Tang Thụ Nương Nương

Đầu hạ, vườn cây không được tính là quá nóng. Bởi lá sum xuê, nơi đâu cũng có bóng mát, nhiều người thường nương theo tán lá mà trú nắng.

Trương Trì một tay nắm lấy tay Tang Minh, tay kia xách một túi đồ ăn vặt khổng lồ, anh dự định sẽ tìm một nơi cùng Tang Minh ăn trưa, hay nhất lại là cái bầu không khí lãng mạn mà vắng lặng này. Tang Minh mặc dù trên mặt có đôi chút không được tự nhiên, vậy nhưng cũng chẳng muốn buông tay anh ra, điều này khiến cho Trương Trì như được cổ vũ tinh thần.

“Cây này thật sự rất lâu đời nha! Nếu sử dụng làm dược liệu thì quả là tuyệt hảo!” Y cứ vậy tấm tắc nhận xét mấy thân cây ven đường, hệt như khi xưa y giảng giải về mặt lợi, hại của mấy thứ thực phẩm trong siêu thị vậy.

Trương Trì không khỏi mỉm cười, cũng chẳng hay là do sinh sống tại miền quê xa xôi, Tang Minh ở phương diện này lại đặc biệt uyên bác, hay tương lai có thể kiếm tìm cho y một công việc có liên quan tới lĩnh vực này?

Từng bước từng bước đi qua các loài thực vật khác nhau, trong lòng Tang Minh bây giờ lại hân hoan khó tả. Y đã lâu rồi không thấy được nhiều giống loài đa dạng như vậy ở cùng một chỗ, tuy rằng những thực vật này đại thể không có linh tính, thế nhưng thấy Tang Minh, chúng vẫn như lộ ra một phần kính ngưỡng ái mộ sâu đậm, khiến y vô cùng đắc y.

Bản quân như vậy cũng coi như đã sắp công đức viên mãn rồi! Haha, Tang Minh chi Thần!

Trương Trì quyết định chọn địa điểm ăn trưa là dưới một gốc anh đào. Vườn cây có diện tích vô cùng lớn, mặc dù ngày cuối tuần du khách tới tham quan không ít, vậy nhưng phân tán đi tứ phương, bọn họ vẫn có thể tìm được một góc mà không ai chú ý tới. Đầu hạ, hoa đào đã rơi hơn nửa, những cánh đào rơi nơi gốc cây lại mang một vẻ đẹp khinh bạc tới lạ thường. Trương Trì bắt đầu mở hộp cơm trưa, lấy đĩa, thìa xếp ra thảm. Cùng lúc đó, anh ngẩng đầu, quay sang bên cạnh, phát hiện Tang Minh đang nghiêng đầu, gần như tựa lên vai mình mà chợp mắt. Vài lá đào vừa rời cành vẫn còn lưu luyến trên người y, chẳng chịu rơi xuống.

Anh bị mê hoặc, tiến tới, khi môi hai người chỉ còn cách nhau vài xăng-ti-mét, Trương Trì chợt ngừng lại, anh đắn đo.

Nên hay không nên hôn?

“Ưm?” Tang Minh bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Anh còn chưa kịp thu lại thế ngồi ban nãy, hai mặt san sát chạm khẽ, cả hai bất giác có chút xấu hổ mà quay mặt đi. Cuối cũng vẫn là Trương Trì đằng hắng một tiếng, ý nói Tang Minh có thể ăn trưa được rồi.

“Cái đó…”


“Ừ?”

“Lần sau.. tìm chỗ khác đi!” Tang Minh thân là thần tiên, nay lại bị một tên người phàm hôn lén, thực sự có chút bẽ mặt nha!

“Lần sau cái gì?” Trương Trì có chút nghi hoặc.

“Lần sau ngươi hôn bản quân!” Tang Minh nói xong, ánh mắt liền rời qua chỗ khác.

“Đi chỗ khác hôn? Tại sao?”

“Ở đây sẽ bị nhìn thấy…”

Trương Trì bừng tỉnh, đương nhiên Tang Minh vẫn muốn giữ hình tượng “Quang huy vĩ đại” trước mặt người khác, do vậy anh kết luận, tóm lại cũng không phải là y không thích anh hôn, chỉ là không muốn bị người khác nhìn thấy, dù chốn này thực tĩnh mịch, nhưng nói gì thì nói, khả năng bị người khác bắt gặp là vẫn có. Tuy rằng khi nãy cũng chỉ là chuyện phát sinh ngoài ý muốn, vậy nhưng Trương Trì lại thấy tương lai phía trước thực sáng lạn!

“Được, lần sau sẽ đổi địa điểm.”

Vành tai Tang Minh chợt ửng đỏ, “Ăn xong đi xem hoa lan chứ?” Y cứng rắn đổi đề tài.

“Ăn xong sẽ đi luôn.”

Vườn cây hoa lan quả thực vô cùng nổi danh, ở đây không chỉ hội tụ các giống hoa trong nước, mà còn rất nhiều những chủng quý hiếm khác được người buôn khắp nơi trên thế giới đem về. Tất cả các cây hoa lan đều được đặt trong phòng, các du khách tham quan có thể nhìn qua tấm kính trong suốt. Từ ngoài vào trong là một hành lang dài uốn lượn, nơi du khách sẽ được tìm hiểu và quan sát quá trình sinh trưởng của hoa lan.

Trương Trì lần đầu tiên mới biết hoa lan lại có nhiều chủng loại tới vậy. Anh thấy thích thú vô cùng, thế nhưng Tang Minh đối với chuyện này lại có phần không được hứng thú. “Đây cũng chỉ là mấy thứ kỳ quái loài người nghĩ ra mà thôi.” Y nói với Trương Trì.


Thế nhưng khi đã vào bên trong rồi, Tang Minh lại đặc biệt hưng phấn.

“Những loài lan nuôi này thực sự cũng không tệ nha.”

“Cây hoa lan là một loài có linh tính, bất quá mỗi ngày lại rụng một lần, linh tính sẽ càng ngày càng yếu, tiếp đó linh tính vì khô kiệt mà chết đi.”

“Vì thế chúng cần nhân khí để bổ sung. Nơi đây hoa nào cũng đều duy trì linh tính, có thể thấy chủ nhân của chúng chăm chút rất kỹ càng.”

“Ngươi nhìn thử một chậu đi. Nó năm nay rõ ràng không nên nở hoa, vậy mà đơn giản là muốn cho chủ nhân được vui vẻ, cho nên mới ra sức khai hoa.”

“Còn những cây từ nơi khác đưa đến, dù có phần chẳng đặng nhưng vẫn là cảm kích sự chăm sóc của chủ nhân mới, mà trong một năm đã nguyện ý nở hoa.”

Tang Minh nói liên miên một hồi không nghỉ. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, giọng nói của y lại nhỏ, cứ quanh quẩn nơi lỗ tai Trương Trì. Anh quả thực cũng chẳng tin lời y nói là mấy, vậy nhưng rất thích cảm giác được Tang Minh vây quanh.

Men theo hành lang tiến vào phòng chính, hai người bỗng nghe thấy có tiếng cãi vã.

“Điền Trung tiên sinh, làm vậy sao được, hoa lan cậu mới mang tới đây được ba ngày, giờ lại muốn đem về, như vậy sẽ rất hại cho cây” Một người đàn ông cũng gần năm mươi tuổi nói.

“Tôi cũng đâu có muốn như vậy, tôi định để mấy cây này ở lại Trung Quốc luôn. Thế nhưng ông nhìn xem, để được ít lâu mà hình dạng nó đã thế này? Như thế thì làm sao mà tôi có thể tin được, các ông sẽ chăm sóc tốt cho chúng?” Người kia, trên dưới ba mươi, đậm người, ăn mặc rất khéo, tiếng Trung tuy lưu loát nhưng lại lai chút khẩu âm quái dị. “Tôi đã liên lạc với công ty hàng không, chiều hôm nay tôi sẽ đem chúng về.” Hắn kiên trì nói.

Tang Minh sau khi lôi kéo Trương Trì nghe trộm một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra sự việc.


Cái người tên Điền Trung này là người Nhật Bản, từ hồi cha chú đã bắt đầu mang hoa từ Nhật Bản tới Trung Quốc, bởi lẽ ở Đại Lục nhiều giống cây quý bị diệt sạch, nên muốn cung cấp giống cho nơi đây. Cha của Điền Trung là khách quen của vườn lan này, cơ bản mỗi hai, ba năm sẽ một lần tới Trung Hoa, hiện tại một phần ba vườn cây cũng là do ông tặng cho.

Sau khi cha của Điền Trung mất, ông đã bảo con trai mình phải nối tiếp truyền thống này. Thế rồi năm nay, hắn có chuẩn bị một nhóm cây lan, chuẩn bị đóng gói chuyển sang Đại Lục. Ai ngờ, cây tới đây chưa được ít lâu, đã uể oải héo úa, nụ mọc ra ngay lập tức liền rụng xuống. Hắn thấy vậy liền lo lắng cực kỳ, dự định sẽ mang hoa trở về nước.

Chủ vườn cây, lão Triệu, người đã có ba mươi năm thâm niên trong việc trồng, dưỡng cây, nhất nhất không đồng ý cho Điền Trung mang cây về. Thế nhưng ông cũng chẳng rõ tại sao lại xảy ra cơ sự này, thấy hoa hấp hối lòng cũng như lửa đốt, suy nghĩ biết bao biện pháp cũng đều không hiệu quả, đành chỉ biết đứng đây cãi tay đôi với hắn.

“Lão Triệu không sai, đúng là vận chuyển bằng cái đó… Máy bay, ừm, máy bay đúng là có vấn đề!” Tang Minh đột nhiên chen vào.

“Sao có thể là do máy bay được? Đó là hãng hàng không số một Nhật Bản!” Điền Trung ngay lập tức phản bác.

“Bản quân không quan tâm!” Tang Minh tức giận nói, “Dù sao trên phi cơ cũng rất lạnh, tuy rằng sau đó có người sẽ tưới nước cho cây, thế nhưng khi đó cây đã đông lạnh mất rồi!”

“Điều này mà cũng có thể xảy ra sao?” Điền Trung suy nghĩ một chút, đột nhiên biến sắc, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi. Hắn huyên thuyên một cả buổi bằng tiếng Nhật, lúc này vẻ mặt mới chán nản mà dùng tiếng Trung, nói: “Nhân viên công ty hàng không thừa nhận là lỗi của họ. Nhiệt độ trong kho chứa cùng độ ẩm không được điều tiết như tôi yêu cầu, họ khi đó không chú ý, mãi tới khi máy bay hạ cánh mới phát hiện ra. Vì sợ mất việc, người kia bèn không dám báo lại cho công ty. Triệu Quân, tôi xin lỗi ông, chuyện này không phải lỗi của ông. Nhưng bây giờ biết làm sao? Những cái cây mới lớn này…”

Lão Triệu biết rõ hoa lan là một giống rất yếu đuối lại mỏng manh, một ngày xảy ra chuyện liền khó lòng cứu vãn, thực trong thâm tâm cũng buồn bã vô cùng.

“Cây bị làm sao? Để bản quân nhìn một chút, rất nhanh thôi!” Tang Minh thương lượng.

Lúc này vô luận là lão Triệu hay Trung Điền cũng đều cảm thấy thanh niên này thực phi phàm, tìm ra nguyên do mà ôm ngựa chết thành ngựa sống, lão Triệu mau mắn mở ***g kính, Tang Minh cùng Trương Trì tiến vào phòng.

“Cái này… có thể trị được không?” Lão Triệu cho Tang Minh quan sát cây lan.

Vẻ mặt Điền Trung cũng muôn phần trông đợi.

Trương Trì cũng có phần ngạc nhiên, tại sao y lại làm vậy?


Tang Minh vươn tay, ở mỗi chậu cây liền phóng ra một chút thảo mộc linh khí tu bổ bộ rễ, cây lan rất nhanh chóng lấy lại tinh thần. Lúc này lão Triệu cùng Trung Điền nhìn Tang Minh như thể nhìn thấy Bồ Tát sống. Hai người này đều là lan si, chứng kiến Tang Minh cứu lan thực sự họ mừng khôn tả.

Điền Trung: “Vị này, làm sao mà cậu làm được?”

Tang Minh khoát khoát tay: “Nói ngươi cũng chẳng làm được.’

Điền Trung gật gù, hắn cũng tự thấy mình quả thật không có bản lĩnh cứu sống nhiều lan như thế trong vòng năm phút đồng hồ.

Mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa. Tuy rằng không biết những cây lan này có thể kéo dài thời gian nở hoa hay không (Tang Minh cho rằng có thể), nhưng dù sao chúng cuối cùng vẫn được ở lại Trung Quốc để tiếp tục sinh sôi nảy nở. Điền Trung và lão Triệu cùng nhau mời Tang Minh một bữa, y đương nhiên không cự tuyệt, Trương Trì đáp ứng đi cùng y. Cuối bữa, lão Triệu chết sống kín đáo dúi vào tay Tang Minh một dãy số điện thoại, mong lúc y rảnh rỗi có thể gọi cho ông để hai người giao lưu, nâng cao kinh niệm nuôi trồng hoa lan.

Trên đường về nhà, Tang Minh đắc ý nói: “Trương Trì, ngươi thấy bản quân lợi hại không?”

“Lợi hại, Tiểu Minh nhà ta là lợi hại nhất!” Trương Trì nhịn không được mà hôn lên trán thanh niên còn đang hớn hở đối diện. Bất thình lình, anh nhận được một cuộc gọi từ dưới quê.

“Cái gì? Cậu nói em trai cháu vẫn đang ngoan ngoãn ở nhà sao?”

“Ừ… Ừ… tôi biết rồi.”

“Không không, không có việc gì cả, chắc là cháu đã nhầm,”

“Tất cả đều tốt, không có chuyện gì mà, thực sự đấy. Cậu hai, cậu không cần phải lo lắng.”

“Vâng, thôi cháu phải cúp máy rồi, cảm ơn cậu hai.”

Trương Trì đặt điện thoại xuống, biểu tình có chút đông lại. Để báo tin cho anh, cậu hai đã phải đặc biệt đi một chuyến xung quanh thôn, thế nhưng kết quả lại khác với những gì Trương Trì nghĩ một trời một vực. Đầu tiên, biểu đệ của anh vẫn đang ở nhà, không hề rời nhà, đây là chính mắt cậu hai nhìn thấy, chứ không phải giả dối gì. Thứ hai, trong thôn gần đây không có ai rời đi, người tới đây làm công từ đầu năm đã đi hết rồi, người được gả đi cưới chồng cũng chẳng có. Hơn nữa, cả thôn này chẳng có ai tên là Trương Minh, họ Tang cũng không có lấy một người.

Húhú, vậy là còn 1 chương nữa thôi là hoàn rồi ;; A ;; *chấm mồ hôi*:v Sắp tới đang ấp ủ rất nhiều project nè, stay tunned:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận