Tang Thi Là Fan Mẹ Của Mị Mạt Thế


Hoắc Ngôn Trăn không ngừng vận chuyển kim hệ dị năng ngăn cản tang thi tiến công, thế nhưng số lượng đối phương thật sự quá lớn, phía trước vừa ngã xuống, lại từng đợt phía sau không ngừng xông lên.

Dưới chân anh giống như có một núi thi thể, anh chỉ có thể không biết mệt mỏi di chuyển bàn tay điều khiển lưỡi đao chém đầu đầy máu của đám tang thi, rất nhanh trên người liền dính đầy mùi hôi thối cùng máu tươi.

Nguyễn Ngải đứng sau một chiếc xe cách đó không xa trơ mắt nhìn một màn này, bàn tay buông xuống bên cạnh nắm chặt thành quyền.

Cô ấy không biết phải làm gì.

Giữa Hoắc Ngôn Trăn và tang thi, cô không có cách nào lựa chọn một trong hai.

Tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, trong nháy mắt, một con tang thi có tốc độ hành động cực nhanh, tay chân nhanh nhẹn hướng nóc xe tải nhảy lên, nhắm vào cánh tay Hoắc Ngôn Trăn hung hăng cắn xuống.

"Đinh" vang lên một tiếng, chỉ thấy hàm răng tang thi kia không đụng phải da thịt của anh, mà là bị lưỡi kim loại xuất hiện từ trên không chặn lại.

Hoắc Ngôn Trăn rút đao bên hông ra, tay cầm đao trực tiếp chém xuống đầu nó.

Vết chém sắc bén làm có máu tươi phun ra bắn lên áo anh, anh ngay cả lông mày cũng chưa kịp nhíu, liền bị một con tang thi khác nhào tới đè xuống đất.

Đây là một con tang thi cấp hai sắc mặt xanh trắng, không khác gì tang thi bình thường, chỉ là nó có một cái đầu to hơn bình thường so với thân thể của gầy gò của nó , thoạt nhìn như sắp đổ.


Giờ phút này nó đang dùng hai tay gắt gao ấn vào vai Hoắc Ngôn Trăn, há mồm muốn cắn đứt cổ anh.

Hoắc Ngôn Trăn trong thời gian ngắn giãy không thoát, chỉ có thể dùng hai tay bóp cổ nó ngăn cản không cho nó tới gần.

Nhưng mà chung quy sức lực của anh vẫn kém hơn so với nó, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn hàm răng sắc nhọn của nó càng ngày càng tới gần, sắp cắn xén da thịt của anh.

Ánh mắt Nguyễn Ngải khẽ run lên, theo bản năng muốn vận dụng dị năng của mình để giúp Hoắc Ngôn Trăn thoát hiểm.

Nhưng mà không đợi động tác của cô đã thấy trên cái đầu khổng lồ của con tang thi kia bỗng nhiên xuất hiện một lưỡi đao sắc bén lóe lên, cách cổ nó một đoạn.

Khoảng cách giữa Hoắc Ngôn Trăn và tang thi chỉ cách nhau một cánh tay, anh một bên ra sức hội tụ dị năng điều khiển lưỡi đao, một bên gắt gao nhìn chằm chằm con ngươi chết lặng của tang thi.

Trong nháy mắt, anh nhìn thấy trong mắt tang thi đầu to bỗng nhiên hiện lên một tia khôn khéo cùng cơ trí thuộc về con người.

Đúng lúc này, lưỡi đao màu vàng mạnh mẽ hạ xuống, không ngờ đối phương lại nhanh chóng lắc mình, lưỡi dao sắc bén đâm vào trong bả vai xanh đen cứng ngắc của nó cách yếu điểm chỉ vài tấc.

Tang thi thống khổ phẫn nộ gào thét một tiếng, thừa dịp Hoắc Ngôn Trăn đứng dậy không kịp phòng bị, nó nhanh chóng rút trường đao bên hông ra, đâm mạnh vào bụng anh.

Hoắc Ngôn Trăn chỉ cảm thấy trong bụng truyền tới một cỗ đau nhức, khí lực cả người phảng phất đều bị rút sạch.

Cảm giác đau đớn kéo dài không dứt, anh vô lực nằm trên mặt đất, cảm giác máu toàn thân chảy từ miệng vết thương trào ra ngoài.

Mắt thấy tang thi đầu to lần nữa nhấc trường đao lên, chuẩn bị đâm vào lồng ngực anh, một luồng ánh sáng màu xanh đột nhiên bay tới, gắt gao quấn lấy tay đang nắm đao của nó.

Nguyễn Ngải đứng cách đó không xa, hai mắt lóe lên ánh sáng màu xanh, không nhanh không chậm khống chế con tang thi kia từ bên người Hoắc Ngôn Trăn lui ra.

Tang thi não khổng lồ tựa như có cảm giác nhìn về phía cô, sau đó con ngươi đen nhánh sáng ngời, phát ra một trận gầm nhẹ mang theo một chút mới lạ.

Nó không quan tâm đến con mồi và tang thi khác bên cạnh, mang theo một chút tò mò cùng vui mừng đi về phía Nguyễn Ngải hai bước.

Nhưng vào lúc này, phía sau nó có một cây búa lặng yên không một tiếng động vung lên, đập mạnh vào cái đầu to lớn của nó.

Ngũ quan tang thi đầu khổng lồ quỷ dị vặn vẹo, đầu nó bị một kích đập cho vỡ vụn, giống như một quả dưa hấu bị đập nát, hỗn độn đỏ trắng bắn trên mặt đất.


Đồng tử Nguyễn Ngải đột nhiên co rụt lại, sắc mặt trắng bệch che miệng lại.

Tang thi đầu bị đập nát giống như một con rối gỗ cũ nát, vô lực tê liệt ngã xuống đất, lộ ra La Tử Hạo đang cầm búa phía sau.

Hoắc Ngôn Trăn suy yếu ngồi dậy, vươn tay về phía anh.

La Tử Hạo vội vàng tiến lên đỡ anh dậy, một bên đối phó tang thi quanh người xông tới, một bên có chút gian nan đỡ anh về phía xe tải.

Đang đi, anh liền nhìn thấy một chiếc xe khách cỡ trung vỏ xe màu vàng từ hướng cửa thành chạy tới, lái xe chính là lục Kỳ, thành viên trong đội bọn họ.

Cô thò người ra khỏi cửa sổ xe và hét lên với anh: "anh La, tất cả các xe đã vào thành, chúng ta đi thôi!" -Các đội viên khác nghe được, nhao nhao tránh thoát tang thi xung quanh, nhanh chóng chạy lên xe.

Chỉ còn Hoắc Ngôn Trăn và La Tử Hạo bị hơn mười con tang thi vây quanh, trong lúc nhất thời không thoát được.

Lục Kỳ sắc mặt khẩn trương nhìn bọn họ bị tang thi càng quấn càng chặt, dứt khoát cắn răng từ trong xe nhảy ra, sau khi chạy như điên, giơ tay vung lên với đám tang thi kia, trong nháy mắt có một cụm lửa vọt lên cao, ngăn cản bọn chúng tới gần.

Hoắc Ngôn Trăn bị tang thi vây khốn ánh mắt khẽ động.

Hỏa hệ dị năng, trình độ ở đỉnh cao cấp một.

Ánh lửa cứng rắn mở ra một con đường, Hoắc Ngôn Trăn và La Tử Hạo liền thừa dịp khoảng trống này chạy về phía xe khách cách đó không xa.

La Tử Hạo chạy được một nửa, vô cùng tinh mắt nhìn thấy Nguyễn Ngải đang trốn sau chiếc xe trống, kinh hãi vội vàng tiến lên lôi cô chạy theo: "Tổ tông, sao cô lại chạy tới đây! -Nguyễn Ngải cau mày muốn tránh thoát, thế nhưng khí lực không đủ, chỉ có thể vừa bị kéo đi vừa quay đầu lại nhìn đám thi thành đàn đuổi theo.


Chỉ thấy đống tang thi đông nghịt, Lục Kỳ từ lòng bàn tay phát ra một đạo hỏa quang sáng ngời, không trực tiếp thiêu rụi chúng nó mà hướng về phía chiếc xe đằng xa.

Ngọn lửa cực nóng thiêu cháy bình xăng chỉ trong vài giây bình xăng bị đốt cháy một tiếng nổ vang lên, bầy tang thi trong nháy mắt chìm đắm trong biển lửa ngút trời.

Bước chân Nguyễn Ngải dừng lại, thẫn thờ nhìn đám tang thi ngã xuống trong ánh lửa.

La Tử Hạo kéo cô đi về phía trước: "Đừng nhìn, tang thi đã chết hết rồi sẽ không đuổi theo, đi mau!”Nguyễn Ngải lại cố chấp quay đầu lại, liên tiếp dừng bước nhìn về phía biển lửa kia.

Lục Kỳ rất nhanh cũng chạy theo, cô đỡ Hoắc Ngôn Trăn lên xe khách trước, La Tử Hạo theo sát phía sau, khi anh nhìn thấy Nguyễn Ngải vẫn đứng ngẩn người bên ngoài xe, trực tiếp tiến lên vòng hai tay bế cô lên xe.

Sau khi xe khởi động càng đi càng xa, Ánh mắt Nguyễn Ngải yên lặng ngồi ở ghế xe, hai tay bám vào mép cửa sổ nhìn chằm chằm ánh lửa ở cuối đường.

Không, tất cả đều bị thiêu rụi.

Trong khi cô đang thẫn thờ rơi vào trầm tư, một thành viên trong đội phía sau ghế xe đột nhiên thất thanh kinh hô: "Anh Hoắc sao rồi! Nhanh lên, vào trong thành ngay!”Nguyễn Ngải trong nháy mắt hoàn hồn, nhanh chóng nhảy xuống ghế chạy đến chỗ âm thanh truyền đến.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận