Tàng Phong - Mộc Qua Hoàng

Phòng 608 vẫn ồn ào như mọi khi.

La Tứ Phương muốn lấy máy tính của mình ra khỏi thùng sắt: "Đưa chìa khóa cho tôi đi anh Tráng."

Vương Tráng cầm chìa khóa kiên quyết từ chối: "Không được, đã thỏa thuận rồi, trước khi thi sẽ không động đến máy tính này nữa –"

La Tứ Phương: "Nghĩ theo hướng khác đi, chơi game một chút biết đâu lại tăng khả năng tập trung cho việc ôn thi."

"Vậy năm mươi tệ một lần," Vương Tráng nói, "Vừa hay cuối tháng hết tiền tiêu vặt rồi, chuyển khoản cho anh ngay đi."

La Tứ Phương: "... Cậu còn chặt chém hơn cả quán net nữa, thế thì tôi ra quán net chơi còn hơn."

Mọi người trong phòng ai làm việc nấy.

Lưu Thanh vừa ôm đàn guitar gỗ đang gảy dây.

Đúng lúc Lưu Thanh đàn được nửa bài, Vân Từ và Ngu Tầm một trước một sau trở về phòng.

Giai điệu chậm rãi lưu luyến, tiếng đàn trong trẻo.

"..."

Lưu Thanh nhìn hai người vừa trở về. Vân Từ đỏ bừng cả cổ, dường như vành tai cũng đang nóng ran. Dù Ngu Tầm không lộ rõ nhưng sau khi đóng cửa phòng, hắn dựa lưng vào cửa, cúi đầu một lúc rồi mới ngẩng lên chào mọi người.

"Anh Ngu về rồi à?" Lưu Thanh lên tiếng.

"Đàn hay đấy." Ngu Tầm nói.

Lưu Thanh: "Sáng nay cậu ra ngoài chẳng nói câu nào, cứ tưởng tâm trạng cậu không tốt."

"Không," Ngu Tầm nói, "tâm trạng tôi tốt lắm."

Hắn nói tiếp: "Hơn nữa còn là ngày vui nhất."

Vân Từ đang định vào phòng tắm rửa mặt: "..."

Rõ ràng vừa tỏ tình xong, đã là người yêu rồi.

Cảm giác căng thẳng và gượng gạo vẫn chưa tan, thậm chí cậu không dám quay đầu lại, sợ bị người khác nhìn thấy.

Lưu Thanh buột miệng hỏi: "Vui thế, trúng số à?"

Ngu Tầm hạ giọng, cố kìm nén cảm xúc nhưng vẫn không giấu được qua từng câu chữ: "Còn quý giá hơn cả trúng số nữa."

Lưu Thanh không hiểu lắm, nghĩ chắc nhà có chuyện vui, rồi thấy Vân Từ đẩy cửa phòng tắm vào. Ngay sau đó chưa đầy nửa phút Ngu Tầm cũng chen vào phòng tắm.

[Hội anh em 608 (không có Vân Từ và Ngu Tầm)]

Lưu Thanh: [Sao tôi thấy hai người họ kỳ kỳ.]

La Tứ Phương đang cắm đầu vào máy tính: [Cái gì, không có, bình thường mà.]

Lưu Thanh: [Cảm giác thôi.]

Nhưng cậu ta cũng không nói rõ được cảm giác gì: [Cảm giác quan hệ giữa hai người họ tốt hơn rồi?]

La Tứ Phương: [Chắc chắn là nhờ sự kiên trì không ngừng nghỉ của tôi cuối cùng đã giữ được hòa bình trong phòng. Ý tôi là có khó khăn nào mà không vượt qua được chứ!]

Vương Tráng: [Chắc chẳng liên quan gì đến nỗ lực của trưởng phòng đâu. Tôi thấy chủ yếu là do mọi người ở chung phòng gần một học kỳ rồi, quan hệ tốt lên cũng là chuyện bình thường].

Một lúc sau Lưu Thanh lại nhắn trong nhóm: [Cũng đúng.]

Dù cậu ta luôn cảm thấy có lẽ mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.

...

Trong phòng tắm.

Vân Từ vừa nặn kem đánh răng xong, Ngu Tầm đứng cạnh cậu cũng đưa tay lấy bàn chải.

Vừa nãy cả hai đều có chút mơ màng trong lúc tỏ tình, như bị một cơn gió nào đó thổi bay lên, đèn hành lang chập chờn, cảm giác rất không chân thực.

Mãi đến bây giờ trong sinh hoạt đời thường vô cùng quen thuộc này họ mới thực sự trở lại mặt đất.


"Nhưng mà," Ngu Tầm chống một tay lên thành bồn rửa, đột nhiên hỏi, "sao việc đầu tiên cậu nghĩ đến lại là đổi biệt danh?"

Vân Từ mở vòi nước, thuận miệng nói: "Chẳng phải yêu đương đều như vậy à."

Ngu Tầm "ồ" một tiếng, ngay lập tức thể hiện sự nhạy bén của một người bạn trai: "... Cậu từng yêu đương với ai hử."

Hắn lại nói: "Dù hồi ở Tây Thành chắc chắn cậu chưa từng yêu ai, nếu không thì không thể nào tôi không biết được. Nhưng cũng không loại trừ khả năng cậu lén lút qua lại với ai đó ——"

"Ai cơ?"

"Là hội trưởng hội học sinh hay đến rủ cậu tham gia hoạt động, hay là cô bạn lớp phó học tập hồi đó suốt ngày hỏi bài cậu, hoặc là có một lần thi đấu, cậu bạn trường bên cạnh xin số liên lạc của cậu ở vòng chung kết."

Ngu Tầm còn có thể kể ra hàng tá ví dụ tương tự.

Cho đến khi Vân Từ nói: "Dừng lại."

Ngu Tầm im bặt, chỉ nhìn cậu chằm chằm.

"Bạn trai mới nhậm chức," Vân Từ nói, "muốn thể hiện đúng không."

(*Câu gốc là 'quan mới nhậm chức ba đám lửa', thành ngữ tiếng Hán, ví von việc quan chức mới nhậm chức thường làm vài việc có ảnh hưởng để thể hiện tài năng và sự quyết đoán của mình.)

Ngu Tầm không phủ nhận, lười biếng nói: "Sao, không được à? Tôi đã muốn nói tới mấy người này từ lâu rồi, cuối cùng cũng có chút địa vị, phải lật lại sổ sách chứ."

Vân Từ hỏi: "Trong sổ sách của cậu có bao nhiêu người?"

Ngu Tầm tính toán: "Không chỉ mấy người này đâu, để tôi đếm xem, còn khoảng mười người nữa."

"..."

"Hồi Lý Ngôn yêu qua mạng," Một lúc sau Vân Từ giải thích, "tôi có hóng chuyện."

Nghĩ một chút, cậu vẫn phối hợp giải thích kỹ hơn một chút: "Biệt danh, ảnh đại diện đôi, mấy thứ đó."

Nói đến đây cậu mới nhớ ra, vừa nãy chỉ mới đổi biệt danh thôi: "Nhưng mà ảnh đại diện đôi hình như vẫn chưa..." vẫn chưa đổi.

Cậu thật sự không có kinh nghiệm gì.

Việc yêu đương vốn dĩ cũng chẳng nằm trong kế hoạch của cậu.

Nhưng cậu vẫn cố gắng làm theo những gì cậu biết về cách yêu đương, dù chỉ là những nghi thức ngây ngô, kiểu như thời cấp ba.

Vân Từ nói được một nửa thì Ngu Tầm ngắt lời: "Đã có từ lâu rồi."

"Ảnh đại diện đôi."

Nhắc đến ảnh đại diện, Vân Từ truy hỏi: "Cậu đổi ảnh đại diện từ khi nào?"

Suốt ba năm cấp ba cậu rõ như lòng bàn tay rất nhiều chuyện của Ngu Tầm.

Vậy mà lại không hề hay biết về những chi tiết nhỏ nhặt trong lúc hắn yêu thầm mình.

"Năm lớp 11, sau khi phát hiện thích cậu."

Ngu Tầm nhìn thẳng vào mắt Vân Từ, thoáng nhớ lại chuyện xưa: "Lúc đó nghĩ dù sao cũng chẳng thể kết bạn, tự mình đổi ảnh đại diện chắc cũng được."

"Cũng lo lắng có lộ liễu quá không," Ngu Tầm nhớ lại lúc đó, hắn và Vân Từ chưa kết bạn nhưng hắn thường xuyên vào xem trang cá nhân của người kia, đặt hai tài khoản WeChat cạnh nhau để so sánh, "nhưng mà —— sau đó mới nhận ra tôi lo xa rồi."

Ba năm cấp ba, 'cuộc chiến' giữa hắn và Vân Từ diễn ra vô cùng rầm rộ, cả Tây Thành đều biết. Vậy nên chẳng ai nghĩ đến chuyện này cả.

Ánh mắt Ngu Tầm xuyên qua hồi ức, trở về hiện thực.

Hắn thấy Vân Từ rửa mặt xong, đứng thẳng dậy - người này chẳng khác gì hồi cấp ba, ngoại trừ việc cao hơn một chút, vai cũng rộng hơn so với lúc đó, nhưng vòng eo dường như không thay đổi mấy, vẫn thon gọn trông có vẻ gầy hơn. Đôi mắt lạnh lùng, vẻ dịu dàng nào đó dường như chỉ là lớp vỏ bề ngoài, bị phá vỡ bởi những đường nét sắc bén.

Ngu Tầm nhìn Vân Từ trong gương một lúc, rồi giơ tay lên đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng xoa.

Trước khi Vân Từ rửa mặt xong đi ra, hắn nói: "Chúc ngủ ngon, bạn trai trai đẹp số hai thế giới."

"..."

Vân Từ không phản ứng.


Ngu Tầm đợi mãi: "Sao cậu không gọi tôi?"

Hắn lại nói: "Biệt danh cũng đổi rồi, gọi một tiếng không được à?"

"..."

Dù vành tai Vân Từ hơi đỏ lên, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu làm số hai thì tôi mới gọi."

Ngu Tầm suy nghĩ nghiêm túc một lúc, cuối cùng nói: "Thôi vậy, đừng gọi nữa."

"..."

Thấy Vân Từ không nói gì, Ngu Tầm cứ phải hỏi thêm một câu: "Đang nghĩ gì thế?"

Vân Từ: "Đang nghĩ bạn trai mới quen hơi thiếu đánh."

- -

Sau khi ra khỏi phòng tắm, tiếng các thành viên trong phòng lại ùa vào tai, La Tứ Phương không chơi được máy tính đang ôm điện thoại than thở: "Tôi không thể ôn thi nổi nữa rồi."

Vương Tráng: "Cậu thử xem môn chuyên ngành của bọn tôi phải thi đi, tôi học đến giờ mới xong nửa cuốn."

La Tứ Phương: "Nửa cuốn còn lại hay là làm phao nhỉ."

Vương Tráng: "Đang có ý đó, chắc giám thị trên đại học không nghiêm đâu, phòng học còn rộng hơn hồi cấp ba nữa."

Vừa nói cậu ta cầm mấy tờ giấy cắt thành dải dài, bắt đầu bận rộn với việc gian lận.

Mãi đến khi tắt đèn tiếng ồn trong phòng mới dần dần biến mất.

Vân Từ nằm trên giường lướt điện thoại một lúc, không thể không bị tiếng động từ giường dưới làm phân tâm. Cậu nghe thấy tiếng Ngu Tầm dường như đang cởi chiếc áo len trên người rồi đắp chăn lên.

Cậu mở khung chat, gõ những lời chưa kịp nói ra lên màn hình.

yc: [Chúc ngủ ngon.]

Nhưng thực ra cả hai đều không ngủ được.

Đến nửa đêm cả hai đều nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra từ giường của đối phương.

Những người khác đã ngủ, Vân Từ không thể nói chuyện nên hai người trò chuyện qua WeChat vào nửa đêm.

yx: [Sao chưa ngủ?]

Vân Từ trả lời:

yc: [Cậu cũng chưa ngủ.]

Ngu Tầm trả lời rất nhanh, Vân Từ thậm chí có thể nghe thấy tiếng ngón tay người kia gõ trên màn hình điện thoại.

yx: [Không ngủ được.]

yx: [Đang nhìn biệt danh cậu mới đổi.]

Sau khi gửi hai tin nhắn này, Ngu Tầm còn gửi thêm một ảnh chụp màn hình.

Chụp màn hình điện thoại của chính mình, trên đó biệt danh mới đổi sáng trưng.

yx: [Còn cậu?]

Vân Từ chậm rãi gõ: Cũng đang nghĩ về cậu.

Trước khi gửi đi cậu dừng lại, có một cảm giác xấu hổ khó tả, mấy chữ này quá thẳng thắn, cả đời cậu nói hết những lời thẳng thắn chỉ trong hai ngày nay.

Vậy nên cách màn hình, cậu lại vòng vo một chút, xóa bốn chữ vừa gõ rồi gửi đi một câu: [Vẫn chưa buồn ngủ.]

Ở phía bên kia khung chat, Ngu Tầm gõ một hồi lâu, gửi đến một đoạn dài.


yx: [Mặc dù tôi khá là đẹp trai anh tuấn, quả thực là quyến rũ vô hạn, khó mà tìm được người thứ hai, việc cậu thích tôi cũng là chuyện bình thường thôi.]

Tiếp câu này là một câu khác:

yx: [Nhưng vẫn lo lắng ngày mai tỉnh dậy, sẽ phát hiện ra đây là mơ.]

...

Ngu Tầm cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, có lẽ sau 4 giờ sáng, chỉ biết sáng hôm sau sau khi tắt chuông báo thức hắn vẫn nằm lì trên giường không dậy, còn người nằm giường trên của hắn thì đã ngồi dậy rồi.

Vân Từ nhanh chóng trèo xuống, một tay chống lên thành giường của hắn, cúi người xuống nói: "Xuống căn-tin ăn sáng không?"

"?"

Vân Từ vừa nói xong câu trên, lại đột ngột nói một câu chẳng liên quan gì đến câu trước: "Không phải mơ đâu."

Cậu mím môi, ánh mắt chạm vào Ngu Tầm vẫn còn chút căng thẳng, tiếp tục nói: "Tỉnh dậy cũng không cần lo lắng."

Tóc Ngu Tầm rối bù, những sợi tóc hơi dài khẽ cong lên trông có vẻ hơi xoăn. Hắn vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, ngẩn người một lúc sau đó mới hiểu ra tại sao Vân Từ lại nói như vậy.

Bởi vì câu cuối cùng hắn nhắn trong cuộc trò chuyện tối qua.

Hơn bảy giờ sáng, căn-tin đông nghịt người. Sinh viên mang theo sách vở vội vã đến đây ăn sáng trước khi vào lớp.

Tính cả lần đêm giao thừa thì đây là lần thứ hai cậu và Ngu Tầm cùng nhau ăn sáng ở căn-tin.

Vân Từ gọi hai phần ăn sáng.

Ngu Tầm ngồi đối diện cậu, cầm đũa lên hỏi: "Sao cậu biết tôi muốn ăn gì?"

Vân Từ: "Sữa đậu nành không đường, bánh bao nhân thịt."

"Nghe quen quen."

Ngu Tầm nghĩ một lúc, nhớ ra mình đã từng nói về những món mình không ăn được trong lúc trò chuyện, "Tối qua không ngủ được nên kéo lại đoạn chat để tìm à?"

Vân Từ cứng miệng không thừa nhận, nhấn mạnh: "Là tôi có trí nhớ tốt."

"Ừ," Ngu Tầm thuận theo cậu, "trí nhớ tốt."

Sau bữa ăn đơn giản, cả hai cùng đến giảng đường.

Cả hai hiếm khi cùng nhau bước vào cửa lớp nên thu hút sự chú ý của một số người: "Hôm nay hai người họ đi chung hả?"

"Hai người họ ở cùng phòng, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi."

"..."

Giữa giờ học.

Điện thoại Vân Từ liên tục rung nhẹ.

yx: [Tiết sau có thể ngồi cạnh cậu không?]

yx: [Bạn trai.]

Giảng viên chuyên ngành không bắt buộc họ phải ngồi theo lớp, chỉ là hồi đầu năm học cậu và Ngu Tầm đã có một trận đấu bóng rổ nảy lửa nên mọi người trong lớp cứ ngầm hiểu là ngồi riêng.

Vân Từ trả lời "Hết tiết rồi tính", thế là lúc ra chơi, ngay sau khi tiếng chuông vang lên, Ngu Tầm lập tức mang sách vở đi qua nửa lớp học để ngồi xuống bên cạnh.

Chỗ ngồi của Vân Từ ở hàng sau.

Ngu Tầm đặt sách xuống, giải thích một cách tùy tiện: "Đã hết tiết rồi."

Vân Từ: "Nhưng tôi nói là hết tiết rồi tính."

Cậu dừng lại một chút, "Hai chữ 'rồi tính' bị cậu nuốt à?"

Ngu Tầm dựa lưng vào ghế, cứ như thể từ hôm nay sẽ bám trụ ở đây không đi: "Đây gọi là đặc quyền của bạn trai, không cần bàn bạc."

"Tôi ngủ một lát," Hắn nói thêm, "thầy vào thì gọi tôi."

Cuộc đối thoại giữa 'bạn cùng bàn' bình thường như thế này, lần đầu tiên xuất hiện giữa hắn và Vân Từ.

Nếu là trước đây, Vân Từ đã tố cáo hắn ngay lập tức rồi.

Trong lúc nói chuyện tiếng chuông vào lớp vang lên.

Mọi người trở về chỗ ngồi chờ giảng viên vào lớp.

Nhưng các bạn lớp Luật 1 không thấy lớp trưởng quay về chỗ ngồi của mình: "Hôm nay có gì đó không đúng nhỉ?"

Mọi người trong lớp Luật 1 thì thầm: "Sao lại chạy sang lớp Luật 2 thế kia?"


"Có khi nào sắp thi cuối kỳ rồi, hai người này chuẩn bị chiến đấu sớm không? Quan sát tiến độ ôn tập của nhau?"

"Suy đoán của cậu cũng không phải không có lý..."

"..."

Khi giảng viên bước vào lớp, mở lại bài giảng PPT và tiếp tục giảng bài, những lời bàn tán mới lắng xuống. Giảng viên chuyên ngành tiếp tục giảng trên bục: "Tiết này thầy sẽ ôn tập tổng quát cho các em, nhưng đừng mong chỉ trong một hai tiết là có thể ôn tập đầy đủ, tan học các em vẫn phải tự dành thời gian..."

Ngu Tầm ngủ nửa tiết.

Nội dung giảng viên giảng Vân Từ đã ôn tập hết rồi, cậu nghĩ một chút rồi kéo vở của Ngu Tầm lại rồi mở ra - vở của người này rất sạch sẽ, gần như không có ghi chú gì, mới như vừa mua.

Cậu lật sách ra tìm đến chương giảng viên đang giảng, tùy ý gạch chân, thỉnh thoảng còn dừng lại để viết vài dòng ghi chú.

Ngu Tầm hé mắt, nhìn thấy cảnh tượng này.

Hắn không lên tiếng, nhìn Vân Từ ghi bài cho mình một lúc, mãi đến khi Vân Từ nghiêng đầu mới phát hiện hắn đã thức.

"..." Vân Từ lập tức úp ngược cuốn vở lên đầu hắn, "Tự ghi đi."

"Sớm biết làm bạn trai có đãi ngộ tốt như vậy," Ngu Tầm giơ một tay lên, lười biếng lấy cuốn vở đang úp trên mặt xuống, "... thì tôi đã theo đuổi cậu sớm hơn rồi."

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào rơi lên đôi mắt còn ngái ngủ của Ngu Tầm.

Hắn cầm vở từ từ ngồi thẳng dậy.

Nửa tiết sau cả hai đều im lặng nghe giảng.

Chỉ là ánh mắt Ngu Tầm thỉnh thoảng lại cụp xuống, Vân Từ vô tình bắt gặp vài lần, ban đầu không hiểu tại sao cứ tưởng dưới bàn có thứ gì đó.

Cậu nhìn theo ánh mắt Ngu Tầm xuống dưới bàn, nhưng không thấy gì cả.

Sau vài lần.

Cậu chợt nhận ra dưới bàn có 'thứ gì đó'.

- --- Bàn tay đang buông thõng của cậu.

Một tay Vân Từ cầm bút, tay kia không đặt trên bàn mà buông thõng bên cạnh.

Cậu ấy muốn nắm tay à?

Vân Từ sững sờ.

Thế nhưng cả hai đều không ai chủ động ra tay trước.

Ngu Tầm âm thầm bẻ khớp ngón tay, thôi không nhìn nữa, nửa tiết sau ngoan ngoãn không có thêm hành động nào khác.

Vân Từ tiếp tục nhìn lên bài giảng PPT, nhưng những gì giảng viên chuyên ngành nói hoàn toàn không vào đầu.

"Reng reng reng ——"

Tiếng chuông tan học vang lên.

Sau giờ học, sinh viên trong giảng đường nhanh chóng thu dọn đồ đạc về phòng.

Vân Từ và Ngu Tầm cùng nhau đi ra từ cửa sau của giảng đường, nhiệt độ tiếp tục giảm, gió lạnh tạt vào mặt khi ra khỏi tòa nhà.

Trên con phố dài của trường có rất nhiều cặp đôi sinh viên nắm tay nhau đi trong dãy phòng học.

Trời lạnh nên có những nam sinh còn nhét tay bạn gái vào túi áo của mình.

Vân Từ đi trên con đường dài dẫn đến ký túc xá, giữa đường cậu khẽ cử động ngón tay, nghĩ có nên nắm tay như những người khác không.

Nhưng không biết vì sao ngón tay như nặng ngàn cân.

Cũng giống như việc cậu thấy Ngu Tầm chỉ nhìn chằm chằm vào tay cậu mà không có hành động gì.

Muốn nắm nhưng lại không dám nắm.

Cả hai dường như đang âm thầm quan sát đối phương.

Vân Từ chuẩn bị tâm lý xong, quyết định sẽ mạnh dạn chạm vào tay Ngu Tầm.

Tuy nhiên ngay trước giây phút sắp chạm vào.

Ngu Tầm đột nhiên cử động tay phá vỡ quỹ đạo hành động của Vân Từ. Hắn cũng hồi hộp, nhưng để che giấu, hắn kéo dài giọng điệu một cách trêu chọc, như thể không quan tâm lắm mà nói: "--- Hình như trước đây có nói, tay tôi trông khá đẹp."

Hắn xoay cổ tay.

Duỗi tay ra, lòng bàn tay hướng lên đối diện với Vân Từ.

Hắn tiếp tục nói: "Có muốn nắm thử không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận