậu đang ngồi đối diện cậu, cậu đặt tâm trí vào giáo trình.

Một lúc sau, cậu hệ thống hóa nội dung cả chương xong, buông bút xuống vận động cổ tay.

Tiến độ của Ngu Tầm và cậu tương đương nhau.

Nhưng người này vẫn đang viết gì đó trên giấy, có lẽ là ghi chép.

Vân Từ không nhìn kỹ, cậu đang định lật sang trang khác, "bốp" một tiếng, một mẩu giấy nhỏ được ai đó từ phía đối diện ném sang.

Ngu Tầm xoay bút ra hiệu cho cậu mở ra xem.

[Uống nước không?]

"..."

Vân Từ cầm bút viết hai chữ [không uống] rồi ném lại.

Mẩu giấy lại nhanh chóng được ném sang, hỏi cậu: [Mấy giờ về?]

Vân Từ nhớ lại, trước đây ở Tây Cao, mỗi khi đến kỳ thi cuối kỳ đều là một trận chiến ác liệt đối với toàn bộ khối. Ban đầu Nghiêm Dược thiết kế cho các lớp học cùng thúc đẩy nhau tiến bộ, tổng hợp điểm trung bình các môn học của mỗi lớp dán lên bảng, nhưng lúc đầu không ai quan tâm đến thứ hạng này - cho đến khi lớp số một và lớp số bảy bắt đầu đánh nhau.

Lý Ngôn phụ trách thu thập đủ loại tin tức: "Thằng Ngu Tầm kia hai giờ sáng vẫn còn online, nó tuyệt đối đang ôn tập."

Cậu ta lại hỏi: "Hôm qua mấy giờ mày ngủ? Nếu quá hai giờ, lợi thế kỳ thi cuối kỳ này vẫn thuộc về chúng ta."


Tin tức đủ loại, có tin tức thu thập được từ văn phòng giáo viên: "Chết tiệt, hôm qua Ngu Tầm đến văn phòng giáo viên lấy một tập đề thi qua các năm. Giáo viên toán chưa từng dạy chúng ta trên lớp, mày nhanh chóng đến văn phòng giáo viên lấy, nói với giáo viên lớp chúng ta muốn làm hai đề."

Lúc đó Vân Từ tùy ý đáp lại cậu ta: "Sao không xin thêm vài đề."

Lý Ngôn: "Vậy ba đề cũng được."

Lý Ngôn bổ sung, "Nhiều hơn nữa thì thực sự làm không xuể, nhớ đi xin đừng để lớp số bảy phát hiện."

"..."

Quay trở lại từ hồi ức sang thực tại.

Vân Từ viết lên mẩu giấy một câu: [Về muộn hơn cậu.]

Ngu Tầm dùng một tay mở mẩu giấy, cúi đầu lại viết gì đó.

Vân Từ tưởng sẽ là những lời tuyên ngôn ngây thơ kiểu như "Cậu không thể về muộn hơn tôi", "Tôi mới là người về muộn nhất".

Kết quả là khi mở mẩu giấy ra, hai câu cuối cùng được truyền lại là:

[Hình như tôi vẫn chưa từng tỏ tình với cậu bằng cách truyền giấy.]

Dòng chữ sau đó ngay ngắn hơn nhiều.

[Tôi thích cậu.]

...

Một giây. Hai giây. Ba giây.

Phản ứng của Vân Từ không thể nói là chậm chạp, mà đúng hơn là một loại cảm xúc đang âm thầm tích tụ sức mạnh, đợi đến khi tất cả cảm xúc đều hội tụ lại rồi bùng nổ một lần.

Cậu vo mẩu giấy thành một cục, muốn dùng hành động để nói với Ngu Tầm cậu sẽ ném cục giấy này đi xa đến đâu.

Giây tiếp theo.

Tay cậu rất thành thật quay một vòng trong không khí, sau đó nhét vào túi áo.

Bên cạnh không có thùng rác.

Tạm thời, miễn cưỡng, cất đi vậy.

Lúc trở về cậu sẽ vứt cục giấy này liền.

Hai người lại tiếp tục ôn tập đối diện nhau một lúc.

Cho đến khi Ngu Tầm chủ động đề nghị 'ngừng chiến' Vân Từ mới đứng dậy chuẩn bị về phòng.

Chỉ là cậu vừa bước ra ngoài được vài bước đã nghe thấy Ngu Tầm đang nói chuyện với một nam sinh ở bàn bên cạnh, giọng hắn lười biếng gọi người ta: "Người anh em."

"?" Người đó ngẩng đầu lên một cách bối rối.

"Có phải không mang ô theo không?" Ngu Tầm hỏi cậu ta.

Người đó gật đầu: "Đừng nhắc nữa, hôm nay xui xẻo thật, bạn cùng phòng tôi đều không ở trong phòng."

Ngu Tầm đặt ô của mình lên bàn cậu ta: "Cho cậu mượn đó."

Người này nhìn ô, sau đó đưa tay ra trang trọng cầm lấy cái ô, không nói thêm lời nào cũng gọi một tiếng: "Người anh em."


Sau khi cho người 'anh em' tạm thời này mượn ô, Ngu Tầm đi đến chỗ Vân Từ và nói: "Tôi đưa ô cho người khác mượn rồi."

Nói xong, hắn cụp mắt nhìn xuống chiếc ô cán dài mà Vân Từ vừa mở ra, trực tiếp bày tỏ ý muốn hai người đi chung ô: "Nhìn vào việc tôi lấy giúp người làm niềm vui đến mức này, cậu không ngại cho tôi đi chung một đoạn đường chứ."

Vân Từ: "..."

Có vài người luôn nghĩ ra được đủ mọi ý tưởng.

Vân Từ nhìn trời mưa như trút nước bên ngoài.

Nghĩ cậu cần gì phải đưa ô cho Ngu Tầm, để hắn ôn tập thêm một đêm thì sao.

Một lúc sau Vân Từ lạnh lùng nói: "Cậu đội mưa về đi."

Cậu lại nói, "Trực tiếp từ lấy giúp người làm niềm vui, tiến hóa thành quên mình vì người khác."

Vài phút sau.

Vân Từ và Ngu Tầm cùng che chung cái ô đi ra khỏi phòng tự học.

Cái người vừa nói "Cậu đội mưa về đi", tay đặt lên cán ô nâng ô cao lên, nghiêng mắt nhìn sang Ngu Tầm bên cạnh, phát hiện có nước mưa đang dính vào người hắn, chiếc ô lặng lẽ nghiêng về phía người nào đó một chút.

"..."

-

Chiều tối hôm đó, Lý Ngôn đến phòng 608 chơi.

Vân Từ vừa tắm xong, từ phòng tắm bước ra, lau tóc hỏi cậu ta: "Sao mày đến đây."

Lý Ngôn: "Tao cũng không biết nữa, cậu chủ Bành phòng mày mời tao tới."

Cậu ta vừa nói vậy, Vân Từ mới nhớ ra tin nhắn nhận được trong phòng tự học ngày hôm qua.

Lý Ngôn: "Cậu ấy nói có chuyện quan trọng muốn bàn."

Nói xong Lý Ngôn ngồi xuống chỗ Vân Từ, tiện tay lật xem đống giáo trình của cậu. Lật đến một nửa, cậu ta phát hiện có một mẩu giấy nhăn nheo được kẹp giữa sách - chính xác mà nói nó đã nhăn trước khi được kẹp vào, sau khi bị sách đè lên đã trở nên phẳng phiu.

"Đây là cái gì?" Lý Ngôn cố gắng kéo ra, "Mày đi học truyền giấy cho ai đấy? Bây giờ bên ngoài mày có bao nhiêu anh em tốt vậy?"

Tay Lý Ngôn vừa chạm vào trang sách, vài chữ lẻ tẻ trên mẩu giấy lộ ra, cậu ta vừa thoáng thấy gì đó như 'uống không' và chữ 'thích' thì đã bị Vân Từ không thương tiếc ấn trở lại.

Vân Từ ấn xong trực tiếp rút cuốn sách đó ra, tự mình cầm lấy: "Của ngày hôm qua, chưa học thuộc xong."

Lý Ngôn: "À." Lý Ngôn không quan tâm đến việc học thuộc hay không, cậu ta quan tâm đến một vấn đề khác: "Giấy này viết gì vậy, cái gì mà uống không?"

Vân Từ: "Bia."

Lý Ngôn: "Vậy thích gì?"

Vân Từ: "Trà sữa."

"..."

"Bia và trà sữa," Lý Ngôn cảm thấy khó hiểu, "Sao lại có thể xuất hiện trong cùng một mẩu giấy?"

Vân Từ mím môi: "Uống chung."

Lý Ngôn: "... Đỉnh, ngon không?"

Vân Từ: "Tàm tạm."

Vân Từ thầm nghĩ nếu chủ đề này tiếp tục kéo dài thêm một câu nữa, cậu sẽ đuổi Lý Ngôn ra khỏi phòng 608.

Cũng may chủ đề đã được kịp thời dừng lại.

Bởi vì cửa phòng ngủ bị đẩy ra, hai người khác bước vào, một người là người đã truyền giấy cho cậu tối qua và một người là bím tóc quăn.

Cuộc gặp gỡ mang tính sử thi.


Lý Ngôn suýt nhảy dựng lên: "Cậu đến đây làm gì?"

Lưu Tử: "Chỉ có mày mới được đến à?"

"Tên họ Bành gọi tao đến."

Nói xong Lưu Tử ngồi xuống.

Cậu ta khoanh chân không có ý định rời đi: "Hơn nữa cậu ta đã trả tiền."

"..."

Lưu Tử: "Còn cao hơn cả lợi nhuận bán mì gói, lần đó là lần tao khởi nghiệp thành công nhất."

Lý Ngôn: "Hóa ra vụ nổ phòng ngủ của cậu được gọi là khởi nghiệp thành công nhất."

Lưu Tử: "Đệt."

Vân Từ chỉ vô ý nhìn thoáng qua Ngu Tầm khi hắn bước vào cửa, sau đó không biết vì tâm lý gì mà giấu cuốn sách có kẹp giấy ra sau lưng.

Ngu Tầm là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, hắn chú ý đến cuốn sách bị giấu đi, hỏi: "Ngày hôm qua... không phải đã học thuộc rồi sao?"

Vân Từ mặt không cảm xúc: "Tôi, ôn tập lại."

Bất cứ điều gì họ nói với nhau đều đầy mùi thuốc súng trong mắt những người khác.

Lý Ngôn lập tức thêm dầu vào lửa: "Đúng vậy, ôn tập lại mới là chìa khóa để chiến thắng."

Lưu Tử tiếp tục thổi gió bùng lửa: "Ôn tập lại cái gì, thời gian có hạn phải được sử dụng hiệu quả hơn, những điểm kiến thức chúng ta đã học qua một lần sẽ không học lại lần thứ hai!"

"..."

Trong lúc nói chuyện nhân vật trung tâm Bành Ý Viễn đến muộn, cậu ta cầm trong tay một chồng giấy dày, những tờ giấy này được đóng thành từng quyển nhỏ, cậu ta chia cho mỗi người một quyển: "Tôi in tài liệu nên về muộn."

Mọi người nhận lấy cúi đầu nhìn xuống, trên bìa ghi: Kịch bản sân khấu.

Lật tiếp một trang:《Chuyện tình công chúa và hoàng tử》, tác giả Bành Ý Viễn.

Bành Ý Viễn cúi người vì kỳ thi cuối kỳ: "Mọi người đều biết tình hình của tôi vào cuối kỳ rồi, vì vậy tôi dự định ôm chân Phật tạm thời, dàn dựng một vở kịch để nộp bài."

"Anh em giúp đỡ tôi với, dàn dựng vở kịch với tôi đi."

"Mỗi quyển có các vai diễn khác nhau," Bành Ý Viễn vừa nói vừa phát, "Tương đương với việc rút thăm dựa vào may mắn, rút được vai nào thì là vai đó."

Lý Ngôn tạm gác lại hiềm khích: "Rút thăm? Khá thú vị, có vai diễn cao quý nào không, tôi muốn đóng vai hoàng gia hay gì đó."

Lưu Tử: "Có thương nhân giàu không ai bằng không?"

"..."

Lý Ngôn lại nói: "Thôi được rồi, dù sao không phải công chúa thì gì cũng được."

Bành Ý Viễn: "Công chúa cũng tốt, vai diễn của công chúa rất lãng mạn, cuối cùng còn có thể nhận được nụ hôn chân ái của hoàng tử."

"..." Lưu Tử cà khịa, "Cốt truyện này có vẻ hơi quen thuộc."

Bành Ý Viễn: "Tôi tham khảo đó."

Mọi người đều á khẩu.

Vân Từ chọn đại một quyển gần mình nhất, quyển này khá mỏng, cậu mở ra thấy trang đầu tiên ghi hai chữ to đùng: 'Công chúa'.

Nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất.

Cậu tự nhận là tâm lý của mình không đến mức sụp đổ ngay khi nhìn thấy hai chữ này, nhưng cậu nghiêng mắt nhìn cuốn trong tay Ngu Tầm và nhân vật 'hoàng tử' trên quyển sách.

"Bốp!" một tiếng.

Vân Từ đóng quyển sách lại.

Tâm lý của cậu sụp đổ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận