Tang Thế Tình Nhân



"Được được được!" Hai mắt Phương Châu Hổ sáng rỡ, rồi vỗ tay bôm bốp, nói "được" ba lần liên tiếp, cái vẻ mặt phóng đãng khiến người ta nhìn mà thấy buồn nôn vô cùng.

Sắc mặt Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đồng thời tối sầm lại, nét lạnh lùng trong mắt không hề khác gì nhau. Đường Miểu đã gặp không ít cặn bã, nhưng chưa thấy ai có thể cặn bã đến trình độ này, khiến hai người họ đều muốn giết người.

Đường Tư Hoàng lại càng phẫn nộ hơn. Y và Đường Tiểu Miểu lén lút "làm bậy" thì chả sao, đó là yêu, là tình thú giữa người yêu với nhau. Nhưng hai tên này hiển nhiên là thấy mình sống an nhàn quá nên mới muốn đi tìm chết. Càng phẫn nộ, trên mặt Đường Tư Hoàng càng không biểu lộ ra cái gì, một tay đè chặt vai Đường Miểu.

Đường Miểu tức giận trừng y, không thể tin đã tới mức này rồi mà y vẫn còn nhịn được, đến khi cảm giác được tay kia của Đường Tư Hoàng khẽ xoa lưng cậu một lúc rồi vuốt ve, cậu mới tỉnh táo lại, cơn phẫn nộ trong lòng cũng bất ngờ biến mất, thay vào đó là vẻ trầm ngâm.

"Ngây người ở đó làm gì? Còn chưa bắt đầu đi? Chẳng lẽ muốn tao dạy cho?" Phương Châu Hổ cười độc ác, ánh mắt dâm ô thoáng đảo qua Đường Miểu.

Đường Tư Hoàng trơ mặt liếc gã ta vài lần, thoáng nhíu mày. Gã Phương Châu Hổ này có khả năng khống chế một căn cứ như vậy, quả nhiên không phải hạng người bất tài vô dụng, dù háo sắc nhưng cũng không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác, tư thế đứng nhìn thì có vẻ tùy ý, thật ra không phải vậy, nhất là tay phải, tuy đút trong túi quần nhưng lại nằm ở vị trí khuất thuận lợi nhất cho việc tấn công.

Đường Tư Hoàng giơ một tay ôm lấy eo Đường Miểu, tay phải chậm chạp dừng ngay cổ áo Đường Miểu, nhìn thì có vẻ khá ái muội, thực chất lại đang kéo dài thời gian, không lộ chút dấu vết hơi hất cằm với Charles.

Charles thấy được ám chỉ, đột nhiên bật người, phóng ra ngoài cửa như một tia chớp màu đen.

Đám người Phương Châu Hổ hoàn toàn không nghĩ tới một chú chó như Charles sẽ thông minh như vậy, đột nhiên chạy đi mất như thế. Tuy không cho rằng một con chó chạy đi ngoại trừ khiến bọn họ thiếu mất một phần thịt thì còn có thể khiến bọn họ tổn thất cái gì, bọn Phương Châu Hổ vẫn không khỏi sửng sốt. Trừ phi là người đã được đặc huấn, thì bất kể là ai cũng khó tránh hoặc ngăn lại hành động theo bản năng của mình.

Chỉ một hoặc hai giây sửng sốt này thôi, Đường Tư Hoàng đã vung hai tay phóng một quả lôi cầu về phía Phương Châu Hổ. Dị năng hệ lôi của Đường Tư Hoàng đã được gọt giũa vô số lần, trải qua biết bao nhiêu thử thách, tốc độ nhanh như sao băng, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới trước mắt Phương Châu Hổ. Phương Châu Hổ hoàn toàn phản ứng không kịp, trong lòng khiếp sợ vạn phần, đã sớm biết Đường Tư Hoàng là dị năng giả hệ lôi, nhưng không ngờ tốc độ của y lại nhanh đến độ này. Nhưng những trận đối đầu của gã ta với hàng trăm tang thi cũng chẳng phải chỉ là chém chơi, lập tức kéo một tên thuộc hạ ở bên phải qua chắn trước người. Mặc kệ tên thuộc hạ kia đã bị biến thành than cốc [1], nương theo lợi thế có người chắn cho mình, tức thì giơ súng tính bắn Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng dưới tình huống địch nhiều ta ít mà vẫn can đảm ra tay, hiển nhiên là đã tính trước hết rồi. Y cực kỳ tự tin với tốc độ khởi động dị năng của mình, cho nên đã biết trước Phương Châu Hổ phản ứng không kịp sẽ lôi thuộc hạ ra để làm tấm chắn cho bản thân. Vì thế sau khi bắn ra lôi cầu thứ nhất, không tới nửa giây đã ra tay lần hai, mà chiêu lần này là "lưỡi dao sấm sét" y như xắt đậu hủ trắng vậy, bổ một nhát đã chém "than cốc" thành hai nửa. Phương Châu Hổ thấy tia sáng trắng lóe lên trước mắt liền sợ hãi né tránh, nhưng lại phải bỏ lại một cánh tay. Cánh tay trái của gã ta bị "lưỡi dao sấm sét" chặt đứt lìa ra khỏi đầu vai!

"Arghhhh —— " Phương Châu Hổ chưa từng bị nặng như vậy, hét thảm một tiếng, gấp gáp gào to, "Giết cho tao, giết hết tụi nó!"

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng ăn ý vô cùng, Đường Tư Hoàng vừa nhích, cậu cũng di chuyển theo, đứng đưa lưng về phía y. Trong lòng hiểu rõ một mình mình đánh thì khả năng thắng không cao, cậu dùng dây leo cuốn lấy một người, nhưng không công kích hắn ta mà kéo giựt về, thu luôn hắn ta vào không gian, đối thủ thiếu một người vẫn là thiếu. Người nọ vào không gian rồi, còn không phải là mặc cho cậu vo tròn bóp dẹp hay sao?

Dị năng hệ lôi của Hổ Vương cũng chẳng phải để nhìn chơi, nó gầm gừ, phóng người bật lên, miệng bắn ra một lôi cầu lấp lóe màu sáng bạc về phía đối thủ của mình.

Lúc này, năm người còn lại vừa vặn nhìn thấy lão đại của mình bị người đàn ông áo sơmi trắng chém bị thương mà chẳng thể phản kháng thì trợn tròn mắt với vẻ khó tin, trong mắt đầy vẻ do dự. Một người trong đó mau chóng bước tới bảo vệ Phương Châu Hổ.

Thương tích của Phương Châu Hổ khiến bọn hắn nhất thời thấy kinh hoảng nhưng đều hiểu rõ sợ hãi sẽ chỉ khiến bản thân chết sớm hơn thôi, liền nhanh chóng bình tĩnh lại, từng người phát động dị năng của mình. Một người là dị năng hệ băng, một là dị năng hóa đá, một là dị năng hệ hỏa, hai người hệ phong, đều là những dị năng có khả năng công kích khá mạnh. Một tên khác, tức tên phản bội kia, thì từ họng gã phát ra âm thanh vù vù chói tai kỳ quái, khiến Đường Tư Hoàng và Đường Miểu lập tức đề phòng. Cả hai nhìn nhau, trong lòng thấy không ổn, người này hơn phân nửa là đang gọi cứu viện.

Nhưng cả hai không hề bối rối, chỉ đành xử lý sáu người này, rồi tránh vào không gian trước khi càng nhiều người nữa chạy tới là được.

Lúc này, Charles đã trở lại, phóng thẳng tới, bất ngờ tập kích dị năng giả gần nó nhất, vừa vặn giảm bớt áp lực cho Đường Tư Hoàng và Đường Miểu. Hai người hai thú mau chóng giải quyết nhóm người, cuối cùng chỉ còn lại Phương Châu Hổ và tên thuộc hạ hệ băng.

Đường Miểu hừ lạnh một tiếng, dùng tinh thần lực công kích dị năng giả hệ băng. Dị năng giả hệ băng kia đau đầu không thôi, ôm đầu kêu gào thảm thiết, bất tri bất giác rời khỏi Phương Châu Hổ. Đường Tư Hoàng giơ tay phải lên, lại một "lưỡi dao sấm sét" bắn ra, chém ngang người Phương Châu Hổ.

"A..." Cổ họng Phương Châu Hổ phát ra một tiếng kêu mơ hồ, mặt mày tràn ngập vẻ khó tin, hai mắt trợn to, từ từ nhòm xuống thì phát hiện mình đã biến thành hai nửa.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ầm ĩ. Đường Miểu vội vàng đưa người mà mình đã thu vào không gian ra, Đường Tư Hoàng trực tiếp dùng lôi cầu đánh chết hắn ta.

Hai người đang tính dẫn Charles và Hổ Vương vào tránh trong không gian, người ở bên ngoài đã tới gần, một người trong đó thế mà lại có giọng nói vô cùng quen thuộc.

"Đường Tư Hoàng, Đường Miểu, là hai người sao?"

"Jim?" Đường Miểu không xác định lắm, nhìn sang Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng núp ở gần cửa nhìn ra ngoài, trong đám người đang chạy tới gần quả nhiên có Jim. Y có hơi nghi ngờ, Jim bọn họ đã rời khỏi căn cứ Kinh đô từ lâu, lúc này lẽ ra phải đang trên thuyền lên đường về nước mới đúng, sao lại xuất hiện ở căn cứ Thiên Kim?

Tuy có quen biết với đám Jim, nhưng cũng chẳng thể xác định nhóm người này không có vấn đề gì.

Đường Tư Hoàng lộ mặt, giơ súng trong tay lên.

Jim thoáng sửng sốt, vội nói: "Mau rời khỏi đây thôi, thuộc hạ của Phương Châu Hổ đã chạy tới đây rồi!"

Tom thấy Đường Tư Hoàng chĩa súng về phía bọn hắn thì có chút thương tâm, liếc sang Đường Miểu, gấp gáp giải thích: "Bọn tôi nghe được có người dắt theo hổ và chó đến căn cứ liền đoán được là các cậu, biết Phương Châu Hổ muốn đối phó hai người nên chạy tới giúp!"

Đường Miểu cầm chặt lấy cổ tay Đường Tư Hoàng, nói: "Cha, dù thế nào thì rời khỏi đây trước rồi tính sau. Mấy người Jim cũng nắm rõ chỗ này hơn chúng ta."

"Dẫn đường." Đường Tư Hoàng không tỏ rõ ý kiến, chỉ phun ra hai chữ.

Jim thở phào: "Hướng này. Bên này có một nhà kho bỏ hoang, dùng dị năng hệ thổ dựng một bức tường đất lên chặn lại hơi thở của chúng ta là có thể tránh được tìm kiếm của bọn họ."

Đi tới chỗ Jim nói, tên thuộc hạ dị năng giả hệ đất cùng một dị năng giả khác có thể ẩn giấu hơi thở con người của Jim ấn theo lời hắn ta, ẩn thân cho tất cả mọi người.

Một chốc sau, Đường Tư Hoàng kề sát vách tường nghe thấy tiếng một đám người tới gần, luẩn quẩn trong nhà kho một hồi lâu mới rời đi, càng lúc càng xa. Lúc này y mới tin đám Jim không có ác ý, vươn tay về phía Jim, thản nhiên nói cám ơn, không hề xấu hổ về sự hoài nghi trước đó.

Jim không để tâm, bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Các anh chẳng phải có câu "có ơn tất báo" sao? Bọn tôi cũng hiểu đạo lý này. Lúc trước khi rời đi, các anh còn đưa cho bọn tôi một lượng lớn vũ khí, bọn tôi không hề quên." Hắn vỗ vỗ vai Đường Tư Hoàng, Đường Tư Hoàng không né tránh, tiếp nhận thiện ý của hắn.

Cả nhóm người vừa rồi chạy lâu như vậy, không vội rời đi, liền nhân cơ hội ngồi xuống nghỉ ngơi. Đường Tư Hoàng thoải mái ngồi xuống đống gạch đá đổ nát, Đường Miểu xem y như ghế, liền đặt mông lên đầu gối y, thân thiện vỗ vỗ Tom, lại nhìn thoáng qua Mike đang im lặng, tò mò hỏi: "Không phải lúc trước cậu nói có cách về nước sao? Sao lại xuất hiện ở căn cứ Thiên Kim?" Cậu đếm sơ qua, cả nhóm Jim có tổng cộng ba mươi hai người, so với trước thì thiếu đi vài người, cũng có thêm vài người.

Jim thở dài đáp: "Phải. Nhưng lòng người khó lường. Lúc trước bọn tôi định rời đi từ Thiên Kim, rồi gặp được không ít đồng hương ở căn cứ Thiên Kim, định đi cùng. Về sau có thêm nhiều người gia nhập, nhưng không gian trên thuyền thì lại có hạn..."

Tom tức giận cướp lời: "F*ck! Bọn tôi tốt bụng thế, không ngờ lại biến thành đống đồ vứt đi của kẻ khác! Bọn tôi trúng kế của bọn nó, bị bỏ lại căn cứ Thiên Kim!"

Đường Miểu vất vả nhịn cười: "Nhiều ngày không gặp, trung văn của Tom tiến bộ không ít ha. Đã vậy thì sao các anh không trở lại căn cứ Kinh đô? Nghe nói tình hình trong căn cứ Thiên Kim không được tốt cho lắm."

Đường Tư Hoàng nhấp miếng nước, một tay lén nhéo mông cậu. Nhóc con này tuy cực lực nín cười nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy, mông vô thức cọ cọ lên đùi y, cứ như đang khẽ gãi tim y vậy.

Đường Miểu quay đầu liếc y một cái, ý bảo y ngoan ngoãn một chút, đang nói chuyện đứng đắn đấy nhá. Có lẽ là do ra ngoài dạo chơi khiến tâm tình càng thêm thoải mái, dù đám Jim tò mò nhìn cậu và Đường Tư Hoàng, cậu vẫn không rời khỏi đùi Đường Tư Hoàng.

Mike thở dài một tiếng, nói lời đầu tiên sau khi gặp lại: "Phần lớn vật tư của bọn tôi cũng bị bọn họ lừa lấy mất, số còn lại không đủ chèo chống đến khi trở lại căn cứ Kinh đô."

Jim đứng dậy tiếp lời: "Hai người tốt nhất là mau chóng rời khỏi căn cứ Thiên Kim đi, tuy Phương Châu Hổ đã chết nhưng gã ta vẫn còn hai người anh em kết nghĩa. Dù giữa bọn họ chẳng hề có tình cảm gì nhưng hai người kia vì để củng cố địa vị trong căn cứ cũng sẽ báo thù cho Phương Châu Hổ, hai người đi sớm ngày nào thì an toàn ngày đó. Tom có biết một con đường nhỏ khá vắng vẻ, sau khi trời tối, bọn tôi sẽ giúp hai người rời đi từ chỗ đó."

Mấy người Jim biết rõ sự nguy hiểm của Phương Châu Hổ nhưng vẫn đến cứu bọn họ, cũng chứng tỏ bản chất không tệ. Đường Miểu quay đầu nhìn Đường Tư Hoàng, mỉm cười nháy mắt mấy cái với y.

Đường Tư Hoàng làm như không hiểu ý cậu, tiếp tục cúi đầu uống nước.

Đường Miểu đưa tay vò rối tóc Đường Tư Hoàng, ôm cổ y, mổ cái chóc lên má y rồi nói: "Cha, Jim bọn họ không tệ, chúng ta mời bọn họ gia nhập căn cứ của chúng ta đi, căn cứ đang cần người."

Đám Jim sững sờ, ""Căn cứ của chúng ta"?"

Đường Tư Hoàng lúc này mới lên tiếng: "Không biết các anh có ý rời khỏi căn cứ Thiên Kim hay không? Tôi và Đường Tiểu Miểu đã thành lập một căn cứ mới, cách căn cứ Kinh đô không xa, hiện tại phát triển không tồi. Trong đám các anh lại không thiếu người tài, nếu như đồng ý, có thể gia nhập căn cứ Đường thành, vật tư thiết yếu trên đường đi có thể để tôi và Đường Miểu giải quyết. Nếu các anh muốn trở lại căn cứ Kinh đô thì cũng được, vật tư có thể xem như cho các anh mượn."

Đám Jim vui mừng quá đỗi, ngay cả Mike cũng vui vẻ ra mặt, cậu ta sớm đã muốn đi cùng Đường Tư Hoàng và Đường Miểu. Thế lực ở căn cứ Thiên Kim phức tạp, bọn họ đã không thể chịu được từ lâu rồi. Nhìn tình hình trước mắt thì bọn họ cũng chẳng thể nào về nước trong một thời gian ngắn được, đã định ở lại nước Z lâu dài thì đương nhiên phải tìm một nơi an toàn mà trú. Mọi người cũng không bàn bạc mà dứt khoát đồng ý.

Đã quyết định đi, nhóm người trước hết phải bảo đảm nghỉ ngơi cho tốt đã, liền khẳng khái "gia công" khiến nơi tạm trú an toàn hơn. Bọn họ không có của cải gì trong căn cứ Thiên Kim nên không cần phải quay về lấy. Mượn đồ của Đường Miểu và Đường Tư Hoàng để làm một bữa cơm, mọi người ăn no nê, chờ trời tối xuống.

Đến khi trời hoàn toàn tối đen, bọn Tom dẫn Đường Miểu và Đường Tư Hoàng xuất phát trong bóng đêm, thuận lợi rời khỏi căn cứ Thiên Kim, hướng về phía căn cứ Kinh đô nơi phương xa.

*Chú: lúc ban đầu, Mâu Mâu từng tính viết "Quyển Quốc tế", rồi lại từ bỏ thiết lập lúc trước, nhưng có hơi tiếc, nên mới để mấy người Jim xuất hiện lần nữa, xem như thể hiện sự đoàn kết hơn bao giờ hết của con người khi đối mặt với mối nguy lớn, không phân biệt biên giới.

P/s: kế đến đã là năm năm sau rồi.

————

[1] Than cốc: sản phẩm cứng và xốp có màu xám, thu được nhờ quá trình luyện cốc của than mỡ nhiệt độ lên 950-1050oC, trải qua các quá trình khô, nhiệt giải, nóng chảy, kết dính, đông cứng, co ngót cuối cùng tạo ra vật chất màu xám bạc có nhiều vân và lỗ khí gọi là than cốc.

Sau khi luyện cốcsản phẩm than cốc thu được có thể dùng làm nguyên liệu, nhiên liệu trong cácngành công nghiệp như ngành đúc, ngành luyện kim lò cao, ngành khí hóa, ngànhhóa công nghiệp. (Nguồn: Khoáng sản Minh Đức)

""

***************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui