Trong một căn phòng an tĩnh chỉ có Đông Thần Hạo và Đông Thần Thanh Vân đang ngồi.
“Đông Thần Thanh Vân, ta thắng rồi.” Buông chén trà tinh xảo trên tay xuống, Đông Thần Hạo thấp giọng nói.
“Là sao? Đông Thần Hạo, trò cá cược giữa chúng ta vẫn còn chưa kết thúc mà?” Nhàn nhã hớp một ngụm trà, Đông Thần Thanh Vân đáp lời hắn.
“Ha ha, vẫn còn muốn chơi tiếp à? Mai Vũ sẽ không rời khỏi ta. Nàng đã đáp ứng lời ta nói rồi.”
Lắc đầu, Đông Thần Thanh Vân không thể gật bừa với kiểu lý luận hiển nhiên này.
“Ngài quên còn An Thiếu Hàn à? Đại điển ba ngày sau, biết đâu sẽ có kịch vui. Chúng ta cược ván nữa không?”
“Cược cái gì?” Đông Thần Hạo nhíu mày, cảm thấy vô cùng hứng thú với vấn đề này.
“Vậy cá An Thiếu Hàn đi. Nếu ngày Đại điển An Thiếu Hàn có thể đánh tới, hơn nữa nguyện vì Mai Vũ làm bất cứ chuyện gì thì ngài phải thả bọn họ đi.”
“Nếu hắn không thể thì sao?”
“Vậy ta sẽ giao ra tất cả binh quyền, từ nay về sau sẽ nghe theo lời ngài. Cả Khóa Long Trượng cũng vậy. Đó là pháp bảo bảo mệnh mà phụ hoàng đã từng cho ta. Có được nó, trong lúc trọng yếu ta có thể chống lại Hoàng lệnh. Nếu ngài thắng, ta cam tâm tình nguyện trả thứ đó lại.” Đông Thần Thanh Vân cười tự tin, Đông Thần Hạo chắc chắn sẽ đồng ý điều kiện nàng đưa ra.
Khóa Long Trượng…đó chính là vật hắn cần tìm. Có được thứ kia, Đông Thần Thanh Vân không còn là sự uy hiếp nữa.
Nghĩ một lúc, Đông Thần Hạo chấp nhận đánh cược.
Nói thật, hắn không hề cho rằng An Thiếu Hàn sẽ đến.
Có lẽ đó chính là thứ gọi là định mệnh chăng?
Hắn cũng không biết, lúc hắn vẫn đang đinh ninh rằng vị Vương Gia kia chắc sẽ không tới thì người ta đã từ bỏ thân phận Vương Gia của mình mà chạy tới đây rồi.
Đứng dậy, Đông Thần Thanh Vân định bước ra ngoài.
Đông Thần Hạo nhìn bóng lưng nàng, dò hỏi: “Nghe nói chỗ ngươi hình như có giấu mấy con mèo nhỏ?”
Đông Thần Thanh Vân dừng bước, không xoay người lại, lạnh lùng cất tiếng: “Phụ hoàng đã ra lệnh chỗ của ta không cho bất cứ ai không liên quan bước vào. Đó là địa bàn của ta, mong ngài đừng xâm phạm.”
“Đương nhiên là không, chỉ là ngươi biết đó, ta không thích mèo, trong buổi tối quan trọng ta không muốn chúng nó phá đám. Nếu không đừng trách ta không khách khí.” Đông Thần Hạo lạnh giọng cảnh cáo.
Đông Thần Thanh Vân gật đầu, rời đi.
Xung quanh lại trở nên quạnh quẽ, chẳng biết vì sao hắn cứ cảm thấy mình càng lúc càng tịch mịch.
Mai Vũ đã ở ngay bên cạnh nhưng hắn lại cảm thấy như hắn và nàng đang cách xa tận thiên sơn vạn thủy (*).
(*) Thiên sơn vạn thủy: ý là rất xa như cách muôn trùng núi sông.
Hắn phải làm sao mới có thể làm Mai Vũ cười với hắn đây?
“Ngươi khẳng định muốn cử hành Đại điển phong Hậu ở đây?” Nhìn khoảng sân rộng trước mắt, Mai Vũ nghi ngờ hỏi Đông Thần Hạo.
Đông Thần Hạo mỉm cười, đáp: Đại điển phong Hậu chỉ là nghi thức, mà đây là hôn sự giữa ta và nàng. Ta tính sẽ thành hôn với nàng ở đây trước sau đó lại cử hành Đại điển phong Hậu.”
Mai Vũ cười, dường như hiểu ra được gì đó.
“Ngài muốn ta thề với Tây Thự sẽ trung thành với ngài?”
“Không, ta muốn nàng thề với Tây Thự, nếu như nàng phản bội ta, nàng sẽ phải uống rượu độc do ta chuẩn bị cho nàng.” dien>dan