Tang Thế Sinh Tồn

Bởi vì bị đàn cương thi cản trở, khi xe chạy trên con đường thì sắc trời dần âm trầm, mưa dần tạnh. Thành thị không có điện, những tòa cao ốc tựa như lâu đài làm bằng bùn tối như mực đứng ở yên tĩnh đô thị, tựa như trong bóng đêm rừng sâu. Có một số cao ốc cháy làm cho hắc ám dày đặc dấy lên chút ánh sáng.

Vương Dương mở đèn pha xe hơi chiếu sáng con đường tối như mực, đường cái chỉ có hai chiếc xe hơi của bọn họ đơn độc chạy. Hai bên đèn đường bởi vì cúp điện mà biến thành cảnh trí. Vương Dương hạ kính cửa xe, tay vươn ra gõ rớt khói bụi, một lần nữa đem điếu thuốc bỏ vào miệng hút. Cậu mở máy bộ đàm nói.

“Dương Nhất Hàng, Dương Nhất Hàng, nghe được không? Hiện tại trời đã tối, chúng ta trong chốc lát không thể tới được cửa Đông, chẳng bằng tìm một chỗ nghỉ ngơi chờ hừng đông lại đi? Ban đêm ở bên ngoài rất nguy hiểm, cương thi sẽ đi ra.”

Nghiêm Hoa ngồi bên cạnh Dương Nhất Hàng nghe vậy nói chen vào. “Không xa phía trước có một phố đêm, để tôi chỉ đường. Tôi biết rõ bên kia, có thể tìm nơi an toàn nghỉ ngơi.”

Dương Nhất Hàng biết trong phút chốc cũng không tới được mục đích, nhìn lại ghế sau Lưu Lục bởi vì bị di động mà sắc mặt trở nên cực kỳ kém, cần phải có chỗ ổn định nằm nghỉ. Dương Nhất Hàng đáp ứng.

“Được rồi, vậy anh chỉ đường đi, chúng ta tìm chỗ nghỉ. Vương Dương, cậu đi theo xe chúng tôi.”

“Ừ được ~” Vương Dương đồng ý, tắt bộ đàm xoay tay lái, đi theo xe cảnh sát quẹo vào phố đêm.

Con phố vốn nhấp nháy ánh đèn đủ màu nay đã không còn sáng rỡ, đèn nê-ông không có điện không thể phát sáng. Cửa quán bar có bị đập phá, có cửa dấy lên ngọn lửa. Có mấy bóng người đứng gần đống lửa lớn tiếng cười nói.

Một người đàn ông đô con tay trần cầm súng bắn đạn, hưng phấn vung con dao, đối với cô gái bị bọn họ vây quanh lớn tiếng mệnh lệnh.

“Nghe lời, không được nhúc nhích, nếu nhúc nhích coi chừng tao đâm lệch.”

“Mao đại ca! Đâm chết ả! Đâm chết ả! Ha ha ha ha ~~” Hai người đứng cạnh hưng phấn đem chai rượu ngoại quốc nồng độ cao, miệng chai nhét mảnh vải dí vào lửa, sau đó quăng hướng quán bar bên cạnh. Thủy tinh cửa sổ quán bar bị phá vỡ, bình rượu bén lửa lúc va chạm nháy mắt nổi lên hừng hực lửa. Khiến vài người nhìn thấy cảnh này càng hưng phấn, lớn tiếng tru lên như kẻ điên.

“Các….các người điên rồi à? Vì sao muốn giết tôi? Không phải lúc này các người nên chạy trốn hoặc giết cương thi ư? Vì sao muốn giết tôi? Tôi là con người!” Cô gái bị đám người đẩy ngã sợ tới mức toàn thân phát run, vừa phẫn nộ vừa khó hiểu hành vi của họ.

Cô chỉ là người bình thường làm thêm ở quán bar kiếm chút tiền lương. Chẳng biết tại sao cương thi chỉ có trong điện ảnh bỗng dưng xuất hiện tại sự thật. Mọi người có bị cắn chết, có chạy trốn. Cô chưa kịp chạy, lại sợ bị cương thi bên ngoài bắt lấy nên vẫn tránh trong quán bar.

Cho đến khi quán bar xuất hiện vài người này. Cô còn chưa kịp vui mừng thì nhìn đến mấy người này đem đồng nghiệp của cô, lúc trước hai người cùng nhau trốn, cô trơ mắt nhìn họ dùng đao và gậy gộc gõ chết nữ đồng nghiệp yếu đuối.

Cô sợ hãi lảo đảo chạy ra quán bar, chưa được xa đã bị đám người đuổi theo.

“Điên? Sao có thể điên?” Người bị kêu Mao đại ca nghiêng đầu nhếch môi, ánh mắt nóng rực cùng với biểu tình kỳ dị điên cuồng nhìn cô. “Thế giới bây giờ thật quá tốt đẹp, chúng tao vì cái gì muốn trốn ra ngoài? Chúng tao muốn giết ai thì giết, muốn phóng hỏa thì đốt. Không một ai có thể cản trở chúng tao. Địa phương này chính là địa bàn của chúng tao! Chúng tao là chúa tể! Có thể tùy ý quyết định sống chết của những người như mày. Ha ha ha ha ~~~~”

“Mao đại ca, mau giết ả đi! Đừng nghe ả nói nhảm nữa, mau tìm mục tiêu mới! Xem coi ai có thể làm con mồi kêu thảm thiết thanh âm lớn nhất.” Một người đàn ông vừa lùn vừa gầy, tay vung vẩy cây gậy dính máu tươi hưng phấn liếm khóe môi, vội vàng kêu.

“Đúng vậy! Mao đại ca, nếu đại ca không đâm thì để em thử xem! Xé xác ả!” Một tên tóc vàng che mặt vung lên trong tay con dao cắt dưa hấu, vội vàng muốn thử.

Nghe mấy người đó nói chuyện với nhau, cô gái té trên mặt đất gào to.

“Không cần! Đừng! Cầu xin các ngươi! Tha cho tôi đi! Cứu mạng——!”

“Khặc khặc khặc, sao thả mày đi được? Thả mày, chúng tao đâu còn thú vui. Ha ha ha ha ~ nếu không ba chúng ta cùng nhau giết ả? Coi ai đâm chảy nhiều máu nhất? Thấy sao hả?” Mao đại ca khóe miệng càng mở rộng, khuôn mặt càng dữ tợn.

“Tốt! Tốt! Mao đại ca, nhất định là con dao của tôi, một đao sẽ chặt đứt cổ ả!”

“Đừng coi thường gậy của tao, trực tiếp đem óc ả đập bẹp văng ra!”

“Xì! Óc thì tính cái gì? Chúng ta đang thi ai làm ả chảy máu nhiều nhất!”

“Được rồi, đừng nói nữa. Mau lại đây, giằng co chậm chạp cái gì!”

Thấy bọn họ cầm đao côn hưng phấn bàn chuyện nên giết cô như thế nào, một bên tới gần, cô sợ tới mức cả mặt lấm lem nước mắt, lớn tiếng khóc hô.

“Không cần——–!” Nhắm chặt hai mắt, bản năng che đầu trốn.

Chỉ nghe bên tai đột nhiên truyền đến động cơ ô tô thắng gấp.

*Kít————két!!!*

“A!? Ai đó? Bọn mày là?”

*Binh!*

*Bốp!*

*Rắc!!!*

“Á! A……….”

*Rầm!*

*Phịch!*

Một lát sau không nghe thêm âm thanh gì nữa, cô gái chậm rãi mở mắt ra. Cô thấy nguyên bản ba người vây quanh mình, một tên bị xe đâm ngã một bên, hai tên gục trên đất. Một người đàn ông đưa lưng về phía cô. Dáng người cao gầy làm cô ngơ ngẩn. Người đàn ông quay đầu, mặt không biểu tình liếc cô một cái, cất trong tay thanh đao, nói với Dương Nhất Hàng từ xe cảnh sát bước xuống.

“Là dùng sống đao chém, không chết được.”

Dương Nhất Hàng và Phương Chí Hoành đám người đem ba người bị đánh bất tỉnh trói chặt ném ven đường.

“Tổ cha, Tiếu Dịch, ông giỏi quá ha. Anh hùng cứu mỹ nhân, còn tôi thì số khổ lái xe.” Vương Dương từ trong xe ló đầu ra oán giận Tiếu Dịch. Tiếc nuối chính mình là tài xế không có cơ hội làm náo động, để cho mặt than Tiếu Dịch có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Trầm Phương từ xe cảnh sát đi ra, vội vàng chạy đi nâng dậy cô gái, hỏi.

“Cô có khỏe không? Cô tên gì? Có bị thương ở đâu?”

“Tôi…tôi tên là Viên Tư Điềm, không, không có bị thương.” Chân run run đứng lên, Viên Tư Điềm ánh mắt không tự chủ được đuổi theo Tiếu Dịch đang cùng Vương Dương xuống xe nói chuyện.

Mỗi người phụ nữ đều có một giấc mộng, hy vọng gặp gỡ bạch mã hoàng tử. Cô cũng từng ảo tưởng như thế, mong chính mình có thể giống nữ nhân vật chính trong truyền thuyết quỷ hút máu nổi tiếng, gặp gỡ loại đàn ông tràn ngập ma lực thần bí. Nhưng cô không nghĩ tới, hiện thực cũng có loại đàn ông giống trong sách miêu tả. Tuy chỉ nhìn thoáng quá, Viên Tư Điềm nhớ kỹ khoảnh khắc đó.

Giây phút cô mở mắt, nhìn đến người đàn ông cao gầy, có làn da tái nhợt giống quỷ hút máu, đứng ở trước mặt cô thoải mái đem hai người giải quyết. Khuôn mặt lạnh lùng không biểu tình, môi mỏng khẽ nhếch. Ánh mắt lạnh như băng liếc cô, làm lòng rung động, không tự chủ được dõi mắt theo hắn.

“Này….người đó tên là Tiếu Dịch ư?” Nghe vừa rồi Vương Dương hô lớn, Viên Tư Điềm hỏi người dìu mình lên, Trầm Phương.

“Hả? Cô nói cái người cao cao gầy gầy kia?”

Viên Tư Điềm gật đầu.

“Đúng vậy, anh ta tên Tiếu Dịch.”

Tiếu Dịch….Tiếu Dịch….Viên Tư Điềm lặng lẽ đem cái tên này khắc ghi trong lòng, ánh mắt cuồng nhiệt nóng bỏng truy đuổi người đàn ông phía trước.

Tiếu Dịch cảnh giác xoay đầu nheo mắt nhìn, thấy là cô gái kia thì quay đầu lại.

“Sao thế?” Vương Dương tò mò nhìn xung quanh, thấy cô gái vừa mới được Tiếu Dịch cứu đang dùng ánh mắt cuồng nhiệt ái mộ, không e thẹn không che giấu nhìn chằm chằm Tiếu Dịch. Cậu nhịn không được trêu đùa.

“Ô la la ~ không tồi nha, ông có diễm phúc nha!” Cậu nhấc khuỷu tay đùa cợt chọt cánh tay Tiếu Dịch.

“Không hứng thú.”

Thấy Tiếu Dịch giữ nguyên vẻ mặt hờ hững, Vương Dương quay đầu đánh giá cô gái, nói. “Tại sao không hứng thú? Ông phải có ‘tính’ thú mới đúng. Cô cô ăn mặc mát mẻ, bộ dáng nóng bỏng, có gì không tốt?” Đánh giá cô gái vài lần, Vương Dương thấy cô dáng người không tệ, mặt trái xoan mắt to mày ngài, ngực tuy không quá lớn nhưng mặc quần đùi lộ ra cặp dân thon dài trắng nõn, tổng thể nhìn cũng đẹp mắt.

“Quá yếu.”

“…..Ác, đại ca, tìm đối tượng còn xem mạnh yếu?” Vương Dương bị Tiếu Dịch cung cấp lý do sợ hết hồn.

“Vậy ông thích dạng gì?” Cậu nhịn không được tò mò hỏi. Thật nghĩ không ra loại nam nhân mặt lạnh như Tiếu Dịch sẽ thích dạng người mạnh mẽ cỡ nào….

Tiếu Dịch ngừng bước, không nói, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Vương Dương.

Vương Dương bị nhìn đến đổ mồ hôi lạnh, không biết Tiếu Dịch có ý định gì, há hốc mồm muốn nói cái gì đó.

Ai ngờ bị phía trước dẫn đường Nghiêm Hoa lên tiếng đánh gãy.

“Tới rồi, chính là tiệm này.”

“Ác…..chúng ta đi qua thôi?” Vương Dương chỉ phía trước, ngượng ngùng nói.

Ánh nhìn chăm chú làm cho cậu cảm thấy áp lực hai tròng mắt tối đen rốt cuộc dời đi, Vương Dương thở ra đi tới chỗ quán bar Nghiêm Hoa nói.

Ở khu phố đêm này cửa tiệm vị trí không quá nổi bật. Chỉ có cánh cửa sắt tối đen, ngay cả bảng hiệu cũng không có.

“Chỗ này? Quán bar?” Vương Dương nghi hoặc.

“Ha ha, quán bar này là bạn của tôi mở, chuyên môn dành cho hội viên VIP, chỉ cho phép một số ít người, phải dùng thẻ từ chuyên môn mới mở cửa được. Thế nên bên trong chắc là so với quán bar bình thường an toàn hơn. Nhưng để phòng ngừa, chúng ta nên thận trọng tiến vào.” Nghiêm Hoa từ trong ngực lấy ra một cái thẻ từ chất liệu có vẻ đặc biệt, ở bên cạnh góc sáng sủa xẹt qua.

Cửa *tích—* một tiếng chậm rãi mở.

“Ủa? Còn có điện?”

“A, quán bar này dùng năng lượng mặt trời.”

“….quả là công nghệ cao.”

Đoàn người tiến vào cửa sắt bên trong, cánh cửa ngay khi một người cuối cùng đi vào liền nhanh chóng khép lại. Bốn phía im ắng tựa như cái gì đều không phát sinh. Khu phố đêm khôi phục yên tĩnh vốn có


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui