Tang Vũ

Tin Công Tôn Lễ bị giam ở Thiên Diệp Các nhanh chóng truyền xa. Tang Vũ che trán - Xem ra lão Công Tôn cha kia chẳng mấy chốc sẽ tới. 

Quả nhiên, ba ngày sau, Công Tôn Thành liền ngựa không dừng vó chạy tới cứu nhi tử, phía sau đương nhiên là một đội người ngựa trùng trùng điệp điệp, bụi đất tung bay.

"Hai quân" bắt đầu giằng co...

"Tiểu tử Lục Thần! Còn không mau thả người!" Lời dạo đầu vô cùng ngắn gọn dễ hiểu.

"Ngươi nói thả liền thả? Như vậy chẳng phải quá mất mặt hay sao?" Lục Thần cười nhạt đáp lại.

"Nực cười!" Thằng nhãi này quả nhiên muốn ăn đòn mà!

Kế tiếp chính là mấy hiệp ngươi tới ta đi, dây dưa không ngừng.

Không nghi ngờ gì nữa, Tang hộ pháp - bảo vật trấn Các của Thiên Diệp Các - đương nhiên là người đứng mũi chịu sào. Cũng may Công Tôn Thành không có tự mình xuất thủ nên Tang Vũ dễ dàng thắng được một đám.

Nhìn thấy người của mình liên tục bị đánh bại, Công Tôn Thành đen mặt, trực tiếp nhảy xuống lưng ngựa, chạy tới hô to: "Lão phu đánh với ngươi một trận!"

Tang Vũ tự nhiên không phải đối thủ của Công Tôn Thành, nhưng nàng lại có ưu thế vượt trội - người nhẹ như yến, ra tay xảo quyệt, độc ác tuyệt tình. Qua mấy chiêu qua lại, hai người dường như vẫn chưa phân cao thấp. Mọi người thấy thế thì không khỏi vui mừng, nhao nhao cổ vũ.

Nhưng đúng lúc đó, bước chân Tang Vũ đột nhiên chậm lại một nhịp, lập tức bị Công Tôn Thành đánh trúng vai. Ngay tức khắc, một búng máu tươi xông lên cổ họng, nàng quỵ chân xuống đất, nửa ngày không đứng lên. Trong lúc nàng vẫn cúi đầu, dáng vẻ giống như thương thế rất nặng.

"Đừng đánh!" Giọng nói của Lục Thần truyền đến, "Người trả lại cho các ngươi. Đừng làm tổn thương hộ pháp của ta." 

Công Tôn Thành thấy mục đích đã đạt được liền thu tay.

Chỉ trong chốc lát, Công Tôn Lễ được người của Thiên Diệp Các giải ra ngoài. Lúc này, hắn vẫn còn kêu la om sòm không chịu rời đi, nói muốn gặp Lý Uyển Nhi. Trùng hợp là Lý Uyển Nhi cũng đang đứng cạnh Lục Thần. Công Tôn Lễ thấy thế, toan đi tới, lại bị Công Tôn Thành ngăn lại, đánh ngất rồi lôi đi. Trước khi rời khỏi, ông ta còn để lại một câu nói rất mập mờ, "Lục Các chủ, mong rằng ngươi biết trân trọng nữ nhân của mình."

Chính chủ không truy cứu, ở lại cũng không có gì để xem, vì thế đám người chính phái cũng nhanh chóng bỏ về. Người của Thiên Diệp Các cũng đã giải tán hơn nửa, nhưng Tang hộ pháp của bọn họ vẫn bất động quỳ gối một chỗ. Lúc này, mọi người mới bắt đầu lo lắng - Lẽ nào hộ pháp bị thương rất nặng?

Lục Thần vội vã đi đến cạnh nàng - một chưởng kia hẳn là không quá mạnh tay. Công Tôn Thành dù sao vẫn là quân tử, chắc chắn sẽ không ra tay độc ác với nữ nhân.

"Tang hộ pháp, ngươi không sao chứ..." Lục Thần lo lắng hỏi. 

Nghe được thanh âm của hắn, Tang Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt trống rỗng nhìn về phía hắn. 

Lục Thần hơi không tự nhiên né tránh ánh mắt nàng, "Không sao thì mau mau về đi."

Tang Vũ cười khẩy một tiếng, phun ra máu tươi, "Kế sách của Các chủ thật hay!"

Lời vừa dứt, nàng liền nhảy lên, nâng kiếm đâm ra phía sau Lục Thần, chính là vị trí mà Lý Uyển Nhi đang đứng.

"Dừng tay!" Lục Thần hét lớn một tiếng, chợt vung ống tay áo, tung ra một đạo chưởng phong, trực tiếp chặn lại mũi kiếm của Tang Vũ. Mà ngay khi ấy, Tang Vũ cũng theo chưởng phong bay thẳng ra ngoài.

Nàng hét lên đau đớn, cả thân người đập mạnh vào lan can. Tang Vũ dùng một tay chống xuống mặt đất, cúi đầu ngồi lặng, đầu vai khẽ run lên - quả nhiên, người vừa rồi là hắn! 

Ban nãy, khi nàng đang giao đấu với Công Tôn Thành, đột nhiên có một hòn đá bắn trúng ma huyệt (huyệt tê) của nàng. Mà dựa theo hướng đi của viên đá mà suy đoán, người ra tay chi có thể là Lục Thần hoặc Lý Uyển Nhi. Hiện tại, xem ra mọi chuyện đã rõ ràng..

Nàng không chỉ là tiện nhân, nàng còn là một con ngốc!

Hộ pháp? Bảo vệ Các chủ?

Nực cười! Hết thảy đều là chuyện tiếu lâm!

Nàng là cái gì? Nàng chẳng qua chỉ là một cái khiên mà Các chủ chẳng ngại dùng, dùng hỏng cũng không mảy may đau đớn.

Cho tới giờ này, hắn chưa từng lo lắng cho nàng.

Nhìn xem, chuyện nàng không biết còn nhiều lắm...

Nàng không biết, thì ra Các chủ thật sự có võ công.

Nàng không biết, thì ra vừa rồi Các chủ hy vọng nàng thua dưới tay Công Tôn Thành.

Nàng không biết, thì ra Các chủ sử dụng ám khí xuất thần nhập quỷ như vậy.

Nàng không biết, thì ra Các chủ cũng biết che chở nữ nhân.

Còn có, Công Tôn Lễ được thả ra khi nãy chính là sư phụ, giả làm Công Tôn công tử lại có thể giống mười mươi.

Đây là một âm mưu? Còn trong đó, nàng chẳng qua là một vai hề, từ đầu tới cuối đều là một vai hề!

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê rần, Lục Thần chậm rãi siết chặt nắm tay. Hắn thậm chí cảm thấy người mình đang run lên - Nàng sao rồi?

Đám người xung quanh đều bị một màn này dọa tới mất hồn, bốn phía yên tĩnh quỷ dị.

Tang Vũ vịn lan can, chậm rãi đứng lên, bước chân lảo đảo tiến về phía trước, không hề quay đầu, cũng không nói một lời.

Lý Uyển Nhi bị dọa sợ không nhẹ. Đến khi nàng kịp phản ứng lại, đã thấy Tang hộ pháp bị Lục Thần đánh bay ra ngoài. Nàng chạy tới, muốn nói gì đó với Lục Thần, lại bị hắn vung tay áo đuổi đi, "Tại hạ có việc, không thể phụng bồi.", hắn nói tiếp, "Người đâu!"

Chúng đệ tử lấy lại tinh thần, vội vàng đáp lời, "Vâng, Các chủ."

"Gọi Mã đại phu tới chữa thương cho Tang hộ pháp."

"Vâng."

Nhìn thấy Tang Vũ đã đi xa, Lục Thần phân phó xong liền vội vã đuổi theo.

"Tang hộ pháp!" Hắn gọi nàng.

Tang Vũ giống như không nghe thấy, cứ vậy tiến về phía trước.

"Tang hộ pháp!" 

Bước chân của nàng ngừng lại. Hắn đứng sau nàng, nửa ngày cũng không thấy nàng quay đầu. Lục Thần vừa định nói gì đó, lại thấy người trước mắt nhấc chân muốn đi.

Hắn hoảng hốt chạy tới trước mặt nàng, dang tay ngăn lại, "Tang hộ pháp!" 

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại rũ mắt xuống, "Thuộc hạ cần đi trị thương, tạm thời không thể bảo vệ Các chủ."

"Ngươi..." Thấy nàng không giống như đang tức giận, hắn đột nhiên cảm thấy khó xử, không biết nên nói gì cho phải.

"Thuộc hạ cáo từ." Nàng cúi đầu nói một câu, sau đó vòng qua người hắn, đi thẳng vào trong Các.

"Ta không cố ý." Phía sau lưng nàng, Lục Thần nói tiếp, thanh âm có chút dè dặt, lòng hắn cũng tràn ngập cảm giác vô phương ứng đối, "Chỉ là trong chốc lát nóng vội, thế nên mới sẩy tay..."

Tang Vũ không đáp lại, vẫn đi về phía trước.

Lục Thần không đuổi theo nàng nữa, chỉ đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt phức tạp - Bây giờ nên để nàng yên tĩnh một chút, sau đó ngày mai hắn sẽ tự mình tới thăm nàng. Đến lúc đó, có lẽ nàng sẽ không còn giận nữa. Dù sao hắn cũng là Các chủ của nàng, nàng là hộ pháp của hắn.

"Vậy ngươi dưỡng thương cho tốt, ta chỉ có một hộ pháp là ngươi..." Đây là câu cuối cùng mà Lục Thần nói với Tang Vũ. 

Lời như vậy, mỗi lần nàng bị thương, hắn đều nói ra, sau đó nàng sẽ đỏ mặt đáp lại: Thuộc hạ sợ hãi.

Nhưng mà giờ khắc này, cũng là lần cuối cùng, nàng chỉ để lại cho hắn một bóng lưng đen tuyền, đầu cũng chẳng ngoảnh lại.

Đêm hôm đó, Tang hộ pháp mất tích.

Mã đại phu đi đến không thấy người đâu, tìm một hồi mới nhận ra rằng - Có thể Tang hộ pháp đã trốn mất rồi!

Ngay khi nghe được tin này, Lục đại Các chủ luôn luôn yêu mị vô song, phong lưu phóng khoáng đột nhiên nổi trận lôi đình, vung tay đánh nát cửa lớn, chạy thẳng ra ngoài. Nhưng mà, hắn lật tung cả Thiên Diệp Các cũng không tìm thấy nàng.

Kỳ thực, hắn nên sớm phát hiện - Nàng muốn tránh, thì không ai có thể tìm được.

Ngày đó, Lục đại Các chủ ngồi trọn một ngày trong phòng ngủ của Tang hộ pháp.

Hắn nhìn cửa, thầm nghĩ - Chờ nàng chở lại, hắn nhất định phải hỏi nàng, hỏi nàng có nhớ quy tắc của hộ pháp Thiên Diệp Các hay không; hỏi xem trong lòng nàng có còn coi hắn là Các chủ hay không; hỏi tại sao nàng lại có thể không nói một tiếng liền mất tích như vậy?

Sau đó, hắn lại nghĩ - Chờ nàng trở lại, trước hết để nàng chữa thương cho tốt, sau đó hắn sẽ tự mình tính sổ với nàng.

Lại thêm một lúc lâu, hắn nghĩ - Chỉ cần nàng trở về là tốt rồi, hắn sẽ không truy cứu chuyện này nữa.

Cuối cùng, trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ - Có khi nào, nàng sẽ không trở lại nữa?

...

Từ đêm hôm đó, Tang hộ pháp không hề xuất hiện lại nữa, giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Lúc nàng rời đi còn bị thương nặng, theo lý hắn là không thể đi xa, tại sao hắn lại không tìm được?

Ba ngày sau đó, quanh thân Lục Thần lúc nào cũng ngập đầy khí lạnh, khiến cho người nào người nấy cũng không dám đến gần.

Lý Uyển Nhi cầu kiến mấy lần đều bị hắn chặn ngoài cửa.

Thẳng tới ngày thứ tư, sau giờ Ngọ, Lục Thần chủ động đi tới Hương Các.

"Lý cô nương." Hắn vừa mở cửa liền đi thẳng vào vấn đề, "Cô nương tới Thiên Diệp Các đã nhiều ngày, hẳn là vô cùng nhớ Dược Cốc, vậy nên hôm nay tại hạ sẽ cho người đưa cô nương về." Thời điểm nói ra lời này, trong mắt hắn không hề còn vẻ ôn như của những ngày qua.

"Lục Thần..." Lý Uyển Nhi không dám tin nhìn hắn, "Chàng nói gì..."

Thế nhưng, Lục Thần hoàn toàn không để ý tới nàng, trực tiếp phân phó người bên cạnh, "Người đâu! Tiến Lý cô nương trở về Dược Cốc, trước khi mặt trời lặn phải lên đường." Sau đó, hắn dứt khoát rời khỏi Hương Các, không hề quay đầu dù chỉ một lần, để lại Lý Uyển Nhi thẫn thờ rơi lệ đày mặt - Nói như vậy, nàng bị người ta ném bỏ rồi? Không đúng...chàng thậm chí chưa từng nói chàng thích nàng, cũng chưa từng thề thốt, Lý Uyển Nhi nàng chẳng qua chỉ là khách bị chủ nhà đuổi đi mà thôi! Nhưng mà, hết thảy chuyện này là thế nào? Nàng không cam lòng! Nàng không cam lòng! Rõ ràng ngay từ đầu, mọi thứ đều rất tốt!

Ngay lúc này, Lý Uyển Nhi thực sự muốn chạy tới trước mặt Lục Thần, hỏi hắn tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Chỉ là, nàng không có cách nào gặp được hắn. Trước khi mặt trời xuống núi, nàng đã bị người ta đóng gói ném lên xe ngựa, không chút lưu tình đi về phía Dược Cốc. Nhìn Tùng Lam, Tùng Thanh khi trước còn khách khí với mình lúc này lại mặt mày nghiêm trang, dáng vẻ lạnh lùng, lần đầu tiên nàng hiểu được cái gì gọi là ma giáo, cái gì gọi là Thiên Diệp Các.

Nàng thực sự đã quá ngây thơ sao?

...

Một lần nữa bước vào phòng của Tang Vũ, Lục Thần có hơi nóng lòng nhìn chằm chằm cửa lớn - Hắn đã đưa Lý Uyển Nhi đi, có phải nàng sắp trở về rồi không? Nàng không thích hắn và Lý Uyển Nhi ở cạnh nhau, vậy sau này hắn tuyệt đối không gặp lại nữ nhân kia nữa. Nếu như nàng biết được, chắc hẳn sẽ rất vui vẻ.

Hắn giống như ôm toàn bộ hy vọng ngồi đợi ở đó, phảng phất chớp mắt một cái liền thấy bóng người quen thuộc kia xuất hiện ở cửa.

Nàng biết hắn đưa Lý Uyển Nhi đi, nhất định sẽ rất vui...

Sau đó, nàng trở về, tiếp tục làm Tang hộ pháp của hắn...

Kiếp này, hắn chỉ cần mình nàng, cần bọn họ trọn đời bên nhau...

Nàng rất thích hắn, hiện tại hắn cũng thích nàng. Nàng biết được điều này, nhất định sẽ cao hứng bật cười...

Nàng cười rộ lên rất đẹp, so với tỏ vẻ nghiêm trang tốt hơn rất nhiều, giống như ngày đó bọn họ ở bên nhau, cả hai đều rất hạnh phúc...

Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn leo lắt mờ ảo.

Hắn đã ở đây chờ đợi ngày này qua ngày khác, nhưng nàng vẫn mãi không xuất hiện.

Từ nay về sau, Thiên Diệp Các đã chẳng còn Tang hộ pháp...

Trên giang hồ cũng chẳng còn ai tên Tang Vũ.

Nếu như hắn biết ngày đó là lần cuối nhìn thấy nàng, vậy hắn nhất định sẽ không để nàng đi, nhất định sẽ không ném ra viên đá khiến nàng thua trận, nhất định sẽ không trêu chọc Dược Cốc tiên tử gì đó, nhất định sẽ không thò một chân vào Công Tôn gia, cũng nhất định không nói với nàng - ngươi chẳng qua là hộ pháp của ta...

...

Đêm hôm đó, Tang Vũ lặng lẽ lê bước tới ngọn núi xanh tươi mà nàng yêu thích.

Trong bóng đêm lạnh lẽo hiu quạnh, bóng đen nhập nhòe, nàng lảo đảo tiến về phía trước.

Nàng chỉ là muốn đi, đi càng xa càng tốt, nàng không muốn ở lại nơi kia thêm một giờ khắc nào nữa.

Trong đầu nàng chỉ lặp đi lặp lại một câu - Xa thêm chút nữa! Xa thêm chút nữa! 

Cuối cùng, nàng kiệt sức ngã vào một gốc đại thụ, thân thể vô lực tựa lên cây khô, chậm rãi vươn tay xoa lồng ngực mình - nơi đó, tâm mạch của nàng dường như đều đã đứt cả. Đoạn đường cuối cùng này là nàng dùng mạng tàn đổi lấy.

Mỗi một lần hô hấp, vết thương ở ngực lại bị tác động, sức lực cũng dần biến mất, quanh thân dần dần chỉ còn hơi lạnh. Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua kẽ lá, chiếu lên người nàng.

Nàng tựa đầu trên thân cây, lặng lẽ mỉm cười - Các chủ giấu võ công thật nhiều năm, sợ là chính hắn cũng không biết bản thân lợi hại tới nhường nào. Một chưởng kia của hắn, nếu là người khác e rằng đã bỏ mạng tại chỗ, cũng chỉ có nàng mới có thể kéo dài cái hơi tàn này thêm một, hai canh giờ mà thôi. Nhiều năm vào sinh ra tử như vậy, nàng nhận về trăm ngàn thương tổn, cho nên nàng biết rất rõ, chịu một chưởng kia của Các chủ, kết cục của nàng sớm đã định trước không thể cứu vãn.

Nếu chắc chắn phải chết, vậy nàng nhất định không thể chết ở nơi mà mình không thích. Nàng không muốn ở lại Thiên Diệp Các, không muốn làm Tang hộ pháp nữa.

Nàng chết, Các chủ liệu có thương tâm? Dù sao Tang Vũ nàng cũng đã bảo hộ bên người hắn suốt hơn ba năm...

Nếu là nàng chết ở nơi hắn không nhìn thấy, hẳn là hắn sẽ chẳng thương tâm đâu.

Không cha không nương, một đời ti tiện, lại còn máu tươi đầy tay, sợ là nàng chỉ có thể xuống địa ngục mà thôi!

Hiện tại, sao lại thấy lạnh thế này?

Ánh trăng màu bạc tựa như một sợi tơ xinh đẹp, mờ ảo mê người. Nàng vươn tay ra, muốn bắt lấy cảnh đẹp thuần khiết kia...

Bàn tay đột nhiên rơi xuống nền đất, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng vĩnh viễn khép chặt, núi rừng yên tĩnh lại càng trở nên hiu quạnh.

Cả đời này, nàng đều bị người ta coi thường. Nếu có kiếp sau, nàng nhất định sẽ không thích nam nhân kia nữa.

Không muốn tính toán, không muốn nhuộm đầy tay máu tươi.

Nàng không phải hộ pháp, cũng không cần quan tâm đến Các chủ gì đó nữa...

Thật tốt, nàng rốt cuộc cũng không còn ti tiện, hèn mọn nữa rồi...

...

Một năm sau.

"Các chủ, ở sườn núi, chúng thuộc hạ phát hiện một bộ xương trắng...có mặt xiêm y hộ pháp."

Cánh tay giơ lên của Lục Thần chết lặng giữa không trung, nửa ngày cũng không đặt xuống.

Trong lòng đám thuộc hạ hoảng hốt không yên. Một năm qua, Các chủ không ngừng tìm kiếm Tang hộ pháp, nhưng hôm nay, thứ tìm được lại là một bộ hài cốt.

"Chết như thế nào?" Lục Thần đè nặng thanh âm, giọng nói hơi run rẩy, quân cờ giữa hai ngón tay chậm rãi bị ép vào lòng bàn tay.

"Vết thương trí mạng là ba cái xương sườn ở ngực bị đánh vỡ..." vừa hay là vị trí mà năm đó một chưởng kia của Các chủ đánh lên.

Rất lâu sau đó, Lục Thần không nói một lời.

Quân cờ màu trắng trong lòng bàn tay dần bị nhuộm đỏ, cuối cùng rơi xuống bàn cờ, làm rối loạn toàn cục.

Nắng chiều dần tắt, đêm tối kéo tới, gió lạnh lùa vào trong đình, bóng người nơi đó đông cứng như băng.

__________________________________________

Vậy là hết a ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui