Tàng Phong

Dịch: Lê Nghĩa

Biên: Phuongkta1

"Đã là ngày thứ bảy rồi, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

Trong lúc hốt hoảng, Từ Hàn mở hai mắt ra, thế giới chung quanh hắn là một mảnh sương mù mịt mờ, mà có một bóng người đang đứng trước mặt hắn. Bóng người kia cực kỳ cao lớn, cao lớn đến mức giống như một tòa núi lớn, che khuất hào quang, khiến Từ Hàn khó có thể thấy rõ hình dạng của y, chẳng qua hắn cảm thấy đôi tròng mắt kia cực kỳ quen thuộc.

"Ta... Ta không muốn giết người..." Vào lúc đó hắn giống như đã mất đi khống chế đối với thân thể của mình, kèm theo những lời nói đó là một tràng tiếng khóc phát ra từ trong miệng hắn. Từ Hàn sững sờ, mắt thấy bộ dáng bản thân hiện tại có chút kỳ quái, trẻ con, mềm yếu, trong con ngươi lại là sợ hãi, lại là kháng cự.

Trong một khắc này hắn như đã ngộ ra được điều gì, cái này là bản thân mình trước kia.

"Không muốn giết người? Ngươi quên vì sao ngươi lại bán mình cho Sâm La Điện sao? Ngươi đã quên những lời A Sanh nói với ngươi trước khi chết sao?" Bóng người kia tiếp tục trách cứ.

"Nhưng ta không muốn giết người, vì sao nhất định phải giết người?" Từ Hàn còn trẻ con không hiểu hỏi.

Đó là sự nghi hoặc, đối với cái thế giới này, các quy tắc có chút nghi hoặc.

"Bởi vì ngươi không giết bọn chúng, thì ngươi phải chết, vì vậy ngươi phải đưa ra sự lựa chọn." Người nọ lại tiếp tục nói, thanh âm lại trầm thấp thêm vài phần."cái thế giới này, bản thân của nó chính là một thế giới ăn thịt người."

"Nhưng..." Từ Hàn ngẩng đầu nhìn, bên cạnh bóng người cao lớn kia, còn có mấy cái bóng người khác đang đứng vây quanh hắn, trong bọn họ có nam tử, có nữ tử, già có, trẻ có, nhưng có điều không ngoại lệ, chính là trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ sợ hãi.

"Chẳng lẽ không có cách nào khác, để cho tất cả chúng ta cùng sống sót sao?Chẳng lẽ cứ phải nhất định phân ra người sống ta chết sao?" Đứa bé nhấc dao găm bên người hắn, hơi hơi chần chờ, lại để xuống thêm lần nữa.

"Có." Nhưng không ai biết, ngay lúc đó bóng người kia bỗng nhiên phun ra một chữ mà Từ Hàn không ngờ tới.

"Cái gì?" Hắn ngay lúc đó như người chết chìm thì tìm được cây cỏ cứu mạng, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía bóng người kia.

Trong bóng tối, khóe miệng nam tử hơi nhếc lên, y dạo bước đi tới trước mặt nhóm người kia, lập tức những người kia có cảm giác như đang thấy một con ác quỷ, vẻ sợ hãi trong ánh mắt càng tăng thêm mấy lần.

"Người này." Y chỉ vào một người đàn bà trong đám người.

"Là mẹ kế Lưu thị, muốn chiếm đoạt ruộng đất điền sản, mang con riêng giết chết trong giếng nước."

Phụ nhân kia nghe nam tử nói những việc ả đã làm một cách nhẹ nhàng, lập tức trên măt lộ vẻ sợ hãi., nàng vừa bò vừa quỳ tới trước chân nam tử, ôm lấy cổ chân khóc lóc, cầu xin tha thứ.

"Đáng chết." Thế nhưng sau một khắc, trong miệng nam tử phát ra một câu nói lạnh như băng, một đường hàn quang hiện ra, đầu phụ nhân kia liền rời khỏi cổ.

Phụ nhân chết, không thể nghi ngờ khiến những người còn lại càng thêm sợ hãi, mà thiếu niên Từ Hàn cũng chấn động, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

"Người này." Nhưng nam tử dường như chưa nhận thức được điều này, y tiếp tục dạo bước chậm rãi, đi tới trước mặt một người khác, cất lời nói:"còn trẻ đã làm Huyện lệnh huyện Sung Châu, cùng liên kết với hào phú địa phương, chiếm đoạt tài sản Cố gia, khiến Cố gia nhà tan cửa nát. Cũng đáng chết."

Lời ấy vừa ra, lại thêm một cái đầu người rơi xuống đất.

"Người này là ngư dân ven bờ sông, vợ con bị phú hộ địa phương làm hại, gã vì báo huyết cừu mà giết chết năm người trong nhà phú hộ. Ừ..." Nói đến đây, nam tử dừng một chút, có chút buồn rầu nói:"đáng lý, người này không nên chết rồi."

"Thế nhưng..." Nam tử cùng lúc đó móc móc vào trong ngực, cuối cùng lấy ra một tờ giấy, trên tờ giấy hiện lên chi chít rất nhiều cái tên.

"Nhưng gã lại hết lần này tới lần khác có tên trên danh sách của Sâm La Điện."

Nam nhân nói xong, lại lần nữa đi tới trước mặt Từ Hàn.

"Có ít người đáng chết, nhưng ngươi lại giết họ, đổi lại mạng sống của mình, đó là điều đương nhiên. Thế nhưng có những người không nên giết, ngươi phải làm thế nào đây?" Nam tử tiến tới trước mặt Từ Hàn, cân nhắc hỏi.

"..." Từ Hàn đối mặt với lời chất vấn của nam tử, suy nghĩ một chút, cuối cùng lại nhìn về phía nam tử lần nữa, lắc đầu.

"Ta không biết, ngươi có biện pháp không?"

"Tất nhiên là có."

Nam tử kia đáp lại, lúc đó trong bóng tối bỗng nhiên có một chút Thần quang bắn vào.

Từ Hàn mượn hào quang sáng trắng kia, rốt cuộc thấy rõ bộ dáng người trước mặt mình.

Con ngươi của hắn ngay lúc đó phóng đại, hắn thốt lên một cái tên...

"Nguyên Tu Thành!!!"

Từ Hàn men theo giường ngồi dậy, hắn phát ra một tiếng thét kinh hãi, trên trán tuôn ra chi chít mồ hôi lạnh.

"Ngươi đã tỉnh?" Bên tai truyền đến một thanh âm nhu hòa.

Từ Hàn ghé mắt nhìn lại, đáp lại là ánh mắt ân cần của Diệp Hồng Tiên.

Bỗng nhiên hắn chợt bừng tỉnh, tất cả mọi chuyện vừa diễn ra chỉ là một giấc mộng.

Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, thấy mình đang nằm trong một căn phòng dân dã, kỳ thật, nói là nhà dân cũng có chút gì đó không thích đáng, trong phòng này ngoại trừ chiếc giường hắn đang nằm, cùng vách tường bốn phía đều rách rưới, hiển nhiên không thể tìm được bất cứ vật dụng nào khác, thực sự không khá hơn bao nhiêu so với nơi cư trú của hắn và lão ăn mày năm xưa.

Từ Hàn nhớ rõ ràng từng đạo Thiên Lôi đánh xuống, hắn đã chạy không thoát khỏi nắng của mặt trời, nhưng vì sao lúc này lại xuất hiện ở đây?

Hắn theo bản năng dò xét tình huống trong cơ thể mình một phen, mặc dù nội phủ suy yếu, nhưng không lo lắng đến tính mạng, mà Yêu lực đã tàn sát bừa bãi cũng không còn thấy bóng dáng, chỉ duy nhất miếng Kiếm Chủng kia đã biến sang màu tím, nhưng lại không tìm thấy mầm rễ, Từ Hàn thử cùng nó câu thông, nhưng cũng không nhận được bất cứ sự đáp lại nào.

"Vì sao chúng ta lại ở chỗ này?" Sau khi hiểu rõ tình huống trong cơ thể mình, Từ Hàn ngẩng đầu nhìn Diệp Hồng Tiên, hỏi như vậy.

"Chuyện này nói ra thì rất dài dòng." Diệp Hồng Tiên cũng không ngờ được Từ Hàn sau khi tỉnh lại sẽ hỏi câu này, dĩ nhiên nàng cũng không có ý định giấu giếm, lập tức kể cho Từ Hàn nghe những chuyện phát sinh sau khi hắn hôn mê.

"Vốn Lôi Kiếp kia muốn đuổi giết ngươi, nhưng chẳng biết tại sao nó lại đột nhiên tan đi. Mà thân thể của ngươi cũng rất kỳ quái, chẳng những không bị Lôi Kiếp gây ra thương tích, mà ngược lại bản thân còn khá hơn. Ta vốn định mang theo ngươi tìm một nơi vắng vẻ, tu dưỡng một phen, chờ sau khi ngươi thức tỉnh liền dẫn ngươi đi Linh Lung Các. Nhưng trùng hợp gặp Sở đại ca, hắn thông hiểu chút y thuật nên bèn dẫn tới nơi này."

"Sở đại ca?" Từ Hàn nghe vậy sững sờ, nhưng lại nghĩ mãi mà không rõ, vì sao đột nhiên từ đâu ra một cái Sở đại ca.

"Chính là một người thợ săn ở trong Hưng Thịnh trấn này, tấm lòng gã rất tốt, trong thời gian ngươi hôn mê chính là nhờ gã chăm sóc. Chỗ này cũng gần Linh Lung Các, nếu như ngươi không có trở ngại gì, chúng ta cũng có thể xuất phát bất cứ lúc nào." Diệp Hồng Tiên hời hợt nói.

Dù là lời nàng nói có chút mây trôi nước chảy, nhưng Từ Hàn cũng cảm thấy trong đó có chút quỷ dị.

Hắn cũng rất rõ tâm tư của Diệp Hồng Tiên, thực sự không thể người mà những đệ tử danh môn chưa có kinh nghiệm sống kia có thể so sánh.

Lúc trước hắn gây động tĩnh trong rừng lớn như vậy, người bình thường tránh còn không kịp, vì cớ gì có thể gặp một gã thợ săn một cách trùng hợp như thế? Trong hoàn cảnh như thế, với tâm tư của Diệp Hồng Tiên sao có thể tin tưởng gã thợ săn kia một cách dễ dàng như vậy? Rồi còn theo gã đi tới nơi đây? Phong cách hành sự như vậy quả thực kém rất nhiều so với hành vi của vị đại tiểu thư này trong ấn tượng của hắn.

Dường như cảm nhận được ánh mắt hồ nghi của Từ Hàn, đôi mắt xinh đẹp của Diệp Hồng Tiên phiêu đãng một hồi.

"Meow."

Lúc này ngoài phòng vang lên tiếng kêu khẽ của Huyền Nhi, Từ Hàn xoay người nhìn lại, thấy một vị nam tử đang cầm lấy một chén thuốc chậm rãi đi tới. Mà Huyền Nhi xưa nay chưa từng có cử chỉ thân thiện với người lạ, bây giờ lại cực kỳ nhu thuận ngồi trên vai nam tử kia, nhưng lúc nhìn thấy Từ Hàn đã tỉnh, mèo đen lại phát ra một tiếng kêu khẽ, nhảy khỏi đầu vai nam tử, chạy đến bên người Từ Hàn.

Hành động đột nhiên như vậy, khiến chén thuốc trong tay nam tử suýt nữa vung vãi.

Từ Hàn lấy tay trấn an Huyền Nhi vốn đang dùng hết tinh thần cọ cọ vào cánh tay hắn, mắt lại nhìn về phía nam tử kia.

Nam tử kia khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, đầu tóc ít khi được chải chuốt nên rối tung trên đầu và vai gã, râu ria cũng xồm xoàm trên mặt, đến nỗi Từ Hàn còn ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, thoang thoảng từ cơ thể nam tử.

"Đây là con gà mái của lão thím nhà bên cạnh nuôi, ta phải tốn rất nhiều khí lực mới có được nó, lại thêm phương thuốc độc môn của Sở mỗ, tranh thủ uống khi còn nóng sẽ rất tốt cho thân thể". Nam tử đưa chén thuốc tới trước mặt Từ Hàn, cực kỳ thân thiết nói. Nhưng có lẽ cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Từ Hàn, nên gã theo bản năng cúi thấp đầu xuống, tránh đi ánh mắt của hắn.

Từ Hàn cũng không uống chén thuốc kia, mà chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nam tử này, chân mày hơi nhíu lại.

"Chúng ta... hình như đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?" Từ Hàn bình tĩnh hỏi, hắn cũng không có nhiều khả năng đặc biệt gì, chỉ duy nhất là trí nhớ rất tốt, nếu đã từng gặp nhau thì hắn rất ít khi quên, vì vậy lần đầu tiên nhìn thấy nam tử này, hắn mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.

"Huynh đệ nói đùa rồi, Sở mỗ từ thuở nhỏ đã sinh sống tại cái Hưng Thịnh trấn này, tại hạ chưa bao giờ đi tới Trường An, sao có thể quen biết huynh đệ được?" Nam tử gãi gãi đầu, sau đó vỗ cái ót, cất lời nói:"a, ta còn có nửa con gà mái hầm cách thủy trong nồi, ta phải đi xem, không thì hỏng mất." Nói xong nam tử liền muốn quay người rời đi.

Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh.

Từ Hàn đứng lên, mãnh liệt bước xuống giường, cất bước chân ngăn trước mặt nam tử, rồi đưa tay ra, nói:"lấy ra!"

"Hả?" Nam nhân kia sững sờ, cái đầu vốn đang cúi thấp vào lúc này nâng lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Từ Hàn.

"Túi tiền." Tròng mắt Từ Hàn hơi híp, lạnh giọng nói.

Người nam tử này chính là tên hán tử say trộm túi tiền của hắn lúc hắn vừa mới tới Trường An. Cũng giống như Tần Khả Khanh đã xa cách bốn năm không thấy, Từ Hàn chỉ nhìn một cái cũng có thể nhận ra. Lúc này còn chưa đến một tháng, thì tất nhiên Từ Hàn sẽ nhớ rõ ràng.

"Tiểu huynh đệ nói cái gì vậy? Lão ca ta càng nghe càng thấy vớ vẫn." Sắc mặt tên nam tử kia khi nghe xong lời này trở nên rất khó coi, nhưng trong miệng vẫn làm ra vẻ khó hiểu hỏi lại.

"Ngày đó ở Trường An, không phải ngươi chính là kẻ đã ăn cắp túi tiền của ta sao." Từ Hàn lại không có ý định pha trò với nam tử, một mực chắn chắn gã đã làm ra chuyện kia.

"Ách..." Nam nhân nghẹn lời một phen, một lúc lâu sau gã mới như trong mộng mới tỉnh lại, vỗ vỗ vào đầu, hét lên một tiếng:"ta biết rồi, chắc là ngươi đã gặp đệ đệ sinh đôi của ta rồi."

"Tại hạ tên là Sở Cừu Ly, đệ đệ ta là Sở Cừu Tụ trước kia có đi Trường An, cả ngày chơi bời lêu lổng, không ngờ là đã mạo phạm đến huynh đệ, ta thân là ca ca phải bồi tội với huynh đệ rồi." Nam nhân nghiêm trang bịa ra một câu chuyện.

Thực ra Từ Hàn cũng không quá để ý đến túi tiền kia, hành động vừa rồi là muốn điều tra thân phận của nam tử này một phen mà thôi, nhưng cái cớ mà y đưa ra quả thực hết sức vụng về...

"Đúng vậy, đúng vậy. Sở đại ca là người rất tốt, sao có thể ăn cắp túi tiền của ngươi được chứ?" Diệp Hồng Tiên ở bên cạnh ngay lúc đó lại đột nhiên lên tiếng giải vây cho nam tử kia.

Hành động khẩn thiết như vậy khiến nghi ngờ trong lòng Từ Hàn càng lớn, ánh mắt nhìn về phía hai người lại càng có chút cổ quái.

Dường như Diệp Hồng Tiên cũng biết tất cả hành động của mình có chút hơi quá, trên mặt nàng có chút ửng đỏ nhưng trong miệng vẫn tiếp tục kiên trì, nói.

"Sở đại ca sống một mình ở nơi này, đối với chúng ta lại có ân cứu mạng, ta nghĩ mời huynh ấy cùng đi tới Linh Lung Các, xem thử có thể tìm được một chỗ tốt cho huynh ấy không, ngươi cảm thấy thế nào?"

Từ Hàn nghe lời ấy, cũng không trả lời vấn đề của Diệp Hồng Tiên trước tiên.

Hắn vẫn chăm chú đánh giá hai người trước mặt mình, ánh mắt tới tới lui lui một lúc lâu, quả thực thấy hai người không được tự nhiên cho lắm.

Ngay lúc hai người cảm thấy có chút không chịu được, rốt cuộc giọng nói của Từ Hàn cũng vang lên.

"Tốt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui