Táo Bạo Khốc Nương Tử

“Tiểu Điệp?” Sáo Ngọc Công Tử, cũng chính là Đông Phương Vũ nghi hoặc nhìn nàng.

“Khoan đã… để ta tiêu hóa một chút.” Bạch Mạn Điệp rời khỏi vòng tay của hắn, xua tay một cách rất khoa trương.

Đông Phương Vũ kia không phải đã rời khỏi nhà rồi sao? Còn dẫn theo một nữ nhân nữa, thế
nào đột nhiên lại tới đây? Hắn đi có một mình, vậy Ngọc Phượng kia đâu?
Tên kia đã có lão bà, cư nhiên còn nói với nàng cái gì chịu trách nhiệm, muốn nàng làm thiếp sao? Nàng và lão bà hắn tuy là cùng một người,
nhưng nàng vô phương chấp nhận được. Phải rồi, nàng nói mình tên Bạch
Mạn Điệp, thế nhưng hắn tựa hồ không nhận ra. Lẽ nào… Lẽ nào kẻ này cả
lão bà mình tên gọi là gì hắn cũng không biết? Trời ạ, sao lại có một
người như vậy chứ.

Bạch Mạn Điệp nuốt nuốt nước bọt, “Đông Phương Vũ kia, ngươi không phải đã có lão bà rồi
sao? Xin hỏi phương danh của tôn phu nhân.”

Đông Phương Vũ
ngẩn người, không ngờ nàng lại hỏi tới chuyện này, “Ta không biết.” Hắn
quanh năm không có ở nhà, căn bản không để tâm đến vị hôn thê. Lúc nương ép hắn thành thân có nói qua một lần, thế nhưng hắn không để ý nên quên mất. Nha đầu kia biểu tình khoa trương như vậy, không phải bởi vì chú ý tới chuyện hắn có thê tử chứ?

Bạch Mạn Điệp mãnh liệt thở dài một tiếng, “Đại ca a, ta bội phục ngươi đó.” Nàng thế nào
lại gả cho một tên như vậy, kiếp trước đã tạo ra cái nghiệt gì a?

“Việc hôn sự này
là do phụ mẫu làm chủ, ta chưa từng thừa nhận qua.” Hắn cho tới bây giờ
cũng không biết là mình có một vị hôn thê, đến một ngày nào đó về nhà
thăm phụ mẫu, đột nhiên lại báo hắn biết hắn có một vị hôn thê, tiếp đó
mẫu thân vừa “một khóc hai quậy ba treo cổ”, cộng thêm sinh bệnh cần
phải cấp bách xung hỉ, ép buộc hắn lấy một người xa lạ về nhà. Hắn thực
sự vô phương sống cùng một người hắn không quen không biết, đến khi đêm
xuống lập tức bỏ nhà trốn đi. Tuy rằng hắn biết là làm như vậy rất có
lỗi với vị cô nương kia, thế nhưng hắn thật sự là bất đắc dĩ. Có thể một lúc nào đó, phụ mẫu sẽ vì hổ thẹn mà tìm cho nàng một nơi chốn mới.

Bạch Mạn Điệp hừ
lạnh, “Đúng vậy, chưa từng thừa nhận qua, ngươi đã có một vị Ngọc Phượng cô nương mỹ lệ, sao lại để ý đến nàng? Nàng là ai a, bất quá chỉ là một nữ tử bình thường thôi.” Cư nhiên ở trước mặt nàng nói không muốn lấy
nàng, hắn cho rằng nàng muốn lắm sao?

Đông Phương Vũ
liếc thấy bộ dạng ghen tuông của Bạch Mạn Điệp, không khỏi mỉm cười,
“Lương Ngọc Phượng là sư muội ta.” Phong thủy luân phiên xoay chuyển,
tới lượt nàng ghen vì hắn.

“Cái gì?” Sư muội, không phải hồng nhan tri kỷ sao?

“Đó là sư muội ta.” Hắn nhắc lại một lần nữa.

“Sư muội?” Bình thường su muội đều có một chân với sư huynh.

“Nàng nguyên bản
là sư muội ta, bởi vì độc hại sư phụ, lấy trộm võ công bí tịch của
người, bị sư phụ phế võ công, phạt làm nha hoàn.” Còn là trở thành thiếp thân nha hoàn cho hắn, kỳ thực hắn biết rõ, sư phụ làm vậy, bất quá vì
muốn hắn bảo hộ nàng. Nàng tuy rằng vô tình, nhưng sư phụ Vô Danh lão
nhân của hắn không thể vô nghĩa a.

“À, ra nàng là nha hoàn của kia, giống như Lưu Ly?” Hừ, đào hôn còn mang theo nàng, nói
không có quan hệ, ai tin được a. Nói không chừng trên danh nghĩa nói là
nha hoàn nhưng thực tế là tình nhân.

“Võ công nàng hồi
phục rồi, ta bảo nàng rời đi.” Sư phụ đã từng căn dặn hắn, nếu Ngọc
Phượng thật sự có lòng muốn sửa đổi thì giúp nàng đả thông kinh mạch đã
bị phong tỏa, từ từ hồi phục võ công. Nàng đi theo hắn hai năm, hắn phát hiện Ngọc Phượng bản tính không xấu. Cho nên sau khi đào hôn, hắn giúp
nàng đả thông kinh mạch để nàng rời đi. (Lương Ngọc Phượng cùng Hàn Phi… có một nhi nữ rất khoa trương, ai….)

“Vậy là tốt rồi.” Nàng tạm thời không có tình địch.

“Tiểu Điệp…”

“Đừng dài dòng
nữa, ta hỏi ngươi, ngươi có lão bà rồi, muốn thế nào chịu trách nhiệm
với ta? Lẽ nào muốn ta làm thiếp?” Tính theo thứ tự thì nàng thật sự
phải làm thiếp.

Vấn đề vướng mắc nhất rốt cuộc cũng tới, kỳ thực vấn đề này hắn đã suy xét rất nhiều lần.

“Không.”

“Vậy tính sao?:” Đông Phương Vũ, tốt nhất là đừng xấu Bạch Mạn Điệp.

“Chỉ đành xin lỗi vị cô nương kia.” Hắn vẫn không thừa nhận người hắn lấy về là lão bà của hắn.

“Ngươi muốn hưu nàng?” Bạch Mạn Điệp dè chừng hỏi.

“Ta biết mình có
lỗi với nàng, thế nhưng ta tin vị cô nương kia cũng không muốn gả cho
một nam nhân xa lạ lại lạnh như băng giống ta, ta sẽ giải thích rõ ràng
với nàng, thay nàng tìm một hôn sự tốt, xem như gả muội muội xuất giá.”
Đây là phương pháp tốt nhất, nghe nói vị cô nương kia là một tiểu thư
khuê các có tiêu chuẩn, mà Đông Phương Vũ hắn nổi danh xấu tính, để nàng gả đi nơi khác, nàng hẳn là cầu còn không được.

“À, vậy cũng không tệ lắm.” Coi như hắn có lương tâm, phương pháp xử lý này quả thực không tệ.

“Nếu như nàng
không muốn gả đi, nương tựa ngươi thì làm sao?” Chính là nương tựa hắn, bọn họ đã bái thiên địa vào động phòng, hắn còn muốn gả nàng ra ngoài,
không có khả năng.

“Nếu nàng không muốn tái giá, ta sẽ xem nàng như muội muội, chăm sóc nàng cả đời.”

Bạch Mạn Điệp cố
tình bày ra vẻ mặt đau khổ, “Nếu như nàng không muốn buông tha vị trí
chính thất thì sao? Nếu ngươi hưu nàng rồi, nàng “một khóc hai quậy ba
treo cổ” thì tính sao bây giờ? Còn có phụ mẫu ngươi nữa, nếu họ không
tiếp nhận ta thì sao?”

“Nàng có biết vì sao ta không muốn nữ nhân tiếp cận mình không?”

“Không biết.” Lời
đồn về hắn nàng đã nghe qua không ít, lại không biết sự thực cuối cùng
là như thế nào. Nếu như nói hắn đoạn tụ, nàng tuyệt đối không tin, nàng
bị ăn tươi chính mà chứng minh tốt nhất.

“Ta là khâm phạm
triều đình, không muốn liên lụy người khác.” Nữ tử truy cầu hắn đa phần
đều là thiên kim thế gia, giang hồ hiệp nữ, hắn là khâm phạm triều đình, là người trong hắc đạo, không xứng với cái vị tiểu thư danh môn, giang
hồ hiệp nữ ghét ác như thù. Để thoát khỏi sự dây dưa của các nàng, hắn
không thể làm gì khác hơn là hi sinh danh dự bản thân, lạnh lùng với
những nữ tử dây dưa với hắn. Trải qua việc này, những nữ tử không cam
lòng trắng trợn thổi phòng, nói rằng hắn đoạn tụ.

Bạch Mạn Điệp mỉm
cười, “Ta đã biết, ngươi vẫn nhớ mãi Vô Ảnh La Sát là vì ngươi nghĩ chỉ
có nàng mới thích hợp với ngươi. Nàng với ngươi, kẻ tám lạng người nửa
cân, không ai liên lụy ai.” Hai người đều có tiếng tăm trong hắc đạo,
khâm phạm triều đình, quả nhiên tuyệt phối.

“Có thể cho là vậy.” Có thể xứng đôi với Sáo Ngọc Công Tử hắn, không ai ngoài Vô Ảnh La Sát.

“Vậy tại sao ngươi lại thích ta? Muốn chịu trách nhiệm với ta? Ta đang nói trước khi ngươi biết thân phận của ta.”

“Không biết.” Thích một người rất khó nói rõ nguyên nhân, hắn cũng không biết vì sao.

“Ngươi không sợ liên lụy ta?”

“Sợ, cho nên ta
mới đến thỉnh cầu hoàng thượng. Từ nay về sau, ta không còn là khâm phạm triều đình nữa.” Lục phiến môn và đám thợ săn tiền thưởng trên giang hồ sẽ không bắt hắn nữa.

“Vì ta sao?” Bạch
Mạn Điệp hai tay khoanh trước ngực, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, nàng cuối cùng cũng biết hắn tới hoàng cung làm gì. Kẻ kiêu ngạo như hắn cư nhiên muốn cầu xin hoàng đế đừng truy bắt hắn nữa, thực sự không dễ dàng gì.
Nói như vậy, hắn thật sự rất thích Tiểu Điệp. Tình cảm hắn đối với Tiểu
Điệp đã vượt xa đối với Vô Ảnh La Sát.

“Nàng nói xem,
hoàng thượng đã bãi bỏ lệnh truy nã chúng ta rồi.” Lúc đó chỉ là thuận
tiện, ai ngờ hắn lại cùng Vô Ảnh La Sát chân chính ở chung một chỗ.

“Đại xá thiên hạ, ta biết, không ngờ là do ngươi làm.”

“Còn có gì muốn hỏi.” Từ lúc nói rõ thân phận của mình, hắn cũng đã chuẩn bị làm phạm nhân rồi.

“Cái này… Ta muốn
hỏi ngươi tại sao lại thành Sáo Ngọc Công Tử, tại sao lại có một thân võ công giỏi như vậy, là học với ai, phụ mẫu ngươi có biết thân phận này
của ngươi không, ta muốn biết tất cả về ngươi.” Tổ tông mười tám đời
cũng phải nói luôn.

Sư phụ hắn, Vô
Danh lão nhân là một phi tặc trứ danh, biệt hiệu Thánh Thủ Thần Thâu.
Mấy chục năm trước vì thâu một bảo vật, bị người ta truy sát trốn ở hậu
sơn Đông Phương gia. Đông Phương Vũ vô tình cứu Vô Danh lão nhân một
mạng, Vô Danh lão nhân thấy hắn tâm địa thiện lương, căn cốt rất tốt,
thu hắn làm đệ tử nhập thất, còn lấy thân phận tiên sinh dạy học tiến
nhập Đông Phương phủ. Tiên đế ngu ngốc, dân chúng lầm than, đạo tặc
hoành hành. Sáu năm trước, Đông Phương Vũ cùng sư phụ xuất môn “du học”
thì thấy bá tánh đang phải sống cảnh lầm than vô cùng gian khổ. Đông
Phương Vũ nhất thời nổi hứng, cướp của người giàu chia cho người nghèo,
từ đó về sau lại thích loại cảm giác này, trở thành phi tặc trứ danh.

Bạch Mạn Điệp cảm
thán, “Đều là theo hắc đạo, sao đãi ngộ kém nhau quá vậy? Ngươi là đại
hiệp, ta là sát tinh. Nói rõ ra, ngươi và ta đều là tặc đó nha.” Một
người là hiệp đạo chuyên nghiệp, một người mà nữ ma đầu.

Tặc phu thê, đúng là xứng đôi.

Đông Phương Vũ thật muốn cười ra, nàng nói rất có ý tứ. Hắn cũng không muốn theo hắc đạo, ai kêu hắn là tiểu thâu?

“Song thân không
biết thân phận của ta, mấy năm gần đây, họ đều cho rằng ta ở ngoài kinh
thương.” Vì che giấu thân phận của mình, hắn xác thực đã làm kinh
thương.

“Ngươi… Dự định xử lý chuyện chúng ta thế nào?”

“Mang nàng về bái kiến phụ mẫu.” Việc này sớm muộn cũng phải xử lý.

Bạch Mạn Điệp đột
nhiên thần sắc buồn bã, “Ta muốn suy nghĩ một chút, cho ta chút thời
gian.” Nàng rốt cuộc nên làm thế nào? Nàng đã viên mãn hoàn thành nhiệm
vụ, hẳn có thể quay về hiện đại rồi, nàng rốt cuộc có muốn trở lại hay
không? Hắn thật sự yêu nàng sao? Đáng để nàng vì hắn ở lại cổ đại? Bạch
Mạn Điệp còn có cha mẹ thân nhân mà nàng yêu mến, có bằng hữu nàng quan
tâm, có một sự nghiệp thành công. Vì một nam nhân, vứt bỏ tất cả, đáng
giá không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui