Tang Thế Sinh Tồn

Cửa biệt thự rốt cuộc dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, từ bên trong mở ra. Chỉ thấy đám Vương Dương cầm vũ khí ngoái đầu cố đẩy cương thi trở vào bên trong. Kiều Phi Vũ hỗ trợ đẩy cương thi, lười cố gắng đi đóng cửa, ba người nhanh chóng nhảy xuống thang lầu, trở lại sân trước tràn ngập ánh sáng mặt trời. Cương thi muốn đuổi theo, nhưng tay vươn ra ngoài mái hiên che bóng mát, lập tức bàn tay phát ra tiếng *Xì — xì—* âm thanh thiêu đốt. Cơ màu tím đen lập tức bốc thành khói trắng, cương thi bản năng rụt tay lại lui trở về chỗ âm u, nhe răng rít gào đối với nhân loại đứng dưới ánh nắng.

“Đi! Chúng tôi đã lấy được chìa khóa! Mọi người mau đi thôi!” Kiều Phi Vũ vẫy tay hướng mấy người ngồi trên cỏ chờ, lắc lắc viên cầu chìa khóa đặc chế, ý bảo tất cả mau đứng lên cùng đi.

Mấy người kịp phản ứng vội vàng đứng dậy hướng bọn họ đi tới.

Viên Tư Điềm miễn cưỡng đứng lên đi ở cuối cùng, sắc mặt ngày càng khó coi. Cô cảm thấy vô cùng chóng mặt muốn té, cả người đều khó chịu.

Lý Du liên tiếp ngoái đầu nhìn Viên Tư Điềm đi ở đằng sau, vô cùng lo lắng đi lùi đến bên cạnh cô, thân thiết muốn vươn tay dìu cô.

“Cô có khỏe không? Có thể chịu được?”

Viên Tư Điềm mẫn cảm đẩy bàn tay muốn dìu mình ra, nhích người sang bên, lắc đầu nói.

“Tôi có thể tự đi, không cần giúp đỡ.”


Tay xấu hổ khựng giữa chừng không trung, chắc tại Viên Tư Điềm thân thể khó chịu nên thái độ mới không tốt, Lý Du rất thông cảm. Y thấy Viên Tư Điềm dứt khoát tự đi, đành phải lùi lại để cô một mình tiến lên.

Viên Tư Điềm sợ hãi run rẩy thân thể, lúc nãy suýt để Lý Du đụng phải cánh tay bị thương. Nếu bị y phát hiện thì làm sao bây giờ? May mắn cô mau chóng rụt tay, mới không bị phát hiện.

Tuy rằng lúc này Viên Tư Điềm thân thể rất khó chịu, nhưng cô ngẩng cao đầu, thấy bóng dáng cao gầy lạnh lùng ở đằng trước, trong mắt lộ ra yêu say đắm. Dù hiện tai cô nhiễm bệnh, nhưng hắn, chắc sẽ không ghét bỏ cô đâu? Nhất định sẽ không….

Tám người vòng qua biệt thự, lần nữa đi hướng cây cầu bắc qua đảo nhỏ. Đi tới gần cánh cửa bảo hiểm màu bạc to lớn, họ bị hai bên tường hấp dẫn tầm mắt. Dưới chân vách tường màu đỏ, mỗi một khoảng cách có một lỗ hổng. Tường thoạt nhìn khá dày, không biết những lỗ hổng này để làm gì, hay chỉ là trang sức mà thôi.

“Những lỗ hổng này là làm gì?” Tình huống hiện tại hễ nhìn thấy thứ gì kỳ quái, Vương Dương đều đề cao cảnh giác hỏi rõ, phòng ngừa có biến cố.

“A, mấy cái này là…” Kiều Phi Vũ nhớ lại, chợt ngừng nói, chần chờ đánh giá các lỗ hổng ngay ngắn sắp thành hàng.

“Sao vậy?” Chẳng lẽ có điều gì kỳ quái?

“Tôi nhớ chuyên môn nuôi mười con chó săn để trông cửa. Những lỗ hổng này là để chúng nó đi vào trong tường ngủ nghỉ.” Không có con chó, phải chăng chúng đã chạy hết? Kiều Phi Vũ trong lòng hoang mang, không dám xác định suy đoán của mình có đúng hay không.

“A! Vậy mấy con chó còn ở đây sao?” Lý Du sợ nhất chó lớn, nghe nói có hung dữ chó săn trông cửa, vội trốn sau lưng Phương Chí Hoành. Hai mắt y rưng rưng, lông mi chớp chớp giống trong gió đóa hoa yếu ớt, sợ hãi thò đầu ra lén liếc lỗ hổng tối tăm ánh sáng không thể chiếu tiến vào.

“Có ở cũng không sao, tôi rất thân với chúng, chúng nó nhận biết tôi. Tôi sẽ mệnh lệnh nó không công kích mọi người. Chúng nó đều được huấn luyện tuân theo mệnh lệnh, các người yên tâm.” Kiều Phi Vũ nghĩ mười con chó săn bình thường đều ngoan ngoãn nghe lời, không có gì phải lo lắng.

Ngay lúc mọi người đứng trước lỗ đen trò chuyện, bên trong lỗ có động tĩnh. Đôi mắt không giống của nhân loại hiện ra trong bóng đêm, phản xạ ánh sáng trắng nhìn chằm chằm nhóm người bên ngoài.

“Tôi nghĩ, hiện tại ông có cùng chúng thân thiết cỡ nào, chúng nó sẽ chẳng thèm nghe ông….” Lui về sau vài bước, Vương Dương nhìn chằm chằm từ trong lỗ hổng sâu thẳm ló ra một con chó săn, nói thầm.


Chỉ thấy lỗ hổng thò ra một con chó săn, nửa cái đầu đã bị cắn mất. Óc chó màu trắng vàng treo bên ngoài sọ não, lây dính vết máu. Hai con mắt lồi ra hốc mắt, con ngươi trắng dã như mắt cá chết, âm trầm tử khí. Răng nanh dài nhỏ sắc bén, đã biến dị nhô ra ngoài miệng.

Toàn thân da lông đều hư thối tanh tưởi dính vào nhau. Trên lưng còn có nhiều chỗ cắn cào rách nát, lộ ra bên trong xương sườn và nội tạng. Nó loạng choạng đầu, hai hàm răng không đồng đều nhỏ giọt chất dịch vàng nâu, bốn chân nhanh nhẹn chui ra cái lỗ.

Con chó săn này không giống cương thi sợ ánh mặt trời chiếu xạ. Cho dù ánh sáng chiếu vào thân thể nó cháy lên khói trắng, những cương thi chó săn không thèm để ý, lần lượt từng con một chui ra. Chúng đem thân thể phơi dưới ánh mặt trời, nghiến răng gầm rú.

“Những con chó này hình như đều bị nhiễm, ông có muốn thử dùng thân phận chủ nhận khuyên chúng nó?” Vương Dương một bên khen ngợi cương thi tạo hình toàn thân hư thối và thô thần kinh không sợ bỏng, một bên không quên cười nhạo Kiều Phi Vũ lúc đầu mở miệng cam đoan.

Kiều Phi Vũ nghiêm mặt nhìn mỗi một con chó gã vốn rất quen thuộc, hiện tại không muốn cùng chúng thân cận cương thi chó săn. Chúng không ngừng theo các lỗ hổng chui ra vây quanh mọi người. Gã lắc đầu, xấu hổ đáp lại vấn đề của Vương Dương.

“Khi chúng nó sống thì tôi còn có thể cam đoan, hiện tại chết rồi, phỏng chừng chúng nó không muốn nghe tôi nói…”

“Gâu —-” cương thi chó săn há miệng rộng lộ ra răng nanh đáng sợ, phóng tới đứng hàng đầu Kiều Phi Vũ. Kiều Phi Vũ lập tức giơ cây xẻng cắm vào miệng nó, từ cái ót thẳng tắp xuyên thủng, óc hư thối ở trên không trung bắn phụt ra. Mùi thịt thối nồng nặc khiến mọi người nhịn không được che miệng mũi.

“A!” Viên Tư Điềm thấy một con cương thi chó săn ghê tởm sắp nhảy về phía mình, thân thể vốn khó chịu không biết làm sao tránh thoát, sợ đến mức đứng chết trân. Bên cạnh Lâm Kiệt cầm gậy gỗ ngăn lại miệng chó săn sắp cắn trúng cô. Răng nanh chó săn cắn vào gậy gỗ.

*Răng rắc!* Một tiếng, gậy gỗ rắn chắc có thể đập bể đầu cương thi, hiện tại lại bị cương thi chó săn thoải mái cắn đứt?!


Lâm Kiệt dùng nửa cây gỗ còn lại trực tiếp nhét vào miệng cương thi, tạm thời cố định không để nó lộn xộn. Lâm Kiệt khẩn trương đến trán toát mồ hôi, lớn tiếng hét Viên Tư Điềm.

“Mau! Tìm vũ khí! Đập đầu nó!”

“Tôi, tôi…” Viên Tư Điềm khẩn trương nhìn hai bên, rốt cuộc trên mặt đất tìm một tảng đá hơi to, miễn cưỡng hai tay nâng cao, chuẩn bị đập xuống cương thi chó săn bị Lâm Kiệt đút gậy gỗ chặn miệng.

Trước mắt cương thi chó săn có vặn vẹo hư thối đầu, một con mắt bị thái dương hòa tan thành hơi nước, chất lỏng chảy trên thịt tím đen, bộ dáng cực kỳ ghê tởm khủng bố. Viên Tư Điềm vẻ mặt khó xử cầm tảng đá, tay run run nói với Lâm Kiệt.

“Tôi không dám…” Đầu con chó quá ghê tởm.

Ngay lúc Viên Tư Điềm do dự có nên xuống tay hay không, chó săn đã cắn đứt cây gậy trong miệng, gậy gỗ hóa thành mảnh vụn.

“Xong rồi….” Thấy chó săn cắn nát vũ khí trong miệng, Lâm Kiệt cách chó săn gần nhất khẩn trương nuốt nước miếng, cảm thấy mình tránh không khỏi cái chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận