Tang Thế Tình Nhân

Thi Nại Hiền thấy cậu tỉnh thì rất sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười, bước nhanh tới, vẻ mặt ân cần.

"Tôi nghe nói cậu bị bệnh nên tới thăm cậu một chút. Thấy thế nào rồi?"

"Thi đội trưởng, tôi là người bệnh, cần phải nghỉ ngơi. Nhưng hiển nhiên anh đã đánh thức tôi." Đường Miểu cười nói, thầm đề cao cảnh giác. Thẳng thắn mà nói, Thi Nại Hiền là một nam nhân cực kỳ anh tuấn, hơn nữa ngay từ đầu cũng không có bất kỳ hành vi khác thường nào, nhưng ánh mắt trắng trợn của gã luôn làm Đường Miểu không thể nào có hảo cảm được. Đây là sự phòng ngự, tự vệ bản năng của con người.

"Có sốt không? Bên tôi có thuốc hạ sốt." Thi Nại Hiền hiển nhiên không định rời đi, ngồi xuống mép giường, đưa tay định kiểm tra trán cậu.

Đường Miểu giật mình một cái, lông tơ dựng đứng cả lên, không có kiên nhẫn và thời gian để chơi với gã, trực tiếp đưa tay vào dưới chăn, một khẩu súng nhắm thẳng ngay mi tâm gã.

Động tác Thi Nại Hiền khựng lại.

"Thi đội trưởng nên biết, tính tình người bệnh luôn không được tốt lắm." Đường Miểu mặt cười nhưng giọng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm gã.

Thi Nại Hiền cười "dung túng", ôn hòa nói: "Đã bệnh rồi mà còn tinh thần như vậy, tôi chỉ quan tâm đến cậu thôi."

"Đã quan tâm xong, bây giờ anh có thể đi rồi." Đường Miểu giơ súng, nội tâm không dám thả lỏng, cậu hiện tại đang nằm, hoàn cảnh vô cùng bất lợi với cậu. May mà uống thuốc rồi nên cơ thể cũng khôi phục được một chút, vạn nhất Thi Nại Hiền gây khó dễ, cậu cũng không tới nỗi mặc cho người chém giết.

"Đường Miểu, sao cậu lại ác cảm với tôi vậy?" Thi Nại Hiền có chút bất đắc dĩ nói, "Hình như tôi đâu có đắc tội cậu a? Tôi chỉ muốn quan tâm cậu..."

"Nó không cần cậu quan tâm." Đường Tư Hoàng sải bước đi tới, theo đó là một cỗ hàn khí bức người, một tay túm cổ áo Thi Nại Hiền lên, ném gã xuống.

"Cha." Đường Miểu lúc này mới thở phào, buông súng trong tay ra.

Thi Nại Hiền cảm thấy có một cỗ lực lượng đẩy gã ra, thầm giật mình, bước chân loạng choạng, lảo đảo hai bước mới đứng vững lại.

Hai tai của Charles và Hắc Uy dựng thẳng, hung dữ rống vài tiếng với gã, hàm răng bén nhọn lóe lên hàn quang. Thi Nại Hiền đứng yên tại chỗ, không dám cử động dù là một chút, nhưng ánh mắt lại dính lên người Đường Miểu, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra vẻ tà ác nhàn nhạt.

"Thi đội trưởng, tôi đã khóa cửa phòng, xin hỏi cậu vào đây bằng cách nào?" Đường Tư Hoàng ôm Đường Miểu sang một giường khác, đem toàn bộ ra giường và chăn mền mà Thi Nại Hiền đã chạm vào ném xuống đất. Dưới đất có một bãi nước văng ra lúc nấu cơm tối qua, ra giường và chăn bông lập tức bị thấm ướt, trông vô cùng bẩn.

Thi Nại Hiền nhìn chằm chằm vào cái chăn, đồng tử rụt lại, chỉnh lại quần áo trên người, cười nói: "Vậy thì thật kỳ lạ, lúc tôi tới thì cửa để mở na."

"Vậy sao?" Đường Tư Hoàng cười nhạt một tiếng, trầm giọng nói, "Bây giờ cậu có thể đi rồi."

"Vâng. Đường đội trưởng, tôi đi trước. Đường Miểu, tôi sẽ lại thăm cậu sau." Thi Nại Hiền mỉm cười nhìn Đường Miểu, quay người rời đi, hai mắt lóe lên quang mang dâm mỹ. Thiếu niên này, có vẻ rất thú vị, nhất là hai cái lúm đồng tiền nhỏ kia, luôn làm gã muốn đưa tay sờ vào. Còn có cái cổ mảnh khảnh trắng nõn đó, nếu xoa lên, nhất định sẽ rất mịn, nhưng thoạt nhìn trông yếu ớt làm sao, giống như chỉ cần hơi dùng sức thôi cũng có thể bẻ gãy nó. Ha ha, Đường Miểu, ngay cả tên cũng có thể làm gã vui vẻ.

Thẳng đến khi tiếng bước chân của Thi Nại Hiền hoàn toàn biến mất, Đường Miểu mới thấy dễ thở hơn, không khí trong phòng cũng thoáng mát trở lại.

"Hắn có bệnh!" Cậu nhịn không được mắng một câu, trong lòng buồn nôn không thôi. Cậu không kỳ thị đồng tính, thậm chí cậu còn có người theo đuổi lúc ở Mỹ nữa, nhưng ánh mắt của những người đó chỉ đơn thuần là yêu thích, mà ánh mắt của Thi Nại Hiền lại như một con độc xà đang quan sát con mồi, như chỉ cần bắt được, thì có thể tùy tiện đùa bỡn và vũ nhục. May mà vừa rồi Thi Nại Hiền không đụng vào cậu, bằng không, cậu thật sợ mình sẽ nôn mất.

"Phải, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ." Đường Tư Hoàng cao thấp kiểm tra Đường Miểu, xoa trán cậu, "Hắn có làm gì con không?"

"Không, hắn ta vừa vào con đã phát hiện rồi." Đường Miểu trong lòng thấy vô cùng buồn nôn khó chịu, vừa nghĩ tới mình phải ở cùng với loại người này trong cùng một căn cứ, thì cảm thấy cứ như bị nhốt chung một cái lồng với rắn vậy.

"Hạ sốt rồi, trong người thấy thế nào?" Đường Tư Hoàng ôm cậu, tay vuốt tóc cậu.

Được khí tức quen thuộc bao phủ, Đường Miểu lập tức dời chú ý, cả người an tĩnh lại, vươn vai duỗi người, khôi phục lại tinh thần. Không thể không thừa nhận một điều là, thuốc tây thật sự có tác dụng rất nhanh.

"Khỏe hơn nhiều rồi, như bay mất 100 cân vậy."

Đường Tư Hoàng đột nhiên giơ tay chọt lên lúm đồng tiền trên má cậu. Đường Miểu sợ ngứa vặn vẹo né tránh, nhìn y cười cười.

Đường Tư Hoàng buông tay, đứng dậy: "Phải dậy rồi, ăn một chút trước, sắp xuất phát."

Đường Miểu gật đầu, nhanh chóng thay quần áo, xếp chăn, rửa mặt, sau khi dọn gọn gàng, ăn hết một chén cháo nóng, lại hoạt động hai cánh tay một chút, nhanh chóng dọn dẹp nồi bếp, bỏ vào ba lô, cùng Đường Tư Hoàng đi xuống lầu.

Phùng Kim Châu cũng xem như tri kỷ, dù đã lấy đủ than đá cũng không rời đi, mà chờ các tiểu đội sinh tồn lấy xong.

Đường Miểu quăng ba lô vào xe, đi tới cạnh Đường Tư Hoàng, để ý thấy Thi Nại Hiền lại nhìn mình, bắt đầu mặc niệm: "Mình là lưu huỳnh, mình là lưu huỳnh..."

Quá trình trở về lại càng chậm, thẳng tới hơn năm giờ chiều, đoàn người mới trở lại căn cứ. Các tiểu đội sinh tồn cũng chú ý tới tình huống của những người bộc phát dị năng, thấy bọn họ "được" thuộc hạ của Phùng Kim Châu "cung kính" mời đi. Còn chuyện sau đó, cuối cùng vẫn không tìm hiểu được.

Đảo mắt một cái đã tới cuối tháng 11, thời tiết ngày càng lạnh, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng tìm cơ hội ra ngoài một chuyến, mang về cho mỗi người hai cái áo lông, hai bộ đồ giữ ấm và hai cái chăn bông để sống qua mùa đông.

Lúc này, dị năng giả trong căn cứ đã có hơn ba mươi người, toàn bộ đều bị đưa đến viện nghiên cứu. Nhưng viện nghiên cứu vẫn không kết luận được gì, vẫn không biết được dạng người nào thì có thể tiến hóa. Không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, trong quân đoàn hoa quả không xuất hiện ai có dị năng cả.

Trong khoảng thời gian này, còn có một chuyện đáng nhắc tới khác, đội trưởng Tiểu Cường đội đã đổi thành Mục Hải, Thi Nại Hiền không thấy tung tích. Đường Miểu vẫn thường dò la tin tức nhưng không có kết quả. Bất quá, vào cái ngày đầu tiên Mục Hải dẫn đội đi làm nhiệm vụ, Đường Tư Hoàng đã cười đến vô cùng quỷ dị. Đường Miểu vẫn một mực hoài nghi là cha mình đã làm gì đó nhưng không tìm được chứng cứ. Đương nhiên, Thi Nại Hiền tột cùng là đã đi đâu chẳng hề quan trọng, Đường Miểu chỉ có hơi tò mò nên mới để ý thôi, kỳ thật trong tâm nhẹ nhõm đi rất nhiều, cảm thấy không khí trong căn cứ trong lành hơn không ít. Cậu trước kia chưa từng cực kỳ không muốn gặp một người nào đó như vậy.

Hôm đó, Đường gia lại nghênh đón một vị khách đặc biệt.

"Cô tìm ai?" Đường Võ mở cửa, thấy người đứng ở cửa thì thoáng sửng sốt, hỏi.

"Xin hỏi Đường Tư Hoàng Đường tiên sinh có ở đây không?" Giọng cô gái này vô cùng dễ nghe, mái tóc quăn gợn sóng nhuộm màu rám nắng, khuôn mặt trắng nõn, nụ cười tự tin xinh đẹp tỏa nắng. Cô thoạt nhìn chừng 24, 25 tuổi, mặc áo khoác len màu xám, chân mang một đôi bốt cao màu cà phê, cổ choàng một cái khăn quàng màu đỏ sao đen, trông rất thời trang.

"Có, mời vào."

Người trong phòng khách không khỏi nhìn chằm chằm nữ nhân này, Đường Miểu cũng không ngoại lệ. Nếu chỉ ra một chỗ mà họ không hài lòng trên người nữ nhân này thì đó chính là ánh mắt cô quá tự tin, ngược lại có vẻ khá thanh cao.

Đường Miểu rất khẳng định mình không biết nữ nhân này, Đường Tư Hoàng chắc chắn cũng không. Vì đến căn cứ lâu như vậy, cậu và Đường Tư Hoàng gần như là cùng vào cùng ra. Như vậy, nữ nhân này tới tìm cha làm cái gì?

Đường Miểu cực lực xem nhẹ buồn bực và bài xích trong lòng mình, nhìn về phía cầu thang. Đường Xuân lên lầu mời Đường Tư Hoàng xuống.

Nữ nhân đứng dậy từ sofa, mỉm cười, duỗi ra bàn tay tinh tế: "Đường tiên sinh, chào anh. Tôi là con gái Hạ quân trưởng Hạ Trà Trà."

"Ra là Hạ tiểu thư." Đường Tư Hoàng đưa tay khẽ siết rồi buông ra, ra hiệu ý bảo Hạ Trà Trà cũng ngồi xuống, "Không biết Hạ tiểu thư đại giá quang lâm tới đây có việc gì?"

Xuân thẩm yên lặng rót cho Hạ Trà Trà một ly nước.

Hạ Trà Trà cười yếu ớt, âm thầm dò xét Đường Tư Hoàng, sau đó hai mắt đảo quanh biệt thự rồi mới lên tiếng khen: "Đường tiên sinh bố trí nơi này rất lịch sự tao nhã, thật sự nhìn không ra dấu vết của tận thế."

Đường Miểu hơi nhíu mày. Nữ nhân này quanh co lòng vòng như vậy rốt cuộc là tính làm gì? Thầm liếc qua Đường Tư Hoàng, thấy thần sắc y vẫn như thường nhưng cũng không an tâm chút nào, trong lòng cứ lo sợ không yên, trong tiềm thức đã cảm nhận được sắp có chuyện không tốt phát sinh. Nữ nhân này tới thăm nhất định chẳng phải chuyện tốt, nhất là với cậu mà nói.

Đường Tư Hoàng thản nhiên: "Hạ tiểu thư hẳn không phải tới để thưởng thức nhà chúng tôi chứ."

Hạ Trà Trà thoáng nhíu mày, thầm nghĩ sao người này lại không thức thời như vậy, không khỏi lại giương mắt cẩn thận dò xét nam nhân đối diện. Vì trong nhà mở điều hòa, nên nam nhân chỉ mặc đồ ở nhà, tùy ý bắt chéo chân, bộ dáng dù bận vẫn ung dung mang cảm giác như bất cứ chuyện gì cũng không thể cướp đi quyền chủ động của y. Người nam nhân này vừa nhìn là biết là người trời sinh nên đứng ở nơi cao, vốn không nên chỉ làm một đội trưởng một tiểu đội nho nhỏ, mà lẽ ra phải đứng ở nơi thật cao liếc nhìn thiên hạ mới đúng. Cô luôn rất tự tin về bản thân, dù khí chất Đường Tư Hoàng tôn quý, cô cũng thấy mình xứng đôi với y, nhưng Đường Tư Hoàng thoạt nhìn lại không hề có cảm giác nào với cô?

"Không có việc không lên điện Tam Bảo [1], tôi hôm nay tới đây quả thật có việc muốn thương lượng với Đường tiên sinh." Hạ Trà Trà vừa cười vừa nói, "Papa tôi luôn rất thưởng thức Đường tiên sinh, đáng tiếc sự vụ bận rộn nên mới bảo tôi đến chào hỏi Đường tiên sinh."

Đường Tư Hoàng cười nhạt: "Có thể được lệnh phụ coi trọng, là vinh hạnh của Đường mỗ. Có điều, Đường mỗ trong căn cứ thấp cổ bé họng, chỉ sợ không có khả năng giúp đỡ được lệnh phụ."

Hạ Trà Trà cười mềm mại: "Đường tiên sinh khiêm tốn quá rồi, hiện tại ai trong căn cứ lại không biết đại danh của quân đoàn hoa quả? Cha tôi và các bằng hữu của ông cũng thường xuyên nhắc tới quân đoàn hoa quả."

Mấy người Đường Miểu bên cạnh sao có thể không nghe ra được ý tứ trong lời của cô? Quân đội hoặc chính quyền đã để ý tới quân đoàn hoa quả từ lâu rồi. Nhưng quân đoàn hoa quả ngoại trừ có hơi mạnh một chút thì không có chỗ nào đặc biệt, cũng không có điểm yếu nào nằm trong tay quân đội. Nên mọi người không lo lắng.

Nếu như từ trường khôi phục, có thể Đường Miểu sẽ hơi bận tâm chuyện không gian bị bại lộ. Nhưng hiện tại từ trường bất ổn, phần lớn các thủ đoạn công nghệ cao không cách nào sử dụng, cậu không cần lo mình đã bị giám thị, chuyện không gian cậu giấu rất kỹ, cũng không có khả năng bị lộ ra.

"Cho nên Hạ tiểu thư lần này tới là để?" Đường Văn nói, "Tôi là Đường Văn, đội phó quân đoàn hỏa quả."

——————————————

[1] vô sự bất đăng Tam Bảo điện [无事不登三宝殿]: Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo; tam bảo tức: Phật, Pháp, Tăng. Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ngoài ra còn là nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Chúng đều là nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo. Nên mới có câu này.

*********************************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui