Táo Bạo Khốc Nương Tử

Bạch Mạn Điệp che miệng, nước mắt thấm vào trong khe hở giữa các ngón tay,
“Ngu ngốc, nếu yêu ta thì đừng khiến ta khó xử a.” Nếu hắn thật sự lấy
ân cứu mạng để bức nàng, có thể nàng sẽ có thành kiến với hắn. Thế nhưng tên ngu ngốc này vì nàng lại cố gắng nhiều như vậy.

Những việc hắn vì nàng, còn nhiều hơn so với nàng tưởng tượng.

Phương Chấn Hiên ngừng một lát, cười cười nói, “Đừng khóc, ta bây giờ đang rất khỏe.” Đã lâu không thấy được nàng, muốn gặp nàng, nhưng tới khi thấy
nàng, lại không biết nên nói cái gì.

Bạch Mạn Điệp hít hít mũi, biểu tình ấu trĩ giống như một tiểu hài tử,
“Ngươi đương nhiên khỏe rồi, nếu không nhờ ta có một vị muội muội siêu
cấp lợi hại cùng bằng hữu thân cận, ngươi có thể khỏe được sao.”

“Hai vị cứ từ từ nói chuyện.” Phương Hãn thấy tình thế không đúng lắm, cảm tình đang đến lúc dâng trào.

Phương Chấn Hiên liếc mắt nhìn bức mỹ nhân đồ, “Ngồi đi.”

“Gì vậy? Không muốn cho ta xem a?” Bạch Mạn Điệp dừng lại bên người hắn, nhìn bức họa của mình.

Trong bức tranh, sắc mặt nàng khó chịu, giống như một hài tử đang phát cáu,
ấu trĩ đến buồn cười. Đúng vậy, trên mặt nàng hiện tại chính là loại
biểu tình này. Phía bên trái khuôn mặt trong tranh vương một giọt mực
nước, biến thành một khuyết điểm trên bức mỹ nhân đồ.

“Tranh xấu quá.” Phương Chấn Hiên ngồi xuống, nhẹ nhàng uống một ngụm trà.

Bạch Mạn Điệp xoay người, tựa vào bàn, “Ngươi rốt cuộc vẽ bao nhiêu bức cho ta?”

“Không biết.” Mỗi lần nhớ tới nàng liền họa hình của nàng, ngay cả hắn cũng không biết mình đã họa bao nhiêu bức.

“Có thể cho ta xem chứ?” Nàng dùng tay áo lau đi nước mắt, cực kỳ giống như hài tử đang giận dỗi. Đã sắp làm nương của người ta rồi cũng không sửa
được tính tình của mình.

Phương Chấn Hiên không hề cự tuyệt, lấy ra một loạt các bức tranh. Đủ mọi tư thế của nàng, tất cả đều hiện trên mặt giấy.

Thời khắc thấy một loạt nhiều tranh như vậy, nàng càng khóc nhiều hơn. Cái
gì đây, tại sao hắn đối với nàng lại si tình đến vậy? Hắn quá si tình,
không phải càng nói lên nàng quá vô tình sao?

“Tất cả đều là ta?” Bạch Mạn Điệp chỉ vào bức họa giống như một ngọn núi nhỏ.

“Phải.” Khi không có việc gì làm, hắn đều lấy việc họa nàng làm vui.

Bạch Mạn Điệp khom lưng, dùng cả thân thể, ôm lấy toàn bộ các bức tranh.

“Nàng muốn làm gì?” Ôm như vậy, không làm hỏng mới là lạ.

Bạch Mạn Điệp bĩu môi, ôm tranh ra ngoài, đi tới trong sân.

“Nàng định làm gì?” Phương Chấn Hiên chạy tới, thương tiếc nhìn những bức tranh hắn vẽ.

Bạch Mạn Điệp hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, “Ta có thai rồi.”

“Thì sao?” Hắn bị nàng xoay đến hồ đồ rồi.

Lấy hết can đảm, nàng rốt cuộc cũng thẳng thắn nói, “Ta không thể gả cho
ngươi.” Nàng biết hắn không muốn miễn cưỡng nàng, thế nhưng muốn nàng
chính miệng nói ra nàng không muốn gả cho hắn, thật sự quá tàn nhẫn.

Phương Chấn Hiên ngồi xổm trên mặt đất, chậm rãi mở miệng, “Ta biết, ta sẽ
không miễn cưỡng nàng.” Vốn tưởng rằng hắn có thể thản nhiên đối mặt,
nhưng khi nàng chính miệng nói ra, lòng vẫn cảm thấy đau buốt.

Bạch Mạn Điệp cúi đầu, giống như một học sinh phạm phải sai lầm, “Xin lỗi.”
Nhớ năm đó, bộ dạng nàng bị trưởng ban huấn luyện giáo huấn cũng giống
thế này.

Hắn thở dài, “Nàng không cần xin lỗi ta, tình cảm là không thể miễn cưỡng.” Hắn cũng muốn miễn cưỡng nàng, thế nhưng hắn làm không được.

“Phương đại ca, ân tình ta thiếu ngươi đành để kiếp sau báo đáp.” Kiếp này nàng không có cơ hội rồi, cho dù muốn trả cũng không biết phải trả thế nào.

“Không cần nàng trả, ta chỉ muốn thấy nàng vui vẻ.” Nàng thành thân rồi, hắn cũng có thể vì yêu mà dõi mắt theo nàng.

Bạch Mạn Điệp vành mắt lại đỏ lên, “Vậy còn ngươi?” Hắn muốn thấy nàng hạnh phúc, nàng làm sao không muốn thấy hắn hạnh phúc.

“Nàng quên rồi, ta còn có Vân cô nương mà.” Hắn biết rõ hôn ước giữa hắn và
Vân Băng Tâm không có nghĩa lí gì, nói vậy chỉ để an ủi nàng mà thôi.

“Hứa với ta, quên ta đi.”

Phương Chấn Hiên ngẩng đầu nhìn nàng, không nói được lời nào. Yêu một người, sao có thể nói quên là quên được.

Yêu cầu của nàng quả thực là làm khó người khác, muốn quên một người đâu phải chuyện dễ dàng gì.

“Hứa với ta, không được cô đơn một mình.”

“Được, ta hứa với nàng.” Hắn trả lời rất nhỏ, nhỏ đến mức nàng suýt nữa nghe
không được. Hắn thật sự có thể tiếp nhận một nữ tử mình không yêu không? A, ai mà biết được.

“Phương đại ca, thật lòng cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã hiểu ta. Chúng ta không thể làm tình lữ, cũng là thể làm bằng hữu cả đời.”

Phương Chấn Hiên yên lặng nhặt tranh, không nói gì. Nàng có thể xem hắn là
bằng hữu, nhưng hắn không có cách nào xem nàng là bằng hữu a.

“Phương đại ca, làm bằng hữu có thể làm lâu dài. Phu thê có thể ly biệt, nhưng
bằng hữu thì không.” Nghĩ đến cảnh ngộ của mình, nước mắt nhất thời
tràn ra khỏi khóe mi. Đôi lông mi cong dài lay động, nước mắt, lần thứ
hai rơi xuống.

Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Nàng không phải nữ tử thích khóc a.

“Nàng yên tâm, ta đối với nàng không có ý tưởng không an phận.” Đơn giản, một câu nói, chặt đứt toàn bộ ý niệm trong đầu hắn. Cho dù hắn yêu nàng,
cũng không thể có ý tưởng không an phận, hắn chỉ có thể lặng lẽ yêu
nàng, lặng lẽ dõi theo nàng.

“Phương đại ca, thật sự buông tay sao?” Trong ánh mắt Bạch Mạn Điệp, chậm rãi toát ra sự thống khổ.

Hắn vẫn như cũ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Bạch Mạn Điệp run rẩy, ngẩng đầu lên, không muốn nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, “Phương đại ca, chúng ta có thể làm bằng hữu.”

“Phải, chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu.”

“Đốt những bức tranh này được không?” Bạch Mạn Điệp chăm chú nhìn hắn,
“Phương đại ca, đốt hết tất cả về ta, thật sự quên ta đi.”

Phương Chấn Hiên nhìn chằm chằm một khối lớn bức tranh, chậm rãi nói, “Được.” Đốt hết tất cả về nàng, thật sự quên nàng đi.

Hai người đồng thời nhìn theo ánh lửa, không nói gì. Ngọn lửa này, không
chỉ đốt đi một bức tranh, mà còn đốt đi quá khứ của hai người. Ngọn lửa
này, đốt đi tình yêu hắn đối với nàng, đốt đi hổ thẹn nàng đối với hắn,
tất cả, đều theo ngọn lửa này hóa thành tro bụi.

***

Ở Phương gia ba ngày, hai vị “tức phụ” rốt cuộc cũng cùng nhau rời đi.
Bạch Mạn Điệp gần như bỏ chạy trối chết, sau khi nói rõ sự tình, nàng
thực sự không biết nên thế nào đối mặt với Phương Chấn Hiên, nàng thiếu
hắn rất nhiều, có lẽ một ngày, hắn thật sự sẽ quên nàng. Đến lúc ấy, mới là lúc hai người có thể chân chính gặp mặt. Muốn quên một người, một
người mình đã từng yêu, thật sự không dễ dàng gì. Nàng tin chắc ngày đó
sẽ đến, Phương Chấn Hiên là một nam nhân ưu tú như vậy, hắn nhất định
tìm được một nữ tử tốt.

Nửa tháng sau, hai người cuối cùng cũng trở lại Đông Phương gia. Bạch Mạn
Điệp kiên quyết cự tuyệt dùng thân phận thiếu phu nhân xuất hiện, nàng
chỉ nguyện làm khách ở Đông Phương gia.

Đông Phương lão gia vì chuyện đột nhiên nhảy ra một con dâu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Bạch Mạn Điệp không muốn giải thích nhiều, theo trí nhớ trở
lại tân phòng. Trách nhiệm giải thích, giao cho Phương Mính Yến đi.

Hai năm rồi, tân phòng vẫn như cũ. Bày trí, tất cả đều đều không thay đổi, giống hệt lần đầu tiên nàng bước vào Đông Phương gia.

Nhớ lúc đó, nàng mang theo mong đợi đối với thời cổ đại ,mang theo tâm
trạng không cam lòng bị ép phải thành thân ngồi đợi ở tân phòng.

Nếu như năm đó Đông Phương Vũ không trốn đi, nàng cũng không bỏ trốn, sự
tình sẽ tiếp diễn thế nào? Bọn họ có thể yêu thương đối phương không? Có thể, lại là một câu chuyện thú vị.

Nàng ngồi ở trên giường, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc. Nhớ đến tất
cả những gì trải qua cùng Đông Phương Vũ, tất cả giống như một giấc
mộng. Nếu như là mộng thì tốt biết bao nhiêu, nếu là mộng, nàng sẽ không thống khổ như vậy, nếu là mộng, nàng sẽ không thấy trong lòng đau xót.

Siết chặt ngọc trâm hắn tặng, từng giọt nước mắt đau khổ không ngừng rơi xuống mặt đất…

“Tiểu Điệp, con khóc?” Phương Mính Yến vừa bước vào gian phòng, đã thấy Bạch
Mạn Điệp ngồi trên giường, rơm rớm nước mắt, dọa nàng sợ đến kêu lên một tiếng.

Nàng lau đi nước mắt của mình, “Không có a.” Nàng không muốn bản thân mình
yếu đuối, nhưng rốt cuộc lại không khống chế được bản thân mình.

“Nếu như hắn thực sự phụ con, ta nhất định thay con dạy dỗ hắn.” Dùng chân
suy nghĩ cũng biết, nàng nhất định nhớ tới chuyện thương tâm rồi.

Trong nửa tháng đồng hành với nhau, hai người đã xây dựng được mối quan hệ
rất tốt. Nếu Bạch Mạn Điệp thực sự là con dâu của nàng thì thật tốt biết bao. Tên nhi tử ngu ngốc đó, cô nương tốt như vậy hắn không chọn, lại
đi trêu ghẹo cô công chúa gì đó.

“Quên đi, ta không cần công đạo gì cả, chỉ muốn có cuộc sống an tĩnh về sau.”

Phương Mính Yến chỉ chỉ vào bụng của nàng, “Còn hài tử thì sao?”

“Ta sẽ sinh nó ra, cố gắng nuôi dưỡng.”

“Nếu con đồng ý, có thể ở lại đây.” Trong bụng con dâu dù sao cũng là tôn tử của nàng.

“Ta không phải người của Đông Phương gia, ở lại đây làm gì? Chờ Đông Phương Vũ ký xong hưu thư, ta cái gì cũng không phải.”

“Nhưng mà…”

“Tiền bối, xin người đừng nói nữa có được hay không.” Người nàng không muốn nhắc nhất, chính là Đông Phương Vũ.

***

Đã một ngày một đêm rồi, nàng chờ cũng muốn mốc meo. Phương Mính Yến mỗi
ngày đều ở cạnh nàng, đi miếu hội, đàm kinh Phật, thậm chí bàn luận võ
công. Bạch Mạn Điệp biết, Phương Mính Yến muốn nàng nể mặt mình, cho
Đông Phương Vũ một cơ hội, thế nhưng nàng thật sự không làm được. Vừa
nghĩ đến hắn có nữ nhân khác, nàng thật sự vô phương tiếp tục ở bên cạnh hắn.

Vô tâm cắm liễu liễu thành cây, nàng vô tình ở lại Đông Phương gia. Cũng
trong vô tình, thu phục nhân tâm của hơn nửa hạ nhân, ngay cả Đông
Phương lão gia cũng khen ngợi nàng.

Nàng vẫn muốn biết chỗ trước đây mình ở là cái dạng gì, dưới sự chỉ dẫn của
Phương Mính Yến, nàng đã thấy được Điệp Trúc trong truyền thuyết. Chỗ
này cũng không thể nói là xa hoa, nhưng có một loại ý vị, nàng thậm chí
còn suy xét có nên sống nửa đời sau cũng mình ở đây không.

“Con đã không muốn về Đông Phương phủ, vậy cứ ở lại Điệp Trúc đi, có gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.” Trên đường từ Điệp Trúc trở về, Phương Mính
Yến nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Không biết, ta vẫn chưa nghĩ xong.” Nàng không muốn về Vô Tranh Sơn Trang, thấy người ta nồng tình mật ý, nàng sẽ rất khó chịu.

“Con đang mang thai, không thể không có người chăm sóc. Cứ ở lại Điệp Trúc, ta có thể chăm sóc cho con.”

“Sau này hẳn nói.” Giờ vẫn còn quá sớm để nói chuyện này.

Vừa đi vừa nói chuyện, một lát cũng quay về tới trước cửa Đông Phương phủ.
Vừa bước vào cửa, một nha hoàn đã vội vã chạy tới thông báo, “Phu nhân,
thiếu gia đã trở về.”

Bạch Mạn Điệp trong lòng căng thẳng, hắn đã trở về.

Phương Mính Yến vội hỏi, “Ở đâu?”

“Thư phòng.” Mỗi lần hắn về, chỉ biết đứng ở thư phòng.

“Lui xuống đi.” Phương Mính Yến quay đầu nói với Bạch Mạn Điệp, “Con muốn thế nào?”

“Ta đã viết xong hưu thư, để hắn kí tên là được.” Ly hôn, chính là sự lựa chọn tốt nhất.

“Có muốn gặp hắn không?”

“Muốn.” Bạch Mạn Điệp trong giọng nói có chút giận dỗi, “Hừ, ta muốn xem hắn có nhận ra ta không.”

Hai người cùng bước tới thư phòng, quả nhiên thấy Đông Phương Vũ đang ngồi trước thư trác, lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Con đã về.” Phương Mính Yến khẩu khí thập phần lãnh đạm, hai mươi mấy năm rồi, mẫu tử hai người mỗi lần gặp nhau đều như vậy.

“Phải.” Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Người gọi con về là có việc gì?” Phụ mẫu
chưa từng chủ động gọi hắn trở về, đây là lần đầu tiên.

Phương Mính Yến kéo tay Bạch Mạn Điệp đang đứng phía sau ra, “Vị này chính là thê tử của con.”

Hắn vẫn không chú ý tới sau lưng mẫu thân có người, cho đến lúc mẫu thân nhắc nhở, hắn mới phát hiện.

Trong khoảnh khắc thấy được thân ảnh của nàng, hắn hoài nghi bản thân mình
hoa mắt, nàng là… trên đời chẳng lẽ lại có hai người giống nhau đến vậy
sao?

Bạch Mạn Điệp cúi đầu, hơi hạ thấp người, “Phu quân.”

Hắn đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, “Khoan đã, ngẩng đầu lên.”

Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu, ánh mắt lãnh đạm.

“Tiểu Điệp? Sao nàng lại ở đây?” Hắn có thể chắc chắn, nàng tuyệt đối là Tiểu Điệp. Không phải chỉ vì dung mạo, mà ngay cả thần vận, khí chất, tuyệt
đối chính là Tiểu Điệp.

“E rằng người nhận nhầm người rồi, ta không phải Tiểu Điệp.” Một nam nhân
ngay cả lão bà mình tên gọi là gì cũng không biết, tuyệt đối không thể
dễ dàng tha thứ được.

Nàng phủ nhận. Là do hắn quá tư niệm Tiểu Điệp nên hoa mắt sao? Hay nàng là… tỷ muội của Tiểu Điệp?

“Cô nương, cô tên là gì?” Gọi nàng là cô nương, nói cách khác chính là phủ nhận thân phận của nàng.

“Tiện danh không đáng nhắc đến.” Bạch Mạn Điệp ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ.

“Cô nương, cô họ gì?” Không phải họ Bạch hay họ Tống chứ?

“Ta họ Bạch.” Bạch Mạn Điệp lại bổ thêm một câu, “Tên Mạn Điệp.” Thành thân đã được hai năm, hắn cư nhiên không biết nàng họ gì, xem như hắn lợi
hại.

Hắn không ngờ đáp án lại là thế này, gần như kích động chạy tới bên cạnh nàng, nắm lấy vai nàng, “Tiểu Điệp, nàng là Tiểu Điệp.”

Bạch Mạn Điệp gạt tay hắn ra, ung dung xuất ra hưu thư, “Thỉnh hưu ta đi.”

Hắn thật sự thất thần, hắn rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Tại sao nàng không từ mà biệt, bây giờ còn muốn hắn hưu nàng.

Bạch Mạn Điệp vẻ mặt lạnh lùng nói, “Hưu ta, sau đó thú Nhập Họa.”

“Ta cùng Nhập Họa không có gì.” Hắn hầu như không cần suy nghĩ thốt ra.

“A, là không có gì. Đêm đầu tiên ta tiến cung, thấy hai người ở một chỗ ôm
nhau. Ngày đến đại bảo tự, trên người vương lại mùi hương của nàng. Tặng ta một cây trâm, cây còn lại tặng nàng, hôm hoàng thượng triệu kiến ta, lúc trở về lại thấy hai người ôm nhau.” Bạch Mạn Điệp cố nén đau lòng,
lấy ngữ khí bình thản nói hết mọi chuyện.

“Trời ạ…” Đông Phương Vũ xoa xoa trán, “Không phải ta ôm Nhập Họa, là Nhập
Họa ôm ta, sau đó bị ta đẩy ra rồi. Chuyện ở đại bảo tự cũng là Nhập Họa chạy tới ôm ta, bị ta đẩy ra. Nhập Họa nửa đêm xông vào phòng ta, thấy
đôi ngọc trâm. Nếu ta không cho nàng ta, nàng ta sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hôm hoàng thượng triệu kiến nàng, nàng không để ý lúc đó ta đang đứng
cạnh cái ao sao? Nhập Họa suýt chút rơi xuống ao sen, là ta kéo nàng ta
lên.” Thì ra nàng hiểu lầm hắn nhiều như vậy.

Bạch Mạn Điệp bán tín bán nghi, “Thật vậy sao? Nhập Họa sao lại ôm chàng?”

“Bởi vì… Nhập Họa thích ta, nhưng ta không thích. Ta đã nói là mình có thê
thất, nhưng nàng cứ quấn lấy ta không buông.” Nữ nhân chính là phiền
phức, nhất là Nhập Họa bướng bỉnh kia.

Bạch Mạn Điệp hừ lạnh, “Ta không tin, Nhập Họa chính miệng nói hai người đã làm chuyện không nên làm.”

Chuyện không nên làm?

“Nha đầu đó từng hạ mị dược với ta…”

Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị Bạch Mạn Điệp cắt lời, “Nên chàng mới cùng
nàng ta…” Cho dù là trúng xuân dược, cũng không thể tha thứ được.

“Không phải, là cùng với nàng.”

Cùng nàng? Tối đó là Nhập Họa hạ mị dược với hắn?

“Chàng muốn nói đến tối hôm đó?”

Đông Phương Vũ gật đầu.

“Chàng cùng Nhập Họa thật sự không có gì?” Nàng có thể tin tưởng hắn không?

“Ta xin thề, ta cùng Nhập Họa thật sự không có gì. Nha đầu kia rất ngốc, có thể nha đầu đó căn bản không hiểu rõ ý của nàng.” Ngu ngốc đến đần độn.

“Thật không?” Nói như vậy, thật sự là nàng hiểu lầm hắn? Nàng hiểu lầm hắn sao?

“Ta xin thề, nếu ta cùng Nhập Họa thật sự có cái gì, để ta cả đời không
được gặp lại nàng.” Không cần phải thề, nếu hắn cùng Nhập Họa thật sự có cái gì, Bạch Mạn Điệp tuyệt đối né tránh hắn cả đời.

Đông Phương Vũ nói giọng lấy lòng, “Nếu ta cùng Nhập Họa thật sự có cái gì, để lão Thiên phạt ta bị nàng đánh thành tám khối.”

Nàng bây giờ đã sửa thói quen giết người đó rồi.

Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Nói bậy, ta còn chưa muốn chàng chết, nếu
không có sự cho phép của ta, chàng không được chết, lần trước chàng bị
Lỗ Vương bắt, suýt chút nữa khiến ta sợ muốn chết.” Nếu như hắn chết,
nàng rất có thể sẽ chết theo.

Đông Phương Vũ nhân cơ hội đó, lập tức đảo khách thành chủ, “Nàng đã sớm biết nàng là thê tử của ta, đúng không?”

“Phải.” Nàng không phủ nhận, chính xác là biết.

Đông Phương Vũ nguy hiểm nhìn nàng, “Tại sao không nói ta biết?”

“Chàng lấy ta, ngay cả tên ta còn không biết, đáng đời.”

“Hừ, nàng gạt ta, còn hiểu lầm ta, phải phạt thế nào.” Hắn đối với nàng là
một lòng một dạ, nàng không hỏi rõ ràng lại hoài nghi lung tung, xem hắn thế nào nghiêm phạt nàng.

“Ắc… Đừng làm loạn a, có phải hiểu lầm chàng không còn chưa biết được.”

“Xem ta thế nào xử phạt nàng.”

“Nhi tử, thỉnh tiếp tục, ta sẽ phái bọn hạ nhân đi chỗ khác.” Phương Mính Yến rất thức thời bỏ đi, thuận tiện đóng cửa lại.

Bạch Mạn Điệp liếm liếm môi, cảm thấy bản thân giống như một con mồi.



Sở Sở: Ngày mai sẽ có chương cuối cùng, rốt cuộc cũng viết xong, hôn một cái.

Ai, kết cục có chút vội vàng, nhưng ta thực sự không muốn viết nhiều hơn.

—-

Chương Kết

Mất mặt a, thật sự là chuyện mất mặt nhất trong đời.

Ngay khi Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp ra khỏi thư phòng, mọi người đều
nhìn họ bằng ánh mắt mang theo đầy vẻ ám muội. Nàng kêu lớn như vậy, chỉ cần là người có lỗ tai đều biết bọn họ đang làm cái chuyện không thích
hợp với thiếu nhi. Đương nhiên, bọn người hầu phi thường bội phục vị “cô nương” này, “lần đầu tiên” gặp mặt đã đem thiếu gia lạnh lùng dạy dỗ
thành dễ bảo như vậy, thuận tiện còn dụ dỗ cho lên giường. Có vài nữ
nhân sinh hoạt gia đình không được mỹ mãn lắm, dự định lãnh giáo nàng
vài chiêu làm thế nào để dạy dỗ trượng phu.

Bạch Mạn Điệp là bị Đông Phương Vũ ôm trở về phòng, khục… Bởi vì chân nàng
mềm nhũn, sau khi bị “tu sửa”, chân không mềm nhũn mới là kỳ quái.

Thư phòng đối diện với ngọa thất, cách nhau hơn mười thước. Chỉ mười thước, cũng đủ cho nàng tiếp nhận ánh mắt “tẩy lễ” của mọi người.

Đông Phương Vũ đá văng cửa phòng, đem nàng đặt ở trên giường, “Nghỉ ngơi một lát.”

Bạch Mạn Điệp mơ mơ màng màng, nỉ non nói, “Biết đây là đâu không?”

“Là tân phòng của chúng ta.” Nàng muốn nói tuyệt đối là ý này.

“Chàng nói xem… nếu năm đó chàng không bỏ nhà trốn đi, ta không đuổi theo chàng, thì sẽ phát sinh tình huống gì?”

“Duyên phận chúng ta là do trời định.” Hắn vừa nói vừa thoát y.

“Vậy sao? Sao ta không thấy vậy. Nếu không có Hàn Phi, chuyện của chúng ta
có phải thật sự kết thúc rồi?” Duyên phận quả nhiên là kỳ diệu.

“Có thể.” Hắn đã nằm xuống bên cạnh nàng, thuận tiện buông màn.

Hắn đột nhiên nằm xuống, dọa nàng kêu lên một tiếng, “Muốn làm gì?”

“Ngủ.” Hắn nói xong đã nhắm mắt lại.

“Mệt nhất chính là ta đó biết không.” Bạch Mạn Điệp lẩm bẩm, “Khí lực của
chàng toàn bộ dồn hết lên người ta, ta đã muốn tan ra thành bột rồi. Đại sắc lang, đại dâm trùng.”

“Nàng không nói không rằng bỏ đi, khiến ta tìm nàng muốn phát điên lên rồi.
Nhận được thư của nương, ta không thể không trở về, cứ liên tục thúc
ngựa chạy đi, mấy ngày liền không được ngủ.” Hơn nữa lại vừa kịch liệt
vận động, hắn thực sự rất mệt mỏi.

“Ai bảo chàng cùng Nhập Họa ám muội bất minh.” Bạch Mạn Điệp ngồi dậy, dùng sức đẩy đẩy người hắn, “Chàng đứng lên, giải thích cho rõ ràng, chàng
cùng Nhập Họa đã xảy ra chuyện gì, nếu không thì đừng hòng ngủ.”

“Nếu ta thực sự có cái gì với Nhập Họa, ta sẽ chết không được tử tế, trời
giáng…” Đông Phương Vũ vẫn nhắm mắt lại, phát thệ giống như niệm kinh.

Bạch Mạn Điệp che miệng hắn lại, “Ta tin tưởng chàng là được, có cần phải thề độc như vậy không?”

“Cũng bởi vì nàng không tin ta, Thiên Cơ các hầu như muốn lật tung giang hồ
lên để tìm nàng, đại nội mật thám cũng tìm nàng. Quên nói với nàng, Tùy
Phong dùng bồ câu đưa thư, người của Minh Cung cũng tìm nàng khắp nơi.”
Hắn vẫn còn chưa hết giận, trong giọng nói mang theo vài phần giận dỗi.
Che giấu thân phận thật của mình khiến hắn tiến thối lưỡng nan. Chỉ hiểu lầm hắn cùng Nhập Họa có cái gì mà khiến cho giang hồ gà bay chó sủa.

“Thật sự sâu xa đến vậy sao? Ta cũng không phải con nít ba tuổi.” Bất quá chỉ là mất tích một chút, có cần làm loạn lên vậy không.

“Nàng không nói câu nào bỏ đi, có biết ta lo lắng thế nào không?” Nếu không
phải có vài vị cung nữ làm chứng thấy nàng khóc đến sưng cả mắt bỏ đi,
hắn còn tưởng nàng xảy ra chuyện gì. Hắn tuy không biết mọi chuyện thế
nào, bất quá cũng biết mình gặp rắc rối rồi.

Bạch Mạn Điệp chột dạ cúi đầu, “Ai bảo chàng dây dưa với Nhập Họa, ta hiểu lầm rất sâu a.”

Đông Phương Vũ thở dài, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, “Chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa, được không?”

Bạch Mạn Điệp nhu thuận ghé sát vào ngực hắn, “Được.” Nếu nói đến sai lầm,
đương nhiên nàng cũng có một chút, hiếm khi Đông Phương Vũ lại từ bi như vậy tha cho nàng.

Hắn ôm nàng, thỏa mãn nói, “Lăng Tương sinh nữ nhi.” Không biết đến khi nào hắn mới có hài tử.

Bạch Mạn Điệp hai mắt sáng lên, dị thường hưng phấn, “A? Lăng Tương sinh
rồi? Nữ nhi, tốt quá.” Hắc hắc, nàng có nhiều “đồ chơi” như vậy. Không
biết nàng có thể đặt tên giùm chất nữ hay không, chi bằng gọi là… Lãnh
Băng Băng đi, một cái tên siêu cấp cá tính.

Đông Phương Vũ đột nhiên mở mắt, nghiêng mặt nhìn nàng, “Nàng có phải cũng nên nỗ lực hay không.” Nỗ lực sinh hài tử.

Bạch Mạn Điệp âm thầm cười, “Ta không cần nỗ lực.” Có nỗ lực hơn cũng không thể biến thành đa thai.

“Nàng không nỗ lực, vậy để ta nỗ lực.” Hàn Phi nói, nữ nhân đều thích nghe
lời ngon ngọt. Muốn hắn dỗ ngọt nữ nhân rất khó, nhưng vì lấy lòng Tiểu
Đệp, coi như hi sinh một chút.

“Được.” Bạch Mạn Điệp nói xong, cởi bỏ y phục, từng lớp từng lớp y phục vướng
bận bị quăng ra bên ngoài, chỉ còn lại y phục thân cận nhất.

“Lạnh quá.” Nàng nỉ non chui vào trong chăn, tựa vào ngực hắn, bàn tay táo bạo tiến vào trong y phục hắn.

Đông Phương Vũ vừa mừng vừa sợ, nàng lúc nào lại ngoan ngoãn thế này?

Trước đây khi hai người hoan ái, hơn phân nửa đều do hắn chủ động, nàng chưa bao giờ chủ động thoát y tiến vào trong lòng hắn.

Tay hắn ôm chặt lấy nàng, để bộ ngực mềm mại của nàng dán chặt vào ngực
hắn, hưởng thụ hít vào hương thơm trên người nàng, “Tìm được Quỷ Y rồi.” Bàn tay để dưới chăn bắt đầu không an phận chạy trên người nàng.

“A?” Hắn bất ngờ nói một câu khiến Bạch Mạn Điệp đang trong mê loạn kêu lên, “Lúc nào.”

“Tùy Phong nói ta biết.” Tách ra được vài ngày, Quân Tùy Phong đã cho hắn biết rất nhiều tin tức.

“Hắn tìm được rồi sao?” Thiên Cơ các quả nhiên lợi hại.

“Không phải, Quỷ Y tự mình chạy đến Thương Mang Sơn Trang, gặp phải sư phụ ta.”

“A? Hắn tới lúc nào?”

“Ba năm trước, Quỷ Y muốn bắt nàng về nghiên cứu, hắn đối với bệnh của nàng rất có hứng thú.”

“…”

“Sau lần gặp nàng ở Thương Mang Sơn, hắn thay nàng chẩn mạch hai lần, kết luận nàng đã trúng một loại cổ rất lợi hại.”

“Thì sao?” Hóa ra suy đoán của nàng là đúng, người hiện đại quả nhiên là
người hiện đại, kiến thức bất phàm a. (Khoác lác, lúc này cũng không
quên tân bốc mình vài câu.)

“Dưới sự giúp đỡ của sư phụ và Tịch Linh, hắn đã biết cách giải cổ rồi.”

“Nói như vậy, ta được cứu rồi? Vạn tuế, thật sự quá tốt, nếu như vây, ta có thể an tâm sinh…”

“Lúc này có nói cái gì cũng bằng thừa.”

“Ta muốn nói với chàng là ta…A…” Nàng muốn nói với hắn là nàng có, hắn tại
sao lại không cho nàng nói? Được rồi, sau này nói cũng được. Hài tử đang ở trong bụng nàng, tuyệt đối không chạy đi đâu được.

Hắn che được cái miệng lắm lời của nàng, cúi đầu ôn nhu hôn nàng.

Bạch Mạn Điệp ôm lấy hắn, nhiệt tình đáp lại, không chút nào được gọi là thục nữ kéo bỏ y phục trên người hắn.

Xích lõa gặp nhau, hai thân thể chặt chẽ kết hợp.

Nàng rất hạnh phúc, bọn họ không phải chỉ là thân thể kết hợp, cả tâm cũng
đồng dạng hòa lẫn vào nhau. Nàng làm nữ nhân độc thân đã 22 năm, rốt
cuộc cũng tìm được tình yêu chân chính ở cổ đại này.

Khi cùng Bạch Mạn Điệp thật sự trao đổi linh hồn, nàng từng do dự, từng đấu tranh tư tưởng. Nàng đánh cược, đánh cuộc hạnh phúc cả đời mình, sự
thực chứng minh, nàng thắng. Thắng được một nam nhân yêu mình, thắng
được hạnh phúc cả đời mình.

Hiểu lầm của hai người lúc đó đã được giải trừ, thế nhưng… con đường sắp tới thật sự rất dài, còn rất nhiều khó khăn đang chờ bọn họ.

Ví như…

Hóa giải mâu thuẫn của Đông Phương gia.

Giải cổ độc chết tiệt trên người nàng.

Đến Minh Cung bái phỏng Đoạn đại ca, đa tạ ân tình bao lâu nay của hắn.

Nàng không muốn làm bà chủ, hẳn nên đi đâu đó tìm việc làm, Thiên Cơ các chắc là có chức vụ thích hợp với nàng.

Đương nhiên, nàng cũng muốn biết rõ mình đã gặp qua Quỷ Y trong truyền thuyết kia lúc nào.

Tam tỷ muội các nàng đều tìm được hạnh phúc của riêng mình, thế nhưng Đoạn
đại ca nàng tôn kính vẫn độc thân như cũ. Một nam nhân cao cao tại
thượng như hắn, cũng cần có người quan tâm, nàng có nên làm mai cho Đoạn đại ca? Đoạn đại ca sáng suốt bất phàm, thê tử hắn cũng phải là một nữ
tử bất phàm, tốt nhất là tìm một vị nữ tử cũng xuyên không giống nàng.

Mỗi một đoạn ái tình, đều là một câu chuyện đặc sắc, nàng bắt đầu chờ mong câu chuyện về Đoạn đại ca.

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui