Tang Thế Tình Nhân

*

(*: nguyên văn là "phúc họa tương y" [祸福相依], dịch sát là họa phúc luôn đi cùng nhau, văn chương là trong phúc có họa, trong họa có phúc)

Đường Miểu nhất thời hoảng hốt không thôi, những vật tư đó chính là vật bảo đảm cho bọn họ trong tận thế này, nhưng sau đó cậu liền bình thường trở lại. Giống như cha đã nói, những cái mà cậu bận tâm, mọi thứ đều đã ở bên người, thế thì còn có gì đáng sợ chứ? Vật tư mất đi, vẫn có thể tìm lại. Huống chi, vườn trái cây và vườn rau vẫn còn, chỉ cần tìm một chút hạt giống là cậu có thể tiếp tục gieo trồng, cũng vẫn có thể giúp bọn họ sống rất tốt trong tận thế này.

Nhưng mà, trong lòng cậu vẫn không khỏi có hơi mất mát. Đúng lúc này, tinh thần cậu đột nhiên choáng một cái, không để ý ngã ngồi xuống đất. Đại não hình như trong nháy mắt đã kết nối với "ý thức" của không gian, trong đầu có thêm rất nhiều tin tức. Thì ra nguyên nhân có lần dị trạng này là vì không gian đã lần nữa tiến hóa, từ giờ trở đi, trong không gian sẽ có ban ngày và ban đêm, giống hệt với bên ngoài không gian; rau quả trong vườn rau và hoa quả trong vườn trái cây đều sinh trưởng theo chu kỳ ba tháng, nếu sau ba tháng mà không thu hoạch thì rau quả sẽ tự động kết hạt, trái cây thì sẽ tự động biến mất, lần nữa kết quả. Không thể không nhắc tới chính là, chức năng bảo tồn vẫn còn, dù rau quả và trái cây đã được thu hoạch để đó chưa dùng tới cũng có thể an tâm để trong kho hàng mà không phải sợ hư. Còn về đống vật tư để bên ngoài, không phải đã biến mất, mà là không gian sau khi tiến hóa đã tự động chuyển chúng tới nhà kho bên trong, Đường Miểu dựa theo chỉ thị của không gian, đi vào phòng bếp ở tầng một, quả nhiên phát hiện trong phòng bếp xuất hiện thêm một cánh cửa, sau khi đẩy vào, cậu liếc một cái liền thấy vật tư nằm trong một không gian không nhìn thấy điểm cuối, đúng là những vật tư để trên bãi cỏ kia.

Đường Miểu lần nữa cảm thán cái huyền huyễn của không gian này, nhà kho mới này đúng nghĩa là không gian trong không gian. Về sau nếu gặp phải chuyện khó tin hơn, cậu nghĩ, mình nhất định sẽ không biến sắc đâu.

Vô luận thế nào, sự thay đổi này của không gian với cậu mà nói đúng là một tin tốt. Tuy về sau cần phải thường xuyên thu hoạch rau quả trái cây, cậu sẽ bận nhiều việc hơn, nhưng không phải còn có Đường Tư Hoàng sao?

Nghĩ đến Đường Tư Hoàng, tâm Đường Miểu liền căng chặt. Cơ thể của cậu có thể là đang chìm trong trạng thái hôn mê, không biết Đường Tư Hoàng đã lo lắng đến mức nào nữa. Vừa rồi không gian còn cho cậu biết một chuyện: trong mười ngày kế tiếp, cơ thể cậu sẽ cực kỳ yếu ớt, vì cậu và không gian gần như là một thể, lực lượng mà không gian cần để tiến hóa hoàn toàn đều đến từ cậu.

Cậu mặc niệm "ra ngoài", lập tức cảm thấy ý thức như bị hút đi, cơ thể mình đang di chuyển, mở mắt ra liền phát hiện mình đang ở trong xe. Đường Tư Hoàng đang lái xe đi rất nhanh, nhất thời không phát hiện cậu đã tỉnh lại.

Đường Miểu vừa nhìn thấy Đường Tư Hoàng liền kinh ngạc ngồi dậy: "Cha, cha làm sao thế?"

Đường Tư Hoàng lúc này, tóc tai rối bời, đôi mắt phủ kín tơ máu, cằm lún phún râu làm y thoạt nhìn vô cùng tang thương. Không chỉ thế, quần áo trên người y đã rách nát, thật sự không hề khoa trương, trông y hệt một tên ăn mày, thập phần chật vật.

"Két—" một tiếng, xe bất ngờ thắng gấp.

Đường Tư Hoàng nhìn chòng chọc Đường Miểu vài giây, dường như không thể tin được cậu đã tỉnh lại, đưa một tay kéo cậu vào lòng, âm thanh khàn khàn khô ráp gầm nhẹ bên tai đường mểu: "Con còn biết tỉnh sao? Hả? Có biết con đã hôn mê hai ngày rồi không? Có biết không?"

Vành mắt Đường Miểu nóng lên, có thể đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì. Đường Tư Hoàng nhất định là thấy cậu hôn mê quá lâu, lo lắng tột cùng nên không kịp đợi bọn Đường Hâm trở lại, mang theo cậu một mình xông ra ngoài, nguy hiểm khó khăn trong quá trình đó không khó để tưởng tượng. Mà nếu trong lúc đó xảy ra chuyện gì bất trắc, bọn họ có khi còn không chạy trốn được như hiện tại đâu.

Cánh tay trên lưng siết chặt, Đường Miểu yên lặng cảm nhận sự quan tâm cùng để ý của người yêu với mình, hai lúm đồng tiền trên má cũng càng sâu, cũng ôm chặt lại Đường Tư Hoàng, ngẩng đầu hôn lên cằm y một cái. Đường Tư Hoàng thoáng dừng, cậu nhân cơ hội thoát khỏi ôm ấp của Đường Tư Hoàng, hai tay vòng qua cổ y, môi dán lên môi Đường Tư Hoàng, đầu lưỡi không chờ được mà luồn vào miệng y.

Đường Tư Hoàng vỗ một cái lên mông cậu, không chút khách khí đoạt lại quyền chủ động, như trừng phạt mà tăng thêm lực đạo.

Thẳng đến khi Đường Miểu không còn sức đáp lại, mềm nhũn dựa lên người y, Đường Tư Hoàng mới buông tha, nhưng hai cánh tay trên lưng cậu vẫn siết chặt không buông.

"Còn chỗ nào không thoải mái không? Trước đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Đường Miểu kể lại tường tận chuyện không gian, tâm Đường Tư Hoàng trầm xuống. Không gian không ổn định thế này, giống như đeo trên người một quả bom vậy, không biết lúc nào sẽ lại xảy ra chuyện. Y ở cạnh Đường Miểu thì còn may, vạn nhất lúc không gian tiến hóa, bên người Đường Miểu lại không có ai thì chẳng phải rất nguy hiểm sao? Nhưng không gian này đã gắn liền với Đường Miểu, y cũng hết cách, chỉ hạ quyết tâm trong lòng, về sau cứ không để Đường Miểu tách khỏi y là được.

Nghĩ vậy, thần sắc Đường Tư Hoàng lại trở lại bình thường.

"Theo như con nói thì không gian tiến hóa là có nguyên nhân. Con nghĩ lại xem gần đây có làm chuyện gì đặc biệt trong không gian không?"

Đây cũng là vấn đề mà Đường Miểu trăm tư không thể giải, vừa nghe y hỏi vậy, mặt cậu bỗng nóng bừng, không được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác.

"Sao?" Đường Tư Hoàng khó hiểu nhìn sắc mặt cậu, chỉ cảm thấy rất đáng yêu, nghĩ nghĩ một chút liền hiểu tại sao Đường Miểu khác thường như vậy. Đoạn thời gian trước đó, nếu nói bọn họ từng làm chuyện gì đặc biệt trong không gian, thì chỉ có chuyện yêu đương hôm đó thôi.

Đường Tư Hoàng khẽ cười vài tiếng, quay đầu người yêu lại, cắn một cái lên môi cậu, rồi bị ai kia trừng lại.

"Đưa ta vào xem."

Vừa dứt lời, cả người y đột nhiên biến mất. Hai mắt Đường Miểu trợn to.

Lúc này, Đường Tư Hoàng đang im lặng đứng trên con đường mòn bằng đá. Y biết đây là trong không gian của Đường Miểu. Chỉ là, da mặt nhóc con này có phải quá mỏng rồi không? Y mới cười hai cái đã ném y vào đây rồi?

Sau đó, Đường Miểu vẻ mặt kinh ngạc xuất hiện bên cạnh y, trong lòng nảy ra một ý niệm, không đợi Đường Tư Hoàng lên tiếng đã kéo người ra khỏi không gian.

"Cha, cha thử nghĩ "tiến vào không gian" xem."

Đuôi lông mày Đường Tư Hoàng nhướng lên mang theo vài phần kinh ngạc. Đều là người thông minh, y lập tức hiểu ý Đường Miểu. Chẳng lẽ vừa rồi không phải Đường Miểu đưa y vào?

Mặc niệm trong lòng một câu, Đường Tư Hoàng lần nữa biến mất trước mắt Đường Miểu.

Đường Miểu kinh hỉ tiến vào không gian, hai người gần như đồng thanh nói.

"Ta có thể vào không gian của con."

"Cha có thể vào không gian của con!"

Đây là xảy ra chuyện gì? Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên cùng một nghi vấn.

Bất quá, trong lòng Đường Tư Hoàng chỉ có vui sướng cùng thoải mái. Mặc kệ không gian này có mang tới tai họa gì cho Đường Miểu không, hiện tại y có thể xem như là một nửa chủ nhân của không gian, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, y có thể gánh vác một phần cho Đường Miểu.

Hai người đều là người lý trí, biết không có được đáp án cũng không truy đến cùng. Cả hai vào nhà kho xem một vòng rồi đi tắm nước nóng, lại lấp đầy bụng, mới ra khỏi không gian, tiếp tục chạy đi.

Gặp phải tang thi, Đường Miểu không muốn dây dưa với chúng, trực tiếp lấy súng máy ra. Bất quá, cơ thể cậu thật sự có hơi yếu, cho nên đoạn đường này, hai người đi rất chậm.

Thẳng đến sáng hôm sau, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng cuối cùng mới trở lại căn cứ. Lúc đi kiểm tra, cũng là Đường Tư Hoàng ôm Đường Miểu xuống xe rồi vào phòng kiểm tra. Đường Miểu không yếu tới mức không đi đường được, nhưng Đường Tư Hoàng ngại cậu quá chậm.

Đường Miểu cảm thấy da mặt mình đã dày hơn rồi, dù bị mọi người nhìn cũng vẫn bình thản ung dung, nhưng lực chú ý của cậu lập tức đã bị cái khác kéo đi.

Người trong căn cứ hình như tinh thần cũng không phấn chấn lắm, hơn nữa lực lượng canh phòng của căn cứ hình như đã yếu đi, cậu còn phát hiện trong đám binh sĩ thủ thành có hai người là dị năng giả. Cậu không nhận ra những dị năng giả khác nhưng hai dị năng giả kia trùng hợp lại là hai người cậu đã từng gặp qua.

Cậu cùng Đường Tư Hoàng trao đổi một ánh mắt, sắc mặt cả hai vẫn không đổi, làm kiểm tra xong lập tức lái xe đi, chạy về nhà. Tiểu lão đầu trước kia luôn đứng ở gần cửa ra vào, hôm nay vậy mà lại không thấy lão đâu. Loại tình huống này thật sự rất hiếm thấy.

Vừa đi không bao xa, bọn Đường Xuân đã chạy tới — bọn hắn đã sớm dặn nhân viên công tác ở lối vào, nếu thấy Đường Tư Hoàng và Đường Miểu xuất hiện thì phải phái người tới nói cho bọn hắn.

Thì ra, bọn Đường Hâm sau khi trở về liền lập tức mang bác sĩ tới Lân thị tìm Đường Tư Hoàng và Đường Miểu, nhưng sau khi tới lại phát hiện hai người họ đã rời đi, bất đắc dĩ, bọn hắn đành trở lại căn cứ trước rồi tính sau.

Thế nhưng, trở lại căn cứ, bọn hắn phát hiện trong căn cứ đã xảy ra chuyện lớn, một đám tang thi tiến hóa từ khu vực canh phòng khá mỏng ở phía tây xâm nhập vào căn cứ, thương vong rất thảm trọng. Để tăng cường phòng ngự, cao tầng căn cứ đã phái dị năng giả đi thủ thành. Vì đãi ngộ lần nữa được nâng lên, có không ít dị năng giả giấu dị năng đã gia nhập vào quân đội.

Tiến vào biệt thự, Đường Miểu thấy trong phòng khách có một người phụ nữ xa lạ, mái tóc cắt ngắn xinh đẹp, một thân áo khoác trắng, vừa cắn hạt dưa vừa đọc tạp chí. Nghe thấy tiếng, cô ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ mặt, nhìn Đường Tư Hoàng ôm Đường Miểu, dường như cảm thấy rất hứng thú, cười cười, đứng dậy, tay còn không quên bốc một nắm dưa đút vào túi quần.

Khóe miệng Đường Miểu không khỏi co rút.

"Cậu đây là người tôi cần khám sao? Tôi là bác sĩ trong căn cứ, Vân Thâm Thâm."

Đường Tư Hoàng một câu cũng không nói, đặt Đường Miểu xuống sofa, ra hiệu bảo Vân Thâm Thâm kiểm tra. Vân Thâm Thâm gật đầu, cũng không thừa lời, cầm lấy cổ tay Đường Miểu bắt mạch. Hành động này lại khiến mọi người đều thấy ngoài ý muốn nhìn cô, không ngờ đây lại là một bác sĩ Đông y.

Đường Văn như nhìn ra nghi hoặc của Đường Tư Hoàng, lên tiếng: "Vân Thâm Thâm là học trò xuất sắc của giáo sư Lưu Trọng Thu khoa Y Dược B đại." (B đại = đại học B)

Đường Tư Hoàng gật đầu, Lưu Trọng Thu là một người rất có tiếng trong giới y học, y đã thấy nhiều lần trên TV và báo chí, học trò của ông chắc hẳn cũng không kém.

Vân Thâm Thâm cũng là một người, Đường Văn không cố ý hạ giọng, cô liền hiểu những người này nghi ngờ trình độ của mình, sắc mặt vẫn không đổi, buông cổ tay Đường Miểu, nói: "Tiểu thiếu gia không bị bệnh gì cả, chỉ là cơ thể có chút suy yếu, không cần phải kê thuốc. Nếu có yêu cầu gì thì chính là trong thức ăn cần phối hợp nhiều chất dinh dưỡng, ngoài ra cần phải ngủ nhiều."

Đường Tư Hoàng không nói gì, gật đầu, bảo Đường Văn tiễn khách.

Trong căn cứ không có nhiều bác sĩ lắm, bác sĩ giỏi lại càng thiếu, không biết chừng sau này còn cần tới bọn họ nên Vân Thâm Thâm này không thể đắc tội được. Hai ngày nay luôn dùng mỹ thực chiêu đãi. Đường Văn lại đưa cho cô mười cân gạo và hai bao giấy vệ sinh thu thập được. Đối với phụ nữ trong tận thế mà nói, giấy vệ sinh như bảo bối vậy. Hai mắt Vân Thâm Thâm sáng ngời, cười đầy quyến rũ với Đường Văn, còn tặng cho hắn một cái mi gió.

Đường Văn tiễn cô tới cửa, rồi để Đường Nhất và Đường Tam hộ tống cô về chỗ làm việc.

*******************************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui