Táo Bạo Khốc Nương Tử

Đỗ Thanh Sương đẩy cửa ra, nhẹ nhàng tiêu sái đi đến sau lưng Đông Phương
Vũ, khóe miệng hơi giương lên. Bạch Ngâm, rốt cuộc cũng cho ta cơ hội.

“Công tử.” Nàng ôn nhu gọi một tiếng.

“Chuyện gì?” Đông Phương Vũ thái độ cực kì kém, đương nhiên là vì đối với nàng
bất mãn. Nhưng vào tai Đỗ Thanh Sương, đã trở thành hắn tâm tình bất hảo vì vừa cãi nhau với Bạch tiểu thư.

“Nô tỳ nghe ngài cùng phu nhân cãi nhau, biết ngài trong lòng phiền não,
nên đặc biệt đem chén trà nhân sâm tới cho ngài.” Trà nhân sâm đương
nhiên đã bị hạ dược.

Đông Phương Vũ nhướng mày, chỉ cảm thấy buồn cười. Song Song kia tự cho mình thông minh, nhưng toàn bộ hành động của nàng ta đều nằm trong dự tính
của Bạch Mạn Điệp. “Vậy sao? Đem tới đây.”

“Vâng.” Đỗ Thanh Sướng vô cùng vui sướng, cười một cách ôn nhu, hai tay dâng tới.

Đông Phương Vũ đặt ở trên môi, tỉ mỉ ngửi. Nàng rốt cuộc đã bỏ thêm cái gì?
Xuân dược? Độc dược? Hắn đã dùng qua sáu viên giải độc hoàn, cho dù có
là kịch độc cũng không sao, nhưng nếu là xuân dược… Giải độc hoàn có thể trị được bách độc, còn xuân dược thì không biết giải được không, xuân
dược dù sao cũng không phải độc dược.

Hắn vẫn như cũ ngửi nhưng không uống, Đỗ Thanh Sương chăm chú theo dõi hắn
giờ đang quýnh lên, vội hỏi, “Công tử, trà nguội uống không ngon đâu.”

Đông Phương Vũ vẫn im lặng không trả lời, tính tế ngửi kĩ mùi vị.

Đỗ Thanh Sương sốt ruột đến đổ mồ hôi, tại sao hắn không uống, tại sao vẫn chỉ ngửi, chẳng lẽ hắn biết cái gì rồi?

Thấy nàng sốt ruột đến không chịu nỗi, Đông Phương Vũ rốt cuộc ngẩng đầu lên. “Thơm quá a, ngươi bỏ thêm gì vậy?”

Đỗ Thanh Sương khẩn trương nói, “Không có gì.” Lẽ nào hắn thực sự biết cái gì rồi? Không giống a.

Đông Phương Vũ liếc nhìn nàng một cái, ngửa đầu uống trà trong chén. Ra vẻ thưởng thức, “Được rồi, ngươi có thể đi.”

“Vâng.” Đỗ Thanh Sương nhu thuận đáp một tiếng, không cam lòng xoay người. Nàng vừa mới xoay đi, Đông Phương Vũ lập tức đem chất lỏng trong chén đổ
ngược lại vào chậu cảnh.

“Khoan đã…” Hắn gọi Đỗ Thanh Sương lại, “Trong trà ngươi đã bỏ thêm cái gì?”

Đỗ Thanh Sương cười, xoay người, e lệ không dám ngẩng đầu lên, “Ta… ta bỏ… mê tình son.” Xuân dược lợi hại nhất trên giang hồ, trong vòng một canh giờ không tìm được người giao hoan thì nhất định phải chết.

“Ngươi…” Đông Phương Vũ hai tay chống lên bàn, giận dữ trừng mừng nhìn nàng.

Đỗ Thanh Sương ngẩng đầu, cười đến xinh đẹp quyến rũ, “Công tử, để ta hầu
hạ ngài đi, ta bỏ nửa bình, cho dù võ công ngài cao tới đâu, cũng không
thể chống lại được mê hoặc.” Người thường chỉ cần dùng một chút, nhưng
để đối phó hắn, nàng cố tình lãng phí đến nửa bình.

Đông Phương Vũ nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi cút đi.”

Đỗ Thanh Sương cười đến càng thêm xinh đẹp, “Công tử, để ta giúp ngài đi.

Bạch Ngâm tối nay không trở về, ngài chịu đựng không được lâu đâu.” Nhịn lâu như vậy, khẩu oán của nàng cuối cùng cũng thốt ra.

Đông Phương Vũ gào lên, “Đi đi.”

Đỗ Thanh Sương chậm rãi cởi áo khoác, từ từ đi đến bên cạnh hắn.

Đông Phương Vũ đẩy Đỗ Thanh Sương ra, “Ngươi muốn làm gì? Cút.”

“Không.” Nàng ngẩng đầu lên, đắc ý cười, tay liên tục cởi y phục.

Tiểu Điệp, nàng mau ra đây, ta diễn hết nổi rồi.

Chỉ cần nàng cởi sạch y phục, nhưng không nhìn thấy Đông Phương Vũ động
tâm. Bằng tư sắc với vóc dáng của nàng, mấy ai có thể chống nổi mê hoặc, huống chi là người đã trúng xuân dược.

Trong chốc lát, nàng đã thoát hết y phục, quyến rũ hướng tới Đông Phương Vũ, “Công tử.”

Đông Phương Vũ không nhìn nàng, lạnh lùng nói, “Cút đi.”

“Không.” Nàng vươn tay, cố ý muốn ôm lấy Đông Phương Vũ, nhưng còn chưa kịp ôm, cửa đã bị ai đó một cước đá văng.

“Đây là kịch vui gì thế này? Cấp ba a?” Bạch Mạn Điệp liếc mắt nhìn Đỗ Thanh Sương, “Vóc dáng không tệ, diễn nha hoàn cấp ba cũng khá lắm.” Dám cởi
sạch y phục trước mặt lão công nàng, rõ ràng là tìm chết.

Đỗ Thanh Sương một phen hoảng hốt, “Ngươi…” Sao nàng lại tới đây? Không
phải đã đi rồi sao? Với tính khí nóng nảy của nàng, không thể về nhanh
như vậy.

Bạch Mạn Điệp liếc mắt nhìn nàng khinh miệt, “Sao? Ngươi không phục.” Chỉ có chút bản lĩnh này mà muốn đấu với nàng.

“Đại ca, ngươi diễn kém quá. Nhìn ngươi như vậy, căn bản không giống như
trúng phải xuân dược. Nếu không nhờ gặp nữ nhân ngu ngốc này, trò vui
của chúng ta đã bị lộ rồi.”

“Các ngươi chỉ là đóng kịch?” Đỗ Thanh Sương hét ầm lên.

Bạch Mạn Điệp cầm lấy y phục trên mặt đất, cười gian trá, dùng sức quẳng hết qua cửa sổ. Nàng ta không phải thích cởi quần áo sao? Đợi lát nữa tống
nàng ta không quần không áo ra khỏi cửa phòng, rồi thỉnh người ta nhìn
ngắm.

Đỗ Thanh Sương dùng tay gắt gao che lại trước ngực, trong mắt tràn ngập hận ý, “Ngươi quá đáng.”

Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Ngươi dám cởi sạch quần áo trước mặt một nam nhân, lại không dám cho người khác xem sao? Một người xem hay hai người xem
gì cũng như nhau. Nhìn cũng không mất miếng thịt nào, yên tâm, ta rất
rộng lượng, không ngại cho hắn xem.”

Đông Phương Vũ lần thứ hai muốn xúc động đến té xỉu, đầu óc Tiểu Điệp đúng
là có chuyện rồi, cư nhiên để hắn nhìn thân thể của nữ nhân khác. Hắn
vứt chiếc chăn qua cho Đỗ Thanh Sương, “Che lại đi.” Cho dù là cho phép, hắn cũng không muốn nhìn. Hắn chỉ là một nam nhân bình thường thôi, đối mặt với mĩ cảnh sẽ có ý nghĩ.

Đỗ Thanh Sương khó xử dùng chăn quấn lấy mình rồi đứng lên, không cam lòng hỏi Bạch Mạn Điệp, “Bạch Ngâm, có phải toàn bộ hành động của ta, đều

nằm trong dự tính của ngươi.”

Bạch Mạn Điệp khoanh hai tay trước ngực, “Chính xác, Đỗ Thanh Sương tiểu
thư.” Nàng đi một vòng quanh Đỗ Thanh Sương, “Không hổ là võ lâm đệ nhất mĩ nữ, quả có chút giá trị.”

Đỗ Thanh Sương sắc mặt đột nhiên biến đổi, mất hết huyết sắc, môi khẽ run, “Ngươi biết ta là ai?” Nàng ta rốt cuộc là người hay thần thánh? Có thể đoán chính xác từng đường đi nước bước của nàng, kể cả nàng là ai cũng
biết. Nàng đường đường là võ lâm đệ nhất mĩ nữ, lại hạ dược nam nhân, tự mình dâng hiến, chuyện này truyền ra ngoài, Huyền Vũ sơn trang còn mặt
mũi nào nữa chứ?

Đông Phương Vũ cũng vô cùng kinh ngạc, nàng sao có thể biết nàng ta là ai?
Hắn tuy đoán được là người của Huyền Vũ sơn trang, nhưng không biết thân phận thật sự của nàng.

“Ta đương nhiên biết.” Nàng vỗ vỗ lên vai của Đỗ Thanh Sương, “Thuật dịch dung không tệ.”

“Ngươi thế nào biết được?” Nếu dung mạo của nàng không có vấn đề, sao nàng ta lại nhìn ra.

Bạch Mạn Điệp chỉa chỉa vào đầu, “Dùng đại não.”

“Ngươi sao lại biết ta cố ý đi theo các ngươi?”

“Rất đơn giản, ngươi gọi ta phu nhân.”

”Có gì không đúng?”

Bạch Mạn Điệp mỉm cười, “Ngươi thật sự ngu đến vậy a, ta một thân cô nương y phục, hơn nữa rõ ràng ta gọi hắn là đại ca, nhưng ngươi lại gọi ta là
phu nhân, rõ ràng biết quan hệ thực sự của chúng ta.”

Đỗ Thanh Sương cả kinh, hay cho tâm tư tinh tế.

“Ngươi đã hoài nghi ta, sao lại còn cho ta bạc.” Nàng rất không hiểu.

Bạch Mạn Điệp nhún vai, “Ta chỉ nắm chắc chín mươi phần trăm thôi, không
hoàn toàn khẳng định. Ngày đó ta dựa hoàn toàn vào người hắn, một cô
nương sẽ không to gan như vậy, có thể ngươi căn bản quen ta, cho rằng
chúng ta hai người đính hôn cũng có thể.”

Đỗ Thanh Sương cam bái hạ phong, chỉ vì xưng hô của một người mà nàng có thể phân tích lí luận được nhiều như vậy.

Đông Phương Vũ lẳng lặng nhìn Bạch Mạn Điệp, trên mặt lộ vẻ tán thưởng.

“Ngươi từ khi nào khẳng định ta có ý đồ?” Đỗ Thanh Sương trong lòng ai oán, Bạch Ngâm thực sự là một đối thủ đáng sợ.

Bạch Mạn Điệp lại nói, “Rất đơn giản a, là sau khi ngươi bị người ta đuổi
đến trước mặt chúng ta… ta đã rất hoài nghi rồi. Tuy rằng ta cố tình hỏi ngươi trước làm cái gì, ngươi lại trả lời là làm nông. Ta van ngươi đó
tiểu thư, tay ngươi vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư luyện võ.”
Nàng cố ý tiếc hận lắc đầu, “Thực sự là một tiểu thư, đóng kịch cũng
không được. Ngươi cho rằng hai chúng ta ở trên giang hồ đều ngu ngốc cả
sao? Đại ca từ lúc đưa vàng cho ngươi đã biết ngươi là người luyện võ
rồi. Chúng ta hai người liếc mắt nhìn ra hai mặt sơ hở khác nhau của

ngươi, ngươi thật sự quá thất bại mà.” Có dũng khí tính toán trên đầu
của nàng, nàng sẽ làm cho Đỗ Thanh Sương vĩnh viễn không quên được ngày
hôm nay.

Đỗ Thanh Sương nghẹn lời, quả thực là phạm sai lầm trí mạng. Đã sớm biết
nên thỉnh người tới diễn trò, không nên tự mình nhập cuộc.

Sắc mặt nàng tái nhợt, thập phần vô lực, “Ngươi khi nào biết thân phận thực sự của ta?”

“Rất đơn giản, ngươi diễn kịch thất bại. Ban đầu ngươi dùng trà tự làm mình
bị phỏng, là để hướng đại ca chứng minh ta độc ác, khiến hai chúng ta
trong lúc đó hiểu lầm, phải không? Nếu ngươi dám làm như vậy, chắc chắn
bởi vì tuyệt đối khẳng định đại ca rất thiện lương. Đại ca luôn luôn độc lai độc vãng, người gặp qua hắn hẳn là không nhiều lắm. Hắn rốt cuộc là người thế nào không ai biết được, không phải giang hồ đồn đại hắn rất
lãnh khốc sao? Biết được hắn thiện lương, lại cùng ta có thù oán, chỉ có Huyền Vũ sơn trang. Ta không biết ngươi có phải nằm trong đám thích
khách ám sát chúng ta hay không, nhưng ta khẳng định ngươi từ sự kiện ám sát đó biết được đại ca thiện lương, muốn lợi dụng sự thiện lương đó để chia rẽ chúng ta. Có đôi lúc đừng tự cho mình thông minh, còn có người
khác thông minh hơn ngươi a. Đại ca hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, có cái gì chưa từng thấy qua, chỉ bằng ngươi một tiểu thư khuê các
không hiểu chuyện định đi lừa hắn, còn sớm quá đó. Dù ngươi đóng kịch
rất thành công, đại ca cũng không hẳn là tin tưởng, ở đời không có quá
nhiều sự trùng hợp như vậy, hiểu chưa? Hơn nữa chúng ta là phu thê, vĩnh viễn cho nhau tín nhiệm.” Nàng đã thẳng thắn thừa nhận quan hệ phu thê
giữa hai người, mà cả nàng cũng không hay.

Đỗ Thanh Sương càng lúc càng cảm thấy vô lực, lẽ nào nàng đúng như lời
Bạch Ngâm nói, là một thiên kim tiểu thư không hiểu gì cả, không biết tự lượng sức mình?

“Còn nữa… ngươi làm sao biết mục đích của ta, biết ta hạ dược? Biết ta là Đỗ Thanh Sương.”

“Cái đó thì không đơn giản, tiểu thư, tính tình ngươi quá nóng vội, thiếu
kiên nhẫn. Ngươi vừa thành công bám theo được bọn ta thì đã dám câu dẫn
đại ca ta, gây chuyện li gián. Ta đoán ngươi nhằm vào ta, nhưng mục tiêu là đại ca. Nói cách khác, ngươi muốn đả kích ta, ý định khiến ta cùng
đại ca náo loạn. Điều căn bản nhất của câu dẫn, chính là gạo nấu thành
cơm. Chiêu này có thể làm tức chết bất cứ nữ nhân nào, bao gồm cả ta.
Nhất là người tính tình kiêu ngạo như ta, tuyệt đối không chịu nổi đả
kích này. Ta chắc tám mươi phần trăm ngươi sẽ dùng chiêu này, nên mới đả thảo kinh xà, tạo cơ hội cho ngươi. Vậy mà ngươi lại không có tiền đồ
như vậy, dễ dàng cắn câu. Ngay khi ngươi tính kế chúng ta, ta còn tưởng
là được chơi vui vẻ.” Bạch Mạn Điệp vẻ mặt mất hứng uống một ngụm trà,
“Quá vô nghĩa, lần đầu tiên đánh giá cao đối thủ, hơn nữa còn đáng giá
rất cao.”

“Ngươi thế nào biết ta là Đỗ Thanh Sương.” Nàng tự nhận là dịch dung rất khá,
cho dù là Thiên Diện Tu La, chưa chắc là nhìn ra khe hở.

Bạch Mạn Điệp vẽ lên cổ Đỗ Thanh Sương một đường, “Vô nghĩa, dấu vết này là
do ta vẽ ra. Tuy rằng hiện không rõ lắm, nhưng cũng có thể thấy được. Kỳ thực cũng không dễ nhìn ra, nếu không phải ngươi quá trắng, lại trơn
lán mịn màng, ta cũng nhìn không ra.”

Đỗ Thanh Sương nắm chặt chiếc chăn, mấp máy, “Trong mắt ngươi ta thực sự
thất bại đúng không?” Nàng vẫn là thiên chi kiêu nữ, chưa bại lần nào,
nhất là bại triệt để như vậy. Nàng cả đời kiêu ngạo, đều bị hủy trong
tay Bạch Ngâm.

“Cũng không hẳn, chỉ là ngươi quá ngây thơ thôi. Từ nhỏ ngươi sống dưới sự
bảo hộ của phụ mẫu, không hiểu cái gì là giang hồ hiểm ác.” Bạch Mạn
Điệp tự phụ cười nói, “Ta là ai a? Võ lâm đệ nhất nữ sát tinh, ngoại trừ võ công cao, chỉ số thông minh cũng phải có, như vậy mới ngồi vững trên địa vị đệ nhất được a.”

“Hôm nay đã rơi vào tay ngươi, tùy ngươi xử trí.” Đỗ Thanh Sương cam lòng
nhắm hai mắt lại, một biểu tình thấy chết không sợ. Bạch Ngâm võ công
cao, tâm tư thông tuệ tinh tế, nàng so ra vẫn còn kém xa, nàng chấp nhận thua.

Bạch Mạn Điệp nhãn nhã nói, “Yên tâm, ta không thích giết người, sẽ không
làm vậy với ngươi. Cùng lắm là kéo mặt nạ ngươi xuống, đem ngươi không

quần không áo treo tại trà lâu, để đại gia được ngắm ngọc thể của võ lâm đệ nhất mĩ nữ.” Nếu nàng làm thế này, Huyền Vũ sơn trang lập tức cùng
nàng liều mạng. Đầu tiên nhớ kĩ món nhợ này, tương lai Đoạn đại ca cho
nàng báo thù lần nữa.

Khuôn mặt Đỗ Thanh Sương hiện ra trắng bệch như một tờ giấy, “Ngươi…” Vô Ảnh
La Sát to gan lớn mật, nàng tin tưởng nàng ta sẽ làm như vậy. Nếu nàng
thực sự chịu nhục nhã thế này, chỉ có con đường chết.

“Yên tâm đi, ta không làm vậy đâu. Tuy rằng chân ta bị thương, còn thiếu
chút nữa trúng độc. Bất quá ta đại nhân đại lượng, buông tha cho ngươi,
nếu ngươi tái phạm một lần nữa, ta sẽ không tốt vậy đâu. Ngươi đi đi, ta không muốn làm khó dễ ngươi.” Một nữ nhân vì tình làm ra những chuyện
điên rồ cũng đáng được thông cảm.

“Ngươi thả ta?” Nàng không tin Vô Ảnh La Sát tốt bụng như vậy.

“Ngươi yên tâm, ta không làm khó dễ ngươi. Ta rất tức giận dụng tâm bất chính
của ngươi, nhưng ta cũng thông cảm cho ngươi. Tình yêu mà, thực sự là
không thể nói rõ. Ngươi nhất thời lầm lạc, ta không trách ngươi. Gặp
phải chuyện này, ai mà không đi mất lí trí. Ngươi đẹp như vậy, nhất định tìm được nam nhân hợp ý ngươi, đừng có mà tìm thân cây nào đó thắt cổ
tự vẫn. Ta thật không hiểu, Phương Chấn Hiên ăn chơi trác táng đó có chỗ nào tốt.” Thực sự là một nữ nhân ngốc mà.

“Ngươi…” Đỗ Thanh Sương càng thêm nghi hoặc, nàng ta khuyên nàng? Nàng ta không xấu xa như giang hồ đồn đại.

Tát nàng một cái, lại cho nàng kẹo ăn. Hung hăng nhục nhã nàng, nhưng khiến nàng thấy mình rất tốt, trò hay sở trường của Bạch Mạn Điệp.

Bạch Mạn Điệp ôm lấy vai nàng, giống như hảo bằng hữu, “Đỗ cô nương, ngươi
đi đi, chuyện hôm nay ta không nói với ai cả, tìm một người tốt gả đi,
đừng tuyệt vọng như vậy.”

Đỗ Thanh Sương trầm mặc một lát, rốt cuộc thốt lên hai chữ, “Cảm tạ.” Rõ
ràng là nàng sai, nhưng Bạch Ngâm lại có hảo ý khuyên bảo nàng, dường
như khiến nàng trở nên xấu xa.

Bạch Mạn Điệp cười tủm tỉm ôm nàng, “Không cần khách khí, được rồi, ngươi đi đi. Nhớ kĩ a, đừng tuyệt vọng như vậy. Ta biết muốn quên một người
không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng nếu như hắn không thuộc về ngươi,
ngươi cũng không đoạt được. Ngươi có thể dùng thời gian đợi hắn, đợi hắn yêu ngươi, bất quá ngươi nên xem có đáng để ngươi bỏ thời gian ra chờ
đợi hay không. Nam nhân trong thiên hạ cũng có nhiều người tốt, tỷ như
đại ca của ta, đùa thôi, đại ca là của ta rồi. Ngoại trừ họ Phương tự
cao tự đại kia, ngươi có thể đi tìm người khác.”

Bạch Mạn Điệp quá rộng lượng khiến Đỗ Thanh Sương càng thêm xấu hổ, “Bạch cô nương, ta trách lầm ngươi.”

“Được rồi, ắc, ngươi ra ngoài đi, mặc y phục vào.” Bạch Mạn Điệp hiện giờ
tuyệt đối là bộ dạng người tốt, cũng ác nữ phán quyết người ta khi nãy
giống như hai người.

Tiễn Đỗ Thanh Sương đi khỏi, Bạch Mạn Điệp tựa người trên cửa hướng Đông
Phương Vũ cười, “Thế nào, ta có tìm lực trinh thám chứ? Không biết Thiên Cơ các có thiếu vị trí Chu Tước đường chủ không?”

Đông Phương Vũ âm thầm bội phục tiểu nương tử của hắn, cái đó gọi là “ăn
tươi nuốt sống” người ta. Bất quá, điều hắn muốn nói nhất chính là…

“Tiểu Điệp, ta là của nàng sao?” Hắn tự tiếu phi tiếu.

“A? Cái đó…” Coi như xong rồi, thuận miệng đi nói hắn là của nàng, chính là thừa nhận quan hệ phu thê của hai người họ.

”Cái đó làm sao?” Hắn vẫn tiếp tục truy vấn.

“Không biết, hôm nay thời tiết rất tốt, ngủ, ngủ ngon.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận