Tề Viễn Sâm nhận lời mời tham gia tiệc tối của một hội từ thiện.
Đêm đó, hắn mặc một thân màu đen cùng với áo bành tô cùng màu với áo sơmi trắng, không đeo cà vạt, trên cổ áo đeo ghim cài áo hình mặt trăng, đơn giản nhưng khí chất xuất chúng.
Giang Tầm Hiên cũng tham gia tiệc tối này, hắn mặc tây trang màu xám đậm, cổ thắc cà vặt sọc trắng đen, chổ nút thắc cà vạt còn khảm một viên năm cánh hoa trạng kim cương, lấp lánh nhưng không quá phô trương.
Giang Tầm Hiên tay cầm ly rượu đỏ, đứng đối diện Phương Chí hỏi:" Thế nào, tôi và Tề Viễn Sâm ai đẹp trai hơn? ".
Phương Chí nâng mắt quét qua mỗi người một chút, đúng trọng tâm mà trả lời: " Mỗi người mỗi vẻ."
Giang Tầm Hiên liếc xéo cậu một cái:" Bình thường nhìn cậu rất dẻo miệng mà, như thế nào như vậy sẽ không nói".
Phương Chí nhấp môi cười một chút
Khách khứa không sai biệt lắm điều đến đông đủ.
Phương Chí theo Giang Tầm Hiên cùng nhau ngồi xuống.
Đang cúi đầu nghe Giang Tầm Hiên đếm xem lần này đấu giá bao nhiêu bảo bối, đột nhiên thấy Tề Viễn Sâm ngồi trước mắt đi qua, sau đó thần khí nhàn nhạt, biểu tình lãnh đam tự nhiên ngồi xuống bên người Giang Tầm Hiên.
Phương Chí: "..........." Cậu có lý do hoài nghi là tổ chức cố ý sắp xếp.
Giang Tầm Hiên dừng miệng đang lải nhải lại, nghiêng thân mình nhìn Tề Viễn Sâm nói:" Này không phải muốn sắp xếp hai diễn viên đối thủ ngồi cùng nhau sao? Thật tốt a ".
Tề Viễn Sâm nâng mắt nhìn hắn: " Ừ "
Trong hội trường ánh đèn đúng lúc chiếu xuống phía dưới, Phương Chí tầm mắt dừng trên mặt Tề Viễn Sâm.
Gương mặt u ám làm quanh mình hết thảy điều ảm đạm, mà mũi hắn ở trung giang như mồi lửa được thấp sáng trong đêm tối, ngọn lửa vây quanh một đường bóng cháy đến trái tim.
Tề Viễn Sâm có cảm giác như ai đó nhìn mình, tầm mắt đảo qua, đối diện đến một đôi mắt.
Phương Chí chần chờ một chút, liền dời tầm mắt.
Tề Viễn Sâm tay trái chống lên tay vịn, ngón trỏ cùng ngón giữa nghe câu được câu không mà gõ nhẹ.
Trong trí nhớ, khi Phương Chí nhìn hắn trước đây điều chuyên chú mà không thèm che giấu.
Khi còn học cùng lớp ở cao trung, Tề Viễn Sâm ngẫu nhiên đảo tầm mắt qua, liền có thể đối diện với một đôi mắt, mà khi đó đối phương đầu tiên sẽ kinh ngạc, sau đó liền nhướng mày, cong cong tròn tròn mắt hạnh; ra chơi Phương Chí sẽ tiến đến bên quấn lấy người Tề Viễn Sâm, lấy danh nghĩa "giảng đề" tầm mắt lại trước sau dính trên mặt Tề Viễn Sâm, chờ đến khi Tề Viễn Sâm chú ý đến cậu có chút thất thần, liền có chút tức giận, Phương Chí sẽ nói ngon ngọt vừa rồi Tề Viễn Sâm giải đề thật giỏi, sau đó cậu mới thực sự nghiêm túc lắng nghe.
Tề Viễn Sâm suy nghĩ đến nhập thần, thẳng đến khi nghe được bên cạnh Giang Tầm Hiên nói một câu " Phải không?" suy nghĩ miên mang mới được thu hồi.
" Ừ, thật thích hợp........." Phương Chí đang nhỏ giọng nói với Giang Tầm Hiên gì đó, Tề Viễn Sâm nhìn thoáng qua đầu hai người cơ hồ như muốn đụng vào nhau, động tác ngón tay liền dừng lại.
Giang Tầm Hiên trong mắt toàn là ý cười:" Nghe cậu"
Người chủ trì đã giới thiệu xong, giá khởi đầu là 5 vạn.
Giang Tầm Hiên giơ thẻ bài trong tay, kêu: " 10 vạn ".
Tề Viễn Sâm đánh giá món đồ trên đài triển lãm, là một cây ghim cài áo, năm cánh kim sắc lá cây trung gian là một đóa hoa hồng, phía dưới treo hai tua dây xích.
" Cậu làm gì ra giá cao như vậy chứ " Phương Chí nhỏ giọng hỏi.
" Cậu không phải khen nó đẹp sao?" Giang Tâm Hiên tự nhiên như không có gì mà trả lời.
Tề Viễn Sâm đáy mắt nổi lên dao động, tay không nghe mắt không thấy nghe bên kia nói chuyện với nhau.
Thẳng đến người chủ trì tuyên bố cáu khim cài áo kia thuộc về Giang Tầm Hiên.
Sau mỗi món đồ được đem lên triển lãm, Giang Tầm Hiên điều sẽ cùng Phương Chí thảo luận vài câu.
Tề Viễn Sâm ở trên chỗ ngồi tầm nửa giờ liền đứng dậy, phần sau của buổi đấu giá hắn vẫn luôn không trở về.
Sau khi kết thúc, Giang Tầm Hiên đi cùng đạo diễn cũ đã hợp tác ôn chuyện.
Phương Chí một mình trong góc nhấm nháp ly champange, đôi khi đem ánh mắt ngó về Tề Viễn Sâm ở phía xa.
Lúc này hắn với một vị có bộ dáng nam nhân trung niên trò chuyện gì đó, nhìn ra người đó không phải là đạo diện mà là nhà đầu tư.
Phương Chí lại lấy cho mình một ly vang đỏ, lại đánh mắt sang Tề Viễn Sâm mới vừa đứng ở kia nay đã không thấy đâu nữa.
Cậu đi tìm tòi khắp nơi vài vòng, sau đó nghe được phía sau vang lên tiếng trầm thấp dò hỏi: " Đang tìm cái gì? ".
Phương Chí cả kinh, từ trên ghế cao trượt xuống, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Ở trước mặt Tề Viễn Sâm, Phương Chí luôn có một loại cảm giác " chột dạ ", bởi vậy cậu chỉ dám nhìn thoáng qua rồi cuối đầu, nhỏ giọng trả lời: " Không......"
" Ông chủ cậu đâu? Đem cậu ném ở đây một mình uống rượu? " Âm thanh hắn có chút khàn khàn, mang theo một chút nặng của giọng mũi.
" A? " Phương Chí ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Tề Viễn Sâm rũ xuống " Cậu ta...!Tôi cũng không biết cậu ta đi đâu....".
Nghĩ nghĩ một chút, Phương Chí hỏi: " Cậu...!cảm mạo đã tốt hơn chưa?"
Tề Viễn Sâm trong mắt hiện lên một loại ý vị không rõ cảm xúc, vẫn giọng nói như cũ: " Không có".
"..........." Phương Chí nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy Tề Viễn Sâm đi cùng trợ lý hay người đại diện, đầu óc đang nghĩ miên mang thì Giang Tầm Hiên từ phía sau đi đến.
Hắn tùy ý đem cánh tay ôm lấy bả vai Phương Chí, hài hước nói: " Trợ lý nhỏ của tôi làm gì ở đây vậy?" Lời nói là dành cho Phương Chí nhưng đôi mắt lại liếc về Tề Viễn Sâm.
Tề Viễn Sâm rũ mắt xuống, đôi mắt không hề có độ ấm mà nhìn Giang Tầm Hiên.
Giang Tầm Hiên làm như vừa nhìn tới hắn, dùng giọng vờ như kinh ngạc nói: " Ui chao, trùng hợp quá lại gặp nhau ở đây, còn chưa nói cùng cậu một câu hợp tác vui vẻ."
Hầu kết Tề Viên lăn lên lăn xuống, trả lời: " Hợp tác vui vẻ ".
Liền đem bả vai tránh ra khỏi đối phương.
Giang Tầm Hiên tiếc nuối mà thở dài, quay qua hỏi Phương Chí: " Tiểu Phương, cậu nói xem người này thật không thú vị chút nào".
Sau đó liền quay lại vấn đề không khác trước đó là bao "Hai chúng tôi ai đẹp trai hơn".
Phương Chí nhoẻn miệng cười, lấy cớ cậu muốn đi toilet.
Vòng tới vòng lui từ toilet ra ngoài, buổi tiệc ở đại sảnh đột nhiên truyền ra tiếng du dương của dương cầm, Phương Chút cảm giác trái tim hơi hơi run một chút, bước nhanh trở lại trong đám người.
Tề Viễn Sâm bỏ áo khoác mặc bộ tây trang ở trên sân khấu đại sảnh đánh dương cầm, ngón tay thon dài du dương trên những phím trắng đen, ưu nhã mà thành thạo.
Ánh đèn sân khấu chiếu từ đỉnh đầu hắn, chiếu sáng ngũ quan tinh xảo của hắn, như thần tiên bắt mắt.
Hắn vốn nên lóa mắt như thế.
Phương Chí lần đầu thấy hắn đàn dương cầm là ở cao nhị, khi đó trường học tổ chức tiệc tối chào mừng học sinh mới.
Lần tiệc tối mừng học sinh mới đó văn nghệ được giao cho 7 ban một tiết mục được nữ sinh tên là Hướng Tiểu Viên chuẩn bị.
Tiết mục ca múa vốn đã chuẩn bị xong nhưng các nàng cần một bạn nữ học đàn dương cầm đệm nhạc, kết quả đêm đó nữ sinh kia đột nhiên đau bụng, lăn lộn một tiết liền bị đưa đến bệnh viện.
Không có nhạc đêm, vũ đạo không thể nào tiến hành được, huống hồ một tiết mục bị hủy, liền tiết mục xếp kết tiếp phải lên trước.
Hướng Tiểu Viên bất đắc dĩ hướng Trình Duệ xin giúp đỡ.
Lúc đó Hướng Tiểu Viên vừa mới trong tối ngoài sáng đối với Trình Duệ bày tỏ tâm ý.
Trình Duệ từ chối lại không tốt, huống hồ gì sự kiện mừng người mới do trường học tổ chức, vì thế Trình Duệ bỏ tép bắt tôm đem chính anh em tốt mình là Tề Viễn Sâm đẩy ra.
Theo lý thuyết, tính cách Tề Viễn Sâm sẽ không tham gia loại hoạt động như thế này, hắn không thích làm chính mình nổi bật, cũng không có thói quen trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Nhưng lần đó không biết Trình Duệ dùng thủ thật gì, hắn phá lệ mà đồng ý.
Phương Chí đối với bữa tiệc tối này không có gì hứng thú, đêm đó chuẩn bị đi về, nhưng bạn tốt của cậu Tiêu Dật một hai phải lôi kéo cậu đi xem nữ thần của mình, Phương Chí tò mò cái kia " Chiếm hết phong tình hướng tiểu viên" trong như thế nào, liền đi theo.
Hướng Tiểu Viên cùng mấy nữ sinh ở trên sân khấu thướt tha lả lướt múa, thập phần kinh diễm, xung quanh điều là nam sinh khoa trương mà hò hét.
Nhưng mà sự chú ý của Phương Chí lại bị tiếng đàn Dương Cầm của Tề Viễn Sâm cướp đi.
Tề Viễn Sâm ăn mặc một kiện áo sơmi trắng đơn giản, cổ tay áo được kéo lên tới khuỷu tay, cổ cao dài hơi hơi uốn lượn.
Âm thanh tiếng dương cầm uyển chuyển phát ra, hắn cúi đầu và ngẫng đầu phiu theo điệu nhạc, xung quanh ánh đèn sân khấu như đem hắn bao lấy
Phương Chí phảng phất thấy mình nhỏ bé khi ở quanh hắn, cậu tựa như ngàn ngàn vạn vạn tiểu hành tinh trong dãy ngân hà.
Hắn thì giống như tuyết mới sau trời nắng, sạch sẽ lại trong lành.
Lại như không thể nào chê được..