Ba ngày sau, đầu giờ tý, cánh rừng ngoại ô kinh thành xao động vì trận ác chiến, thuộc hạ của Hoàng Kính và Âu Dương Minh An từng người từng người ngã xuống.
May là Âu Dương Minh Tuấn và Lưu Gia Huy đem theo người tới tiếp ứng nếu không hai người họ sớm đã mất mạng nhưng ảnh vệ thật sự quá đông, họ cũng khó khăn chống đỡ.
Bỗng một tiếng sáo bén nhọn vang lên, đồng thời một tốp người áo đen che mặt xuất hiện, công kích ảnh vệ, xem ra là muốn giúp cho bọn họ.
Có những người này gia nhập, tình thế ngay lập tức thay đổi, ảnh vệ nhanh chóng bị đánh lùi nhưng không thể về tay không được, có một tên không biết sợ quyết tuyệt liều chết đánh úp sau lưng muốn giết Âu Dương Minh An, có một nữ tử mắt sắc nhìn thấu ý đồ đó, hét lên báo hiệu:– Cẩn thận – Người đó còn phóng người về phía Âu Dương Minh An, tay thi triển kiếm pháp, dù đã thành công chặn được sát chiêu, cứu hắn một mạng, nhưng nàng vẫn không tránh được bị chém một cái ở tay.Một nữ tử khác nhanh chóng giải quyết mấy tên ám vệ trong tay, chạy tới vội vàng hỏi han:– Tỉ không sao chứ? – Nữ tử kia không hề lên tiếng, lắc đầu, đưa ánh mắt trấn an.Một nữ tử khác vội vàng chạy tới giúp băng bó vết thương, nhìn máu đen chảy ra từ vết thương nhăn mày khẽ gắt:– Chết tiệt, kiếm có độc – Rồi từ trên người lấy một lọ thuốc, bỗng chốc lại bị nữ tử bị thương ngăn cản, ra hiệu lắc đầu nhẹ nhìn về phía đám người Âu Dương Minh An trao đổi với nàng ánh mắt khiến cho nàng hiểu ý.Trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, nữ tử đó bước đến chỗ đám người Âu Dương Minh An, từ trên người lấy thêm một lọ thuốc, hai tay dâng lên nói:– Trên kiếm có độc, đây là thuốc giải và thuốc trị thương tốt nhất, chủ nhân của ta tặng cho các vị.Âu Dương Minh Tuấn và Lưu Gia Huy tụ lại bên người Âu Dương Minh An, quan tâm hỏi han rồi mới nhìn đám người áo đen, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, nhưng người ta dù sao đã ra tay cứu giúp, chắc chắn không phải địch nhân của bọn họ, Âu Dương Minh Tuấn đầu tiên nhận lấy hai lọ thuốc rồi chắp tay tạ ơn:– Xin đa tạ các vị ra tay cứu giúp, xin hỏi cao danh quý tánh của các vị, Âu Dương Minh Tuấn phủ Kính Dương Hầu xin hết lòng tạ ơn.– Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, không cần nghĩ nhiều – Để lại một lời, nữ tử vừa bị thương đó liền đem theo người rời đi.Âu Dương Minh Tuấn tất nhiên muốn lên tiếng ngăn cản để hỏi cho rõ nhưng chẳng còn kịp nữa, nhìn theo hướng bọn họ rời đi, hắn cảm thấy nghi hoặc không biết vì sao từ trên người nữ tử vừa cứu Minh An có một cảm giác quen thuộc, dáng người quen thuộc, thanh âm quen thuộc, dù chỉ mới gặp lần đầu, dù đến gương mặt thật của người ta hắn cũng không biết.
Mấy người Lưu Gia Huy cũng có nghi vấn như vậy, nhưng đây chẳng phải lúc suy xét mấy chuyện này, bọn họ quay về rồi hẳn nói tiếp vậy.Ở Hàn Mai các, nếu bọn Âu Dương Minh Tuấn ở đây sẽ phát hiện nữ tử vừa cứu Minh An mà bị thương chính là Lưu Vũ Quỳnh.
Phó Ẩn Ngôn cũng đang ở đây, Y Hương thì đang giúp nàng xử lí vết thương, nhìn máu đen cứ liên tục chảy ra nàng thật lo lắng, miệng còn không quên càm ràm:– Đám điên này, đáng lẽ chúng ta không nên để chúng thoát phải giết hết chúng mới phải.Dù gương mặt tái nhợt, Lưu Vũ Quỳnh vẫn nở nụ cười, máu tươi chảy ướt cả mảng, nàng cũng chẳng chớp mắt dù chỉ một cái, đối với nàng, đối với Âu Dương Minh Tuấn, Âu Dương Minh An có vị trí vô cùng quan trọng, nàng và hắn từ nhỏ lớn lên bên nhau, một vết thương nhỏ may là dễ dàng che giấu đổi lấy hắn bình an thực sự đáng giá.Nhìn nụ cười dường như không hề để ý của Lưu Vũ Quỳnh, Phó Ẩn Ngôn nhăn mày tức giận trách cứ:– Tỉ còn cười, bị thương rồi kìa.
May là Ẩn Tịch Giáo chúng ta luôn đề phòng chuẩn bị thuốc giải của nhiều loại độc – Nhưng Lưu Vũ Quỳnh vẫn tươi cười, mặc kệ Phó Ẩn Ngôn, nàng ấy làm sao hiểu được chuyện này đối với nàng như một viên định hoàn đan, rốt cuộc nàng thật sự sống lại, mọi chuyện thật sự thay đổi không phải sao? Vì thế Lưu Vũ Quỳnh bâng quơ trả lời:– Vết thương này nhỏ thôi, mấy lần thi hành nhiệm vụ ta còn bị thương nghiêm trọng hơn không phải bây giờ vẫn ngồi đây sao – Biết Lưu Vũ Quỳnh nói không sai, Phó Ẩn Ngôn không còn lời nào phản bác.Sáng hôm sau, ở phủ Tĩnh vương của Quân Khuynh Vũ, thư phòng tụ tập không ít người như Hoàng Kính, Lưu Gia Huy, Âu Dương Minh Tuấn và Minh An.
Họ đang bàn bạc chuyện của ngày hôm qua, Quân Khuynh Vũ lo lắng hỏi vết thương của Hoàng Kính và Âu Dương Minh An, lại rất hối hận tạ lỗi:– Hoàng đại ca, Minh An, lần này là do ta sơ suất, không ngờ bên đó lại vì Khánh Quốc công nổi lên sát tâm – Quân Khuynh Vũ đã dùng bên đó để nói tránh đi, nhưng những người ngồi đây đều hiểu hắn đang nói đến ai.– Điện hạ nói gì vậy chứ, lần này là do bọn ta chủ quan, ở Kỉ thành điều tra chút liên quan đến bên đó lại không tiện liên lạc qua thư, định đợi về kinh bàn bạc một chút, không ngờ tạo cơ hội cho người khác – Hoàng Kính nhận sai.Âu Dương Minh An cũng vội vàng nhận lỗi về phía mình:– Vẫn là đệ sai, Hoàng đại ca bảo nên báo tin cho các huynh phái thêm người tiếp ứng, đệ lại nghĩ quá đơn giản.Lưu Gia Huy tiếp lời:– May mắn hôm trước muội muội nhắc tới Hoàng đại ca và An nhi, biết hai người rời kinh điều tra án, thập phần lo lắng luôn hỏi ta hai người đem bao nhiêu người, khi nào trở về.
Chỉ là lời nói bâng quơ nhưng ta cũng để ý đôi chút, nhân lúc rảnh rỗi cùng Minh Tuấn ca ca đi một chuyến, không ngờ lại có thể cứu hai người.– Chúng phái ra toàn ảnh vệ tinh nhuệ may là có người cứu giúp nếu không chúng ta cũng không thể an toàn rút lui – Âu Dương Minh Tuấn cũng thở dài than thở, đủ thấy tình hình lúc đó nguy hiểm cỡ nào.– Sao không chơi lớn được, Khánh Quốc công nắm trong tay quyền binh ở Kỉ thành lại là kho bạc của đại hoàng huynh, bóc lột dân chúng, mua quan bán tước, mất đi Khánh Quốc công tức là đoạn một cánh tay của bọn họ – Nói đến chuyện này, Quân Khuynh Vũ lại căm giận, họ là hoàng tử khó mà tránh khỏi tranh đấu vì ngôi vị cửu ngũ chí tôn, trong cái hoàng thất lạnh lùng này không tranh tất chết nên việc đại hoàng huynh lôi kéo triều thần, hắn không có ý kiến nhưng điều hắn hận nhất là kiếm lợi trên mồ hôi xương máu của những người dân vô tội, cho nên lần này dù phải đối đầu trực diện với đại hoàng huynh, hắn cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho tên gian thần Khánh Quốc công này..