Tang Thế Tình Nhân

Đường Miểu thấy hai người bọn họ nhàn nhã thì giảo hoạt cười cười, hào hứng bừng bừng mà đem đống đồ ăn lao động cực khổ có được cất vào túi. Đại thẩm cũng ngồi xổm một bên hỗ trợ, đôi tay nhỏ bé nhưng lại rắn chắc nhìn là biết đã trải qua thời gian dài lao động cực nhọc. Mấy hôm trước mới mưa, trong rừng mọc lên không ít nấm tươi. Đại thẩm hướng dẫn cái nào có độc, cái nào không độc, Đường Miểu thu hoạch cũng được tương đối.

Đường Hâm đợi một hồi thấy nhàm chán, nhẹ nhàng cất tiếng hát: “’Tiểu cô nương’ đi hái nấm…”

Đường Miểu mặt không biểu tình liếc hắn, khẽ đẩy vành nón, bỗng nhướng mày nhìn hắn rồi híp mắt nói: “Không có điện thoại, không có tiền, anh không sợ em bỏ anh một mình trong núi sao?”

Tiếng ca im bặt.

Độ cong bên môi Đường Tư Hoàng tăng thêm vài phần khó thấy.

Một đường tiếp tục đi về phía trước, Đường Miểu thỉnh thoảng dùng dao găm vẽ ký hiệu lên thân cây để tránh lạc đường. Đại thẩm thấy thế cười nói: “Tiểu thiếu gia, không cần lo lắng. Núi này chúng tôi thường xuyên đi lại, xem như khu vườn sau nhà vậy, chắc chắn sẽ không lạc đường.”

Đường Miểu quay lại cười cười không giải thích. Đại thẩm thấy hai lúm đồng tiền nhỏ trên má hắn, nụ cười trên mặt nhu hòa thêm vài phần, thỉnh thoảng hỏi cậu vài vấn đề linh tinh, tỷ như mấy tuổi, học năm mấy rồi..

Đường Tư Hoàng một mực âm thầm chú ý, thấy bà không hề đề cập tới chủ đề gì nhạy cảm, không khỏi đối với bà thêm vài phần kính trọng.

Rừng cây xanh um chặn lại ánh mặt trời, nhưng cũng không thể ngăn cản cái nóng. Đi lên sườn dốc gần một giờ, Đường Hâm vì lưng vác hai cái balô lớn mà mệt mỏi thở hồng hộc, rơi lại tuốt phía sau. Mọi người đều đổ một thân mồ hôi. Ba người phía trước thỉnh thoảng lại dừng một chút chờ hắn. Hô hấp Đường Tư Hoàng vẫn vững vàng như cũ, nhờ bình thường thường xuyên kiên trì tập thể hình, thể lực phi thường tốt. Còn Đường Miểu lưng mang một balô cũng không hề thở dốc, lại khiến Đường Tư Hoàng thấy ngoài ý muốn. Tiểu nhi tử của y thể lực ngược lại không kém a.

“Đưa túi cho ta.” Đường Tư Hoàng vươn tay.

Đường Miểu đẩy vành nón che mất tầm mắt mình, cười cười nhìn cánh tay đưa ra của y: “Cha, con đeo được.”

Đường Tư Hoàng quan sát cậu một hồi, thấy biểu tình cậu thập phần nhẹ nhàng, trên mặt lại không đổ chút mồ hôi, lúc này mới tin cậu xác thực không miễn cưỡng. Nhưng y vẫn đi phía sau Đường Miểu, lấy balô trên vai cậu xuống, thấy trọng lượng nó nặng trịch, ánh mắt cổ quái liếc nhìn Đường Miểu, sau đó một tay mang balô của Đường Miểu đi về phía trước, cước bộ vẫn không nhanh không chậm.

Đường Miểu vui vẻ thoải mái, hai mắt như radar quét qua bốn phía tìm tòi.

Đường Hâm cầm một nhánh cây chống người nghỉ ngơi, hữu khí vô lực hỏi: “Đại thẩm, còn xa lắm không?”

“Sắp tới rồi.”

Đường Hâm câm miệng không nói nữa. Hắn đã hỏi ba lần rồi, đều là đáp án này. Liếc qua Đường Miểu một thân nhẹ nhàng, Đường Hâm bất nhã mà liếc một cái xem thường.

“Đại thẩm, đây có phải trứng gà không?” Đường Miểu tinh mắt nhìn thấy dưới một tàng cây cách đó không xa có một ổ gà, bên trong có khoảng sáu bảy trứng gà trắng bóng.

Đại thẩm nhìn thấy cũng vẻ mặt kinh hỉ, cười ha hả nói: “Tiểu thiếu gia, vận khí của cậu thật tốt. Đó là trứng gà rừng, giá trị dinh dưỡng trong trứng gà rừng rất cao.”

Đường Miểu nhanh chân chạy tới, nhặt mấy cái trứng gà vào trong túi, miễn cho bị đạp vỡ, âm thầm tiếc nuối, nếu có thể bắt luôn con gà rừng kia thì tốt rồi. Đợi một hồi thấy gà rừng vẫn không xuất hiện, mọi người đành phải ly khai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui