Tang Thế Tình Nhân

Cái khiến hai người bất ngờ chính là, đám người nọ đốn cây cả một buổi chiều, hình như không vội ly khai. Quả nhiên, cho tới khi trời tối, bọn hắn vẫn chưa đi, mà tìm một ngôi nhà trong thôn ở qua đêm, Đường Miểu có thể nghe được bọn hắn ở cách bọn họ không xa.

Cha con hai người không hề để ý tới mấy người đó, bữa tối chỉ nấu cơm, ăn hết phần dư hồi trưa. Sau khi rửa mặt, trở về phòng kéo màn lại, cả phòng liền tối đi. Tiếng gió thổi vù vù ngoài không gian, ngược lại có chút không khí của mùa đông.

Nằm trên giường, cận kề Đường Tư Hoàng như thế, gần như là dán sát vào nhau, Đường Miểu không khỏi lại nghĩ tới nụ hôn ngoài ý muốn hồi sáng, cơ thể không thể khống chế bắt đầu nóng lên, muốn lập tức rời khỏi cơ thể ấm áp bên cạnh, lại muốn đến gần y hơn. Trong cơ thể như có hai bé con đang chơi kéo co.

Đường Miểu không khỏi cân nhắc mình có nên chia phòng ngủ với Đường Tư Hoàng hay không, bằng không, cậu lo mình sẽ có một ngày không nhịn được mà "xuống tay" với Đường Tư Hoàng mất. Nhưng ý niệm chia phòng chỉ thoáng lướt qua, cậu càng không thể chấp nhận được sự thật không thể thân cận với Đường Tư Hoàng.

"Người có rận?" Đường Tư Hoàng thấy cậu trở qua trở lại thì buồn cười đâm chọt một câu.

"Không có...con quên chưa "xả nước"." Đường Miểu không dám quay đầu lại nhìn Đường Tư Hoàng, nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, bay vào nhà vệ sinh, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn quần ngủ của mình, không khỏi khinh bỉ định lực của mình.

Đến khi cậu lề mề cả buổi mới đi ra, Đường Tư Hoàng thế mà vẫn chưa ngủ, đôi mắt thâm thúy mở to như suy nghĩ gì đó mà nhìn cậu chằm chằm.

"Tiêu chảy?"

Đường Miểu gật đầu không được, mà lắc đầu cũng không xong, ngượng ngùng chui vào chăn: "...Không có gì."

Đường Tư Hoàng nhìn cậu một líc, kéo cậu vào ngực mình, hôn một cái lên trán Đường Miểu, dường như không hề phát giác chuyện Đường Miểu nháy mắt cứng đờ.

"Sinh nhật vui vẻ. Ngủ ngon."

Đường Miểu đang định nói "Ngủ ngon", đã thấy Đường Tư Hoàng cũng đứng dậy xuống giường.

"Cha, cha đi đâu thế?"

"Ta quên đánh răng." Đường Tư Hoàng không quay đầu lại, bóng lưng đi về phía phòng tắm trông có vẻ hơi vội.

Đường Miểu kinh ngạc lại buồn bực nhìn cửa phòng tắm. Trí nhớ của cậu không có vấn đề gì chứ? Rõ ràng mới rồi cậu và Đường Tư Hoàng cùng đi đánh răng mà. Cậu lén nhích qua vị trí Đường Tư Hoàng, nhứm mắt lại giả vờ ngủ. Qua tiếp một lúc nữa, cậu cảm nhận được Đường Tư Hoàng đã trở về giường, cả người giờ mới hoàn toàn thả lỏng, dần dần thiếp đi...

"Ah -" một tiếng thét chói tai cao vút kinh khủng vang lên đột ngột như từ dưới đất chui lên, đánh vỡ sự tĩnh lặng của đêm đông.

Tim Đường Miểu suýt nữa bị dọa tới ngừng đập, bật người ngồi dậy, vô thức đưa tay rút súng dưới gối ra, sau đó mới nhớ là mình đang trong không gian.

"Sao thế? Lại gặp ác mộng?" Đường Tư Hoàng cũng bị tiếng động bên cậu đánh thức, bàn tay lớn xoa xoa lưng cậu, ngồi dậy.

"Không phải.." Đường Miểu nghe tiếng ồn ào và tiếng kêu sợ hãi hỗn loạn bên ngoài, thần sắc khẽ biến: "Bên ngoài hình như đã xảy ra chuyện. Âm thanh rất lớn, chẳng lẽ có bầy tang thi tới?"

Đường Tư Hoàng cầm lấy đồng hồ trên tủ đầu giường nhìn nhìn: "Sáu giờ hơn. Ra coi xem sao."

"Ân." Đường Miểu nhanh chóng mặc áo giữ ấm, áo len, áo lông, khăn choàng cổ và mũ lên người. Dĩ nhiên không thiếu bao tay, kính phòng hộ và khẩu trang.

Đường Tư Hoàng cũng mặc như cậu, cả người bao kín. Sau khi giắt xong nỏ và đao lên người, cả hai cầm ba lô xuống lầu, nhanh chóng vào nhà kho chỉnh lý lai ba lô. Nước, đồ ăn và thuốc men đều đầy đủ. Hỗ trợ nhau kiểm tra trang bị của đối phương, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hai người mang theo Charles và Hắc Uy ra khỏi không gian.

Mùa đông sáng đến muộn, bên ngoài hiện tại mới tờ mờ sáng, Đường Miểu chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa lập lòe ở phía xa, tiếng súng, tiếng người chửi rủa, tiếng kinh hô, tiếng bước chân và tiếng gào thét của tang thi trộn lẫn vào nhau, ồn ào không chịu được.

Vừa ra khỏi không gian, Charles và Hắc Uy liền bắt đầu nóng nảy, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng nhanh tay lẹ mắt đưa tay giữ chúng lại trấn an, sau đó Đường Tư Hoàng mới mở chốt cửa, hé cửa ra một khe nhỏ. Hai cái đầu chụm lại cùng nhìn ra ngoài, sắc mặt lập tức biến đổi.

Quả nhiên là một bầy tang thi, đang tre già măng mọc đánh về phía mấy người sống sót chạy ra từ trong nhà. Nhóm người sống sót này có ít nhất 20 người, lúc này đã hoàn toàn nằm trong vòng vây của tang thi. Lượng L2 và L3 đều không ít.

"Cha, hiện tại chúng ta có nên trốn trong không gian vài ngày rồi tính sau không?" Đường Miểu khẽ nói. Không phải cậu không muốn cứu mấy người này, nhưng đám tang thi đó có ít nhất chừng 200. Vạn nhất kinh động tới chúng, không chỉ không cứu người được, còn có khả năng liên lụy đến chính bọn họ.

Đường Tư Hoàng gật đầu nói: "Vào trước rồi tính sau."

Hai người đang định đóng cửa lại, ai ngờ đúng lúc này, một tiếng thét vang lên từ phía kia: "Bên đó có người - cứu mạng a!"

Chết tiệt! Cha con hai người nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra ý nghĩ như nhau.

Bây giờ không có khả năng vào lại không gian, hai người dứt khoát mở cửa ra, định lập tức leo lên xe lao ra phá vòng vây. Nhưng mà, kế hoạch luôn có biến hóa.

Người đàn ông hét lên mới rồi vậy mà cực nhanh chạy về phía bọn họ, vừa chạy vừa hô: "Cứu mạng a-!"

Nhưng giờ oán giận cũng chẳng được gì, mười mấy tang thi đuổi theo sau người đàn ông nọ cũng đang chạy về phía này, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng không đủ thời gian để nhảy lên xe rồi khởi động. Đường Tư Hoàng dắt tay Đường Miểu quay người chạy tới phía bên kia thôn, chỉ cần cắt đuôi được người đàn ông kia thì bọn họ có thể an tâm tiến vào không gian. Còn cái xe, không có chìa khóa thì không ai lái đi được cả. Charles và Hắc Uy bám sát phía sau hai chủ nhân.

Thế nhưng, tiếng thét của người đàn ông nọ và động tĩnh bên này đã sớm hấp dẫn chú ý của mấy người sống sót khác và nhiều tang thi nữa, cả một đoàn người lớn thoáng chốc đổi hướng, bám sát phía sau Đường Miểu và Đường Tư Hoàng.

Lúc này, một người phía sau rẽ vào một ngõ nhỏ chật hẹp, vội vàng chạy vào, đầu không quay lại kêu lên: "Mau theo tôi, tôi tới đây rồi, phía trước có một tầng hầm có thể ẩn thân!"

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng trao đổi ánh mắt với nhau. Nếu hai người họ vượt qua nam nhân này chạy về trước, người phía sau nói không chừng sẽ tiếp tục theo sau bọn họ; nếu bọn họ lui về cuối, thì lại dính phải đàn tang thi. Vô luận thế nào bọn họ đều không có cơ hội tiến vào không gian, chỉ có thể đi theo sau nam nhân kia.

Tất cả mọi người đều dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa mẹ ra, mau chóng chạy đi. Tiếng bước chân dồn dập lại khẩn trương xen lẫn vào nhau, ngay cả nhịp tim cũng tăng tốc hơn nhiều. Luồng gió rét quất vào mặt làm họ đau nhức nhưng không có ai dừng lại. Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng thét lên, Đường Miểu không quay đầu lại cũng biết nhất định là người chạy chậm nhất bị tang thi bắt được, tay bị nắm siết chặt hơn, đưa mắt nhìn Đường Tư Hoàng.

"Tiếp tục chạy."

Ra là cha lo lắng cậu dừng lại. Đường Miểu không nói gì, khẽ siết lại biểu thị đã biết.

Quay đầu lại khi nghe thấy tiếng động dường như là bệnh chung của con người, có một người đàn ông vô thức quay đầu lại, chính cái dừng lại này, tuy ngắn, nhưng như thế cũng đã đủ với đám tang thi. Người nọ bị tang thi tóm lấy cánh tay, sau lưng, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu sợ hãi thì đã bị một đám tang thi nhào tới nhấn chìm, lúc này mới phát ra tiếng thét thảm thiết, hẳn là bị xé xác ăn tươi tại chỗ. Mùi máu tươi nồng đậm lập tức tỏa ra, theo khoảng cách dần cách xa mới giảm bớt.

Nam nhân dẫn đầu chạy thẳng về trước, đưa bọn họ chạy vào một nhà cửa mở rộng, trực tiếp đi vào một căn phòng ở sân sau, nhảy xuống một cái hầm mở rộng cửa. Hẳn là do lúc trước người ta lục soát không đóng lại. Bên trong tối đen không thể thấy rõ cái gì, nhưng thị lực nhìn ban đêm của Đường Tư Hoàng và Đường Miểu không tồi, tránh đi những người vọt vào, linh hoạt đổi hướng, chiếm cứ một góc trong hầm. Người phía sau bọn họ lại không có vận khí tốt như vậy, lăn xuống, cũng mặc kệ có đè trúng người khác không, dù sao cứ vào trước rồi tính sau.

Đường Miểu nhạy bén phát hiện thấy đã có tang thi xông tới, lập tức nói: "Mau đóng cửa!"

Người đàn ông vào đầu tiên nhanh chóng tiến lên, dứt khoát kéo nắm cửa xuống, nắp hầm "phanh" một tiếng đóng lại. Trong hầm lập tức tối đen. Ngay cả thế, vẫn có thể nghe được tiếng bước chân hỗn loạn vội vàng và tiếng gầm bất mãn của tang thi bên trên.

Giọng một người đàn ông vang lên trong bóng tối, còn mang theo tiếng thở mạnh: "Trong này có cửa thông gió không thế? Nếu không mà chúng ta lại ở trong đây lâu nhất định sẽ chết ngạt mất."

Đường Miểu nghe giọng người này thì cảm thấy hình như đã nghe thấy ở đâu, khều khều Đường Tư Hoàng.

Lông mày Đường Tư Hoàng nhíu chặt trong bóng tối, thấp giọng nói: "Thi Nại Hiền."

"..." Cả người Đường Miểu lập tức nổi da gà, không khỏi nhích sát vào người Đường Tư Hoàng. Sau đó liền cảm nhận được cánh tay quen thuộc vòng ra sau lưng ôm lấy cậu.

Một âm thanh hơi thở gấp khác, nhưng lộ ra vài phần khiến người an tâm trầm ổn: "Yên tâm đi, trong này có một cái giường, trước kia hiển nhiên là có người ở. Nếu có người thì nhất định có cửa thông gió."

Đường Miểu nghe ra người này chính là người dẫn đầu kia.

Lúc này, trong hầm chợt sáng lên - có người mở đèn pin, đại khái có thể thấy được tình hình trong hầm hiện tại.

Đường Tư Hoàng nhân cơ hội dò xét tình hình mười người tiến vào tầng hầm, trong đó còn có một phụ nữ, sắc mặt trắng bệch lui vào góc tường. Tầng hầm này rộng chừng 30 m2, có một cái giường (chỉ có ván giường), một cái bàn và ghế dựa. Bàn có hai ngăn kéo. Chỗ này trước đó đã từng bị quét qua, trong ngăn kéo nhất định là không có gì cả. Ngoại trừ mấy thứ đó ra thì không còn gì khác.

Đường Miểu cũng đang quan sát, bất quá cậu là đang đánh giá kỹ tất cả mọi người. Trước hết là người đàn ông đã làm liên lụy tới cậu và Đường Tư Hoàng, gã tóc ngắn, lúc này đang vô cùng căng thẳng, đầu đầy mồ hôi, hơi cúi thấp, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống. Gã ăn mặc phồng lên, có mang bao tay, phía quần rách một lỗ lớn.

Người dẫn bọn họ tới hầm là một người đàn ông trung niên, thoạt nhìn có phần tang thương, bình tĩnh ngồi dựa vào tường.

Đường Miểu đang đánh giá bọn họ, mà bọn họ cũng đang đánh giá cậu và Đường Tư Hoàng, nhất là khi thấy Hắc Uy và Charles, vẻ mặt đều rất kinh ngạc. Đường Miểu đoán, có Thi Nại Hiền ở đây, nhóm người này hẳn cũng là người của căn cứ, nhưng mấy ngàn vạn người trong căn cứ, không phải tất cả đều quen Hắc Uy và Charles.

**********************************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui