Tang Thế Sinh Tồn

“XXX! Rốt cuộc đã đến…”

Đằng trước khoảng mấy trăm thước có vật kiến trúc màu xám bốn phía tường thẳng đứng dựa vào núi hình hồ lô, Vương Dương bình luận sở nghiên cứu thoạt nhìn không có gì đặc biệt này.

“Ai, Tiếu Dịch, chỗ đằng trước chính là cái kia sở nghiên cứu? Thoạt nhìn không có vẻ khủng bố?” Vốn trong đầu Vương Dương tưởng tượng nghiên cứu thực nghiệm thì căn cứ nên càng tỏ ra thần bí mới đúng.

“Cậu không hiểu rồi, sở nghiên cứu là nơi nghiên cứu mấy thứ thần bí, còn cố ý chọn nơi hẻo lánh xây dựng, không phải là để tránh tầm mắt sao? Chẳng lẽ tạo dựng khoa trương để khiến người chú ý?” Kiều Phi Vũ thấy Vương Dương ra vẻ thất vọng, lắc đầu nói cho Vương Dương biết ít gây chú ý là rất trọng yếu.

“Cũng đúng, nói không chừng nội bộ bên trong tốt hơn bề ngoài.” Vương Dương ngẫm nghĩ thấy đúng, nến kiến trúc hấp dẫn người thì rất dễ bị phát hiện.

Cậu ngẩng đầu tiếp tục đánh giá nó, bên cạnh căn cứ vây quanh lưới sắt kín không kẽ hở, trên đỉnh còn tràn đầy sắt nhọn phòng ngừa người hoặc dã thú xâm nhập. Cũng có thể là phòng ngừa thứ bên trong chạy trốn.

Chỗ trống duy nhất của thanh sắt rào chắn này, chính là bên cạnh có cửa bảo vệ, ra vẻ là nơi duy nhất có thể đi vào. Xuyên thấu qua lưới sắt cẩn thận xem bên trong, có thể nhìn thấy một tầng thủy tinh trong suốt tựa như lưới cách lý, vây quanh kiến trúc tận cùng bên trong lại là một vòng hộ. Xem ra đó là lưới phòng hộ thứ hai, quả nhiên nơi này muốn đi vào vẫn là đi ra đều phiền toái. Chỉ xem hàng rào phòng hộ bên ngoài, đã biết chỗ này nghiêm mật cỡ nào.

Mọi người từ từ đi đến thanh sắt ngoài cùng. Vương Dương nhoài người từ cửa sổ thủy tinh nhìn xem bên trong, coi có người hay không. Đáng tiếc cửa sổ phản quang quá chói, căn bản không thấy rõ cái gì, không biết bên trong có người ở hoặc không có.

Lâm Kiệt thử đẩy cửa sắt lớn trước mặt, lập tức đẩy mở, cửa không khóa.

“Xem ra người sở nghiên cứu dường như đều đi du lịch rồi…”

Vài người tiếp tục tiến vào trong, Vương Dương đối với nơi này không có người ở, không cảm giác kỳ quái, còn nói giỡn lẩm bẩm. Dù sao quái trùng trong sở nghiên cứu đều ra ngoài đi dạo, phỏng chừng tình huống sở nghiên cứu không thể dùng cách phán đoán bình thường.

“Sở nghiên cứu có nghỉ phép à? Vậy bọn họ đi chơi ở đâu?” Lý Du nghe Vương Dương nói đùa tưởng thật, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, một mảnh hoang vu dã ngoại, cho dù nghỉ phép cũng không có nơi đi.

“…..”

Thật không ngờ chính mình thuận miệng nói đùa lại bị Lý Du xem là thật, Vương Dương khóe miệng giật giật, quay đầu hỏi Tiếu Dịch vấn đề khác.

“Sở nghiên cứu thoạt nhìn bề ngoài không lớn lắm, đủ để nghiên cứu cái gì không?”

“Mặt sau dựa vào ngọn núi kia, bên trong đã bị đào rỗng kiến thiết, cùng sở nghiên cứu liên thông.” Tiếu Dịch chỉ vào núi cao hình hồ lô phía sau sở nghiên cứu, giải thích cho Vương Dương.

“Ồ — vậy là không nhỏ rồi.”

Cậu gật đầu, xem sườn núi kia cộng thêm sở nghiên cứu thì không gian chắc là đủ. Vương Dương tỏ vẻ hiểu được, đang muốn tiến lên trước, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vang rất nhỏ, là loại âm thanh khi đẩy khóa cửa.

Cậu nghi hoặc ngoái đầu nhìn, chỉ thấy đằng sau cửa bảo vệ tay nắm cửa đang chuyển động mở ra.

*Ầm Đùng!!!*

Đúng lúc này, trên trời tiếng sấm đột nhiên buông xuống, đem mọi người chấn động. Ngẩng đầu nhìn không trung lúc này dày đặc mây đen, tia chớp thường xuyên hiện ra, gió nóng không ngừng quát vào mặt. Xem ra, bão táp sắp đến.

Nhưng hiện tại mọi người không tâm trạng chú ý trời sắp mưa, tiếp tục khẩn trương nhìn chằm chằm tay nắm cửa không ngừng chuyển động. Lâm Kiệt nuốt nước bọt, thử hô một câu với cánh cửa đang mở ra.

“Có người ở bên trong không?”

“Ê! Đừng quan tâm bên trong có người hay không, cậu vẫn nên lùi lại một chút đi. Tôi có linh cảm thứ bên trong đi ra, tuyệt đối không phải là hoan nghênh chúng ta…”

Vương Dương ý bảo Lâm Kiệt né tránh, miệng quạ đen của cậu đúng là không nói sai.

Cửa *Két–* một tiếng, rốt cuộc mở ra, một cái bóng đen rất nhanh từ bên trong thoát ra, trực tiếp đánh hướng mấy người.

“Tránh ra!”

Lớn tiếng cảnh cáo mọi người lùi về sau, Vương Dương tập trung tinh thần quan sát bóng đen bị Tiếu Dịch ngăn chặn. Toàn thân che kín cơ màu đen, miệng chảy chất dịch nâu vàng, con mắt lồi ra màu trắng dã. Đây chẳng phải là cương thi mấy người lúc ở tỉnh B sớm nhìn quen không muốn lần nữa gặp lại?!

“Chó chết! Nơi này cũng có cương thi?”

Vương Dương hung tợn chửi một câu, chỉ thấy trong phòng bảo vệ lại phóng ra một con. Cậu vội cầm chắc đao, phản ứng nhanh chóng chém về phía cương thi mặc đồ bảo vệ màu xanh.

Cương thi này cùng với lúc trước bọn họ gặp qua có nho nhỏ khác biệt. Toàn thân cơ màu đen càng thêm dung hợp phía trên khung xương, sau lưng còn mọc ra cái đuôi màu nâu, là từ cột sống mọc ra, tương đương bén nhọn. Nếu bị thứ đó đâm đến thì không phải chuyện nhỏ.

Đầu cương thi càng trở nên dị dạng khó coi, như là bóng bầu dục bị kéo dài, miệng tét ra hai bên, hàm răng sắc bén răng cưa. Trên đỉnh đầu không có tóc, mắt tròng trắng cảm giác như sắp lọt ra khỏi hốc mắt màu đen.

Phản ứng tốc độ cũng nhanh hơn mấy cương thi trước kia. Nhưng mà mấy ngày nay đều huấn luyện với quái trùng lợi hại không thua cương thi, Vương Dương đánh với cương thi này không đến nỗi vất vả. Đao mạnh chém phía trước, cắt vỡ cái cổ yếu ớt của cương thi, thuận lợi khiến nó đầu và thân thể chia lìa. Cương thi vốn là nhào tới, sau khi bị Vương Dương cắt đầu, thân thể ngừng không được còn chạy tới trước chừng vài thước mới té lăn trên đất, không cử động.

Vài người bị cương thi đột nhiên xuất hiện dọa, lùi ra sau. Kiều Phi Vũ nhìn những cương thi quen mặt, cảm giác thật khổ sở, một mình lẩm bẩm.

“Không thể tưởng nổi sở nghiên cứu cũng có cương thi, nhưng cũng đúng, bệnh độc là từ trong này truyền ra, làm sao chỗ này không bị lây lan.”

“Đừng nói thầm nữa! Bên kia cũng có cương thi!” Lâm Kiệt đánh gãy Kiều Phi Vũ lảm nhảm, nâng tay chỉ không biết bắt đầu từ khi nào, bầy cương thi hư thối từ bốn phương tám hướng xuất hiện.

Thời khắc bão táp sắp đến, không trung mây đen che kín. Không có ánh mặt trời chiếu, bầy cương thi có thể tự do xuất hiện bên ngoài. Những con người đột nhiên xuất hiện, đối với đàn cương thi đói bụng lâu rồi chính là món ăn ngon.

Con cương thi thứ nhất xuất hiện gây ra tiếng động, đã hấp dẫn những cương thi ẩn núp xung quanh chạy lại đây, không ngừng từ các góc trong bụi cỏ vây hướng vài người.

“Chí…Chí Hoành…Vì cái gì nơi này sẽ có cương thi? Chúng, chúng ta chẳng phải đã rời khỏi tỉnh B ư?”

Lý Du đôi mắt trong suốt to tròn nhìn trước mắt xuất hiện cương thi, không thể tin được nhắm mắt lại, khi mở ra thì cương thi vẫn như cũ tồn tại. Thanh âm y bởi vì sợ hãi mà run run.

“Không biết nữa, Du, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.” Phương Chí Hoành muốn kéo Lý Du ra sau lưng, chịu đựng trên cánh tay bị cá ăn thịt người cắn truyền đến cảm giác đau, an ủi Lý Du thân thể lạnh run.

“Không, chúng ta đã nói rồi, cùng nhau cố gắng, em, em sẽ không sợ, chúng ta cùng nhau!”

Tựa vào bên cạnh Phương Chí Hoành, Lý Du run run từ ba lô sau lưng lấy ra vũ khí cho cậu can đảm, dao phay lần đầu tiên chém chết quái trùng. Hai tay cầm cán dao chĩa hướng cương thi, y trả lời Phương Chí Hoành. Y sẽ không vô dụng nữa, sẽ không liên lụy Chí Hoành nữa. Hiện tại Chí Hoành bị thương, thể lực không tốt. Y nhất định phải cố gắng hơn, cho dù đôi tay đang run rẩy.

“….”

Du, em quả nhiên nhiên so với trước càng thêm dũng cảm. Phương Chí Hoành đánh giá Lý Du cho dù sợ hãi mắt ướt nước vẫn lấy can đảm cầm vũ khí trực diện cương thi, trong lòng vừa cảm động vừa nặng nề. Nếu chính mình có thể mạnh hơn một chút, sẽ không phải buộc hồn nhiên Lý Du biến trưởng thành. Y vốn có thể tránh sau lưng gã, không cần bị cái gì thương tổn. Quả nhiên, vẫn là sức mạnh của mình quá yếu.

“X cha nó, tụi cương thi này có đủ rồi hay không?”

Vương Dương căm tức một cước đá văng cương thi bị thanh đao cắm vào não. Cậu ngẩng đầu nhìn bốn phía, thân thể tựa lưng Tiếu Dịch, hai người dựa lưng vào nhau đối phó trước sau đàn cương thi đột nhiên xông ra.

Những cương thi này trên người còn có chút quần áo lành lặn, có thể từ đó đại khái phân tích. Mặc áo khoác trắng là nhân viên trong phòng thí nghiệm sở nghiên cứu. Trừ những người này, cậu còn thấy một ít cương thi mặc đồ bộ đội đặc chủng. Mấy cương thi này từ đâu tới đây? Không giống như là ở trong sở nghiên cứu, người mặc quần áo như vậy…Nhưng hiện tại Vương Dương không có thời gian nghiên cứu vấn đề quần áo, cương thi đã hướng về phía bọn họ tụ tập ngày càng nhiều.

Vương Dương nhón chân cố gắng nhướn người ngó xung quanh. Chỉ thấy trong vòng lưới sắt cương thi tiến tới ngày càng nhiều, phỏng chừng sắp hơn một ngàn. Ngược lại bên trong thủy tinh ngăn cách không có dấu hiệu cương thi hoạt động. Chẳng lẽ chỉ cần là biến thành cương thi sẽ bị đá khỏi sở nghiên cứu? Như vậy bọn họ làm cách nào đi vào bên trong?

Mới bắt đầu, cậu có thử tới gần vách thủy tinh vây quanh sở nghiên cứu, nhưng không ngờ cái kia nhìn như trong suốt lại cứng vô cùng, đập phá thế nào cũng không được. Tiếu Dịch đã cản cậu lại, nói, nếu tiếp tục gõ đập sẽ dẫn phát dòng điện công kích. Không thể trực tiếp xông vào, hiện tại bị vô số cương thi vây quanh, bọn họ phải làm sao vào trong đó được đây?

“Ê! Tiếu Dịch, hiện giờ tình huống này chúng ta phải làm sao mới vào được?”

Vương Dương vừa cùng cương thi giằng co vừa hỏi sau lưng Tiếu Dịch.

“Đi theo tôi, bên này có đường.”

Tiếu Dịch nhớ tới bên trái sở nghiên cứu có con đường, đi thẳng sẽ thấy một cái hầm, là để phương tiện vận chuyển đồ từ bên ngoài vào trong sở nghiên cứu. Cái hầm kia hắn từng nhìn thấy một số nhân viên sở nghiên cứu vận chuyển đồ vật, nên âm thầm nhớ kỹ vị trí hầm, chắc hiện tại còn chưa thay đổi.

“Ừ, tốt, vậy ông đi trước.”

Nghe Tiếu Dịch nói có đường hầm có thể vào bên trong, Vương Dương lập tức hô to mấy người bị cương thi vây quanh, tập hợp đi theo Tiếu Dịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui