Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Edited by Bà Còm

Tạ Hộ dùng hết sức lực, chỉ cảm thấy bụng hơi chút buông lỏng, một vật thể đã được kéo ra khỏi cơ thể của nàng. Loại cảm giác này nàng đã từng trải qua khi sinh Khang Ninh, nàng biết đó chính là hài tử đã được xuất thế. Quả nhiên chẳng bao lâu, nàng nghe sản ma ma đánh bèm bẹp vài cái trên cái mông nhỏ của hắn, sau đó tiếng khóc lảnh lót liền vang lên.

Tạ Hộ đang định mở miệng muốn xem hài tử, đột nhiên mày nhăn lại, bụng hình như lại có cảm giác rất khác thường, cảm giác này không hề có trong lần sinh sản trước. Tạ Hộ không khỏi hoảng hốt, bắt lấy tay sản ma ma đang đứng một bên nhắc nhở nàng thở sâu, lắp bắp: “Bụng... còn đau.”

Ai ngờ sản ma ma lại vô cùng bình tĩnh bảo Tạ Hộ: “Đúng rồi, còn có một thai nhi nữa, nương nương hãy cố thêm một chút!”

“...”

Còn có... một đứa!

Tạ Hộ khóc không ra nước mắt, cho tới bây giờ mới biết Hoàng Thượng giấu nàng chuyện gì. Bị cơn đau đột kích, rốt cuộc nàng không kịp nghĩ đến chuyện khác, dốc hết sức lực tiếp tục rặn ra.

Lúc Tạ Hộ cảm thấy toàn thân xương cốt rời rạc như bị hơn mười chiếc xe ngựa nghiền qua người, một tiếng khóc lảnh lót khác cũng phát ra. Đến bây giờ, Tạ Hộ mới nước mắt lưng tròng nhìn sang sản ma ma bên cạnh hỏi: “Vậy là... hết rồi chứ?”

Sản ma ma liên tục gật đầu: “Vâng vâng, nương nương, ngài thật có thiên đại phúc khí, sinh hạ hai vị Hoàng tử điện hạ rất khỏe mạnh!”

Những lời này cũng xác thật không phải chỉ là khen suông, vận khí như Tạ Hộ thì toàn bộ phi tử qua các triều đại chưa từng ai có được. Đừng nói đến phi tử, ngay cả Hoàng Hậu cũng chưa từng có ai lập tức sinh hạ hai Hoàng tử, chỉ cần cả đời có thể sinh hạ một nhi tử thì coi như đã có đại phúc. Vậy mà vị nương nương này, vừa mới gả cho Hoàng Thượng không bao lâu liền sinh hạ một nhi tử; lúc này vừa mới trải qua đại điển phong Hậu thì ngay ngày hôm sau liền liên tiếp sinh hai Hoàng tử. Một Hoàng Hậu có ba nhi tử như thế, trong thiên hạ còn có ai càng được phúc khí hơn so với nàng?

Tạ Hộ không có tâm tư nghe lời khen này, mí mắt rốt cuộc không thể mở to được nữa, chớp chớp hai cái liền ngủ mất tiêu.

*Edited by Bà Còm in Wattpad*

Khi tỉnh lại, Tạ Hộ liền nghe được tiếng hừ hừ mềm mại của hài nhi, nhìn theo thanh âm liền thấy Hoàng đế bệ hạ một thân long bào vàng sáng đang cúi đầu trêu đùa với hai bọc tã lót ôm trên tay. Thấy Tạ Hộ xoay người, Hoàng đế liền vội vàng đi tới, ngồi xuống mép giường rồi đưa hai hài tử tới trước mặt nàng: “Xem này, hiện giờ nàng đã thành đại công thần, đưa mắt tìm trên toàn bộ quốc gia cũng không có người nào công tích vĩ đại hơn nàng.”

Gương mặt vốn dĩ tuấn mỹ của Thiên Duyên Đế bởi vì tâm tình sung sướng mà càng trở nên toả sáng. Tạ Hộ kê đầu lên gối lụa tơ tằm màu vàng sáng, mỉm cười với phu quân, sau đó mới quay đầu xem hai cục cưng bảo bối thiếu chút nữa lấy luôn mạng nhỏ của nàng. Hai hài tử thật sự giống nhau như đúc, ngay cả nhúm tóc máu xoăn tít trên đầu cũng giống hệt nhau, mẫu thân là nàng mà cũng không thể phân biệt ai là ai. Thiên Duyên Đế thấy thê tử có chút mơ hồ vội vàng tiến lên giải thích: “Bên trái chính là ca ca, bên phải là đệ đệ; ca ca cái mũi cao hơn một chút, còn khóe miệng của đệ đệ thì hơi nhếch lên.”

Tạ Hộ vẫn không thể phân rõ, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu lại nhìn Hoàng đế bệ hạ đang cười toe toét đến nỗi răng cấm cũng bị lộ ra: “Có phải phu quân đã sớm biết là song thai hay không? Tại sao không nói cho thiếp? Trước đó thiếp không biết, đôi khi đi bộ thật nhanh, còn thường xuyên ngồi xổm xuống nhặt đồ gì đó. Nếu thiếp biết thì thiếp phải cẩn thận hơn nhiều. Hiện tại ngẫm lại thật đúng là nghĩ mà sợ.”

Thiên Duyên Đế đã chuẩn bị sẵn sàng nghe thê tử trách cứ, cũng không biện giải, chỉ duỗi tay vuốt ve má nàng nói: "Mỗi ngày ta đều kêu Thái y chẩn mạch cho nàng, Thái y nói mạch tượng của nàng vững vàng khoẻ mạnh. Ta cảm thấy trạng thái thai nhi rất tốt, nếu nói cho nàng biết có song thai, sợ nàng phải gánh hai phần tâm, cứ lo lắng như vậy cho đến lúc sinh sản thì tâm thần bất ổn, cho nên ta liền làm chủ bảo Thái y gạt nàng.”

Tạ Hộ hiện tại không còn sức lực để đôi co, chỉ trợn mắt lườm Hoàng đế bệ hạ một cái, lại nghe thấy tiếng hai hài tử đã tỉnh, lực chú ý lập tức bị hai hài tử hấp dẫn nhìn qua: “Lâu như vậy, hai đứa đều bú rồi sao?”

Thiên Duyên Đế lập tức "chân chó" trả lời: “Bú rồi, cả hai ca nhi đều bú rất giỏi, hiện tại phỏng chừng không phải bị đói, để ta nhìn xem có phải tiểu ướt hay không?”

Vừa nói xong, Ngôi Cửu Ngũ bèn cứ thế tự mình động thủ, thành thạo mở tã lót thay tã sạch cho nhi tử. Nếu không nhờ màn này thì Tạ Hộ thiếu chút nữa quên mất, vị này làm công việc thay tã rất thuần thục, năm đó khi Khang Ninh sinh hạ thì phần lớn đều là phụ thân ngày đêm chăm hắn, chỉ cần ban đêm hài tử vừa khóc, bất kể bao nhiêu lần thì phụ thân cũng sẽ bật dậy ngay, cho dù là xử lý tiểu ướt hay thứ gì khác cũng không ngại dơ bẩn.

Tạ Hộ thấy phu quân đầu tiên là bế lên một đứa đang khóc, đổi tã xong liền ôm vào trong ngực dỗ dành một chút là hài tử liền an tĩnh ngay, không bao lâu lại ngủ tiếp. Sau đó phu quân lại bế lên một đứa khác, cẩn thận kiểm tra hắn có tiểu ướt hay không, xác định là ổn mới đặt hắn xuống. Đổi tã xong xuôi Hoàng đế bệ hạ cũng không màng thân phận, quỳ gối trước giường Tạ Hộ chồm đến sát vào người hai hài tử, hôn một cái trên mặt của mỗi bảo bối, sau đó ngẩng đầu nhân tiện cũng hôn một cái trên mặt của mẫu thân bọn họ, chọc cho Tạ Hộ xấu hổ phát ra tiếng than yêu kiều, trừng mắt lườm vị nào đó: “Thật là càng ngày càng không đứng đắn.”

Đối mặt với sự chỉ trích của thê tử, Hoàng đế bệ hạ của chúng ta lại không hề thu liễm, còn rất là đắc ý huênh hoang: “Nếu ta đứng đắn, làm sao có thể nhanh như vậy trở thành phụ thân của ba hài tử?”

“...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui